Đảo nhỏ nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Hứa Yến nhìn số liệu thống kê trước đó, nơi này có khoảng 400 hộ, khoảng 1000 người.
Bọn họ có hơn 30 người muốn trong một giờ thông báo cho từng nhà, bình quân mỗi một người thông báo cho mười mấy nhà là được, thời gian chắc chắn sẽ kịp.
Nếu thuận lợi….
Hứa Yến nhìn bên trái, trên lưng Kim Trạch cõng một ông lão, tay trái mang một cái lu rau ngâm lớn, tay phải cầm một cái nồi cơm điện trí năng nửa cũ, đen mặt từ trên sườn núi đi xuống.
“Cháu kêu ông đi dọn hành lý, ông liền dọn dẹp cho cháu những thứ này?” Thanh âm bực bội của Kim Trạch truyền tới: “Muốn ăn rau ngâm sau này cháu mua cho ông mười lu? Nồi cơm điện đã bao nhiêu lâu, chạy trốn lại mang theo cái này?”
“Không được, lu rau ngâm này là ông làm cho cháu ông, nồi cơm điện này là con gái ông mua cho ông, ông đã đồng ý với nó, cho dù đi tới đâu cũng phải mang theo, nếu cháu không cho ông mang, ông không đi nữa!”
Tuổi của ông cũng hơi lớn, nói chuyện vừa chậm vừa cố sức, lại khiến cho Kim Trạch tính tình nôn nóng ruột gan cồn cào, hận không thể ngửa cổ lên trời gào ba tiếng, ông đây không làm!
“Cháu trai à động tác của cháu nhẹ chút, trong nồi cơm điện để hột vịt muối mang cho cháu gái ông, đừng làm vỡ mất, nếu nát ông sẽ không đi….”
“A a a!” Nghe ông cụ nói liên tục, Kim Trạch rốt cuộc không nhịn nổi, nhìn về phía chân núi la lên một tiếng.
“Chậc chậc chậc, cháu trai đáng thương.” Hứa Yến lắc đầu than nhẹ, vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ.
Này có phải là người ác có người ác trị không? Nhìn Kim Trạch bị ông cụ phàn nàn, hắn cảm giác thể xác và tinh thần thoải mái.
Hắn quay đầu nhìn bên phải, Triệu Việt đang dìu một bà cụ thong thả đi xuống bậc thang.
Bà cụ chống gậy, hai chân trong ống quần cũng đã run lên, thoạt nhìn chỉ cần một trận gió là có thể thổi bà xuống chân núi, Triệu Việt đi bên cạnh bảo vệ bà, thở dài một tiếng.
“Bà ơi, hay cháu cõng bà xuống núi nhé?”
“Ôi ôi, không cần không cần!” Bà cụ run run rẩy rẩy mà phất tay: “Nhớ năm đó, bà chính là vận động viên chuyên nghiệp, đã từng giành giải nhất của khu vực, thể lực rất chuẩn, có mấy bậc thang này bà cũng không để vào mắt.”
Nghe bà thở hồng hộc kể lại chiến tích huy hoàng năm đó, Triệu Việt thiếu chút nữa khóc ra tiếng.
Hứa Yến lắc đầu, Triệu Việt quá ngoan quá lễ phép, thời kỳ đặc biệt phải dùng thủ đoạn đặc biệt, trong lúc này cho dù phải ép buộc cũng phải cõng người xuống núi, nếu ai cũng lề mề như vậy, rút tới sang năm cũng chưa rút xong.
Hắn đi thẳng lên đỉnh núi, thông báo mười mấy nhà ở ven đường chuyện rút lui, những nhà khác ở xung quanh nghe thấy động tĩnh cũng ra xem, nhìn thấy tình cảnh này, không cần bọn họ tới cửa thông báo cũng tự động đi thu dọn hành lý.
Từ trong bao trang bị lấy ra một cái huyền phù khuếch đại âm thanh, nhận đủ nguồn điện xong liền bay lên không trung, chỉnh âm lượng tới mức lớn nhất, mang tai nghe lên, trước khi nói chuyện, lấy Trứng Non ra cất vào trong ngực, có mấy lớp quần áo có thể ngăn cản một ít âm thanh, được chút nào thì hay chút đó vậy.
Sau đó tất cả mọi người trên đảo đều nghe được thanh âm thông báo của Hứa Yến.
