Edit: Hoa Tuyết

Cuối cùng Hứa Du thua dưới luật 996.

Tuy ở một công ty lớn như Quãng Vực, làm thêm giờ, người không bằng chó, là rất bình thường, nhưng khi còn được lựa chọn thì cứ lựa chọn phương án thoải mái. Nếu Đàm Tư Niên thật sự bắt cô ấy đến công ty vào thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật để làm quen với công việc, hay gọi điện mách mẹ cô gì đó, thì 100% mẹ cô sẽ đứng về phía anh và mắng ngược lại cô.

Kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết.

Cô đúng là một cô gái khốn khổ mà.

Đàm Tư Niên xoa xoa đầu cô như chó, “Ngoan.”

Hứa Du: “… ha ha.”

Sáng thứ hai, Hứa Du chưng diện cẩn thận từ đầu đến chân, chăm chút tỉ mỉ đến từng sợi tóc. Lát nữa đến công ty, nếu không thể xinh đẹp làm mọi người chấn động, thì ít nhất cũng phải có khí chất mới được. Dù sao lần này cũng không thể thay đổi công việc trong một thời gian ngắn, không giống như khi thực tập, khoảng cách giữa thường trú và thuê nhà ngắn hạn xa nhau lắm đấy.

Đàm Tư Niên ở phía sau ôm eo cô, hình ảnh hai người phản chiếu trong gương, trai xinh gái đẹp, thật sự rất đẹp đôi. Hứa Du chậm rãi chuốt lại lông mi, sau đó chỉnh cổ áo, nhướng mày hỏi: “Có phải là khí chất lắm không?”

Đàm Tư Niên vùi đầu vào hổm cổ cô hít thật sâu, cúi đầu ừ một tiếng, giọng điệu hơi khàn khàn. Hứa Du động đậy vai: “Anh đứng thẳng lên cho em, đừng làm rối tóc em.”

Anh khẽ cười, hàng mi lướt qua má cô, như một chiếc lông vũ. Hứa Du nhìn thành quả của mình sau khi chải chuốt trong gương, lại quay sang nhìn tên hoàn toàn tự nhiên ở bên cạnh, trong lòng dần có cảm giác ganh tị dữ dội.

Thật là bất công mà.

Hứa Du Khanh Khanh đòi tự lái xe đi làm, quan hệ yêu đương của cô và anh không thể công khai ở Quảng Vực được, nếu không sẽ có hằng hà sa số rắc rối mất thôi. Đàm Tư Niên tôn trọng cô trong chuyện này, nhưng anh thì không có vấn đề gì, chủ yếu sợ ảnh hưởng đến cô thôi.

Hai người một trước một sau đến công ty. Nhưng kỳ thật hôm nay dù đi chung cũng chẳng có gì lạ, dù sao Hứa Du cũng là trở lại làm sau một tháng rời công ty, tình huống đặc biệt, Đàm Tư Niên với tư cách là người nhà, chăm sóc cô cũng là chuyện bình thường, không ai nói ra vào gì được.

Nhưng là người trong cuộc, có rất nhiều chuyện tự thấy nhột, cứ luôn cố giữ khoảng cách trước mặt người khác. Mãi đến khi vào chỗ ngồi của mình Hứa Du mới nghĩ tới chuyện này, thật không biết mình khăng khăng tự chuốt khổ làm chi nữa.

Cô lấy quà đã chuẩn bị sẵn ra chia cho đồng nghiệp, chào hỏi vài câu đơn giản rồi trở lại phòng làm việc. Mấy người khác trong phòng trợ lý còn chưa đến, cô lau sơ bàn, đặt mấy món đồ trang trí linh tinh lên, vừa định mở máy tính, thì Đàm Tư Niên nghiêm túc đi đến gõ gõ bàn cô: “Vào phòng làm việc của anh một lúc, có công việc muốn nói với em.”

Hứa Du nhìn anh một cái, cũng nghiêm túc đáp: “Vâng, giám đốc Đàm.”

Phòng làm việc của Đàm Tư Niên vẫn theo phong cách khô khan, cứng nhắc, nghiêm túc, không có gì mới. Hứa Du ngồi xuống ghế, tư thế chuẩn thục nữ. Tắm nắng Đàm Tư Niên rừng trên đôi chân trắng nhỏ mịn màng của cô một lúc sau đó mới đẩy tài liệu trên bàn sang: “Ký tên đi.”

Hứa Du nhoài người tới nhìn, sau đó cạn lời: “Đây là công việc của phòng nhân sự mà?” Ở công ty lớn tầm này, mà sếp lại trức tiếp ký hợp đồng lao động với nhân viên sao, có ai rảnh vậy chứ? Nếu là nhân tài cao cấp gì thì còn đỡ, đằng này cô đi cửa sao mà được đãi ngộ cao như vậy.

Đàm Tư Niên nhướng mày: “Anh phục vụ cho mà em còn không hài lòng à?”

Hứa Du cười xòa: “Hài lòng, em nào dám không hài lòng chứ.” Cô cũng không xem kỹ, mà cứ thế cầm lấy lật đến trang cuối cùng rồi định ký tên mình vào, nhưng ngòi bút còn chưa đụng tới giấy, thì đã bị anh cản lại.

dây tây cau mày: “Đây là thói xấu của em à? Còn chưa đọc đã dám ký tên, không sợ bị bán đi sao?” Anh lại nghĩ tới chuyện lúc mới vào là do Trương Thiên dẫn cô đi làm giấy tờ, “Lần trước cũng không đọc mà ký tên luôn phải không?”

Hứa Du: “… Em tin tưởng anh mà.”

Đàm Tư Niên nghiêm túc nói: “Đây không phải là lý do để em không có trách nhiệm với bản thân. Bất kỳ hợp đồng nào, dù là do anh, dì, hay bất kỳ ai mà em cho là đáng tin, em đều phải đọc kỹ. Thậm chí phải đọc từng từ cho đến khi hiểu hẳn, hiểu rõ, sau khi không còn nghi ngờ gì nữa, em có thể ký, đừng cảm thấy ngại hay mất lòng người khác. Đây là những điều nhỏ nhặt, nhưng có thể mang tới hậu quả nghiêm trọng.”

Hứa Du biết anh có lòng tốt nhưng vẫn cảm thấy hơi ngại. Dù sao hợp đồng này cũng là do Quảng Vực soạn, một công ty lớn như vậy làm sao có thể Đưa ra một hợp đồng không đúng quy định được, Huống chi Cô chỉ là một nhân viên thử việc bình thường, lại có quan hệ với Đàm Tư Niên, mẹ cô với cha anh còn là tình yêu xế bóng nữa đó, làm sao có chuyện là cô được chứ.

Nhưng cô không thể nói thẳng ra được, như thế thì có vẻ không biết tốt xấu quá. Chỉ là bị trách một trận làm cô rất không vui, cảm thấy anh ra vẻ người lớn quá, cô cũng đâu phải là kẻ ngu, ai đưa hợp đồng cũng không đọc kỹ? Chung quy chẳng phải là vì cô tin tưởng anh sao.

Đàm Tư Niên nhận ra cô không vui, bèn búng lên trái cô một cái: “Du Du của chúng ta mà nhỏ nhen như vậy sao?”

Hứa Du: … Cô lập tức đầu hàng trước cách gọi ‘Du Du của chúng ta’ vừa cưng chiều lại vô vàng thân thiết của anh, không khỏi mất tự nhiên, khóe môi vô thức cong lên, rất ra vẻ của một thiếu nữ đang yêu.

“Anh thật đáng ghét.”

Đàm Tư Niên cười, nhéo nhéo đầu ngón tay anh, “Đừng giận anh, anh chỉ hy vọng em có thể tốt hơn thôi.”

