◇◇

Ngày Hoàng Hậu thắt cổ tự vẫn, Ngôn Băng Vân là người đầu tiên chạy đến Uyển Hoa điện, y rõ ràng đã biết hết tất cả, lại còn phải giả vờ như thể không biết nội tình, trước mặt tiểu thái giám tuyên báo Hoàng Hậu qua đời, y đã thu lá thư đặt trên bàn lục giác vào lòng.

"Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi đều rõ cả."

Giọng nói của y càng thêm trầm thấp so với bình thường, tiểu thái giám kia vội vàng quỳ rạp xuống, lắp bắp nói: "Nô tài, nô tài không nhìn thấy gì cả!"

Lá thư ấy, Ngôn Băng Vân xem xong liền đốt luôn, y có lý do nghi ngờ rằng đây là Minh Cơ cố ý để lại cho y xem, nếu như người đến trước không phải là y, như vậy thì từ Thiên tử, hậu cung, đến toàn bộ hoàng gia sẽ gặp phải gièm pha kinh thiên động địa.

Y mượn hơi rượu đã ngâm hai năm mới có thể đọc hết nội dung bức thư, sau đó liền ghé vào dưới mái hiên, nôn đến mức đầu óc mịt mờ. Y bỗng nhiên nhớ ra, năm đó ở lãnh cung, cái buổi sáng nhìn thấy ngạch nương của Cảnh An thắt cổ tự vẫn, đôi mắt trừng trừng và cái lưỡi thè ra ấy, không khỏi khiến cả người lạnh run.

Tiểu đồ đệ ở bên cạnh cứ tưởng rằng y uống say, liền rót cho y một chén trà cho tỉnh rượu, Ngôn Băng Vân nắm chặt cánh tay đối phương hỏi: "Thập Nhất, ngươi cảm thấy Hoàng Hậu nương nương là một người thế nào?"

"Hoàng Hậu nương nương thấu hiểu đại nghĩa, trong lòng nàng ấy có sự dũng cảm anh hùng, là nữ tử giỏi giang xưa nay hiếm gặp."

Ngôn Băng Vân chợt cười lên, cười đến mức xương gò má đau nhức.

Trong thư đã viết rõ rành rành thân thế của Minh Cơ.

Theo lời người kể lại, viết rõ hết thảy chuyện hai mươi ba năm trước mẫu thân nàng bị Hoàng Đế cưỡng chế bắt vào cung, cưỡng ép làm nhục, đêm ấy đèn trong Trường Minh cung bừng sáng không tắt, khi mẫu thân nàng được người ta đưa ra ngoài đã gần như cạn hơi thở, khắp người không một chỗ nào lành lặn, như thể được vớt ra từ trong máu loãng.

Trong thư còn nói, cung nhân chỉ tuỳ ý quấn mẫu thân nàng lại, ném vào rừng núi hoang vắng ngoại thành, sau này may mắn có người cứu giúp, nàng vốn đã không còn ý muốn được sống, nhưng lại biết trong bụng đã có cốt nhục, vì thế mới cố tạm bợ sống tiếp.

Ngôn Băng Vân không rõ ai là người viết thư, nhưng có một điều, nếu như tất cả có thể quay lại lúc ban đầu, y nhất định, tuyệt đối không bày kế đưa Minh Cơ đến bên cạnh Hoàng Đế.

Phụ tử dâm loạn...

Cùng với người đã từng làm tổn thương mẫu thân nàng...

Mấy năm nay Ngôn Băng Vân chu toàn với cả đám hoạn quan, làm hết việc ác, trong tay gạt bỏ vô số quân cờ, vì Phương Cảnh An, y chưa bao giờ có nửa phần hối hận.

Bây giờ quay đầu lại nhìn kỹ chính bản thân mình, chỉ cảm thấy sóng cuộn biển gầm mà ghê tởm.

Y đã làm những gì rồi...

Tạ Doãn rót chén trà đưa cho y, Ngôn Băng Vân run rẩy nhận lấy, nước trà ừng ực rót xuống cổ họng, sự khó chịu trong dạ dày mới giảm bớt một chút.

"Thế nên nàng nhất định phải trở về." Ngôn Băng Vân nói, "Những thứ ta nợ nàng... ta sẽ tự mình trả nàng."

"Ồ?"

"Tạ Doãn, làm một giao dịch đi, ta muốn Cảnh An đăng cơ, ta muốn đầu của Hoàng Đế."

"Chà, đó là mạng thiên tử đấy, giảm thọ đấy." Tạ Doãn làm bộ khó khăn, vươn tay nhìn móng tay mình, "Ngươi lấy cái gì ra đổi cho ta?"

"Ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn ngươi."

"...Ta?"

"Linh hồn của ngươi, thân thể của ngươi, tính mạng của ngươi, là thứ duy nhất mà ta thấy hứng thú."

Ngôn Băng Vân nhìn thấy một ngọn lửa không biết tên trong mắt hắn, không biết vì sao, lại đột nhiên nhớ đến lời Tạ Doãn nói, tham niệm không có điểm dừng.

Y gật đầu nói: "Được, ta đồng ý với ngươi."

"Ngôn Băng Vân, từ hôm nay trở đi, không được diễn kịch với ta, không được lừa gạt ta. Đừng dùng mấy thứ thủ đoạn chốn quan trường của ngươi với ta, ta thích nghe ngươi nói thật."

"..."

Ví dụ như, ngươi muốn Minh Cơ khoẻ lại không phải vì Phương Cảnh An, ví dụ như ngươi vẫn cứ ghét nàng, lại cũng vẫn cảm thấy có lỗi với nàng. Ví dụ như khi ngươi làm chuyện xấu, trái tim cũng không phải bình lặng không gợn sóng. Ví dụ như ngươi đã từng có vô số lần tỉnh lại trong ác mộng mỗi đêm, ví dụ như nếu ngươi không sinh ra trong cái chốn ma quỷ này, sẽ muốn làm người tốt hơn bất cứ kẻ nào khác.

Ngôn Băng Vân cúi đầu, Tạ Doãn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt y, nhưng bộ dạng này của y, không khác gì dáng vẻ của trăm ngàn năm trước trong giấc mộng, khiến Tạ Doãn nhớ về những hồi ức đã xưa cũ ố vàng.

Hắn lấy từ trong lòng ra một đống kẹo đủ màu sắc, chống cằm giơ ra trước mặt Ngôn Băng Vân.

"Ngươi... có thích ăn kẹo không?"

◇◇

Lần đầu tiên gặp Ngôn Băng Vân, Tạ Doãn mười lăm tuổi, năm ấy quê nhà gặp đại nạn, rồi nạn đói cũng không tránh nổi mà kéo tới, cha mẹ để lại lương thực còn dư trong nhà cho hắn, cuối cùng không thể may mắn thoát nạn.

Để phòng ngừa dịch loạn, người trong thôn quyết định thiêu hết thi thể, Tạ Doãn nắm chặt lấy bàn tay đã cứng đờ của mẫu thân, bị đám thúc bá bao vây xung quanh.

Đôi mắt đỏ tươi của hắn khiến người ta không dám tiến lên, cổ họng gào thét đến nghẹn, những vẫn dùng hết sức lực mà gào lên, âm thanh ấy nghe như con sói con giương nanh múa vuốt.

"Mày cũng có phải con ruột của họ đâu, làm gì mà cứng đầu thế!"

Phải rồi, cả thôn đều biết, hắn được cha mẹ nhặt về nhà trong một ngày băng tuyết phủ đầy trời.

Ngôn Băng Vân xuất hiện vào lúc đó, một thân xiêm y màu nguyệt bạch từ trên trời giáng xuống, khí thế độc lập, phảng phất như thần tiên rơi xuống trần.

Y nhét vào miệng Tạ Doãn một viên kẹo, che mắt hắn lại, bảo hắn đừng nhìn.

Ánh lửa vụt lên tận trời, bóng thi cốt chồng chất lên như núi, hắn quay người, lại nhìn thấy một mảng sơn trà trắng tinh, đoá hoa nở rộ, một vẻ tràn đầy sức sống phía sau lưng Ngôn Băng Vân.

Đó là lần đầu tiên Tạ Doãn cảm nhận được tia hy vọng và sáng ngời giữa loạn thế vẩn đục ấy.

Sau này nghĩ lại, hắn đối với Ngôn Băng Vân, thật ra là thấy sắc mà nảy lòng tham.

Ngôn Băng Vân ở lại trong thôn, mỗi ngày đến giờ Thìn sẽ xem bệnh bốc thuốc cho người trong thôn, mỗi lần Tạ Doãn đều ngồi xổm dưới cây đại thụ trước cửa lén nhìn y, nhìn suốt cả một ngày.

Mãi đến một ngày nọ, Ngôn Băng Vân ngẩng đầu chú ý đến hắn.

Y kéo tay áo đi đến trước mặt Tạ Doãn, hỏi hắn vì sao lại không về nhà.

Tạ Doãn mặt mày ủ rũ, gạt một viên đá bên chân đi, không nói gì.

Ngày tháng sau này cũng chẳng tốt hơn gì, người ta ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, lấy đâu ra hơi sức mà lo lắng thương hại cho một đứa nhỏ không cha không mẹ, Tạ Doãn thường xuyên ăn được bữa nay lo bữa mai, qua được hôm nay chẳng có ngày mai.

Cuối cùng nhà cũng bị ác bá trong thôn chiếm đoạt mất, lúc Tạ Doãn bị đuổi ra khỏi cửa còn giả bộ rụt rè nghe lời, nhưng đảo mắt đi liền hung tợn phỉ nhổ, dùng một mồi lửa thiêu cháy căn nhà ấy. Tên ác bá kia suýt bị sặc khói chết, giận đỏ mắt, xách y lên quăng xuống đất, dẫm đạp liên hồi.

Tạ Doãn ôm đầu phun ra một búng máu, cười dữ tợn nói: "Tốt nhất là ngươi đánh chết ta đi, nếu không con mẹ nó ta sớm muộn gì cũng băm vằm ngươi ra."

Tên ác bá đánh đến mệt người, thở hổn hển rời đi, Tạ Doãn mặt mũi bầm dập vẫn chạy đến nhìn Ngôn Băng Vân như cũ.

Lần này Ngôn Băng Vân liếc mắt một cái đã để ý đến hắn.

Y kéo Tạ Doãn đến bên cạnh mình, lông mày xinh đẹp nhíu lại, cẩn thận xử lý miệng vết thương cho hắn, y không hỏi gì cả, chỉ cùng hắn đứng dưới gốc cây chốc lát, mặt trời chiều ngả về tây, bọn họ sóng vai nhìn ráng chiều đỏ rực phía trên.

Tạ Doãn nhích lại bên cạnh, kéo gần khoảng cách một chút, hắn sợ bụi đất trên người mình làm bẩn y phục của Ngôn Băng Vân, lại không cam lòng nhìn chằm chằm khe hở ở giữa ấy.

"Nhìn ngươi có vẻ hơi buồn..." Ngôn Băng Vân đến gần nghiêng đầu nhìn hắn, "Ừm... có muốn ăn kẹo không?"

"Ta cũng có phải trẻ con đâu."

"Ta cũng không phải trẻ con mà... Nhưng lúc ta buồn thì thích ăn kẹo."

"Vì sao?"

"Bởi vì miệng ngọt rồi, thì trong lòng sẽ không thấy khổ sở nữa."

Ngôn Băng Vân cười lên, y cười, mắt ngọc mày ngài, tứ hải sinh hoa.

Tạ Doãn ngơ ngác nhìn chằm chằm đôi mắt như trời sao lấp lánh của y, nốt ruồi dưới môi ấy, tựa như nốt chu sa trong lòng Tạ Doãn.

Không lâu sau, thôn xóm tai qua nạn khỏi, Ngôn Băng Vân cũng không ở lại lâu nữa, lúc đến từ biệt thôn trưởng, y nhờ cậy thôn trưởng chiếu cố Tạ Doãn nhiều hơn. Thôn trưởng muốn nói lại thôi, hàm hồ không rõ, Ngôn Băng Vân còn muốn nói gì nữa, lại bị thiếu niên lao tới từ trong đám người đụng lảo đảo.

"Ngươi, ngươi phải đi rồi sao?"

Thiêu niên khom lưng chống gối thở hồng hộc hỏi câu này, vì chạy vội nên mặt hắn đỏ cả lên, nhìn chằm chằm vào mắt Ngôn Băng Vân.

Ngôn Băng Vân đùa nói: "Ngươi lưu luyến ta à?"

Khi y nói lời này, biểu cảm dịu dàng vô cùng, Tạ Doãn đột nhiên sinh ra một nỗi xúc động không thể để y rời khỏi mình, hắn hiểu, đây có lẽ là ngôi sao sáng duy nhất mà hắn có thể có được trong cuộc đời u ám này.

Hắn phải giữ y thật chặt.

"Ngôn Băng Vân, dẫn ta đi."

"Hả?"

"Ta có thể hầu hạ ngươi, có thể bưng nước rửa chân cho ngươi, có thể vẩy nước lau nhà cho ngươi, việc nặng việc bẩn gì ta cũng làm được, ta biết nấu cơm, còn biết làm rất nhiều điểm tâm ngọt."

Tạ Doãn cẩn thận quan sát vẻ mặt của y, khi Ngôn Băng Vân nghe thấy câu cuối cùng, mắt sáng rực lên, cắn môi dưới, vẻ mặt hưng phấn.

Tạ Doãn liền biết, mình làm được rồi.

Chỉ là hắn không ngờ được, Ngôn Băng Vân lại đến từ Đào Nguyên.

Người tu tiên trên đời, đều lấy Đào Nguyên làm thuỷ tổ, nhưng Đào Nguyên không nằm trên đất, Hoàng Đế tiền triều từng nhiều lần phái binh đi tìm, đều bất lực quay về, sau này Tạ Doãn mới biết được, Ngôn Băng Vân là y sư giỏi nhất Đào Nguyên.

Y giả thượng thừa, phi hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người khác.

__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play