Edit: Hoa Tuyết

Trong lòng Hứa Du khó chịu nên tất nhiên tính tình không được tốt, nghẹn ngào oán giận: “Anh nói không khóc thì không khóc à, tại sao em phải nghe lời anh chứ.”

Đàm Tư Niên khẽ bật cười: “Chẳng phải anh là anh trai em sao?”

“Anh trai gì chứ, bớt lợi dụng em đi.” Càu nhàu xong, cô còn chọc lên vai anh mấy cái.

Đàm Tư Niên bất đắc dĩ: “Đừng cáu bẳn nữa, anh phải cõng em đi xa như vậy, không nhẹ nhàng gì đâu.”

Hứa Du không vui: “Em có nặng đâu!”

Đàm Tư Niên: “Nhưng cũng không nhẹ.”

Hứa Du tức giận: “Vậy anh thả em xuống đi, em bắt xe về.”

Đàm Tư Niên thong thả đáp lại: “Ở đây không bắt xe được đâu.”

Hứa Du:…

Đàm Tư Niên nâng cô lên rồi đột nhiên hỏi: “Sao em lại khóc?”

Hứa Du: “… Em đau.”

Đàm Tư Niên im lặng một lúc, sau đó thở dài: “Vậy cứ coi như vì đau đi.”

Nếu là thường ngày, Hứa Du nhất định đã bắt bẻ anh cái gì gọi là “cứ coi như” rồi, nghe cứ như mình đang nói dối vậy. Nhưng hôm nay, vào khoảnh khắc này, Hứa Du lại không dám.

Hai người đều im lặng, không ai nói gì nữa. Hứa Du đã ngừng khóc, cô ghé lên vai Đàm Tư Niên, cảm nhận bờ vai rộng lớn của anh, không giống như trong kí ức nữa, khi đó anh vừa gầy vừa cao, y như cây tre, cổ tay còn nhỏ hơn cổ tay cô, nhưng hiện giờ anh đã trưởng thành.

Đã trở thành một người đàn ông thật sự.

Khách sạn cách đây khoảng 500m, không quá xa, một lúc sau thì về đến. Vào phòng, Đàm Tư Niên thả cô lên ghế sofa rồi đứng thẳng dậy cởi áo khoác, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra cổ chân cho cô.

Hứa Du rụt chân lại, Đàm Tư Niên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Đừng nhúc nhích.” Anh đưa tay cởi giày cô ra, cầm lấy mắt cá chân của cô hỏi: “Chỗ này có đau không?”

Hứa Du rên lên: “Đau.”

“Chắc là không tổn thương đến xương đâu.” Nói xong, anh đứng dậy khi gọi điện thoại cho quầy lễ tân mang lên một ít đá. Thấy trán cô ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, lớp trang điểm cũng bị nhòe đi, trông cực kì đáng thương, anh không nhịn được bật cười, bèn vào phòng tắm nhúng một cái khăn ướt ra cho cô: “Lau đi, mặt lem cả rồi.”

Hứa Du không khỏi mất tự nhiên, quay đi, “…Em muốn nước tẩy trang.”

Đàm Tư Niên: …

Khi phục vụ mang nước đá lên, Hứa Du đã tẩy trang rửa mặt sạch sẽ thoải mái. Đàm Tư Niên chườm nước đá lên chân cô, cô bị lạnh liên tục kêu rên, anh bèn dỗ: “Chịu đựng đi, một chút sẽ quen thôi.”

Hứa Du nhe răng: “Vừa đau vừa lạnh, thích ứng thế nào được.”

Đàm Tư Niên nhướn mày: “Yếu ớt* vậy sao?”

(Nguyên văn là 娇气 – kiều khí: có nghĩa là yếu ớt, mỏng manh, làm nũng, nhõng nhẽo, mềm mại)

Hứa Du ngây người, lúc này mới nhận ra bản thân rất không bình thường. Mặc dù thường ngày cô không phải là nữ hán tử gì, nhưng cũng không yếu đuối đến mức không chịu đựng được chút đau đớn như thế này. Thật ra chân cô đã không còn đau nữa, đá lại được bọc trong khăn, không quá lạnh lẽo. Cho nên cô đang yếu ớt hay làm nũng đây?

Sau vài giây mờ mịt, Hứa Du xác nhận, cô đúng là đang làm nũng, vô thức tìm kiếm sự dỗ dành và quan tâm từ anh.

Đàm Tư Niên thấy nét mặt cô không được tốt, nên càng nhẹ tay hơn: “Thế này có còn đau nữa không?’ 

Hứa Du lắc đầu, không dám nhìn anh, sợ để lộ cảm xúc trong lòng. Đàm Tư Niên không nặng không nhẹ vuốt ve mắt cá chân của cô, anh ngồi xổm ở đó, vóc người cao lớn lọt thỏm giữa sofa và bàn nước, trông rất khó chịu. Hứa Du nhẹ nhàng nói: “Em tự làm được rồi, ngày mai còn phải phải bay sớm, anh về ngủ đi kẻo muộn.”

Đàm Tư Niên nói không cần: “Kỹ thuật xoa bóp của anh là đặc biệt học từ người khác, rất hiệu nghiệm đấy.”

Hứa Du ồ một tiếng, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Cô thả hồn nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, trong đầu có quá nhiều điều chồng chất khiến cô không nghĩ được gì, vô cùng phiền muộn. Từ xưa đến nay, cô không phải là người trốn tránh vấn đề, nhưng lúc này cô không thể nào không trốn tránh được.

Đợi sau khi tốt nghiệp, cô vẫn nên tự đi tìm việc thì hơn. Hứa Du hạ quyết tâm. 

Cô giải thích sự bất thường của mình là do lâu ngày sinh tình – một sản phẩm của hóc-môn dopamine.

Sáng hôm sau, chân của Hứa Du không sưng như cô nghĩ, nhưng vẫn hơi đau, bước đi rất khập khiễng. Vaili của cô thì do Trương Thiên, Đổng Khôn kéo giúp, còn cô thì được Đàm Tư Niên bế kiểu công chúa, nhẹ nhàng ôm trong tay. Hứa Du xấu hổ muốn chết, nhỏ giọng kháng nghị: “Em đi được mà.”

“Nghe lời!” Đàm Tư Niên chỉ nói thế.

Hứa Du: “… Vậy anh cõng em đi.”

Đàm Tư Niên cúi xuống liếc cô “Cõng cái gì mà cõng, xuống tầng dưới là có xe đợi sẵn rồi.”

Hứa Du xấu hổ đến mức không có mặt mũi nào xem phản ứng của đồng nghiệp cả.

Cả hành trình rất suôn sẻ, đến Bắc Kinh thì đã hơn mười một giờ trưa, lại thêm mấy tiếng để bay từ Bắc Kinh về thành phố của họ, khi xuống sân bay vẫn chưa đến ba giờ chiều. Đàm Tư Niên bảo những người khác về trước, Đổng Khôn lái xe, Trương Thiên đẩy hành lý, còn Hứa Du lúc này kiên quyết không chịu bế hay cõng gì nữa, Đàm Tư Niên chỉ có thể đỡ cô đi.

Xe là chiếc mà Đàm Tư Niên đã đậu ở bãi đậu xe lúc đi. Anh đỡ Hứa Du ngồi vào ghế phó lái, còn mình ngồi vào ghế lái, sau khi dặn dò Trương Thiên, Đổng Khôn vài câu thì lái xe đi, không hề có ý định làm một ông chủ tốt đưa nhân viên của mình về nhà.

Hứa Du muốn về nhà trước, nhưng mẹ cô lại gọi đến, bảo cô tới nhà họ Đàm trước. Xa con gái nhiều ngày, mẹ cô chắc hẳn rất nhớ cô. Không còn cách nào khác, Hứa Du chỉ có thể thỏa hiệp.

Nhà họ Đàm vẫn rất xa xỉ, vì chuyện Hứa Du bị trẹo chân, Đàm Tư Niên đã bị cha mình mắng cho một trận, đại ý là: lúc đi thì khỏe mạnh, vậy mà lúc về lại thành ra thế này, con chăm sóc Du Du vậy sao… Hứa Du nghe mà ngại, “Chú ơi, là tại con bất cẩn, đi giày cao gót để bị trẹo, đừng trách anh ấy.”

Đàm Quảng Tư khoát tay, “Bất kể có phải do nó hay không, cháu đã giao con cho nó, thì nó phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Yêu cầu này có ngang ngược quá không vậy?

Hứa Du kinh ngạc, đây có phải là cha ruột không?

Buổi tối trên bàn ăn, Đàm Quảng Tư đặc biệt gọi bác sĩ gia đình đến xem chân cho Hứa Du, bác sĩ nói không sao, nghỉ ngơi vài ngày là được. Triệu Thục Hoa định bảo con gái ở lại đây, chân bà chưa khỏi hẳn, không thể chăm sóc con gái, còn ở nhà họ Đàm sẽ có người chăm. Nhưng Hứa Du nhất quyết không chịu, thái độ rất cứng rắn, một mực đòi về, sau đó Đàm Tư Niên lại làm tài xế đưa cô về.

Cô đã vắng nhà hơn một tuần, nhưng đã đóng cửa sổ nên không có nhiều bụi. Đàm Tư Niên mở công tắc điện lên, rồi mở cửa sổ phòng khách để thông gió.

Nhiệt độ ở đây cao hơn nhiệt độ ở New York, hôm nay tận 36 độ, Hứa Du tự nhảy lò cò vào nên đổ mồ hôi nhễ nhại. Cô muốn đi tắm nên rất mong Đàm Tư Niên mau ra về. Nhưng tên này lại chưa chịu đi, đầu tiên là vào bếp mở tủ lạnh lấy nước đá, còn lấy hai chai nước khoáng ra, mở nắp đưa cho cô một chai. Cảm thấy thông gió đủ rồi, anh bèn đi đóng cửa sổ lại, mở điều hòa, chỉnh 26 độ, cuối cùng, ngồi xuống sofa bên cạnh cô, rút điện thoại ra trả lời tin nhắn.

Hứa Du: “… Không còn sớm nữa, hay là anh về nghỉ đi?”

Đàm Tư Niên nói, “Anh chườm đá cho em rồi mới về.”

Hứa Du khô khan “ồ” một tiếng, cũng lấy điện thoại ra đọc tin tức. Hội nhóm lớp ngày nào cũng rất sôi nổi, một số người kể lể chuyện thực tập, một số người than thở về áp lực cạnh tranh của kỳ thi cao học, một số người thì khoe khoang về công việc mình tìm được, thậm chí còn có một số người gửi quảng cáo chào hàng các loại bảo hiểm… đủ thứ tin, Hứa Du xem rất vui vẻ.

Cô ấy và các bạn cùng phòng rất thân nhau, thường xuyên nhắn tin nói về tình hình hiện tại của mình. Có điều bạn bè cô toàn ở thành phố khác, không ai có ý định ở lại đây phát triển sau khi ra trường cả, vừa bắt đầu thực tập thì họ đều đã trở về quê tìm việc làm. Chuyện này làm Hứa Du cảm thấy hơi lạc lõng, nhưng cô cũng không thể níu kéo gì được. Lúc này, Trương Hiểu Nhã đang gửi tin nhắn hỏi cô ngày mai có về trường không. Hứa Du gõ chữ trả lời: Thứ Hai mới về.

Trường học của họ không quá nghiêm khắc với các sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp, nên thời gian rất thoải mái, chỉ cần nộp luận văn là được, không đặt nặng chuyện điểm danh, hoàn thành hết quy trình cơ bản sẽ được tốt nghiệp. Trương Hiểu Nhã lại gửi tin nhắn nói, “Cậu biết gì chưa, Từ Tuệ có bạn trai rồi đó.”

Hứa Du ngạc nhiên: “Lúc nào, sao không nghe cậu ấy nói gì hết vậy?”

“Mới chính thức hẹn hò ngày hôm qua thôi.” Trương Hiểu Nhã trả lời, còn nhắn tiếp, “Là quen qua xem mắt đó.”

Bạn thân hẹn hò, dĩ nhiên Hứa Du rất vui, cô và Trương Hiểu Nhã trò chuyện thêm một lúc, hỏi về tình hình của Từ Tuệ, chat chít rất chuyên tâm, mãi đến khi Đàm Tư Niên ngồi xuống bên cạnh cô, cô mới nhận ra, ngước lên nhìn anh. Đàm Tư Niên giờ cái khăn bọc nước đá lên cho cô xem, “Đến lúc chườm chân rồi.”

“Để em tự làm.” Hứa Du nói. Cái khác có thể cô không biết, nhưng chườm chân cho mình thì vẫn được mà. Đàm Tư Niên không cho, “Còn phải xoa bóp, em đừng nhún tay vào.”

Hứa Du vẫn muốn tự làm, nhưng khi đối diện với ánh mắt không chút dao động của anh, cô lại không nói nên lời nữa, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.

“Anh nhớ sinh nhật của em là vào tháng bảy.” Anh đột nhiên nói.

Hứa Du ‘vâng’ một tiếng, anh lại nói, “Âm lịch, phải không?” Hứa Du nói phải, Đàm Tư Niên gật đầu, không nói gì nữa. Hứa Du bị dắt mũi một vòng, không biết ý anh là gì, phiền lòng muốn chết, thật đáng ghét!

“Không được, rốt cuộc anh có ý gì?” Không thể nhịn được, Hứa Du bèn hỏi trực tiếp.

Đàm Tư Niên tiếp tục động tác tay, thờ ơ đáp: “Không có ý gì cả, chỉ hỏi thế thôi.”

Hứa Du phồng má.

Đàm Tư Niên nhìn vào mắt cô, rồi giơ một tay lên chạm vào mặt cô, “Du Du, chúng ta phải suy nghĩ kỹ lại.”

Hứa Du xị mặt, “Nghĩ gì?”

Đàm Tư Niên mỉm cười, nhưng không trả lời, như thể chắc chắn là cô có thể hiểu ý của mình.

Người trưởng thành là thế đấy, rất nhiều chuyện không cần phải nói quá rõ ràng, trong lòng cả hai hiểu là được. Nói ra ngược lại sẽ rất xấu hổ, còn không nói, thì dù không thành, chí ít cũng sẽ không đến mức không có đường lui.

Đây là sự xảo quyệt của người trưởng thành, Hứa Du một lần nữa khẳng định rằng, người đàn ông trước mặt đã không còn là chàng trai ngả ngớn trong quá khứ.

Hứa Du bỗng dưng thấy buồn cho thanh xuân đã qua. Tới giờ cô vẫn không biết liệu mình có thể đưa ra quyết định được chưa. Đàm Tư Niên nói đúng, họ cần phải suy nghĩ kỹ lại. Mông lung không rõ đã trở thành trạng thái chung của cô trong mấy ngày qua, suy nghĩ trong lòng luôn thay đổi không ngừng. Cớ sao cứ không thể đưa ra quyết định chắc chắn?

Vì trọng lượng không đủ, nên cán cân chưa thể nghiêng đi hoàn toàn.

_________

Do chân bị thương, nên hôm sau tất nhiên Hứa Du không thể đi làm. Hơn nữa trước khi có bằng tốt nghiệp, cô cũng không định đến công ty lần nữa. Mà công việc của cô, đều là chuyện nhỏ với Trương Thiên, ​​Đổng Khôn, nên cô không cần phải bàn giao gì cả, nói ra cũng thật thất bại.

Buổi trưa, thím Trần giúp việc của nhà họ Đàm đến đưa canh xương hầm cho cô, đến tối thì Đàm Tư Niên lại đến mang đồ ăn và xoa bóp chân cho cô. Thành thật mà nói, không động lòng là quá giả dối. Một người đàn ông nhà giàu đẹp trai thế này, lại sẵn sàng uốn gối khom lưng xoa chân cho bạn, đây chắc chắn là đòn trí mạng với phái nữ.

Ngay cả khi đối phương là bạn trai cũ của mình, thì cô vẫn không thể thoát khỏi sự hấp dẫn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play