Thiếu Tạ Doãn, Ngôn Băng Vân một mình đến, Xuân viên lại càng có vẻ quạnh quẽ hơn.
Y nắm chặt tay, chiếc nhẫn trên tay cũng được nắm chặt lấy, tựa hồ như còn vương lại nhiệt độ cơ thể của người nọ. Ngôn Băng Vân dùng ngón cái vuốt ve một chút, ấm áp khác hẳn với đầu ngón tay lạnh lẽo của y.
Lần này đến sớm hơn lần trước một chút, nhưng trong sân vẫn chẳng có ai lui tới, Ngôn Băng Vân đẩy cửa vào, nghe thấy trong phòng có người làm cơm.
Tiếng dao thái thịt, dầu nóng trong chảo, tiếng xoong nồi lách cách, y không biết nấu nướng, nhưng lại thích mùi khói một cách kì lạ.
Lúc nhỏ sống không tốt, những năm ấy Ngôn Băng Vân thường phải chịu đói, thế nên y có một cảm giác cực kỳ quý trọng lương thực, nói ra thì hổ thẹn, trước khi tiến cung, chấp niệm lớn nhất của y là sau này được cưới một đầu bếp làm vợ.
Trong một chớp mắt, chẳng biết vì sao y lại nghĩ đến Tạ Doãn, bất kể là ở Đào Nguyên trong mộng, hay là ở hẻm Ô Y hôm đó, Tạ Doãn nấu cơm cũng đều rất ngon.
Y vừa vào cửa, lại bị Cát Hương bưng chén đũa ra đụng phải, lần này đối phương nhìn thấy y lại không hề sợ hãi mà rất bình thản, khiến Ngôn Băng Vân có chút mất tự nhiên.
Nàng ngẩng đầu nhìn y, theo lễ quỳ xuống cung kính nói: "Nô tỳ tham kiến Ngôn đại nhân."
Ngôn Băng Vân vô cùng kinh ngạc, ngừng lại nhìn nàng chốc lát, gật đầu đáp: "Cát Hương cô nương."
"Đại nhân đến vì chuyện gì?" Cát Hương dừng lại một chút, nói, "Không bằng vào nhà rồi nói?"
Ngôn Băng Vân cười đáp: "Được."
Trong phòng đầy mùi thịt, Cát Hương lấy thêm đôi đũa cho Ngôn Băng Vân, ngồi xuống nói chuyện phiếm với y: "Quê ta ở vùng Thân Giang, lúc còn nhỏ nhà nghèo, ngày lễ ngày tết cũng chẳng được ăn một bữa thịt kho tàu, thường ngồi xổm ở góc tường nhà giàu, ngửi mùi thơm. Nhưng mà tay nghề của ta thì chuẩn đấy, nếu Ngôn đại nhân không chê thì cứ nếm thử, mới ra nồi."
Ngôn Băng Vân nhìn không ra điều gì khác thường trên mặt nàng, nhưng cảm giác quỷ dị khó chịu này mạnh mẽ đâm vào thân thể, vì thế y lại nhớ đến buổi sáng trong cơn ác mộng kia, nhớ đến ngạch nương của Cảnh An.
"Ngôn đại nhân, Ngôn đại nhân?"
Gương mặt vặn vẹo dữ tợn của Cát Hương dần dần mờ đi trong mắt y, y thầm cảm thấy không ổn, nhưng tay chân lại không còn sức lực.
Trước lúc ngất xỉu đi, rốt cuộc y cũng ngửi thấy một mùi hương lạ lùng bên dưới mùi thịt lan khắp phòng kia...
◇◇
Ngôn Băng Vân lại bước vào giấc mộng kia, trong mộng, y mặc một bộ giá y màu đỏ rực, buông tay đứng trước đại điện.
Lần này y đã biết đây chính là kí ức của mình, lại vẫn không khỏi kinh ngạc.
Thành hôn... cùng ai?
Đang lúc đắn đo, bên ngoài đã truyền đến tiếng xôn xao, y quay người lại, đã thấy Tạ Doãn mang vẻ nghiêm trang, mặc hắc y, cầm kiếm mà đến.
Cả phòng đều là tiếng hô hoán, như thể việc hắn xuất hiện ở đây là một việc phạm thượng hết mức.
Ngôn Băng Vân thấy cạnh má hắn nhuốm máu, liền nghĩ đến lúc này Tạ Doãn còn đang nằm trên giường, không nhịn nổi lo lắng... Không biết hắn đã đỡ chút nào chưa.
Vẻ mặt Tạ Doãn nhìn qua vô cùng bi thương, y rất muốn xông lên ôm lấy hắn, nhưng y rõ ràng cảm nhận được thân thể mình thoáng chốc cứng đờ, sau đó đối phương đi từng bước đến trước mặt y, mềm mại dịu dàng mà gọi một tiếng sư phụ.
◇◇
Bách điểu triều phượng, ráng hồng bay lên.
Hôm nay thiên giới đại hôn, lục giới cùng ngắm thịnh cảnh, nhưng trong lòng mọi người thì đều thầm châm chọc, nói thẳng ra là tân nương tử này không hổ là đứa cháu gái mà lão thiên quân thương yêu nhất, bức hôn cũng làm ra được cái vẻ không ai bì nổi ấy.
Thiên giới đã không để bụng mấy lời này, Ngôn Băng Vân đương nhiên cũng không để bụng. Trước sau gì thì y cũng còn chẳng thèm để ý đến mối hôn sự này cơ mà.
Nhưng người ở Đào Nguyên lại có rất nhiều dị nghị, phần lớn là oán trách Ngôn Băng Vân sao lại dễ dàng thoả hiệp như thế, làm mất thể diện Đào Nguyên.
"Ta còn tưởng rằng Ngôn trưởng lão sẽ không đồng ý, ít nhất cùng đừng có đồng ý nhanh thế. Chẳng phải cũng kiêng kị áp lực của Thiên giới đó sao, uổng cho ta lúc trước còn nói y cử thế vô song, cuối cùng vẫn chẳng được mấy phần khí khái."
"Nói thì dễ rồi, nếu như y không đồng ý, thiên binh đến xâm phạm ngươi có chịu lên không?"
"Ầy, cũng không thể nói thế được, ngày ấy cả đoàn người phía sau y nghe hết mà, chính y nói không liên quan đến chúng ta, dạy mà không nghiêm là lỗi của kẻ làm thầy, Tạ Doãn kia phạm sai lầm, đáng do y gánh vác, có gì sai đâu?"
"Đúng thế, sao chúng ta phải đội nồi thay người khác? Hơn nữa, chẳng phải lúc ấy ngươi cũng trốn sau lưng y sao? Chúng ta cũng đâu thế ngươi lên đâu, thế mà cũng có mặt mũi xen vào chuyện người khác."
"Sư đồ một giuộc cả, may mà lúc trước ta không bái nhập môn hạ y, nếu sớm biết y sẽ dạy ra một tên đại ma đầu, có thế nào ta cũng không đi hỏi y chuyện dược học đâu!"
"Theo ta ấy mà, đây đều là do y tự chuốc lấy, bình thường y đối xử với Tạ Doãn đã buông thả rồi, bây giờ đồ đệ của y gặp đại loạn, chắc hẳn cũng là do y quá nuông chiều dung túng thôi!"
...
...
...
Ngôn Băng Vẫn cúi đầu đứng giữa đám người.
Phía dưới từng lời ô ngôn uế ngữ, càng nói càng hay.
Y bây giờ đã thất thế, đồ đệ một tay dạy dỗ rơi vào ma đạo, những người ngày trước cảm thấy y tự cho là mình thanh cao đều phải đến dẫm một chân, trong thoáng chốc tiên sư Đào Nguyên ngã xuống thần đàn, thế sự biến ảo, đến cả đám ô hợp ấy cũng dám tự xưng chính nghĩa.
Quần chúng vốn là thế mà thôi.
Ngôn Băng Vân nghe vào tai này ra tai kia, vẫn còn rảnh thi pháp biến hoa văn tịnh đế liên thêu trên cổ tay áo thành một đoá hoa trà trắng.
Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt dã.
(Miệng người ta làm nung chảy kim loại, lời gièm pha làm tan xương, nát thịt)
Y cũng chỉ cảm thấy buồn cười.
Sau đó y nghe thấy động tĩnh bên ngoài mà xoay người lại, khi những phồn hoa xưa kia hạ màn, ở nơi tận cùng chính đạo mà người người chỉ trích, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tạ Doãn.
Hắn bị thương rồi, thế nên trong mắt Ngôn Băng Vân cũng chỉ còn lại mỗi ánh đỏ tươi chói mắt ấy, không còn chứa đựng được thứ gì khác nữa.
Tạ Doãn đến gần, cầm lấy tay y đặt lên má mình, giống như một chú chó hoang được người ta nhặt về nhà rồi lại bị vứt bỏ, thấp giọng nức nở oán trách y: "Sư phụ, người gạt ta."
Tạ Doãn chưa bao giờ biết Ngôn Băng Vân mặc màu đỏ lại đẹp như thế, trường bào chạm đất, minh diễm tú lệ, khiến gương mặt kia trở nên yêu nghiệt, lại tuyệt sắc đến thế.
Nhưng người nọ cúi đầu cụp mi không nhìn hắn, hàng mi dài như lông vũ, chẳng hiểu sao khiến lồng ngực hắn ngứa ngáy.
Vì thế Tạ Doãn lại nói: "Sư phụ đã đồng ý đến thăm ta rồi, nhưng chẳng đến một lần nào. Được thôi, ta vẫn luôn nhân nhượng với người mà, người không đến gặp ta, ta đành phải đến gặp người, nhưng người đã đồng ý với ta sẽ không thành thân với người khác mà. Chẳng qua ta mới rời đi chốc lát, sao người đã nuốt lời nhanh thế rồi? Hả?"
Ngôn Băng Vân nghiêng đầu không đáp, vẫn không hề để ý đến những lời hồ đồ của hắn.
Tạ Doãn liền im bặt không nhắc đến chuyện thành thân nữa, chỉ vươn tay kéo tay áo y: "Sư phụ, theo ta về tứ phương vực đi."
Đến lúc này Ngôn Băng Vân mới ngẩng đầu nhìn hắn, tất cả tình ý trong mắt đều giấu đi, lạnh lùng nói: "Ngươi đến đây làm gì? Cút về cho ta."
"Sư phụ..."
"Ta bảo ngươi cút về!" Ngôn Băng Vân đẩy một chưởng dùng sáu phần lực, ngay giữa ngực Tạ Doãn, khó khăn lắm mới đẩy hắn ra xa mấy trượng, Tạ Doãn không kịp phản ứng, bị đẩy quỳ một gối xuống đất, cúi đầu phun ra một búng máu.
Ngôn Băng Vân theo bản năng muốn tiến lên, chân bước nửa bước lại dừng.
Không còn kịp nữa... Muộn thêm chút nữa là người của Thiên giới sẽ đến mất.
"Tạ Doãn, ngươi đi đi, hôm nay đại hôn là chuyện quan trọng, ngày mai sư phụ sẽ đến thăm ngươi."
Tạ Doãn đứng dậy, gật đầu mà đứng, không trả lời y.
Ngôn Băng Vân muốn mở miệng khuyên bảo, Tạ Doãn lại thoáng ngẩng đầu, thần sắc thê lương, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Đoá hoa trà kia, người làm bằng thứ gì thế?"
"..."
"Người không trả lời, ta trả lời thay người... là dùng máu trong tim." Hắn cười đến cay đắng, đôi mắt lại sáng lên, như thể chứa đựng đầy hy vọng, "Trong lòng sư phụ có ta, nên khi sát khí bùng nổ đoá hoa kia mới tự động thay người bảo vệ tâm mạch của ta."
"Tạ Doãn, im miệng."
"Hôm đó nữ quỷ bảo đồ nhi không hiểu phong tình, ta còn cãi lại nàng, bây giờ nghĩ lại, quả đúng là thế."
"Ta bảo ngươi đừng nói nữa mà!"
Khi Ngôn Băng Vân phát ra chưởng thứ hai, Tạ Doãn đã có chuẩn bị, nhưng hắn lại không trốn, lặng lẽ mà nhận lấy.
Cuối cùng, hắn bước từng bước đến trước mặt Ngôn Băng Vân.
"Đồ nhi còn một chuyện muốn thỉnh giáo sư phụ, hỏi xong, thì người có đánh chết ta ta cũng chịu." Tạ Doãn hít sâu, gằn từng chữ mà nói, "Đồ nhi ngu dốt, xin hỏi sư phụ, chữ tình phải giải thích thế nào?"
Ngôn Băng Vân đột nhiên nhìn về phía hắn, mọi người cũng phải tới lúc hắn hỏi câu này mới phản ứng lại được.
Tên Tạ Doãn đại nghịch bất đạo này, lại dám có thứ mơ tưởng ấy với sư phụ hắn!
Vì thế chưởng thứ ba còn chưa đánh ra đã tắt trong lòng bàn tay Ngôn Băng Vân, hốc mắt y ửng đỏ, vẫn cắn răng mà đáp lời hắn: "Không giải được."
Một chữ tình, không giải được, giữa ta và người, cũng không giải được.
Trường Hồng nhíu chặt mày, cả đám trưởng lão trong điện cũng nắm chặt binh khí bên người.
Ngôn Băng Vân sợ Trường Hồng thật sự ra tay, vội nói với hắn: "Sư huynh, Chức... Người của Thiên giới vì sao còn chưa đến? Có thể thúc giục một chút không?"
Trường Hồng nghe thấy lời cầu xin của sư đệ, giơ tay bảo người bên dưới tạm thời chớ nóng, lại nghe thấy Tạ Doãn nói.
"Nàng ta sẽ không đến đâu."
"Không đến? Không đến là có ý gì! Tạ Doãn, ngươi làm gì nàng rồi?!" Trường Hồng cắn răng giậm chân mà quát, "Thứ nghiệp chướng này! Có muốn chống đối lại Thiên Đạo hay sao!"
"Thiên Đạo? Thiên Đạo chó má gì." Tạ Doãn nheo mắt, hướng vào điện mà cười mỉa mai, "Sau này nếu ta ngồi trên vạn người, Lục giới tuân theo, thì có phải cái Tạ Doãn ta nói chính là đạo không?"
Hắn còn chưa dứt lời, đã có rất nhiều thiên binh từ ngoài điện xông vào, vây chặt tiên điện, lão thiên quân vẫn ở đám mây cao như cũ, gương mặt giận dữ, giọng nói như chuông đồng: "Tạ Doãn to gan dĩ hạ phạm thường! Nhanh chóng trả cháu ta đây, nếu không hôm nay nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Tạ Doãn lại chẳng thèm để ý, giữa lúc binh hoang mã loạn, hắn đột nhiên ôm Ngôn Băng Vân vào lòng, vùi đầu bên tai y nói: "Ta tâm duyệt sư phụ, nhất định sẽ không nhường người cho kẻ khác đâu, không thể, cũng không cho phép."
"..."
"Chuyện đêm qua, chắc sư phụ đã quên hết, đợi ta về, nếu sư phụ có nhớ lại, đồ nhi sẽ đến bồi tội với người."
Nghe được câu cuối cùng, thân thể Ngôn Băng Vân chấn động, mắt thấy Tạ Doãn triệu kiếm phi thân ra một lần nữa, mới cẩn thận nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua.
Đêm qua...
Y uống rượu xong...
Ngôn Băng Vân tửu lượng không cao, cả Đào Nguyên ai cũng biết, lúc còn nhỏ y ngửi mùi rượu sữa ngựa trong bầu rượu của sư phụ thấy thơm, trộm uống một ngụm, rượu mạnh làm y sặc ho một hồi, đến lúc xong việc tỉnh lại đã chẳng còn nhớ gì.
Trường Hồng nói, sau khi y say đã đến nghị sự đường náo loạn, đập cả bát trà sứ men xanh trên bàn của các trưởng lão, nhân lúc sư tôn ngủ mà cạo hết lông mày của hắn, chặt đổ hai trăm cây cổ thụ ngoài cửa, làm sư tôn lửa giận bừng bừng đi khắp nơi xin lỗi người khác.
Sau hôm đó, Ngôn Băng Vân chịu phạt, đứng tấn ba ngày trước cửa phòng sư tôn, từ đó không uống rượu nữa.
Đêm qua trong lòng phiền muộn, giở đến thư mà Tạ Doãn viết cho y, liền đòi một bầu rượu ở chỗ Trường Hồng trưởng lão, lời Trường Hồng muốn khuyên y kìm mãi trong miệng, cuối cùng cũng không nói thành lời.
Hôm qua đến giờ ngọ Tạ Doãn mới biết được tin Ngôn Băng Vân sắp thành thân từ đám thiên binh thay ca trông coi, hắn phá tan cấm chế trong Phục Ma tháp, chỉ để lại một con thổ lâu thú, đã nuốt hết tất cả đám thiên binh dám cản hắn, đến lúc xuống hạ giới thất thủ, đả thương một nữ tiên truy đuổi hắn.
Tạ Doãn ấy mà, cả người một vẻ lưu manh, nhưng hắn cũng lưu manh có giới hạn thôi, ví dụ như không đánh nữ nhân, nhưng sau này hắn lại biết đối phương chính là kẻ làm loạn muốn gả cho sư phụ hắn, liền bắt đầu cảm thán duyên phận kỳ diệu, một bên lại hối hận mình đã ra tay quá nhẹ.
Quả nhiên, không làm nổi quân tử.
Hắn đã là thân mang tội, công khai xuất hiện sẽ gây loạn, thế nên nhẫn nhịn tới tối mới lén vào sân viện của Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân đưa lưng về phía hắn, ngồi trên bàn đá trong viện, tóc dài như thác nước trút xuống, giơ tay nhấc chất, phong tư lộ rõ.
Bóng cây lốm đốm, bóng người quanh co.
Trăng cũng rã rời, mà lòng cũng rã rời.
Tạ Doãn đứng tại chỗ hồi lâu mới kìm nén được dục vọng muốn đi đến ôm lấy y.
"Sư..." Giọng hắn khô khốc, tiếng thứ hai còn chưa kịp vang lên, đối phương đã lảo đảo đứng dậy, nhưng chưa được hai bước đã đụng phải cây, đứng tại chỗ xoa xoa đầu, nghĩ ngợi gì đó.
Thế nên Tạ Doãn mới phát hiện có gì đó không đúng, vội phi thân đến đỡ y, bước chân Ngôn Băng Vân lảo đảo, vững vàng ngã vào lồng ngực hắn.
Mùi rượu nồng nặc ập vào mắt, Tạ Doãn ghét sát vào ngửi, quả thật là từ miệng y ra, không khỏi đỡ trán: "Uống nhiều rượu thế làm gì?"
Ngôn Băng Vân cố sức mở mắt, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu mới xác nhận được gương mặt này là ai, vừa thấy Tạ Doãn, vành mắt đã đỏ lên, nhưng cũng không khóc thật, chỉ ôm mặt hắn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Tạ Doãn liếm đôi môi khô khốc, không biết nên làm gì.
Đuôi mắt Ngôn Băng Vân đỏ lên, cho dù chỉ chứa một chút ít tình ý thôi cũng đã đủ đòi mạng hắn, nhưng y uống say không biết chừng mực, đôi mắt xinh đẹp như giận như oán, nhìn đến mức hắn thấy tâm viên ý mã.
Tạ Doãn đang nghĩ xem nếu tối nay lén sờ soạng y, liệu sáng mai tỉnh lại có thể bị y đánh chết không, thì giây tiếp theo, một nụ hôn lạnh lẽo đã nhào về phía hắn.
Ngôn Băng Vân đang nỉ non tên của hắn.
Tạ Doãn... Tạ Doãn...
Uyển chuyển, xinh đẹp mà thê lương, mang theo nỗi tuyệt vọng như con thiêu thân bay vào lửa.
Tim Tạ Doãn đau đến muốn tan ra, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này đến cho y, chỉ cần là thứ y muốn, tất cả đều cho y.
Vì thế hắn hỏi: "Sư phụ, người muốn gì?"
Ngôn Băng Vân suy nghĩ chậm chạp, nghe thế thì dừng lại, dán vào gò má hắn, mặt đầy mơ màng mà suy nghĩ.
Cuối cùng, dường như y nghĩ đến mệt rồi, vùi đầu vào cổ hắn, lười nhác mà đáp: "Ta muốn ngươi..."
Tạ Doãn khe cười, ngay sau đó bế ngang người y lên, nghẹn giọng nói: "Cho người hết."
Đào Nguyên vào đêm hơi lạnh, Ngôn Băng Vân từ nhỏ thể hàn.
Lúc Tạ Doãn ở đây, thường sẽ để bình nước nóng vào chăn ủ trước khi Ngôn Băng Vân đi ngủ, hắn không ở đây, cả phòng đối phương cũng đều lạnh.
Tạ Doãn một bên vận nội lực, một bên như thể giận mà trách y: "Sao cứ như trẻ con thế, người chẳng biết chăm sóc chính mình chút nào sao?"
Ngôn Băng Vân ngồi trên người hắn, như tham lam mà dựa vào sự ấm áp của hắn, bĩu môi ấm ức không trả lời.
Tạ Doãn lập tức mềm lòng, hôn lên mắt y, cười khổ: "Cũng may là gặp được ta, sau này không được ra ngoài uống rượu với người khác nữa đâu đấy."
Ngôn Băng Vân chớp chớp mắt nhìn hắn, ôm cổ hắn lặp lại: "Cũng may là gặp được ta, sau này không được ra ngoài uống rượu với người khác nữa đâu đấy."
"Sao lại nói theo ta?"
"Sao lại nói theo ta?"
"Sư phụ."
"Sư phụ."
Ngôn Băng Vân chớp chớp lông mi, rất có hứng thú mà nhìn hắn, Tạ Doãn cũng không ngắt lời, đơn giản mà chơi với y.
"Người là đứa ngốc hay sao?"
"Người là đứa ngốc hay sao?"
"Gọi một tiếng phu quân xem nào."
"..."
"Hửm? Sao lại không gọi?"
"..."
"Uống say mà cũng không ngốc nhỉ, chẳng cho ta lợi dụng được tí nào, người say thật hay là..."
"Phu quân..."
Tạ Doãn ngẩn ra, bỗng nhiên cảm thấy mình như rơi từ trên mây xuống một lớp bông mềm mại, đến lúc tỉnh táo lại, hắn đã kéo y phục của Ngôn Băng Vân xuống đến vai.
Đối phương ngồi trên đùi hắn, đối mặt với hắn, mí mắt nửa khép, câu hồn đoạt phách. Đôi vai mềm mại trắng nõn, Tạ Doãn cắn một ngụm, khiến người trong lòng giật mình.
"Đau..."
Bàn tay lạnh lẽo của Ngôn Băng Vân đẩy người trước mặt ra, Tạ Doãn đau lòng mà xoa tay y, nhẹ dỗ dành: "Không đau."
"Đừng cắn ta."
"Ta sai rồi, vậy người cũng cắn ta đi, chúng ta coi như hoà."
Ngôn Băng Vân khẽ cụp mi, cúi đầu nghe lời mà cắn lên vai hắn.
Cảm giác đau đớn kích thích Tạ Doãn, vươn tay sờ dưới thân y, như ý nguyện mà chạm đến dương v*t đã nửa dựng lên của Ngôn Băng Vân.
Hắn đẩy Ngôn Băng Vân ngã lên giường, như chuồn chuồn đạp nước mà hôn một cái lên môi y, đầu lưỡi mạnh mẽ liếm hầu kết, rồi đến xương quai xanh, bụng nhỏ, xương mu...
Thân thể Ngôn Băng Vân đủ khiến người ta kinh diễm, tinh tế mà không yếu đuối, trắng nõn mà không bóng loáng như nữ nhân, cả người không có chỗ nào thừa thãi, hoàn mỹ như thể một món đồ sứ được mài giũa tỉ mỉ, sáng ngời, tinh tế, như kinh tài tuyệt diễm dưới ngòi bút văn nhân, như món đồ điêu luyện tinh xảo dưới tay thợ thủ công.
Mùi hương hoa trà thường có trên người y, lúc này vòng quanh chóp mũi Tạ Doãn không dứt.
Tạ Doãn cúi đầu, dịu dàng ngậm lấy thứ đã nửa cứng của Ngôn Băng Vân vào miệng.
Ngôn Băng Vân lập tức kêu lên một tiếng, vội vàng thẳng lưng, dục cầu bất mãn mà gọi hắn: "Tạ Doãn!"
"Đừng vội."
Hắn thong thả phun ra nuốt vào, đầu lưỡi liếm mạnh quanh đỉnh, mạnh mẽ mà nhu tình, như tấm lòng son của người thiếu niên.
Không vội, tất cả đều không phải vội, bởi vì đôi ta sẽ là một ván cược của ái tình và dục vọng kéo dài cả ngàn năm.
Tạ Doãn nuốt bạch trọc mà Ngôn Băng Vân phun ra vào bụng, một lần nữa bế y lên người mình, hôn môi y, một tay hắn nắm cằm Ngôn Băng Vân, đầu lưỡi đảo quanh răng lợi, câu lấy đầu lưỡi đối phương. Môi răng giao triền, nước bọt trong suốt theo khoé miệng Ngôn Băng Vân tràn ra, Tạ Doãn nghiêng đầu, khẽ liếm chấm đen dưới môi y.
"Mùi vị của người."
Tạ Doãn xoa cổ tay Ngôn Băng Vân, liên tiếp đưa tay đối phương xuống dưới, tay còn lại trằn trọc phía sau đối phương, nhẹ nhàng mân mê nơi ấy.
Ngôn Băng Vân khó chịu mà vặn vẹo eo, trùng hợp chạm đến dương v*t đã căng trướng của Tạ Doãn, đối phương không nhịn được khẽ kêu một tiếng, đỡ lưng y, vùi vào ngực y mà cắn mút, tiếng nước li ti, Tạ Doãn phả hơi thở nóng bỏng vào tai y, vừa dụ vừa dỗ nói: "Vừa nãy nói muốn ta, bây giờ còn giữ lời không?"
Ngôn Băng Vân đã sớm bị trêu trọc đến rối loạn tâm trí, rối bời bám vào vai hắn, không thoả mãn vì hắn đột ngột dừng động tác, đỏ mặt hướng vật trước ngực vào miệng hắn, lắc mông cọ sát vật khổng lồ bên dưới hắn.
Thứ kia mới chỉ vào một đoạn Ngôn Băng Vân đã không chịu nổi, y há miệng thở dốc, không ngừng đẩy đầu sỏ gây tội trước mặt ra.
Từ nhỏ Tạ Doãn đã là loại bỉ ổi, xem vô số thoại bản đông cung, cũng từng cà lơ phất phơ đòi túi thơm của cô nương xinh đẹp thôn bên cạnh, nhưng hắn thật sự chưa từng trải sự đời, càng miễn bàn đến ôm một người hương diễm thế này trong lồng ngực, chịu kích thích lớn như thế.
Trụ thể đầy gân xanh vừa tiến vào đã như thể bị vô số cái miệng cắn nuốt. Hắn lại khó nhịn, từng chút từng chút như muốn đóng đinh Ngôn Băng Vân lên giường, dùng sức như thế, đối phương lại vẫn không quên lễ nghĩa không mất thể diện, khắc chế mà cắn môi dưới không phát ra tiếng.
Vì thế Tạ Doãn quấn lấy y mà hôn, đầu lưỡi tách mở khớp hàm, giải cứu nhưng tiếng rên rỉ nhỏ vụn kia ra.
Hắn như ác độc mà hỏi: "Sư phụ thích không?"
"Ưm... thích..."
"Nếu sư phụ thích, thì khen đồ nhi đi, kêu hai tiếng cho ta nghe đi mà." Tạ Doãn cố ý lại gần chóp mũi y, thở dốc bên tai y, mê hoặc mà gợi cảm không nói nên lời, "Sư phụ kêu dễ nghe lắm, còn khiến ta động lòng hơn cả tiếng oanh hót."
Hắn nói, hạ thể như chạm vào một chút thịt non, Ngôn Băng Vân nháy mắt thất thần, cào rách cánh tay Tạ Doãn, tơ máu thấm vào móng tay y.
Ngôn Băng Vân không thoả mãn mà đón nhận, nửa chống người dậy, ôm cổ Tạ Doãn gặm cắn môi hắn, như mèo con uống sữa, tư thế như vậy vào sâu hơn chút nữa, Tạ Doãn sảng khoái ngẩng đầu, thưởng thức đôi mắt động tình của Ngôn Băng Vân, như thể yêu tinh ăn thịt người trên biển trong rừng.
Hắn nghĩ, mình cam tâm tình nguyện.
Cho dù hôm nay thật sự bị y ép khô hút cạn, nuốt toàn bộ máu thịt vào bụng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Ai bảo người này là Ngôn Băng Vân chứ?
"Sư phụ... ưm... sư phụ..."
Tạ Doãn tàn nhẫn, mất khống chế mà va chạm vào thịt non bên trong huyệt, Ngôn Băng Vân lắc mông đón ý, hai thân thể dây dưa cùng nhau, ăn khớp như thể đã được điêu khắc.
"Đều là của ta..."
Giữa lúc mê man, Tạ Doãn nghe thấy Ngôn Băng Vân nói một câu như thế, trong lòng khó hiểu, liền hỏi hắn: "Người nói cái gì?"
Ngôn Băng Vân chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, nhìn hắn vừa khát khao vừa ngoan ngoãn, hạ thân lại càng giữ chặt hơn, y khẽ nhíu mày, ôm mặt Tạ Doãn nghiêm túc nói với hắn: "Đều là của ta hết, không cho người khác..."
Tạ Doãn sửng sốt, nhất thời không nhịn được, bắn ra thứ ẩm nóng ở sâu trong thân thể đối phương, nóng đến mức khiến Ngôn Băng Vân không kìm được mà run lên.
Nửa ngày sau, Tạ Doãn hôn lên mắt y, đặt y lên giường giúp y rửa sạch bạch trọc giữa hai chân.
Ngôn Băng Vân vẫn không cử động mà nằm đó, cảm giác chưa hết say, cả người vẫn mơ mơ hồ hồ.
Tạ Doãn đi đến gặm cắn sống lưng và bả vai y, chưa hết thèm mà hỏi: "Thoải mái không?"
Ngôn Băng Vân mệt mỏi, nghe thấy có người hỏi, nghe bản năng đáp một câu: "Ừm..."
"Ta cứ tiếp tục làm người thoải mái như thế, đời đời kiếp kiếp đối xử tốt với người, người đừng thành thân với người khác được không?"
"Nếu như người cứ phải cưới ai đó, cũng được, tóm lại ta cũng phải dựa vào người, vậy người cưới ta nhé? Hoặc là ta cưới người, người tốt như thế, sao ta nỡ nhường người đi được?"
Thấy Ngôn Băng Vân không để ý đến mình, hắn lại cúi đầu ngậm lấy cằm y.
"Sư phụ, người còn đang nghe không?"
"Ừm..."
"Vậy ta coi như người đồng ý rồi nhé. Nói phải giữ lời."
Thân thể Ngôn Băng Vân rất dễ lạnh, trong lúc mê man được một sự ấm áp không biết tên bọc lấy, không khỏi dán lại gần hơn. Y co người lại, hận không thể in cả người mình vào lòng Tạ Doãn, y tham luyến hơi ấm kia, mơ mơ màng màng làm nũng với đối phương, thấp giọng nói: "Lạnh..."
Trái tim Tạ Doãn tan chảy, xoa đôi tay đặt trước ngực mình, đưa đến bên môi mà hôn, lại không nhịn được ngậm lấy môi y, ý loạn tình mê, Tạ Doãn lại mê hoặc y lần nữa: "Sư phụ, chúng ta làm một lần nữa được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT