◇◇

"Ngươi..."

Ngôn Băng Vân hé miệng, dư quang thấy ngón tay trỏ bên trái của Quy Khư khẽ nhúc nhích, hơn thở cũng trở nên gấp gáp.

Đây là lần đầu sau cả ngàn năm qua, hắn tỉnh táo mà đáp lại người khác chứ không phải là phát điên. Hoàng Điểu sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Dường như hắn muốn ngẩng đầu lên, nhưng vừa cử động đã chạm vào xiềng xích trên người, khiến xích sắt cũng rung động theo, quấn vào da thịt, đau đến mức ngón tay run rẩy.

Vì thế những tiếng kêu mỏng manh ấy lại biến thành tiếng nức nở rên rỉ của con thú nhỏ, hắn gồng mình muốn tiến lên, muốn thoát khỏi trói buộc, máu tươi uốn lượn chảy xuống, bên dưới sợi tóc rối loạn là đôi mắt nhìn chằm chằm vào y, mang theo đầy dục vọng và cuồng loạn.

"Ngôn, Băng, Vân..."

Ngôn Băng vân rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhào đến nắm chặt lấy bàn tay hắn.

Quy Khư và Tạ Doãn rốt cuộc có gì khác nhau, trước mắt y không rảnh để tâm đến, cũng theo lý mà cảm thấy không cần phải để tâm.

Rõ ràng đều là hắn mà.

Hắn trút bỏ thần cốt, loại bỏ ác ý, nhưng đến khi tất cả thân thể thối rữa, vẫn cứ cố chấp mà gọi tên mình.

Y cẩn thận nâng gương mặt lấm lem máu lên, dùng ngữ khí dịu dàng nhất cuộc đời mà nhẹ nhàng dỗ dành hắn: "Ta đây, ta ở đây, không đau, không đau nữa, ngoan, không đau..."

Tay áo bào trắng của Ngôn Băng Vân thấm máu của Quy Khư, trên người hắn đầy những vết thương thấy mà rợn người, Ngôn Băng Vân không dám lộn xộn, như thể nâng một miếng băng mỏng mà ôm lấy cần cổ nổi gân xanh của hắn.

Cả người Quy Khư đều đang run rẩy, không kìm được thở dốc. Nhưng khi nước mắt của Ngôn Băng Vân chẳng hề báo trước mà rơi xuống cổ hắn, thân thể căng cứng lại thoáng chốc trở nên buông lỏng, hắn hơi hơi nghiêng đầu dán vào sườn mặt Ngôn Băng Vân, như có như không mà hôn lên tai y, gằn từng chữ nói với y: "Đừng, khóc."

"..."

"Ta, vẫn, luôn, đợi ngươi..."

Ngôn Băng Vân hoảng hốt nhìn hắn, Quy Khư lại cong người về phía trước, khó khăn lắm mới tựa vào trán y được.

Bốn phía toả từng đốm lửa, Ngôn Băng Vân nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc trước mắt dần dần mờ nhạt đi, thay vào đó là ánh bạch quang loá mắt.

Bạch quang kia càng ngày càng lớn, trong một nháy mắt nào đó lại thoáng vụt tắt, bóng tối bao trù lấy y, khi Ngôn Băng Vân lấy lại tinh thần, đã chẳng biết được mình đang ở đâu.

Bốn phía hỗn độn hư vô, Ngôn Băng Vân đi mãi trong bóng tối mêng mang mới thấy được một đốm sáng nhỏ, đốm sáng ấy nhảy lên trước mặt y, dẫn y đi về phía trước.

Không biết đã đi bao lâu, Ngôn Băng Vân cảm nhận thấy được gió nhẹ bên tóc, tầm nhìn đột ngột mở rộng, mùi nước biển tanh mặn rót vào mũi, mặt trời trên đầu chiếu xuống ấm áp, y nheo mắt theo bản năng, một thanh kiếm lọt vào mắt y.

Y cố gắng thích ứng với ánh sáng, rồi mới đi về phía chủ nhân thanh kiếm kia, chỉ liếc một cái, hốc mắt đã lập tức ướt nhoà, cổ họng khẽ đảo, không hiểu sao lại để lộ ra một chút ấm ức, mềm mại mà gọi: "Tạ Doãn..."

Đối phương dường như bị ánh sao trong mắt Ngôn Băng Vân thu hút, giọng điệu mềm mại kia cũng khiến hắn sinh lòng thích thú.

Cái thích này... Hẳn là khác với cái thích đối với đám thú mà hắn nặn ra, hắn không nói rõ được, nghiêng nghiêng đầu, ngữ khí cũng dịu dàng đi một chút: "Ngươi là ai? Sao lại đến lãnh địa của ta?"

Ngôn Băng Vân sửng sốt, suy tư hồi lâu mới hỏi: "Ngươi là Quy Khư?"

Quy Khư dừng một chút, xoay kiếm đưa vào vỏ, hạ lông mày: "Ngươi quen ta sao?"

Một hồi lâu sau, Ngôn Băng Vân mới chắc rằng không phải mình đang mơ, tuy không biết vì sao, nhưng y quả thực đang ở lãnh địa của Quy Khư vào vạn năm trước, người trước mắt, quả thực chính là Quy Khư của vạn năm trước, Tạ Doãn vạn năm trước.

Còn chưa đợi y phản ứng lại, người nọ đã đột nhiên cúi đầu cười: "Chưa từng có ai đến chỗ ta cả, ngươi là người đầu tiên."

Hắn lại nói, đôi mắt ngươi đẹp thật, giống như sao giữa trời đêm.

"Ngươi đã nói câu này rất nhiều lần rồi, nghe đến mức tai ta sắp đóng vảy rồi." Ngôn Băng Vân cũng cười, lông mày cong cong, hai má hơi phồng lên, độ cong khoé miệng khiến người ta thích thú vô cùng.

Quy Khư nghe vậy, thần sắc lại khẽ đổi, rầu rĩ nói: "Ta chưa bao giờ gặp ngươi, ngươi lại nói như thể chúng ta đã quen biết từ rất lâu trước kia rồi, vừa nãy ngươi gọi ta là Tạ Doãn, nhận nhầm ta thành ai khác rồi sao?"

"Không đâu không đâu!" Ngôn Băng Vân liên tục xua tay, "Là do ta vẫn luôn gọi ngươi như thế, quen mất rồi, nhất thời khó sửa. Còn về việc ngươi nói thì quả là chúng ta đã quen biết rất lâu rồi, chỉ là đó là chuyện sau này cơ. Ta cũng không biết phải giải thích với ngươi thế nào nữa..."

"Theo lời ngươi nói, đây là tên ngươi đặt cho ta sao?"

"Hả? Không phải không phải, ta..."

"Cảm ơn, ta rất thích."

Đã rất lâu rồi Ngôn Băng Vân không cảm thấy lòng hoảng loạn, kỳ lạ thật, dường như bất kể Tạ Doãn biến thành dáng vẻ gì cũng đều có bản lĩnh dễ dàng khiến y động tâm.

◇◇

Có lẽ là chưa từng có ai nghiêm túc nghe hắn nói chuyện, Quy Khư đã hàn huyên với Ngôn Băng Vân rất lâu.

Hai người ngồi trước cội nguồn của trăm sông ngàn bể, Quy Khư kể cho y nghe về những hung thú ngây thơ chất phác kia, kể về đoá hoa dại duy nhất sinh ra trên mảnh đất hoang này, kể về những tai nạn và tai hoạ ở thế gian mà hắn cai quản.

Cuối cùng hắn hơi tỏ vẻ lo lắng mà hỏi: "Ngươi có sợ ta không?"

"Nói bậy, ta yêu ngươi còn không kịp."

Ngôn Băng Vân buột miệng thốt ra, tình chẳng biết bắt đầu từ khi nào, nhưng bình tĩnh lại rồi y lại thấy xấu hổ.

Đôi mắt Quy Khư sáng rực lên: "Cái gì là yêu?"

"Yêu chính là..." Ngôn Băng Vân nghĩ, "Ngươi nói đôi mắt giống như sao trời, nếu ngươi yêu ta, thì sẽ bắt đầu mong đợi từng ngày màn đêm buông xuống."

Y nói xong câu này, ngẩng đầu cười, chậm rãi nhìn về núi sông trùng điệp xa xôi, sông nước chảy dài, mặt trời treo cao. Bạch quang kia vội vàng nhào đến từ phía sau, mãnh liệt như muốn nuốt chửng y.

Ngôn Băng Vân vội la lên: "Tạ Doãn! Ta phải đi rồi."

"Ngài mai ngươi có thể tới nữa không?"

Ngôn Băng Vân hơi dừng lại: "Ngày mai... không được."

"Vậy ngày kia thì sao?"

"Sợ là cũng không được."

Tạ Doãn có chút buồn bã: "Vậy... nếu ta muốn gặp lại ngươi, phải làm sao đây?"

"Ngươi có thể đến tìm ta." Ngôn Băng Vân nắm tay hắn, "Đến nhân gian tìm ta."

"Thần tộc không lịch kiếp thì không được xuống hạ giới, nhưng nếu như lịch kiếp, xuống nhân gian sẽ phải phong toả thần thức, ta sẽ không nhớ rõ dáng vẻ của ngươi nữa." Tạ Doãn thoáng chốc buồn bã, sau đó lại dường như nghĩ ra cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, rất nghiêm túc mà hỏi y, "Nhưng ta thích đôi mắt của ngươi, nếu gặp lại, cũng vẫn sẽ thích chứ?"

Vẻ mặt hồn nhiên của người thiếu niên từng chút tắt dần trong ánh sáng.

Trái tim Ngôn Băng Vân đau đớn, đến khi tỉnh táo lại, đã quay trở về tứ phương vực.

Hai mắt Quy Khư đỏ bừng, ánh mặt ứa lệ nhìn về phía y, như thể đang bày tỏ với y niềm mong mỏi suốt mấy đời mấy kiếp.

Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt hắn, mang theo trấn an dỗ dành, mang theo đau xót yêu thương, mang theo sự nâng niu vô tận triền miên, chậm rãi hôn lên lông mày hắn, chóp mũi, cuối cùng mạnh mẽ dừng lại bên môi.

Có lẽ là do chưa bao giờ được Ngôn Băng Vân đối xử như thế, Quy Khư có chút hoảng loạn, hắn rũ mắt trốn tránh tầm mắt đối phương, đang muốn nhìn lên, Ngôn Băng Vân lại đã rời đi.

Y cầm kiếm đứng dậy, ngưng thần thi pháp, tay vừa đưa lên, hoa trà đầy trời đã tan thành vô số cánh hoa, từng cánh sắc nhọn, cắt qua xích sắt, đan thư tan hết vào hư vô.

Vết thương trên người Quy Khư được huyễn quang của nhất diệp sơn trà bao bọc, trào lên ấm áp, chỉ một lát đã bắt đầu khép lại.

Đợi đến khi ánh sáng tắt, Quy Khư thong thả đứng dậy nắm lấy tay y, vô cùng quyến luyến mà kề bên má, hắn nói: "Lần này... đổi lại ngươi đến tìm ta nhé."

Lời vừa ngắt, thân thể Quy Khư đã trở nên trong suốt, cuối cùng tiêu tán như một cơn gió.

Trói buộc đã giải, hắn phải trở về thân thể kia một lần nữa.

Ngôn Băng Vân rũ mắt nhìn chăm chú vào lòng bàn tay, lưu giữ hơi ấm còn lại của hắn, ấn vào ngực, mỉm cười dịu dàng.

"Đợi ta."

◇◇

Linh lực của Hoàng Điểu nhanh chóng tan đi, trong một canh giờ ngắn ngủi đã chẳng thể duy trì hình người được nữa, nàng hoá thành Vũ Hoàng, gánh vác thanh thiên bạch nhật, chở Ngôn Băng Vân ra ngoài đảo.

"Xa hơn nữa thì chúng ta đã không chung đường, đi về hướng đông, qua Bột Hải, men theo hướng nước. Thiên hán chi lưu, mạc bất trụ chi, tận cùng của biển chính là Quy Khư. Tạ Doãn phạm giới phải chịu thần phạt, không phải chuyện chúng ta có thể ngăn được."

"Ta hiểu." Ngôn Băng Vân lại hỏi: "Vậy còn ngươi?"

Hoàng Điểu vỗ vỗ cánh: "Đây là giao giới của Côn Luân và Quy Khư, ta không còn nhiều thời gian lắm, hy vọng là có thể kịp."

Hoàng Điểu nói rồi lại khẽ cười, lắc đầu: "Lúc trước ta lừa Tạ Doãn nói, tộc Hoàng Điều chúng ta có thể dục hỏa trùng sinh, cho dù không có thân bất tử ta cũng có thể sống thật lâu. Nhưng ngài xem, không có thứ gì là cho không được cả, sinh mệnh là thế, mà tình yêu cũng thế."

"Sau khi rời khỏi Côn Luân, mỗi ngày ta đều yếu dần đi, cũng cảm thấy cô độc thêm mỗi ngày. Ta không hối hận vì đã đến nhân gian, nhưng ta hối hận vì để một mình a mẫu canh giữ Côn Luân ngàn năm."

"Lúc trước ta cứ cho rằng mình yêu Quy Khư, nhưng sau này ta lại hiểu ra, yêu và ngưỡng mộ là hai chuyện khác nhau, tình yêu sẽ không khiến người ta thấy cô độc. Lúc ta còn ở Côn Luân, chưa bao giờ cảm thấy cô độc."

"Ngôn trưởng lão, trước kia ta vô cùng đố kỵ với ngài, nhưng bây giờ ta lại hâm mộ Tạ Doãn hơn."

Ánh trăng lạnh lẽo.

Hoàng Điểu theo mây hối dưới trăng bay đi.

Ngôn Băng Vân ngự kiếm đến tận cùng của vạn hải, bay qua dãy núi, đi đến lối vào Quy Khư chi cảnh, rồi lại đi bộ qua bóng đêm vô biên kia, cuối cùng cũng nhìn thấy được Tạ Doãn ở trong ánh sáng phía cuối.

Trên đầu là vầng trăng tròn to lớn, thỉnh thoảng có mấy con nhạn cô độc bay qua, tiếng kêu bi thương văng vẳng mãi.

Ngôn Băng Vân chạy như phát điên, ngọn gió vô hình thổi loạn lớp sa y màu tuyết nhuốm máu của y, nhìn từ xa, cực kỳ giống một đoá sơn trà tuyệt sắc đang bung nở.

Y lảo đảo nhào vào lòng Tạ Doãn, tựa như nhào vào mùa hoa nở rộ.

Tạ Doãn vừa mới phục hồi thần phách, thần cốt mới còn đáng sinh trưởng trong cơ thể, bây giờ hắn thấy mệt mỏi vô cùng, đang lúc nhắm mắt dưỡng thần, lại bị sự mềm mại đột ngột nhào vào lòng làm cho hồi phi phách lạc.

Không có thứ gì hạnh phúc hơn là, giữa những khổ cực triền miên, cúi đầu nhìn thấy được người mình ngày đêm thương nhớ trong lòng.

Tạ Doãn kích động một hồi, lại giả bộ không vui quở trách y: "Là người thả hắn ra sao?"

"..." Ngôn Băng Vân vùi vào lòng hắn không đáp, bàn tay ôm eo Tạ Doãn nắm lấy áo hắn, đột nhiên siết chặt tay hơn.

Tạ Doãn lập tức mềm lòng: "Có bị thương không?"

"..."

"Ai để người đến đây? Sao cứ không nghe lời thế! Ngôn Băng Vân, người có biết những chuyện người làm nguy hiểm đến mức nào không, nếu người chẳng may xảy ra chuyện gì, thì ta..."

Tạ Doãn không nói được thành lời.

Đôi môi Ngôn Băng Vân lạnh lẽo mà mềm mại, dễ dàng nung chảy oán khí ngập tràn của hắn thành hơi xuân, hắn rũ mắt nhìn thấy hàng mi dài run rẩy của Ngôn Băng Vân lại nhuốm nước, nhất thời lòng đầy chua xót, không nhịn được mà cạy khớp hàm, tăng thêm nụ hôn này.

Nửa ngày sau, hắn hôn lên mắt Ngôn Băng Vân, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy..."

"..."

"Được rồi được rồi, ta sợ người bị thương nên mới lo lắng, không phải cố ý nóng nảy với người! Ta sai rồi được chưa? Người đừng khóc mà..." Tạ Doãn dừng lại, thấy nước mắt y rơi càng nhiều, lại mở miệng trêu đùa y, "Sư phụ, người đừng im lặng thế, người mà không nói gì thì ta sợ lắm, ta mà sợ, lại không nhịn được muốn hôn người đấy."

Ngôn Băng Vân đến giờ mới méo miệng ngừng khóc.

Y giơ tay sờ lên mặt Tạ Doãn, chú ý đến bên mái tóc hắn, chẳng biết từ bao giờ đã thoáng thấy sợi bạc.

"Tạ Doãn, ngươi già rồi..."

Tạ Doãn nhướn mày: "Sao nào? Người chê ta à?"

"Ta đâu có..."

Tạ Doãn cười, nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay y, đến khi nhìn về phía y lần nữa, trong mắt đã tràn ngập dịu dàng nâng niu.

"Niệm khanh như cuồng, biệt lai vô dạng."

__________

"Nhớ người đến phát điên, lâu ngày không gặp, người vẫn khoẻ mạnh như xưa chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play