Edit: Hoa Tuyết  

Hứa Du lớn từng này nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải sự cố thang máy. Cô vừa hoảng vừa sợ, đứng chết lặng không dám di chuyển, sợ động tác của mình mạnh quá làm thang máy rớt xuống luôn, nên vô cùng cẩn thận, ngay cả thở cũng chỉ dám thở nhẹ.

Đàm Tư Niên nhìn cô dưới ánh sáng của điện thoại di động, sau đó ôn hòa nói: “Không có chuyện gì đâu, sẽ ổn ngay thôi, bây giờ thang máy không còn như trước nữa đâu.”

Hứa Du ồ một tiếng, im lặng một lúc, rồi thì thầm với anh, “Tiểu khu này đã xây khoảng mười năm trước rồi.” Cho nên, thang máy cũng không mới mẻ gì đâu.

Đàm Tư Niên cứng họng, lại thấy hơi buồn cười, nhưng lo làm cô sợ hơn nên bèn nói sang chủ đề khác, “Anh nhớ trước kia nhà em không phải ở đây mà.”

Hứa Du đáp, “Vâng, em mới chuyển đến đây một năm trước. Khu nhà trước kia trị an không tốt, để trộm cướp đột nhập vào, cho nên mẹ bèn để căn bên đó cho bốn sinh viên trường thể thao thuê, còn mẹ con em chuyển đến đây ở.”

Đàm Tư Niên lắng nghe, không biết vì sao chợt nhớ lại khi hai người còn yêu nhau, nhà anh ở phía nam, nhà cô ở phía bắc, trường anh ở đường phía đông, trường cô ở đường phía tây, hoàn toàn là hai thái cực, đi học hay về nhà đều mãi mãi không thể giao nhau. Nhưng lúc đó thật ngu ngốc, chân cũng thật khỏe, sáng sớm năm giờ thức dậy, năm giờ ba mươi ra khỏi nhà, đạp xe bốn mươi phút đến con hẻm trước tiểu khu nhà cô chờ cô, bất kể trời nóng hay lạnh, bất kể trời mưa hay tuyết, vẫn cam tâm tình nguyện bỏ công bỏ sức, chỉ cần được ở bên nhau một lúc thôi cũng vui rồi.

Kiên trì như thế hơn một năm, không biết mệt mỏi là gì.

Nếu không phải bị bắt đi du học, Đàm Tư Niên cũng không biết liệu tình cảm giữa mình và Hứa Du có thay đổi gì không nữa.

Năm đó anh thật sự rất thích cô.

Mặc dù tình cảm này theo thời gian và khoảng cách đã hao mòn mờ nhạt, nhưng sau tất cả, đó vẫn là một kỷ niệm đẹp, một dấu ấn tuổi trẻ của anh.

“Lúc đó em có giận anh không?” Vừa hỏi câu này, bản thân anh cũng sững sờ một lúc, Hứa Du cũng hơi lúng túng. Sao họ lại nói tới đề tài mập mờ nhạy cảm này rồi?

Chưa đợi cô suy nghĩ kỹ, Đàm Tư Niên lại nói, “Xin lỗi, coi như anh chưa nói gì đi.”

Hứa Du: “…”

Bầu không khí xấu hổ đến nỗi tình hữu nghị nhỏ bé mà hai người vừa xây dựng được bỗng tan biến không còn lại gì.

Người yêu cũ đúng là ma quỷ, lúc nào cũng khiến người khác không được thoải mái dễ chịu.

Hứa Du thấy hơi ngột ngạt, không thể hiểu được cách nghĩ của Đàm Tư Niên. Đàm Tư Niên cũng khó chịu, cảm thấy bầu không khí tối tăm và yên tĩnh xung quanh đã ảnh hưởng đến chỉ số IQ của mình, tự dưng lại đi nhớ lại những hồi ức đã qua.

“Người bên trong có nghe thấy tôi không?”

Đang lúc xấu hổ thì người của khu bất động sản đến, giọng nói từ phía trên truyền tới. Đàm Tư Niên vội trả lời, đối phương lại nói, “Đợi một chút nhé, chúng tôi sẽ cạy cửa từ tầng sáu, có thể sẽ hơi lắc lư, anh chị đừng hoảng. “

Đàm Tư Niên đáp lại, sau đó lại nhìn sang Hứa Du. Hứa Du không còn lòng dạ bực tức gì nữa, lại trở nên căng thẳng, cứng nhắc gật đầu, tỏ ra mình ổn.

Bên bất động sản nhanh chóng bắt đầu việc cạy cửa, dưới tác động của ngoài lực, thang máy lắc lư khiến người khác có cảm giác mất trọng lượng. Hứa Du sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, lo rằng cái thang máy ‘có tuổi’ này sẽ vô tình rơi xuống. Nếu chết thế này thì thật không đáng, cô còn chưa ăn sinh nhật lần thứ 23, cũng chưa tìm được bạn trai mới, cô không cam tâm chết chùm với bạn trai cũ đâu.

Đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên cô bị ôm lấy, một giọng nói trầm mạnh mẽ vang lên bên tai cô, “Hứa Du, thở đi.” Lúc này, Hứa Du mới nhận ra mình đang nín thở, cô thở mạnh ra, đôi chân mềm nhũn, được Đàm Tư Niên ôm chặt lấy eo.

Đàm Tư Niên vuốt lưng cô, “Đừng sợ, sẽ ổn ngay thôi, có anh ở đây mà.”

Lúc này, cửa thang máy cũng được mở ra, người của bất động sản ló đầu vào xem, “Đưa tay đây, chúng tôi sẽ kéo cô cậu lên. Cẩn thận, đừng di chuyển mạnh quá đó.”

Thang máy bị kẹt giữa tầng năm và tầng sáu, nhưng ở gần tầng sáu hơn, cho nên leo lên dễ hơn. Hứa Du cao ráo, cánh tay và chân đều dài, người lại gầy, nên rất dễ leo lên, nhưng lúc này thang máy lại đang lắc lư hơi mạnh, lại cô hơi sợ, chân tay đều mềm nhũn, hoàn toàn không có sức để leo lên.

Cô vừa vội vừa xấu hổ, nhưng nỗi sợ đã vượt quá tầm kiểm soát của cô, sợ chính là sợ, còn có thể làm gì khác chứ!

Trong lúc nóng vội, chân cô bỗng rời khỏi mặt đất, là Đàm Tư Niên ôm eo nâng cô lên, “Mau đưa tay ra.”

Hứa Du đưa tay lên, người của bất động sản dễ dàng bắt lấy, bên dưới còn có người nâng lên, bên trên thì có người kéo, nên chưa tới hai phút Hứa Du đã thoát được, lên đến hành lang quen thuộc, cô vẫn không thả lỏng được, mà lại lo cho Đàm Tư Niên, mãi đến khi anh cũng ra ngoài an toàn, cô mới hoàn toàn an tâm.

Đàm Tư Niên và người của bất động sản trao đổi ngắn gọn, họ nói ngày mai sẽ nhanh chóng kiểm tra sửa chữa thang máy, lại sợ cô và anh gây khó dễ, nên còn chủ động xin lỗi trước, thái độ đặc biệt chân thành. Hứa Du thì làm gì còn tâm trí đôi co với họ, bây giờ cô chỉ muốn quay về giường của mình nằm xuống. Sau khi lý trí trở lại, chỉ số IQ login, nhớ lại dáng vẻ sợ hãi lúng túng của mình khi nãy, cô thật sự không đành lòng nhìn thẳng.

Sau khi nói vài lời, Đàm Tư Niên khoác tay lên vai Hứa Du, đẩy cô đi về phía cửa nhà mình. Hứa Du lê bước nặng nề, lấy chìa khóa để mở cửa, thấy anh bước vào nhà, cô cũng không tiện đuổi khách.

Cô đưa  đôi dép dùng một lần cỡ lớn cho anh, đây là dép chuẩn bị cho khách. Đàm Tư Niên thay ra, quét mắt nhìn bố cục căn nhà, trang trí rất ấm áp, tông màu nóng đơn giản, sàn gỗ sáng màu, nội thất phòng khách đều mới tinh, mang đến cảm giác thoải mái, sạch đẹp.

Hứa Du mời anh ngồi trên ghế sofa, “Trà xanh nhé?”

Đàm Tư Niên nói không uống nước, “Có thể mượn phòng tắm một lúc không?” Anh chỉ vào vết giày trên quần mình, ý muốn đi chùi rửa.

Hứa Du nghẹn họng, đó là dấu chân của cô.

Cô im lặng chỉ về hướng phòng tắm.

Phòng của cô và mẹ cô đều có phòng tắm riêng, phòng tắm bên ngoài là dành cho khách bên ngoài, bình thường mẹ con cô chỉ vào đó để rửa tay hay giặt cây lau nhà linh tinh thôi.

Nhớ tới tay mình cũng bị bẩn do leo khỏi thang máy, Hứa Du bèn vào bếp rửa tay, khi bước ra còn mang theo một cái khay, vào nhà mình thì chính là khách, hơn nữa vừa rồi anh cũng thật sự rất chăm sóc cô, không lấy nước người ta thì mất lịch sự quá.

Vả lại hôm nay may mà có anh, chứ nếu chỉ có một mình cô trong thang máy, thì Hứa Du nghĩ chắc mình sẽ phát điên mất.

Đàm Tư Niên nhanh chóng ra khỏi phòng tắm, anh nói, “Không còn sớm nữa, anh về đây.”

Hứa Du máy móc nói, “Uống ly trà rồi hẵng về.”

Đàm Tư Niên vộn định từ chối, nhưng thấy cô đã pha trà rồi nên bèn khựng lại, gật đầu đồng ý.

Hai người ngồi cạnh nhau, Hứa Du ngồi trên một chiếc ghế đơn, còn Đàm Tư Niên ngồi trên ghế sofa ba chỗ ngồi, không ai lên tiếng, nửa bối rối nửa ngượng ngùng, thật khiến người ta xấu hổ.

Đàm Tư Niên thở dài, cuối cùng vẫn chủ động phá vỡ cục diện bế tắc.

Chủ yếu anh cảm thấy tình huống hiện tại có một nửa nguyên nhân là do mình, nếu anh không hóa giải, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc và mối quan hệ của hai người trong tương lai.

Dù sao cha mình và mẹ cô vẫn còn đang ở cùng một phòng bệnh, tình yêu xế bóng cũng sắp tu thành chánh quả rồi.

“Câu anh hỏi lúc ở trong thang máy không có ý gì khác,” Anh đột ngột lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn dán vào ly trà sứ trắng ở trước mặt, “Chỉ đột nhiên nhớ ra thôi, dù sao năm đó cũng là anh theo đuổi em.”

Hứa Du ngắt lời anh, giọng nói cứng rắn, “Chia tay là em đề nghị mà. Không ai có lỗi với ai cả. Anh nói anh muốn đi du học, em thì không muốn đợi anh, cho nên cứ thế chia tay thôi. Em nhớ lúc đó mình đã rất tức giận, nên cũng không lưu luyến gì lắm.” Cô vô thức bĩu môi, “Anh xem, trên đời này làm gì có ai không thể xa ai? Năm đó chúng ta nghĩ rằng yêu đương là thề non hẹn biển, bên nhau mãi mãi, nhưng sự thật không phải như vậy. Vợ chồng còn phải qua giai đoạn nguy hiểm, sau bảy năm, cha mẹ em và cha mẹ anh đều ly hôn, họ là những ví dụ rõ ràng nhất, quá khứ đã qua, thời gian sẽ không quay trở lại, sự thật đã chứng minh rằng lúc đó chúng ta cũng không quá yêu, nếu không tình cờ gặp lại như thế này, thì chúng ta đã là người của hai thế giới, mãi mãi không có sự giao thoa nào rồi.”

Những cuộc tình chia xa, hội ngộ rồi nối lại tình xưa chỉ có trên TV, gương vỡ lại lành đều là chuyện dối trá, làm gì có ai nhớ mãi không quên một người chứ.

Hứa Du cũng không biết mình đang muốn biểu đạt điều gì, trong đầu hơi rối, nghĩ sao nói thế thôi, không hề mong đợi người đàn ông bên cạnh sẽ cảm thấy đồng cảm. Không phải mấy hôm trước Vương Nguyên đã hát “Trên thế gian không có sự đồng cảm thật sự” sao, bài này khá là triết lý đó chứ.

(https://www.youtube.com/watch?v=jBM_fjkgJzM)



Đàm Tư Niên im lặng một lúc mới nói, “Em nói đúng, lúc đó chúng ta còn quá trẻ, không hiểu gì cả, thật ngây thơ và trẻ con.” Cuối cùng anh cũng ngước lên nhìn cô, “Hứa Du, dù em có tin hay không, anh thật sự rất vui vì gặp lại em. Sau này anh sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa, chúng ta trở thành bạn bè cũng được, trở thành anh em cũng được, đều rất tốt. Hôm nay anh thật sự xin lỗi, mong em tha thứ cho anh.”

Hứa Du tai thì nghe thế, nhưng lòng thì đang nghĩ về chuyện khác, hầu hết đều là những ký ức, ký ức về những năm tháng non trẻ của mình và tính trẻ con của anh khi đó. Họ có quá nhiều kỷ niệm ngọt ngào, nhưng không ngờ tình yêu đó chỉ là một cột mốc ngắn ngủi trong cuộc sống. Nghĩ kỹ lại, từng hình ảnh, từng kí ức đều thật rõ ràng.

Cô đột nhiên thở dài, mẹ mình cũng sắp về chung một nhà với cha người ta rồi, nhớ nhung cái cọng lông gì nữa!

Tắm rửa ngủ thôi!

Suốt kỳ nghỉ ngày mồng một tháng năm, Hứa Du gần như đều ở trong phòng bệnh.

Mấy ngày nay Đàm Tư Niên chỉ biết tăng ca tăng ca tăng ca, làm việc làm việc làm việc, hầu như chỉ đến bệnh viện vào buổi sáng tối. Chú Đàm đã quá lười quan tâm đến anh, vì dù có bất mãn thế nào cũng có thể đổi một đứa con trai khác đâu.

Ngày mai sẽ bắt đầu đi làm lại, thật ra hôm quá chú Đàm đã xuất viện được rồi, nhưng lại không chịu mà đòi ở lại với mẹ cô. Phòng bệnh vốn có nhiều giường, cho nên chú Đàm không xuất viện cũng không sao, không bị tính là chiếm dụng tài nguyên của bệnh viện.

Hứa Du cắt quả táo ra làm hai nửa, một nửa cho chú Đàm, một nửa cho mẹ. Đàm Quảng Tư khen ngợi, “Du Du thật khéo tay, xem này, gọt táo thật đẹp mắt.”

Hứa Du: “…” Chú ơi, gọt táo bằng dao mà không đẹp nữa thì con phải tệ đến mức nào chứ?

Hôm nay Đàm Tư Niên đến sớm, bốn giờ chiều đã có mặt, cầm túi thức ăn trên tay đi vào, chào hỏi cha anh, mẹ cô rồi đưa túi thức ăn cho Hứa Du, “Anh vừa đi mua đồ, thấy mọi người bảo ngon nên mua cho em. “

Mousse dâu tây, bánh kem dâu tây, trứng cuộn dâu tây, phô mai que dâu tây.

Hứa Du thật muốn đỡ trán, hôm qua và hôm kia thì mua dâu tây tươi, cuối cùng hôm nay cũng mua thứ khác, nhưng vẫn là dâu tây dâu tây và dâu tây… Tại sao người này vẫn ‘thẳng’ như vậy chứ! Hứa Du âm thầm soi mói, biết anh muốn xin lỗi, nhưng làm thế này thì lộ liễu quá rồi! Mẹ em và cha anh đâu có bị ngu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play