Hứa Du hơi xấu hổ, rõ ràng một phút trước cô còn khó chịu bực tức, vậy mà một phút sau trong lòng đã mềm mại ngọt ngào không chịu nổi: “Biết rồi mà, sau này em sẽ chú ý.”

Sau đoạn nhạc đệm này, Đàm Tư Niên đưa bản hợp đồng cho trợ lý của anh, Trần Nguyên, bảo anh ta đến đến phòng nhân sự làm thủ tục. Hứa Du được nâng cấp từ nhân viên thực tập thành nhân viên chính thức, tiền lương tăng, đãi ngộ cũng thay đổi, có bảo hiểm và các khoảng tiền thưởng tiền trợ cấp, đủ cả, thật sự là một trời một vực.

Trương Thiên vẫn rất tốt tính, chịu trách nhiệm hướng dẫn Hứa Du làm quen với nghiệp vụ. Dù sao cũng đã rời khỏi đây một tháng, rất nhiều việc đều cần tiếp xúc lại lần nữa. Công việc của cô chủ yếu vẫn là làm thư ký cho Đàm Tư Niên. Anh cho cô một ngày để điều chỉnh, hôm sau sẽ chính thức bắt đầu chính thức làm việc với anh.

Bữa trưa giải quyết ở nhà ăn công ty, với nhóm trợ lý Trần Nguyên, Trương Thiên và Đổng Khôn, giống như một bữa tiệc nhỏ, chào mừng Hứa mỹ nữ quay lại, chúc mừng cô tốt nghiệp và chính thức đi làm.

Hứa Du lần lượt cảm ơn từng người một, tặng quà xong, bốn người họ vừa ngồi ăn uống cùng nhau vừa nói về các phương hướng và dự án gần đây của công ty. Dù sao thì họ cũng không thân quen lắm, không có quá nhiều chủ đề để nói, vả lại ba người kia đều kiêng dè về thân phận của cô, nên không dám tám nhảm linh tinh trước mặt cô.

Buổi chiều căn bản là ở không, Hứa Du rất rảnh rỗi, Trương Thiên chỉ đưa cô vài tài liệu giới thiệu về các dự án mà Quảng Vực sắp đấu thầu trong thời gian tới, xem một lúc là xong.

Trước khi tan làm, Đàm Tư Niên gọi bốn trợ lý vào văn phòng mở một cuộc họp nhỏ, giao nhiệm vụ cho từng người, sau đó bảo những người khác về, chỉ giữ Hứa Du lại.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Hứa Du liền nhanh miệng nói trước: “Em không tăng ca đâu.” Tuy ở lại tăng ca với bạn trai thì cũng có xiu xíu lãng mạn, nhưng bất kể là ở nhà hay ở công ty, họ đều dính lấy nhau như hình với bóng, cô thật sự không thấy lãng mạn nổi nữa rồi. Bây giờ cô chỉ muốn tan làm, rồi đi siêu thị mua sắm, thuận tiện đi làm móng và mua mấy bộ đồ, nói chung không muốn ở trong phòng làm việc nữa. Mà nếu thật sự có việc cần làm thì cũng không sao, vấn đề hôm nay là ngày đầu tiền cô trở lại với công việc mà.

Đàm Tư Niên tức giận: “Chí cầu tiến của em đâu?

“Bị chó ăn rồi.” Hứa Du đáp, sau đó nhẹ nhàng né tránh ‘hàn băng’ từ anh, thấy anh còn định đánh mình, cô bèn nhảy dựng lên: “Quân tử động thủ không động khẩu!”

Đàm Tư Niên: “Anh đang động thủ đây.”

Hứa Du mới nhận ra mình nói nhanh nên nói ngược, nên sửa lại: “Em nhầm, em nhầm, dù sao anh cũng không được đánh em.”

Thấy cô sắp chạy trốn thật, Đàm Tư Niên hơi buồn cười, vẫy tay: “Qua đây.”

Hứa Du nói không: “Em muốn tan làm, em không làm theo luật 996 đâu.”

Đàm Tư Niên lười đấu võ mồm với cô, chỉ ném cái USB lên bàn, “Được rồi, dịch cái này cho anh đi, sau khi dịch xong sẽ cho em nghỉ.”

Tình cảnh này quen quá vậy.

Hứa Du không đùa với anh nữa, chỉ là vẫn có chút kháng cự, “Không phải lại là ghi chép thời đại học của anh chứ?” Những thứ lúc trước anh nhờ cô phiên dịch suýt chút nữa đã lấy nửa cái mạng của cô, thật sự không muốn đi lên vết xe đổ tí nào.

Đàm Tư Niên nhìn cô một cái, một ánh mắt rất khó hình dung, dù sao cũng có hơi sắc bén, hơi nghiêm túc, và rất ư là đứng đắn, khiến Hứa Du không dám mặc cả với anh nữa, đành khô cằn đáp một tiếng, rồi đưa tay cầm lấy USB lên, kết quả, chỉ chụp lên mặt bàn trống. Đàm Tư Niên duỗi tay qua câu lấy cổ cô, mạnh mẽ kéo cô lại gần, hôn lên môi cô một cái.

Hứa Du: “…” Hình ảnh này cũng thật quen.

Kết thúc nụ hôn, hai người áp trán vào nhau. Hứa Du mắng: “… Lưu manh! Lừa đảo!”

Anh cười khúc khích, tay vẫn câu cổ cô, đặt môi hôn lên vành tai cô một cái, sau đó, Hứa Du nghe thấy anh thấp giọng thì thầm vào tai mình rằng, “Anh lưu manh, nhưng không lừa em.”

Thế nên, Hứa Du dù bị anh ‘khi dễ’, nhưng vẫn phải ở lại phiên dịch.

Hứa Du: “…”

May mà anh còn có lương tâm, thứ cần dịch không khó và khá ngắn gọn, Hứa Du không cần phải cầu cứu ai, thỉnh thoảng tra từ điển một chút là có thể dịch xong nội dung trong USB, sau đó háo hức gửi mail cho anh rồi đi tới gõ cửa văn phòng.

Có được sự cho phép, Hứa Du mới nghiêm túc đi vào, “Thưa giám đốc Đàm, tôi vừa gửi tài liệu đã dịch vào hộp thư của anh rồi đó, mời anh xem thử.”

Đàm Tư Niên ừm một tiếng rồi chỉ vào ghế, “Ngồi xuống trước đi, đợi anh làm xong chỗ này đã.”

Anh làm đến mười phút, Hứa Du buồn chán chống cằm nhìn anh. Bây giờ đã gần bảy giờ, bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn. Vừa rồi nhóm Trần Nguyên rủ cho gọi đồ ăn, cô đã từ chối, vì các món có thể giao đến công ty rất hạn chế, còn các món như thịt nướng, lẩu cay, tôm hùm gì đó đều không thể. Một là vì nặng mùi, hai là vì ăn không tiện, chi bằng đợi khi nào về rồi ăn.

Đàm Tư Niên cuối cùng cũng có thời gian đặt hồ sơ xuống và chạm vào máy tính. Anh mở email mà Hứa Du gửi dến, xem qua mấy dòng, không thấy có gì cần sửa, mới hài lòng, “Được rồi, tan việc thôi.”

Lúc này, Hứa Du lại không vội trốn về nữa, mà hỏi anh: “Còn anh? Khi nào tan làm?”

Đàm Tư Niên đáp không chắc, Hứa Du bèn phê bình, “Phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi chứ, anh như vậy là không được, bây giờ đã gần bảy giờ rồi, ăn cơm trước đi. Để em gọi cơm cho anh nhé?”

Đàm Tư Niên vừa định trả lời thì điện thoại đổ chuông, anh nhìn màn hình rồi nói với Hứa Du, “Là bố của Warren.” Sau đó mới trả lời điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play