“Cư dân trên đảo chú ý, cư dân trên đảo chú ý, đây là chi đội bộ đội cứu viện của quân đoàn Thắng Lợi, những ai nghe được thông báo lập tức bỏ lại việc đang làm, thu dọn tất cả đồ đạc muốn mang đi, trong một giờ tập hợp dưới chân núi.
Nếu có cụ ông cụ bà nào không tiện đi lại thì sau khi dọn dẹp đồ đạc xong thì đứng ở cửa chờ, sẽ có chiến hữu tới đón mọi người xuống chân núi.”
Nói được một nửa, Trứng Non từ trong ngực Hứa Yến chui ra, nhảy lên vai hắn, nhảy nhót rất là hưng phấn.
Hứa Yến gõ gõ vỏ trứng: “Không ồn sao?”
Trứng Non ở trên vai hắn thực hiện mấy động quay vòng yêu cầu độ khó cao.
Lòng bàn tay Hứa Yến dán vào vở trứng cảm ứng trong chốc lát, hơi bất đắc dĩ, dựa vào kinh nghiệm lúc trước, hiện tại Trứng Non là đang…. Vui vẻ muốn điên rồi.
Thật là một nhãi con hiếu động, thích náo nhiệt.
Hứa Yến lại lặp lại nội dung một lần nữa, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Làm ơn lựa chọn vật phẩm dễ mang theo.”
Từ đỉnh núi có thể nhìn thấy dân chúng đang chấp hành, Hứa Yến quan sát năm phút, sau đó bước nhanh tới một hướng trong đó.
Người bình thường nghe thấy nội dung này phản ứng đầu tiên là đi ra xem như thế nào, cho dù người cá biệt không muốn xem, nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh sẽ ra xem.
Nếu tới như vậy mà vẫn không có người ra, vậy nhà kia có thể không có ai, hoặc là người già hành động không tiện.
Dựa vào đôi mắt, hắn có thể xuyên qua bức tường nhìn vào trong những ngôi nhà khác nhau, hắn có thể nhìn thấy rõ những sự sống đang di chuyển trong phòng.
Hắn đi tới ngôi nhà thứ nhất không có ai đi ra, gõ gõ cửa, bên trong không có phản ứng, lại gõ thêm vài cái, im lặng chờ hai phút, bên trong đột nhiên phát ra tiếng vang, sau đó là âm thanh đồ vật rơi xuống đất.
Hứa Yến nhìn thoáng qua khóa cửa, kết cấu bên trong của khóa thấy được rất rõ ràng, sau khi xác định là loại khóa nào, hắn từ trong bao dụng cụ lấy ra một dụng cụ cảm ứng, trên dụng cụ nhanh chóng phát ra một tiếng bíp, sau đó là âm thanh nhắc nhở khóa đã được mở.
Hắn nhanh chóng bước vào trong, ở chân cầu thang thấy được một nữ tử ngã trên mặt đất.
Nữ tử khoảng 60 tuổi, nhưng Hứa Yến không có cách nào liên hệ cô ấy với một bác gái, nếu nhất định phải nói, cô ấy giống như một tiểu thư quý tộc, khí chất cao quý, cử chỉ khéo léo, cho dù ngã trên mặt đất, tư thế cũng rất duyên dáng.
“Bác không có việc gì chứ?” Hứa Yến đi vài bước đi qua đem người nâng lên.
“Cám ơn…. a…..” Nữ tử đứng lên một nửa độ nhiên hít hà nho nhỏ một hơi.
Hứa Yến nhanh chóng phát hiện mắt cá chân cô ấy bị thương, màu sắc nơi đó so với xung quanh thâm hơn rất nhiều.
Hắn ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, xác định không có tổn thương về xương cốt.
“Có thể là do bị va phải nhưng không có việc gì.”
Trong tay nữ tử cầm một cái ống thật dài, cô chỉ vào một ống tránh lăn trong phòng khách nói: “Cháu trai, có thể phiền cháu nhặt giúp bác được không?”
Hứa Yến đi qua cầm lấy ống tranh kia, ánh mắt liếc thấy một cái nhãn dán, viết ba chữ “Trịnh Hoằng Đức”.
Nữ tử nhận lấy ống tranh cẩn thận lau chùi tro bụi ở bên trên, ôm vào trong ngực rất là quý trọng.
Bởi vì ba ba là họa sĩ, từ nhỏ Hứa Yến rất có cảm tình với tranh, đối với người biết vẽ, biết quý trọng tranh cũng rất có cảm tình.
“Đồ vật của ngài đã sửa sang xong chưa ạ?”
Nữ tử cười cười: “Đã sửa sang xong rồi, đi thôi.”
Nữ tử vốn định tự mình đi, nhưng cô đi khập khiễng trông thực cố hết sức.
“Cháu cõng bác xuống núi vậy.”
“Không cần.” Nữ tử xin lỗi mà cười cười: “Các cậu cũng thật vất vả, nên tiết kiệm chút thể lực để giúp đỡ những người thật sự cần cõng đi, bác tự mình từ từ đi xuống là được.”
Nếu chân cô không bị thương Hứa Yến đương nhiên sẽ không để ý, thế nhưng như bây giờ, lỡ như đi ra ngoài lại té ngã thì càng phiền toái.
Hứa Yến trực tiếp ngồi xuống trước mặt cô, nghiêng đầu cười nói: “Ở trong mắt cháu, bác cũng là người cần giúp đỡ, nếu bác có băn khoăn, vậy thì giúp cháu tiết kiệm một chút thời gian đi.”
Nữ tử ngẩn ra, mỉm cười, đem ống tranh giao cho hắn rồi bò lên lưng hắn: “Gây thêm phiền toái cho cháu rồi.”
Hứa Yến cõng người đi ra, chân dài đi rất mau còn ổn định.
“Hành lý của bác cũng chỉ có hai bức tranh này sao?”
“Ừ, với bác mà nói, không có đồ vật gì quý trọng hơn hai bức tranh này.”
Là bản thân bức tranh quý hay là ý nghĩa của nó quý, Hứa Yến không hỏi vấn đề này, bọn họ chỉ có quan hệ người cứu và người được cứu, tiếp tục hỏi thì đã vượt quá giới hạn.
“Lại nói, ba ba cháu cũng là họa sĩ, bác thích cất giữ tranh như vậy, nói không chừng sẽ biết ba cháu nha.” Từ trước tới nay Hứa Yến am hiểu nhất là điều tiết không khí, nhạy bén cảm nhận được cô im lặng lạ thường, hắn tùy tiện tìm một đề tài.
Nghe hắn nói, tâm tình nữ tử tốt hơn một chút.
Hứa Yến không nhìn cô, lại nghe trong thanh âm cô mang theo vài phần ý cười.
“Ba ba cháu gọi là gì?”
“Ba cháu kêu Hứa Tâm, là một họa sĩ có chút danh tiếng ở địa phương.”
Hứa Yến vừa nói xong, thân thể nữ tử cứng đờ, hắn lập tức cảm nhận được, mình có phải đã nói sai gì rồi sao?
Không biết mình sai ở đâu, tóm lại cứ xin lỗi trước là không sai.
“Xin lỗi, cháu…..”
“Cháu là con trai của Tâm.” Hắn chưa nói xong, thanh âm nữ tử đột nhiên truyền tới, trầm thấp hơn vừa rồi, còn hơi run rẩy: “Hèn chi bác thấy lần đầu tiên nhìn thấy cháu lại cảm thấy thân thiết.”
Hứa Yến hơi ngừng lại: “Bác biết ba cháu?”
“Đâu chỉ quen biết, hắn còn là ……”
“Đội trưởng đội trưởng, phía nam có tình huống phía nam có tình huống!”
Con chưa nghe hết lời nữ tử nói, Hứa Yến nghe đội viên phát tín hiệu khẩn cấp tới đây, vừa lúc bọn họ đã đi tới chân núi.
Trong lòng Hứa Yến hơi hơi lo lắng, hắn thả nữ tử xuống bên cạnh một đội viên để hắn mang nữ tử tới điểm tập trung.
“Bác à, bác qua bên kia chờ cháu trước, thực nhanh sẽ có phi thuyền của quân đoàn tới đón mọi người tới nơi an toàn.”
Nữ tử ngơ ngẩn gật đầu: “Không sao, cháu cứ bận việc của cháu đi.”
Hứa Yến còn muốn nói thêm hai câu, nhưng thật sự là không có thời gian, hắn thúc giục đội viên xung quanh đẩy nhanh tốc độ, chỉ huy bọn họ đẩy nhanh hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ, mình thì lái một chiếc xe huyền phù chạy về phía nam.
Nữ tử vẫn chờ cho thân ảnh hắn biến mất mới theo đội viên rời đi, cười thực ôn nhu.
Hài tử luôn trưởng thành ở lúc chúng ta không để ý, cậu thường xuyên lo lắng con trai không thể đảm đương một phía, cậu có thể yên tâm, Tâm.
Càng tới gần phía nam, trong lòng Hứa Yến càng lo lắng, đẩy nhanh tốc độ của xe huyền phù, nhanh như chớp lao tới bên cạnh đội viên quan sát.
“Sao lại thế này?”
Đội viên chỉ vào một hướng nào đó, nhanh chóng báo lại: “Tôi vừa thấy chỗ đó có một bọt sóng rất lớn, nhưng sau đó lại không có động tĩnh gì, tôi không thể phán đoán được tình huống, cho nên kêu đội trưởng tới đây nhìn xem.”
Hứa Yến nhìn theo tay hắn, có một tảng lớn màu hồng trong hải vực tiểu đảo, cảm giác hơi lo lắng trong lòng đã biến thành chắc chắn.
Một đám lớn như vậy rốt cuộc là cái gì?
Bầy cá? Không đúng, dựa vào sự phân bổ màu sắc, càng giống như là…. trùng tộc!
Trong lúc hắn quan sát, có một đám màu đỏ đậm đang di chuyển về phía tiểu đảo.
Tim Hứa Yến bắt đầu đập nhanh, vừa chạy về phía xe huyền phù vừa hô to về phía đội viên: “Tốc độ nhanh hơn, trùng tộc sắp tới!”
Lúc trước đội viên cũng không có kinh nghiệm lên chiến trường, nghe lời này theo bản năng mà đồng ý, lái xe huyền phù lao về phía núi.
Hứa Yến lại gạt kênh thông tin của các đội viên ra một lần nữa.
“Mọi người nghe rõ, tình huống hiện giờ có thay đổi, sử dụng tốc độ nhanh nhất đưa toàn bộ người dân tới điểm tập trung, trong hai mươi phút tất cả mọi người phải dời đi!”
Toàn đội đều là học sinh của quân đoàn dự bị, tuy rằng Hứa Yến là quân của quân đoàn chính, nhưng cũng là học sinh, bị hắn mệnh lệnh như vậy, trong lòng một số người cảm thấy không thoải mái.
Cùng đều là học sinh, cậu chỉ là một tiểu đội trưởng mà thôi, dựa vào cái gì lại vênh mặt sai khiến chúng tôi chứ?
“Cậu nói thật nhẹ nhàng, những người già này muốn mang cái này muốn mang cái kia, chỉ riêng chuyện giúp bọn họ đóng gói đồ vật đã phí không ít thời gian, còn phải khuyên bảo, còn có ít người không phối hợp, sao có thể trong hai mươi phút dời mọi người đi?”
“Đúng vậy, trong hai mươi phút quá ngắn, quả thực không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ…..”
Hứa Yến mở ra nguồn điện của xe huyền phù, vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt đảo qua như rớt một tầng băng, làm mọi người không rét mà run.
“Tôi không quan tâm lúc trước mọi người làm như thế nào, từ giờ trở đi, làm lơ ý nguyện của dân trong đảo, đưa toàn bộ xuống dưới chân núi, chúng ta đã cho bọn họ thời gian dọn dẹp đồ đạc, không đi cho dù cõng ôm cũng phải đưa xuống núi cho tôi! Nếu có người dân ở điểm tập hợp muốn vào trong núi, nói với bọn họ, tất cả hậu quả bọn họ tự mình gánh vác!”
Tất cả đội viên đều tỉnh táo lại, không ngừng đồng ý, chỉ có Triệu Việt và Kim Trạch không bị khí thế của Hứa Yến dọa.
Hai mắt Triệu Việt sáng lên, Hứa Yến như vậy tự nhiên làm hắn hưng phấn.
Kim Trạch liếc mắt cá chết, nhanh chóng chạy tới nhà tiếp theo, bản tính của Hứa Yến hắn đã sớm lĩnh giáo qua, cũng không có gì kì quái.
Sau khi cắt đứt thông tin, Hứa Yến lập tức phát video cho tổng bộ cứu viện của quân đoàn, đem tình huống bên này lời ít mà ý nhiều thuyết minh lại một lần.
Bên kia hiển nhiên cũng không vội, công việc giao cho thực tập sinh từ trước tới nay đều là đơn giản nhất và an toàn nhất, lại không nghĩ rằng vậy mà lại xảy ra sự cố.
Trùng tộc được công nhận là sinh vật sinh sống trong rừng, địa điểm cứu viện đưa cho thực tập sinh là hải đảo, trên cơ bản là không có nguy hiểm gì, lại không nghĩ rằng chúng nó có thể ở dưới đáy biển bơi qua.
Bộ trưởng bộ cứu viện lập tức đưa ra phương án cứu viện.
“Phi thuyền cứu viện và bộ độ tác chiến đang trên đường tới, nhanh nhất trong nửa giờ sẽ tới nơi.”
Dựa theo kế hoạch ban đầu, bên trên giao nhiệm vụ cho Hứa Yến là trong vòng một giờ tập trung toàn bộ dân trên đảo, nhưng trên thực tế sẽ cho thời gian thư thả, có thể là một tiếng rưỡi tới hai tiếng.
Tổng bộ sẽ căn cứ vào kế hoạch, dựa vào thời gian tương ứng phái phi thuyền quân dụng tới đón người, tính chuẩn thời gian có thể đẩy nhanh hiệu suất của phi thuyền cứu viện.
Nhưng hiện giờ còn chưa tới nửa giờ là đã xảy ra chuyện, lập tức phái những phi thuyền quân dụng tới đây ít nhất cũng mất nửa giờ.
Hứa Yến chỉnh thiết bị phát sóng thành hình thức tuần hoàn, xe huyền phù chỉ có mười lăm chiếc, vì tiết kiệm thời gian, mỗi khu vực có một điểm đưa đón. Các đội viên trong nhóm cần đưa người dân tới những điểm đón này, rồi dùng xe huyền phù đưa xuống núi.
Đến lúc này còn có người không phối hợp, ồn ào muốn khiếu nại bọn họ.
“Các cậu như vậy khác gì bọn cướp?! Nói cái gì mà trùng tộc muốn tới, nơi này chính là hải đảo, trùng tộc có thể bay qua nơi này sao?! Còn ép tôi nữa, đừng trách tôi không khách khí với mấy cậu!”
Bị chỉ vào mũi mắng, đội viên bên cạnh bó tay không có cách nào, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Lần đầu tiên tiếp xúc với chiến trường, vốn tưởng rằng làm cứu viện là dễ dàng nhất, dù sao ai cũng sợ chết, biết trùng tộc muốn tới, không cần thông báo tự mình đã muốn chạy.
Nhưng sau khi tự mình làm mới phát hiện, bọn họ nghĩ quá đơn giản, cũng không phải ai cũng tin tưởng bọn họ, thậm chí có một ít người mang theo ác ý mà dò xét bọn họ.
Không ngừng khuyên bảo, hộ tống, thể lực tiêu hao quá mức còn có thể cắn răng nhịn xuống, nhưng bị những người dân muốn cứu mắng lại khiến người ta cảm thấy ấm ức.
Nam tử mắng chửi người thấy hắn như vậy, lại tức giận nói: “Nói cái gì mà bộ đội quân đoàn cứu viện, tôi nhìn cậu mới mười mấy hai mươi tuổi, quỷ biết các cậu từ đâu ra, nói không chừng sau khi đưa chúng tôi đi rồi tới lấy trộm đồ của chúng tôi.”
Không chỉ có bị mắng còn bị nói thành trộm, đội viên rất là uất ức: “Chúng tôi không phải!”
“Cậu nói không phải thì không phải sao? Tôi nói tôi là thượng tướng, cậu có tin không?”
Nam tử đang tự mình đắc ý, bả vai đột nhiên đau đớn, thân thể bị ép xoay chuyển, đôi mặt với đôi mắt của Hứa Yến, chân hắn liền mềm.
Hứa Yến ấn bờ vai của hắn, mặt không có biểu cảm gì, bởi vì hắn cao hơn nam tử, ánh mắt rũ xuống: “Chú à, chú xác định chú không muốn đi phải không?”
Nam tử lấy lại tinh thần, cũng mắng Hứa Yến một hồi, cho rằng dùng cùng một chiêu thức có thể thắng được đối phương.
“Được.” Hứa Yến buông tay ra, nhìn qua đội viên đứng bên cạnh hắn nói: “Cậu có thể chuyển sang nhà khác, nhớ kỹ, nếu có người đánh chết không chịu rời đi liền từ bỏ, thời gian có hạn, không thể lãng phí thời gian cho một người không muốn sống được, dù sao mạng là của chính họ, chúng ta không cần phải vội.”
Đội viên được giải vây, ánh mắt chớp chớp, làm quân lễ xong liền xoay người chạy.
Hứa Yến cũng không nói gì thêm, đi qua người nam tử đi về phía trước.
Bị Hứa Yến làm sợ, lại nghe Hứa Yến nói như vậy, trong lòng nam tử càng nghĩ càng không đúng, hô to với Hứa Yến: “Này, các cậu thật quá đáng, cứ như vậy liền bỏ mặc tôi ở chỗ này sao? Mau kêu một người giúp tôi dọn đồ, cậu có nghe hay không?! Tôi khiếu nại cậu, cậu có tin hay không?!”
Bước chân Hứa Yến không dừng lại, quyết định mặc kệ hắn, tìm được một ông cụ đang chờ ở cửa, ngồi xuống cõng người liền đi.
Lúc đi qua nam tử kia, ông cụ hơi tức giận nói với nam tử kia: “Cậu không phải không đi sao? Dọn gì chứ?”
“Ai nói tôi không đi”, nam tử sức lực khỏe mạnh rống to, lại nhìn về phía Hứa Yến: “Cậu, mau mang đồ của tôi mang đi, lại kêu thêm một người tới đây, tôi còn có thứ muốn mang đi, nhanh lên!”
Hứa Yến còn chưa nói gì, nhưng thật ra ông cụ đã rất tức giận, chỉ vào hắn chửi ầm lên: “Cậu mới là người hơn bốn mươi tuổi, một chút đồ vật như vậy cậu còn không biết xấu hổ kêu bọn nhỏ tới dọn giúp cậu! Nếu không phải tôi không có cách nào, tôi đã sớm tự mình đi xuống!
Mắng người còn muốn người làm việc cho mình, thật là vừa ngu vừa không biết xấu hổ!”
“Ông già ông quản lắm thế! Tay chân không tiện nhưng miệng lại rất nhanh nhẹn.”
“Tôi chỉ là không quen nhìn loại người như cậu, bọn nhỏ tính tình tốt không so đo với cậu, ông già này nhìn thấy tức giận nên phải nói vài câu!” ông cụ vỗ vỗ bả vai Hứa Yến: “Cháu trai, chúng ta đi, đừng chấp nhặt với tên ngốc này, để hắn tự dọn!”
Không nghĩ tới sức chiến đấu của ông cụ lại mạnh như vậy, Hứa Yến thiếu chút nữa là cười ra tiếng, nhấc chân đi về phía chân núi.
“Rừng lớn thì loại chim nào cũng có, đụng tới loại người như vậy không cần để ý tới hắn là được, đừng để ở trong lòng, đa số chúng ta đều rất cảm ơn các cháu, đế quốc có những người trẻ như các cháu, thật khiến người khác yên tâm.”
Ông cụ hình như sợ trong lòng Hứa Yến khó chịu, trên đường vẫn luôn khai sáng cho hắn.
Tới điểm tập hợp rồi, Hứa Yến thả ông lão xuống, đặt hành lý bên chân ông, cưới cười với ông lão: “Cảm ơn ông đã hiểu cho, người trẻ tuổi phấn đấu chẳng qua là muốn mọi người trong nhà sinh hoạt giàu có ấm ếm, mọi người an toàn, chúng cháu mới yên tâm.”
Ông cụ ngẩn ra, cười cười vẫy vẫy tay với hắn: “Đã hiểu, những người già như chúng ta sẽ cố gắng phối hợp, sẽ không gây thêm phiền cho các cháu.”
Người ở điểm tập hợp càng ngày càng tăng, nhóm dân trên đảo trong vô tình mà bắt đầu lo lắng, từ khi tiết tấu của đội cứu viện nhanh hơn, bọn họ dần dần bắt đầu lo lắng.
Nữ tử trật chân sau khi để tranh xuống xong, chủ động pha nước trà, an ủi cảm xúc của từng người, dần dần cũng có người gia nhập đội ngũ của cô, bầu không khí lo lắng dần dần thả lỏng.
Hứa Yến đem Trứng Non sinh động lạ thường nhét vào trong ngực, chưa tới hai giây nó lại nhảy ra, Hứa Yến vừa chạy vừa tóm lấy nó đưa lên miệng hôn hôn mấy cái.
“Bảo bảo đừng ầm ĩ, ba ba đang gấp, lát nữa chơi với con.”
Trong lòng bàn tay đột nhiên truyền tới cảm xúc dao động của Trứng Non, bước chân Hứa Yến hơi dừng lại, nhìn về phía nam.
Vừa rồi Trứng Non nói, nó cảm nhận được hơi thở của trùng tộc.
Hứa Yến nhìn thời gian, đã qua mười sáu phút, cách thời gian phi thuyền tới đây còn mười bốn phút, nhưng trùng tộc đã muốn lên bờ!
Bước chân hắn thay đổi, chạy như bay tới phía nam, trong lúc này hắn không thể chiếm dụng xe huyền phù, dựa vào tốc độ chạy bộ của hắn, chắc là mất ba phút là có thể tới bãi biển kia.
Khi hắn chạy còn chưa được một giây, con công trùng đầu tiên đã lên bờ, nó lớn lên có hơi khác so với Công trùng trước đây Hứa Yến từng gặp ở phần đầu và phần cổ có màng.
Hứa Yến rút súng từ bên hông ra, dùng đôi mắt nhanh chóng xem thông tin của con Công Trùng này.
Dựa vào sức mạnh và xác ngoài cứng rắn của nó, loại công trùng này còn khó đối phó hơn công trùng cấp 2
Thực mau con thứ hai đã chui ra khỏi mặt biển, sau đó là con thứ ba, thứ tư, thứ năm…..
Hứa Yến cảnh giác mà lui ra sau, chưa tới một phút, bãi biển cách hắn chưa tới 200 mét đã chen đầy công trùng, một mảnh đen nghìn nghìn trong thời gian ngắn không thể biết rõ số lượng, ít nhất cũng hơn một nghìn con, mà phía sau chúng nó còn có công trùng không ngừng cuồn cuộn chui ra.
Những công trùng này không giống nhau, có con nhìn giống như vừa mới thoát xác không lâu.
Hứa Yến nắm chặt súng, nhỏ giọng nói: “Bảo bảo, con tìm chỗ trốn trước đi, lát nữa ba ba không có khả năng lo cho con.”
Trứng Non ló đỉnh trứng ra khỏi cổ áo hắn, sau một lúc lâu không nhúc nhích, thái độ thực rõ ràng, muốn cùng ba ba tiến lùi.
Hứa Yến cười khổ: “Nếu An Nhiên biết cha mang con tham gia vào chuyện này, chắc chắn sẽ tức giận.”
Trong lúc giằng co, tình huống thay đổi trong nháy mắt, một con Công Trùng bắt đầu tấn công Hứa Yến, những con công trùng khác cũng lần lượt nhào tới.
Chúng nó phun ra dịch chua trên bờ cát, tạo ra mấy cái lỗ đen.
Trong phút chốc, Hứa Yến bị bao phủ.
Công trùng chen chúc, giống như một cái xoáy nước đen, cho gì có sinh vật nào đi vào cũng là có đi mà không có về.
Đột nhiên từng sợi dây xích từ trong kẽ tay bay ra, chính xác trói chặt cổ công trùng.
Âm thanh gào rống vang lên liên tiếp, người nghe được khiến cả người lạnh sống lưng.
Ngay sau đó, xiềng xích đột nhiên buộc chặt, âm thanh đứt gãy làm người ta lạnh sống lưng vang lên, phần đầu của những con công trùng này toàn bộ bị chặt đứt.
Một vòng ngã xuống đất, hầu như không có ngừng lại, lại có vô số xiềng xích bay tới một vòng công trùng bên ngoài.
Số lượng công trùng quá nhiều, muốn trốn cũng không có nơi để trốn, bị tinh thần lực xiềng xích nháy mắt hạ gục ba đợt.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt, chờ nhóm công trùng cảm giác được hơi thở trên người Hứa Yến, muốn lui về sau, công trùng trong đường kính trăm mét xung quanh Hứa Yến đã biến thành thi thể.
Hứa Yến nhảy xuống khỏi thi thể của một con công trùng nào đó, tinh thần lực xiềng xích quanh thân hắn tạo thành vòng bảo vệ, chặn bốn phương tám hướng dịch chua lao tới, máu và các loại dơ bẩn.
Đáy mắt hắn toàn là giết chóc và lạnh băng, ánh mắt nhìn về phía trùng tộc giống như đang nhìn con mồi.
“Ai là thợ săn, ai là con mồi, tao nói mới được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT