◇◇

Trong cung cấm đi lại ban đêm, nhưng bởi vì Ám Các hành sự bí mật, thế nên trước nay thường không đợi truyền triệu mà đến gặp Hoàng Đế luôn, Ngôn Băng Vân cùng Tạ Doãn đi thẳng đến trước tẩm cung thiên tử.

Tiểu thái giám ở Trường Minh cung bảo Ngôn Băng Vân đợi một lát, xoay người vào trong một chuyến rồi mang vẻ mặt khó xử đi ra, nói rằng mấy ngày nay Hoàng Thượng vì Minh hậu mà bi thương quá độ, vẫn đang bệnh, vừa nãy khó khăn lắm mới nghỉ được, bảo Ngôn các lão ngày mai hẵng đến.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng đã truyền ra tiếng đàn du dương, giọng hát nhẹ nhàng ê a của nữ tử xuyên qua khe cửa, rên rỉ không dứt bên tai.

Tạ Doãn nhướn mày, quay đầu nói với Ngôn Băng Vân, bày ra biểu cảm hết sức khoa trường: "Lão nhân này được đấy, nghe động tĩnh thì cũng còn phải sống được hai ba mươi năm nữa, giết thì đúng là tội lỗi thật."

Lời còn chưa dứt, Ngôn Băng Vân đã vội tiến lên che miệng hắn, nhíu mày: "Đây là Hoàng Cung, tai vách mạch rừng, phải chú ý lời nói."

"Sợ cái gì." Tạ Doãn tóm lấy tay y, không dễ phát hiện mà nhéo hai cái, "Nếu như ngươi muốn lão chết, không tới một khắc là lão đã có thể đến chỗ Minh Vương rồi."

"Đúng là ta muốn lão chết." Ngôn Băng Vân xoay người liếc nhìn cửa cung, thần sắc hờ hững nói, "Nhưng ta không muốn lão chết không minh bạch."

Không thể diện thánh, Tạ Doãn theo Ngôn Băng Vân cùng trở về Ám Các.

Ngôn Băng Vân đưa hắn về trước cửa tẩm điện, rồi chợt xoay người bước vào bóng đêm.

Khi Tạ Doãn nhận ra, chỉ kịp giữ lấy một mảnh góc áo y, rất bất mãn hỏi y đã trễ thế này còn muốn đi đâu nữa.

"Ta phải đến Đông Cung một chuyến, Cảnh An còn đang..."

—— "Ngôn Băng Vân!"

—— "Băng Vân."

Hai tiếng gọi đồng thời vang lên, Tạ Doãn nhíu mày gọi tên y, Ngôn Băng Vân kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Phương Cảnh An thấp thoáng bên cạnh núi giả.

Đối phương mặc lớp áo trong được làm bằng lụa quý, thời tiết đêm đầu xuân hơi lạnh, nhất định không phải cố ý mặc như thế, có lẽ là vừa mới ngủ, lại nghe tin Ngôn Băng Vân hồi cung nên vội vàng chạy đến.

Sắc mặt Tạ Doãn càng thêm khó coi — người này rõ ràng có sắp xếp tai mắt ở bên cạnh Ngôn Băng Vân.

Ngôn Băng Vân đi đến trước mặt hắn lễ bái, còn chưa kịp quỳ xuống đã được Phương Cảnh An đỡ dậy: "Xung quanh không có người, hai ta không cần phải hành lễ quân thần."

Ngôn Băng Vân không tiếp lời, cởi áo khoác đưa cho hắn, cung kính nói: "Trời lạnh rồi, Thái Tử điện hạ cần phải bảo trọng thân thể."

Phương Cảnh An không nói tiếp, cúi đầu trầm mặc, Ngôn Băng Vân đoán có lẽ hắn muốn hỏi chuyện Minh Cơ, liền mở lời trước: "Vị ở hẻm Ô Y, chủ tiệm, ta đã đưa hắn về rồi."

Lúc này Phương Cảnh An mới đột nhiên nhìn về phía Tạ Doãn.

Ánh trăng vụn vỡ, xuyên thấu qua bóng cây loang lổ chiếu xuống người hắn, cao ngạo vắng vẻ, còn cô độc hơn cả ngôi sao trên trời.

Phương Cảnh An cách hắn không xa, vì thể rất dễ dàng nắm được địch ý trong hơi thở của hắn.

Có một cuộc chiến mơ hồ len lỏi giữa bọn họ, Ngôn Băng Vân nghi hoặc, nhưng trước sau không thể nói ra được đó là gì.

Tạ Doãn chắp tay sau lưng, không ra vẻ tiếp đón gì, chỉ bình tĩnh nhìn Ngôn Băng Vân, cũng không nói.

Vẫn là Cảnh An phá vỡ sự khó xử, chắp tay trước ngực hành lễ với hắn: "Làm phiền tiên nhân chiếu cố Băng Vân."

Không phải cảm tạ hắn từ xa xôi vạn dặm đến giúp.

Không phải nương nhờ hắn tận lực chữa trị cho Minh Cơ. . ngôn tình hài

Mà là làm phiền hắn chiếu cố Ngôn Băng Vân.

Một câu thôi, đã dễ dàng kéo Ngôn Băng Vân về phía hắn, như thể Tạ Doãn đối với bọn họ mà nói thì chỉ là một kẻ ngoại đạo, một người qua đường có cũng được mà không cũng được.

Tạ Doãn không thèm nâng mắt, vươn tay lấy chiếc áo khoác Ngôn Băng Vân vừa cởi xuống, choàng lại lên người y, rồi cẩn thận buộc nút trước áo, rồi mới chậm rãi trả lời: "Không phiền, là y chiếu cố ta nhiều hơn."

Hai chữ "chiếu cố", Tạ Doãn cắn rất nặng, như thể cố ý khiến người khác nghĩ linh tinh, Ngôn Băng Vân nhớ lại nụ hôn phóng túng trong men say lúc chạng vạng, mặt nhất thời đỏ lên.

Phương Cảnh An sửng sốt một chút, lại treo lên gương mặt tươi cười bình thản như thường: "Đã vậy, ta cũng không quấy rầy nhiều nữa, ngày mai diện kiến Phụ Hoàng, gặp lại trong Uyển Hoa điện sau, mong tiên nhân cố gắng hết sức chữa trị cho Minh Cơ."

"Đương nhiên rồi."

Lúc Tạ Doãn kéo cổ tay Ngôn Băng Vân vào nhà, bước qua bậc cửa, Ngôn Băng Vân lại bị Phương Cảnh An gọi lại.

"Điện hạ còn có chuyện gì?"

"Ngươi... Hôm nay là tết khất xảo, ta..." Phương Cảnh An không biết mở miệng ra sao, dừng lại một lát, lấy trong lòng ra một đoá thược dược trắng như tuyết, "Trên đường nhìn thấy, liền nghĩ, hái xuống vừa vặn đưa cho ngươi."

Ngôn Băng Vân có chút choáng váng nhìn chằm chằm đoá hoa trong tay hắn, trùng điệp với hình ảnh nào đó trong kí ức, y có một thoáng hoảng hốt, phảng phất như thể khi bọn họ còn nhỏ ở trong lãnh cung, phảng phất như thể Cảnh An vẫn là cái người thiếu niên khí phách vì y mà hái một đoá thược được, phải chịu hai mươi mấy thước kia.

Nhưng đến khi y lấy lại tinh thần, người đứng trước trước mắt y quả thực vẫn là vị Thái Tử đương triều không ai bì nổi, ngay từ cái liếc mắt nhìn lại trên thành tường ngày ấy, y đã nhìn rõ ràng tất cả rồi.

"... Trùng hợp quá, hôm nay ta cũng nghe được một câu chuyện, đã nghĩ sau này sẽ không đón thất xảo nữa." Ngôn Băng Vân nghiêng đầu che đi hốc mắt ửng đỏ, hơi mỉm cười nói, "Điện hạ nghỉ sớm một chút đi, thần xin cáo lui trước đây."

Đèn trong phòng sáng rồi lại tắt, cuối cùng chỉ còn lại mấy phần xuyên qua cửa sổ giấy đổ xuống nhàn nhạt, đại khái là y lại thức đêm phê văn thư, chỉ thắp một ngọn nến trước bàn.

Phương Cảnh An không nhịn được suy đoán, cuối cùng cũng chỉ tự giễu mà than nhẹ, đặt đoá thược dược kia trên phiến đá, xoay người rời đi.

◇◇

Buổi tối, Ngôn Băng Vân ngồi trên bàn phê duyệt văn thư, đi liền hai ngày, công việc trong cung đã chất đến mức sắp nhấn chìm y rồi. Y sợ phiền Tạ Doãn ngủ nên chỉ thắp một ngọn nến.

Lúc trước ở cùng Cảnh An, y cũng chỉ thắp một ngọn.

Tạ Doãn hỏi, y liền gạt đầu nhàn nhạt đáp một câu đã quen rồi.

Nhưng Tạ Doãn không thuận theo y, nhẹ nhàng chau mày, búng tay một cái, liền có mấy chịu mấy chục con phượng vũ điệp phiêu phiêu rơi xuống bàn y, trên người y, chiếu cả phòng sáng bừng.

"Tối quá, hại mắt." Tạ Doãn chống cằm nhìn thần sắc ngỡ ngàng như trẻ con của Ngôn băng Vân, nhìn y ngồi bên trong ánh quang rực rỡ, bỗng nhiên có chút băn khoăn, "Vừa rồi sao ngươi lại không nhận hoa của hắn?"

"Vì sao phải nhận?" Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng nâng con bướm trong tay lên, dùng ngón trỏ chạm vào cánh nó, "Ta nghe chuyện xưa mà thấy ghê tởm, hơi nữa, ngươi nói rồi, ta và ngươi đã có giao dịch, sao có thể làm mất mặt ngươi được?"

"Ngươi đúng là trẻ nhỏ dễ dạy." Tạ Doãn cảm thấy y nói lời này vô cùng đáng yêu, làm hắn hài lòng, không nhịn được trêu đùa, "Đã biết ngươi có giao dịch với ta, vậy lần sau Ngôn đại nhân có thể giữ lại ba phần, đừng thẳng thắn như thế, nói hai lời dỗ dành ta được không?"

"Dỗ thế nào?"

"Thì nói, ngươi sợ ta ghen, nên mới phân rõ giới hạn với hắn."

"Nhưng ngươi không mà."

"Sao ngươi biết ta không?"

"Bởi vì sẽ không ai ghen vì ta cả." Ngôn Băng Vân tự nhiên nói, cán bút trong tay lại khẽ run, đầu ngón tay cũng run lên, một đoá hoa mực xinh đẹp rơi xuống, giấy Tuyên Thành ố vàng, "Không có người nào để ý đến ta cả."

Trái tim Tạ Doãn như thể bị một thứ vũ khí bén nhọn đâm vào, đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều thắt lại.

Hắn đi đến phía sau Ngôn Băng Vân nhìn y viết chữ, cuối cùng vươn tay ôm y vào lòng. Ngôn Băng Vân mất tự nhiên mà rùng mình, nghe thấy Tạ Doãn dán lại gần lỗ tai y nói: "Nhưng ta không phải người, không có người nào để ý đến ngươi, ta sẽ để ý."

Ngôn Băng Vân bị ý khác trong lời hắn làm cho không nhịn được cười, cong cong khoé miệng, gật đầu phụ hoạ: "Ừm, ngươi thật sự không phải người."

"Mắng ta à?"

"Là tự ngươi nói mà."

"Ta nói gì thì là thế sao?"

Ngôn Băng Vân chớp chớp mắt: "Ít nhất là trong thời gian giao dịch này, nên là như thế."

Tạ Doãn khom lưng, một tay đỡ vai y, một tay khác lại vòng qua đầu gối y, không thèm dùng sức đã bế ngang người y lên: "Vậy giờ ta muốn ngủ, ta nói, phải có Ngôn đại nhân ngủ cùng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play