Từ sau khi khỏi bệnh, trong người Tạ Doãn luôn có một sợi kình khí len lỏi, Ngôn Băng Vân xem mạch lại cho hắn mấy lần, đều không nhìn ra nguyên nhân, lần đầu tiên trong đời y bắt đầu cảm thấy nghi ngờ với y thuật của mình.
Y đắn đo xem có nên tìm y sư khác đến xem cho Tạ Doãn không, lại bị Tạ Doãn cà lơ phất phơ mà gạt đi.
"Nhìn khắp Đào Nguyên, có y thuật của ai bằng được sư phụ đâu?"
"Đào Nguyên không được thì chúng ta ra ngoài xem." Ngôn Băng Vân nghiêm túc suy tư, "Rồi cũng sẽ tìm được thôi."
"Cho dù ta cũng thích cùng sư phụ du sơn ngoạn thuỷ thật, nhưng mà..." Tạ Doãn ngừng lại, cười hì hì nói, "Nhưng mà cũng không cần phải vì chuyện này, người đã không nhìn ra, vậy chắc cũng không phải chuyện xấu gì, ta tin người."
"Chỉ là..."
"Không có chỉ là gì hết, y giả nhân gian không có pháp lực, bọn họ chỉ biết vọng văn vấn thiết*, trừ người ra, ta không thích kẻ khác chạm vào ta."
*Vọng: quan sát nước da, văn: nghe tiếng, vấn: hỏi triệu chứng, thiết: xem mạch tượng, gọi chung là tứ chẩn.
◇◇
Tạ Doãn đổi cách làm đồ ngọt cho Ngôn Băng Vân, còn ân cần hơn ngày trước, hắn nhìn thấy Ngôn Băng Vân ăn mặc cũng lịch sự nhãn nhặn, giống như một con thỏ trọng lễ tiết, không tự chủ được mà thấy rất vui vẻ.
Thỉnh thoảng khoé miệng Ngôn Băng Vân dính cặn, hắn liền vươn tay ra lau đi rồi bỏ vào miệng.
Năm lần bảy lượt, Ngôn Băng Vân cũng không tỏ ra kinh ngạc.
Tạ Doãn không biết nên vui hay nên thấy mất mát, sư phụ của hắn là người sạch sẽ nhất thế gian, nhưng khi cái sạch sẽ ấy không trộn lẫn một chút tình dục nào, lại cũng khiến hắn bị giày vò giống như mỗi đêm nằm mơ mà không được y đáp lại.
Trường Hồng trưởng lão dạy kiếm pháp nhìn trúng tu vi bất phàm và sự chu đáo của Tạ Doãn, quả thật tiền đồ không thể hạn lượng, liền vội vàng chạy đến thương lượng với Ngôn Băng Vân, muốn chạy trước các vị trưởng lão khác, làm mai mấy vị nữ đệ tử đến tuổi gả chồng nhà mình sang cho Tạ Doãn.
Ngôn Băng Vân đang tập trung chơi cờ, tay trái chống cằm, đầu ngón tay phải gắp quân đen suy nghĩ một lát, cuối cùng đặt xuống một góc bàn cờ, rồi lại lấy một quân trắng lên, không để tâm nói: "Làm mai cho hắn, tìm ta làm gì?"
Trường Hồng trưởng lão xoa xoa tay: "Tục ngữ nói rồi mà, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, hôn nhân đại sự,đương nhiên phải để người làm sư phụ như đệ làm chủ."
"Ta không làm chủ cho hắn được."
Lời này của Ngôn Băng Vân rất dứt khoát, không hề có một chút ý muốn thương lượng nào, cũng tỏ rõ không muốn dây dưa với hắn, Trường Hồng trưởng lão đứng một bên đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Quân trắng bị Ngôn Băng Vân giữ trong tay đùa nghịch một hồi, tùy ý đặt xuống một nơi nào đó.
Cờ này đặt xuống, thắng thua cũng đã định.
Tạ Doãn bưng một đĩa hoa quế nướng cầu kỳ đi vào, vừa vào liền thấy Trường Hồng trưởng lão tay chống hông đứng đó, sắc mặt tái mét, đôi mắt Ngôn Băng Vân nhìn thấy thứ trong tay hắn liền sáng lên, Tạ Doãn lấy một cái bát sứ tráng men đỏ rất đẹp từ phía sau ra.
"Còn một ít hoa quế, lát ta sẽ làm canh hoa quế cho người. Hôm nay người ăn nhiều đường quá rồi, đây là món ngọt cuối cùng trước chiều mai đấy nhé."
Ngôn Băng Vân chớp mắt nhẹ nhàng nhíu mày, tựa như phiền não lại tựa như làm nũng.
Tạ Doãn liền khó lòng kìm được mà thoả hiệp: "Nhiều lắm thì buổi tối chỉ có thể thêm một phần bánh sữa tươi thôi, trước khi ngủ người nhớ phải súc miệng, không thì lại đau răng."
Trường Hồng trưởng lão có chút không nhìn nổi, cuối cùng tranh biện với Ngôn Băng Vân: "Đường đường nam nhi bảy thước, đệ để nó đi quanh bếp cả ngày thế à? Thế này, thế này còn ra thể thống gì nữa?"
"Không liên quan đến y, là ta thích làm cho y ăn mà." Tạ Doãn buột miệng nói ra câu này không dùng tôn xưng, nâng mắt nhìn về phía Trường Hồng, lại nhìn Ngôn Băng Vân một cái, thầm lặng bổ sung, "Trường Hồng trưởng lão đến từ lúc nào đấy? Đang thương nghị chuyện quan trọng gì với sư phụ sao?"
"Không phải chuyện quan trọng." Ngôn Băng Vân cắn một miếng hoa quế nướng, giòn đến mức vang lên tiếng răng rắc, "Là hôn sự của ngươi."
"Hả?" Tạ Doãn hơi cau mày, ngữ khí nhuốm ba phần nguy hiểm, trên mặt lại vẫn giữ vẻ cười tủm tỉm như trước, "Sư phụ muốn hứa hôn ta cho ai?"
"Không phải ta, là hắn, vừa hay, cái cô nương gì gì đó, huynh nói lại một lần với hắn đi."
Trường Hồng giận đến mức râu sắp bay lên: "Những gì ta vừa nói với đệ, đệ không nhớ được à?"
"Ta... trí nhớ ta kém lắm." Ngôn Băng Vân ấm ức hàm hồ nói, "Ta tưởng sư huynh biết."
Người có thể thuộc làu làu tất cả y thư trong Tàng Thư Lâu của Đào Nguyên, mà lại đám nói là trí nhớ mình kém, thì cũng quá là... quá không biết xấu hổ rồi!
"Đệ!" Trường Hồng nghiến răng nghiến lợi thở dài, khôi phục lại vẻ mặt từ ái nói với Tạ Doãn, "Là thế này, ta thấy hiền chất tuổi tác cũng lớn rồi, vừa vặn trong phái cũng có mấy cô nương đợi gả, với ngươi cũng là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, ờm... nhi nữ tình trường, cưới vợ sinh con đều là đại sự của đời người, không bằng lúc nào đó ta cùng ngươi đến gặp, ngươi xem xem..."
"Trường Hồng trưởng lão." Tạ Doãn hơi khom người hành lễ với hắn, "Nói ra thì xấu hổ, vãn bối đã có người tâm duyệt rồi."
Loảng xoảng một tiếng, muỗng sứ trong tay Ngôn Băng Vẫn rơi xuống đất vỡ vụn.
Trường Hồng trưởng lão cũng lắp bắp kinh hãi, lại lo lắng Tạ Doãn đang lừa hắn, hỏi tiếp: "Là cô nương nhà ai thế?"
Tạ Doãn ngồi xổm xuống, dọn dẹp mảnh sứ rơi vỡ đầy đất: "Là người ta gặp được ở nhân gian, từ ánh nhìn đầu tiên đã thích rồi, chỉ là vẫn chưa kịp tỏ rõ tâm ý."
Trường Hồng thấy khi hắn nói những lời này, đáy mắt đầy ý cười, liền tin bảy tám phần, đang muốn hỏi tiếp, Tạ Doãn đã đứng dậy: "Hơn nữa, đại sự trong đời ta, chỉ có một việc là bầu bạn bên cạnh sư phụ thôi."
"Trường Hồng trưởng lão?"
"Hả? Ờ ờ, ta đây."
"Vãn bối không tiễn nữa vậy."
◇◇
Đánh cờ ba ván, Tạ Doãn thua hai, Ngôn Băng Vân còn sát phạt quyết đoán hơn trước, hắn trầm mặc chốc lát, trêu đùa hỏi: "Sư phụ có vẻ hơi không được vui lắm?"
"Không có."
"Sư phụ vừa mới nói dối, lừa Trường Hồng trưởng lão bảo trí nhớ không tốt. Nhưng ta nhớ rõ, sư phụ chỉ nghe ta nói một lần là nhớ rõ bên hai mươi loại nhân toái hoa tô, rồi phải thêm mấy thìa hạch đào hồ với vừng... Sư phụ không vui, là vì hắn nói đến chuyện hôn sự của ta sao?"
"Chê hắn phiền thôi."
"Thật sao?"
"Không." Tay Ngôn Băng Vân dừng lại, "Nhưng mà trí nhớ ta kém thì là thật, đầu từng bị thương, là bệnh tiềm ẩn."
"Chà, thật hay giả thế?"
"Giả."
Tạ Doãn bất đắc dĩ giật nhẹ khoé miệng, cười vẻ sủng nịch: "Sư phụ có thể nói một lời thật với ta được không?"
"Được chứ..." Ngôn Băng Vân chống vào bàn cờ đến lại gần hắn, quân cờ rơi đầy đất, lông mày xinh đẹp của y nhíu lại, nghiêm túc nói từng chữ: "Ta quả thực là, rất không vui."
__________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT