“Yến Từ, cậu có ý gì? Cậu với tụi này chung một tổ đội, bây giờ lại nói chuyện thay cậu ta?” Nam sinh đột nhiên nhận ra gì đó, kinh ngạc trừng mắt, “Cậu có thể nói??”
Lúc này mọi người mới nhớ tới Yến Từ là một người câm.
Yến Từ không quen bị mọi người chú ý, đầu ngón tay đang buông lỏng chậm rãi nắm chặt vạt áo Dư Thính, môi cũng gắt gao mím chặt.
Dư Thính dứt khoát đứng ra bảo vệ Yến Từ, không vui nhìn nam sinh, “Yến Từ vốn dĩ có thể nói!”
“Moẹ!” Nam sinh chửi tục, “Vậy tại sao vào đội lâu như vậy mà cậu không nói chuyện với chúng tôi?”
Yến Từ mặt liệt: “Không thích nói, đồ đầu đất.”
Nam sinh: “...”
Dư Thính: “...”
Ừm, tiểu đáng thương đã học được cách mắng người rồi.
Mặt nam sinh chuyển thành màu gan heo, nói là tức giận cũng không đúng, cuối cùng vẫn là Dư Thính ra giải thích thay Yến Từ: “Cổ họng cậu ấy bị thương, gần đây bị tôi ép nên mới mở miệng nói chuyện, mà cũng đâu phải cố ý, cậu bất mãn cái gì? Cậu ghen ghét cậu ấy đẹp trai thông minh hơn cậu à?”
Dư Thính rất giống gà mái bảo vệ gà con, uy phong oai hùng.
Phía sau Yến Từ phối hợp ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt trên đỉnh đầu cô.
—— đáng yêu.
Cậu thừa lúc mọi người không để ý, trộm dùng ngón út đùa nghịch đuôi tóc cô.
Ai cũng không chú ý đến động tác nhỏ bé này của Yến Từ.
Nam sinh mới không thèm tin Dư Thính có lòng tốt như vậy.
Cả trường đều biết gia cảnh Yến Từ nghèo khó, bản thân bọn họ cũng có bất đắc dũ, nếu không phải nhà trường yêu cầu, bọn họ sống chết đều không muốn cho Yến Từ gia nhập tổ đội.
“Ý cậu trận hỏa hoạn này là ngoài ý muốn?”
Yến Từ thu tay lại: “Ừ.”
Nam sinh cười lạnh: “Tại sao tôi phải tin cậu?”
“Lúc cứu Thính Thính, nhìn thoáng qua.”
“Cho nên?”
“Các cậu, không nghe tôi.” Yến Từ đã đoán trước được chuyện này, biểu cảm có chút khinh thường, giống như muốn nói ‘Xem đi, không nghe tôi, quả nhiên rất cùi bắp.’
“Chỉ như vậy?” Nam sinh càng thêm khinh thường.
Cậu ta là đội phó của tổ đội, bởi vì có thành kiến với Yến Từ nên không đặt cậu vào mắt. Đặc biệt là Yến Từ cực kỳ quái lạ, không tham dự vào việc thảo luận, chỉ biết ném tới một đống lý luận tri thức.
Bởi vì thời gian thi đấu rất gấp gáp, bọn họ căn bản không rảnh dựa theo tài liệu cậu cung cấp mà làm lại mô hình một lần nữa; huống chi trong đội còn có Quý Thời Ngộ, vì vậy càng không cần nghe theo một người mới đến, cho nên không ai làm theo Yến Từ.
Hiện tại cậu ta muốn nói chỉ bằng một cái liếc mắt, muốn khiến bọn có tin tưởng mô hình có vấn đề? Sao có thể.
Bầu không khí hai bên cực kỳ căng thẳng.
Đang lúc này, nhân viên cứu hoả tiến vào, “Sau khi chúng tôi kiểm tra kỹ lưỡng, kết luận vụ hoả hoạn này là ngoài ý muốn.”
Trong phút chốc, văn phòng yên tĩnh.
“Tuy rằng không biết cô cậu đang làm thí nghiệm gì, nhưng dòng điện quá tải đã gây ra vụ cháy. Cho dù hôm nay không cháy, thì ngày mai cũng cháy, chỉ là xảy ra sớm hay muộn thôi.”
Giang Hoài tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Tôi đã khôi phục máy theo dõi ở phòng thí nghiệm, sau khi Dư Thính đi vào thì cái gì cũng chưa làm, đây là băng ghi hình, các vị nếu không tin có thể tự mình xem qua.”
Anh đem notebook đưa đến trước mặt mấy người kia.
Trong video, sau khi Dư Thính tiến vào chỉ quan sát xung quanh, bộ dáng lén lút như muốn làm chuyện xấu. Nhưng cô không có hành động phá hoại nài, chỉ đứng trước noi hình thí nghiệm quan sát, vài giây sau, khói lửa cuồn cuộn chiếm hết tầm mắt.
Một màn này xuất hiện không kịp phòng bị, làm tất cả mọi người không biết dùng thái độ gì để đối mặt với tình hình này.
Sẽ không ai cũng nghi ngờ lời nói của đội cứu hoả, mà bất cứ ai cũng không thể ngờ mọi chuyện lại là như vậy.
Nói như vậy, Yến Từ đã nói đúng, là bọn họ hiểu lầm Dư Thính?
Kinh ngạc nhất trong đó phải nói đến Quý Thời Ngộ.
Dư Thính sẽ không tự nhiên đối xử tốt với người khác, đặc biệt là người cô từng rất ghét. Vì thế Quý Thời Ngọ luôn tin tưởng Dư Thính tiếp cận Hạ Thất Tịch là có mục đích xấu.
Ban đầu cậu không nghĩ ra nguyên do, cho đến khi Dư Thính ăn cắp giấy thông hành của Hạ Thất Tịch, tự tiện xông vào phòng thí nghiệm, mọi chuyện đều sáng tỏ.
—— cô muốn phá hư mô hình của tổ đội thi đấu, sau đó vu oan cho Hạ Thất Tịch.
Chẳng qua thủ đoạn này thật không thông minh.
Quý Thời Ngộ từ lúc hoả hoạn bắt đầu đến khi kết thúc vẫn luôn tin tưởng suy nghĩ này của mình, cuối cùng lại nghe nhân viên cứu hỏa nói….
Dư Thính... Không hề cố ý phóng hỏa?
Đồng tử cậu co thắt, đứng sững sờ tại chỗ không nói lời nào.
Chậm rãi sau đó, Quý Thời Ngộ mới khàn giọng lên tiếng: “Cho dù trận hỏa hoạn này không liên quan đến Dư Thính, nhưng cậu ta thật sự đã trộm giấy thông hành của Hạ Thất Tịch, chưa được sự đồng ý đã tuỳ tiện xông vào phòng thí nghiệm.”
Lấy sự hiểu biết của cậu với Dư Thính, cô tuyệt đối sẽ không đơn thuần muốn vào xem.
Cô muốn phá hư mô hình, nhưng không nghĩ tới lại xảy ra hoả hoạn.
Mặc kệ cô có liên quan đến trận hỏa hoạn không, chỉ cần cô có ý xấu, chắc chắn phải vì hành vi của mình mà trả giá.
“Chờ đã, từ từ.” Hạ Thất Tịch vẫn luôn im lặng đột nhiên nhấc tay có ý kiến, khóe mắt liếc nhìn Dư Thính, mặt không đổi sắc nói, “Tớ... Hình như tớ chưa từng nói qua là Dư Thính trộm giấy thông hành của mình?”
Nghe cô nhắc nhở, lúc này mọi người mới nhớ ra Hạ Thất Tịch chưa từng nói như thế.
Vậy ai đã nói điều này với bọn họ?
Hình như là Quý Thời Ngộ.
Lập tức, cậu trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Thần sắc Quý Thời Ngộ khẽ thay đổi, đôi mắt nhìn Hạ Thất Tịch: “Hạ Thất Tịch, cậu lặp lại lần nữa, giấy thông hành của cậu làm sao?”
“Là tớ không cẩn thận làm rớt.”
“Khi nào?”
“Không biết.”
Quý Thời Ngộ hùng hổ doạ người: “Ở đâu?”
Hạ Thất Tịch lặp lại: “Không biết.”
Thật ra cô biết thời điểm còn ở thư viện, Dư Thính đã lén lút cầm giấy thông hành của cô đi, nhưng thư viện có máy theo dõi, nếu nói ra địa điểm thời gian cụ thể, có thể Quý Thời Ngộ sẽ đổ mọi chuyện lên đầu Dư Thính thêm lần nữa.
Nếu là trước kia cô sẽ không vì Dư Thính mà đánh mất tiền đồ của bản thân.
Nhưng Dư Thính đã nhiều lần giúp đỡ cô và mẹ, cô tin tưởng Dư Thính không phải là người xấu.
Mặc kệ Dư Thính có mục đích gì, Hạ Thất Tịch quyết định sẽ tùy hứng một lần.
Ánh mắt cô nhìn Quý Thời Ngộ: “Nếu muốn xử phạt, chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của tớ. Là tớ vô ý làm rơi thứ quan trọng, tớ nhất định sẽ gánh vác hình phạt từ nhà trường.”
Dư Thính chưa bao giờ nghĩ đến Hạ Thất Tịch sẽ chủ động nói dối giải vây cho cô.
Cô từng có vô số lần trào phúng nữ chính có bệnh thánh mẫu, hôm nay lại thật sự được hào quang thánh mẫu chiếu rọi.
Không thể không nói...
Cảm giác rất tốt, rất sung sướng.
Rõ ràng nhiều người nghi ngờ cô như vậy; rõ ràng trong lòng Hạ Thất Tịch biết rõ, nhưng đến cuối cùng vẫn lựa chọn bảo vệ cho cô.
Hạ Thất Tịch là thật sự lương thiện; còn cô chỉ là giả vờ từ bi.
Cũng không khó hiểu kết cục giữa cậu ta và cô lại khác biệt như thế.
Dư Thính kiềm kén sự nóng bỏng trong ánh mắt, nếu mọi chuyện lộ ra, Hạ Thất Tịch sẽ vì nói dối mà gánh chịu toàn bộ hậu quả, bởi vì cô ấy đã giấu giếm một phần sự thật quan trọng.
“Là tôi nhặt được nhưng không trả lại, bởi vì tôi muốn xem mô hình của các cậu.” Dư Thính nhìn mũi chân, “Tôi cũng sẽ gánh vác toàn bộ tổn thất của chuyện này, cho dù hiệu trưởng xử phạt thế nào thì tôi cũng vui vẻ chấp nhận.”
Dư Thính bị lửa hun đến mặt xám mày tro, bộ dạng cũng rất ngoan ngoãn, hơn nữa còn có Dư Dung khí thế mạnh mẽ ở phía sau, hiệu trưởng có là tiên cũng nào dám xử phạt. Nói tới nói lui, chuyện lần này thật sự là ngoài ý muốn; Dư Thính không nên lén vào phòng thí nghiệm là thật, trở thành người bị hại trong trận hỏa hoạn cũng là thật.
Cân nhắc trái phải, hiệu trưởng xua tay: “Vậy phạt em hai ngày không được đến trường, ở nhà tự kiểm điểm lại bản thân, về sau nếu nhặt được của rơi phải nhớ trả lại, không nên tuỳ tiện đi vào phòng thí nghiệm khi chưa được cho phép.”
Phạt là giả, cho Dư Thính nghỉ ngơi là thật.
Cơ thể Dư Thính vốn yếu ớt, lại bị chuyện này dọa một hồi, nếu lúc đi học xảy ra chuyện gì, thì nhà trường không đảm đương nổi trách nhiệm này.
Dư Dung nói: “Về lời đồn trong trường, hy vọng hiệu trưởng giải quyết ổn thoả.”
“Nếu không phải bạn học Dư Thính gây ra, chúng tôi đương nhiên sẽ tích cực xử lý, điểm này Dư Thính cứ yên tâm.”
Dư Dung gật đầu, dắt Dư Thính rời khỏi văn phòng.
Chuyện này đã giải quyết xong, những người còn lại đều bị tống cổ về nhà.
Lúc này mọi người đều rất trầm mặc.
Dư Thính có thể cảm giác được những ánh mắt phức tạp sau lưng, bọn họ muốn tiến lên nói chuyện với Dư Thính nhưng lại không dám, rối rắm đứng tại chỗ.
Cuối cùng cũng xuống tới sân trường.
Đột nhiên Dư Dung dừng bước, giọng nói lạnh băng, “Quý Thời Ngộ, cậu qua đây với tôi một chút.”
_________
🐣: 乁( •_•)ㄏ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT