Trở lại phòng nghỉ, Hứa Tâm đã đi rồi, An Nhiên đang đứng ở mép giường thay quần áo.

“Sao không nghỉ ngơi nhiều thêm một chút?” Hứa Yến đi qua, nhận lấy cà vạt trong tay hắn đeo giúp hắn.

“Ngủ không được, nằm khó chịu.”

Nửa ngày sau, An Nhiên cúi đầu nhìn cà vạt thắt thành cái nút thắt.

“…..”

Hứa Yến xấu hổ mà hắng hắng giọng: “Em tự mình thắt khá tốt.”

An Nhiên rút cà vạt từ trong tay hắn, thành thạo thắt một cách hoàn mĩ, giọng nói bình tĩnh: “Ừ, là cà vạt không nghe lời, tuyệt đối không phải là em quá vô dụng.”

Hứa Yến ôm hắn từ phía sau, cọ cọ mặt hắn, rầm rì, hơi mất mát: “Em có phải thật vô dụng hay không?”

An Nhiên cài lại cổ tay áo, cảm giác phía sau mình có một con chó lớn đang bám lấy, phe phẩy cải đuôi muốn được an ủi.

Sờ sờ đầu của hắn, đáy mắt An Nhiên nổi lên ý cười: “Tự tin của nghệ thuật gia lớn em chạy đi đâu rồi?”

Hứa Yến móc tay hắn chơi, thanh âm rầu rĩ: “Nhưng thiên phú nghệ thuật của em không thể phát huy ở chỗ này.”

An Nhiên xoay người, nắm lấy tay hắn, ôm lấy người liền hôn qua.

Lo âu và bất lực sâu trong nội tâm đã bị răng môi giao triền mà biến mất, Hứa Yến ôm lấy eo hắn, đẩy người lên trên tường hóa chủ động thành bị động, hình như muốn phát tiết toàn bộ cảm xúc trong ngực ra ngoài.



Khi tách ra, hai bên đều nghe được thanh âm thở dốc của đối phương.

An Nhiên mơn trớn mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Những ân oán đó không liên quan tới em, không cần để ý, tiếp tục dùng tấm lòng của em đi xem là được.”

Hứa Yến bao lấy tay hắn: “Nhưng nếu lại xảy ra lần nữa thì phải làm sao bây giờ? Trực giác của em có thể không chuẩn như em tưởng tượng.”

An Nhiên cắn một cái lên môi hắn: “Không cần sợ làm sai, nhưng cũng không được phạm lại sai lầm mà mình đã làm sai, không phải em muốn đuổi kịp anh sao? Một chút suy sụp này đã bị đánh bại rồi sao?”

“Đương nhiên là không có! Em đã tích cóp không ít quân công, trở về có thể thăng quân hàm.”

“Cho nên thiên phú nghệ thuật của em vẫn có tác dụng, vẽ tranh vỉa hè kiếm quân công, chỉ có em mới có thể làm được.”

“….. em không phải mở quán vỉa hè.”

Hai người câu được câu không trò chuyện từ phòng nghỉ tới phòng chỉ huy trung tâm.

Quân khu trên mặt đất tác chiến đã gần kết thúc, sau khi bị quân hạm chiến đấu hạng nặng oanh tạc, hiện giờ là giai đoạn thả những chiến hạm loại nhỏ ra để tiến hành phạm vi quét sạch, còn rải rác cũng đã phái bộ đội tiên phong đi tiêu diệt từng cái.

An Nhiên nhìn báo cáo phó quan đưa tới đây, xác nhận không có vấn đề liền mang theo Hứa Yến tới vị trí chỉ huy, một ít số liệu và tự liệu nhảy ra.

“Đây là hệ thống phòng ngự của căn cứ, phía trên là những hệ số phòng ngự chi tiết, tương ứng với năng lực chống lại, mấy ngày hôm trước sóng trùng bao vây quả thật gây ra áp lực không nhỏ cho căn cứ, nhưng vẫn trong phạm vi khống chế được, đây là khu vực sơ đồ phòng chống…..”



An Nhiên từ từ giải thích, Hứa Yến đứng ở một bên nghiêm túc nghe, năng lực học tập của hắn nhanh, cơ bản nói qua một lần là có thể nắm được tổng quát.

Lúc trước từ trong tay An Tức nhìn thấy hình ảnh căn cứ bị pháo bắn nổ, hắn hoàn toàn không hiểu về phương diện này, hơn nữa lo lắng cho An Nhiên, mới bị An Tức năm mũi.

An Nhiên nói xong, nhìn Hứa Yến chăm chú nhìn số liệu trên màn hình ảo, lẳng lặng mà chờ, chờ hắn tiêu hóa xong, lại tiếp tục giảng tới vấn đề khác.

Phó quan và đội trưởng bộ chi huy trung tâm vẻ mặt đều rất nghiêm túc, lại lặng lẽ dựng lỗ tai nghe.

An thiếu tướng tự mình dạy học, loại cơ hội ngàn năm một thửa này sao có thể bỏ lỡ!

Nghe An Nhiên càng nói càng chuyên tâm, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hứa Yến dần dần thay đổi.

Hứa đại thần vẽ tranh thật sự rất lợi hại, hơn nữa nghe nói có chỗ dựa nên đi cửa sau vào thực tập sinh, hiện tại nhìn như vậy, An thiếu tướng muốn bồi dưỡng hắn, chẳng lẽ muốn sau khi hắn tốt nghiệp để hắn tiến vào quân đoàn Vinh Diệu?! Thật sự hâm mộ!

Một buổi chiều, An Nhiên dựa vào cơ hội tuần tra, nói tỉ mỉ nội dung chức năng phụ trách của mỗi một bộ phận, gặp được một số vấn đề thường thấy đều sẽ nói cách xử lý và quy trình một lần.

Một lần nữa trở lại trung tâm chỉ huy, An Nhiên nhìn dáng vẻ suy tư của hắn, hỏi một câu: “Có chỗ nào không hiểu không?”

Hứa Yến lắc đầu: “Không có chỗ nào không nghe hiểu, chỉ cần một ít thời gian tiêu hóa.”

An Nhiên cười khẽ một tiếng: “Không sao, cứ từ từ không cần vội.” Những thứ hắn nói chỉ là thường thức cơ bản, giống như một bộ trò chơi ghép hình, hắn chỉ đem từng mảnh ghép nhỏ thả tới trước mặt Hứa Yến, nên sếp như thế nào, phải dựa vào bản thân Hứa Yến.



Thời gian cơm chiều, Quất Tử tới kiểm tra cho An Nhiên, Hứa Yến đang ngồi trước mấy chục cái màn hình ảo nhìn tin tức phía trên, những cái đó đều là báo cáo các chiến trường gửi tới, đa số là báo cáo theo lệ thường, cũng không có cái nào cần xử lý gấp, những cái này An Nhiên đã đưa ra câu trả lời.

Đi theo cả ngày, trong đầu Hứa Yến đối với công việc của An Nhiên và quy trình tác chiến đã có khái niệm càng kỹ càng hơn, hắn xem những báo cáo này như bài tập, viết ra đáp án của bản thân lại xem lại câu trả lời của An Nhiên, so sánh tìm ra khác biệt và lý do tại sao An Nhiên lại trả lời như vậy.

“Chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy.” Lúc chờ đợi kết quả kiểm tra đo lường, Quất Tử nhìn Hứa Yến cách đó không xa, hơi kinh ngạc.

An Nhiên vẫn luôn nhìn hắn: “Kỳ thật hắn rất có thiên phú, chỉ cần một chút nỗ lực và lý do cần cho hắn nỗ lực mà thôi.”

Hứa Yến không phải xuề xòa trời sinh, mà là hắn cố tình xây dựng ra hình tượng như vậy để lừa dối bản thân. Không ngừng nói với mình như vậy là đúng, ép mình không đi tiếp xúc những việc mình tự nhận là sai, ngược lại không biết bản thân thật sự muốn cái gì.

Đứng ở lập trường của An Nhiên, cho dù Hứa Yến là nhà nghệ thuật lớn hay là giáo viên quân sự, hoặc là hậu cần của quân đoàn, hắn cũng không sao cả, hắn chưa từng quy định Hứa Yến muốn làm gì trong tương lai, có lẽ Hứa Yến chỉ là người thường ngược lại càng tốt với hắn, càng có cảm giác an toàn.

Nói tới việc này, Quất Tử sờ sờ mũi hơi chột dạ, lúc trước hắn cũng ôm suy nghĩ “Nếu là bạn lữ của điện hạ khẳng định sẽ không đơn giản như vậy, nhất định phải kiểm tra mấy lần”, kéo Hứa Yến kiểm tra đo lường lần hai, kết quả người thật sự có vấn đề.

Đinh một tiếng, dụng cụ kiểm tra đo lường vang lên, Quất Tử cúi đầu lật xem số liệu.

An Nhiên thu tay lại, nghĩ nghĩ, kêu Hứa Yến lại đây kiểm tra đo lường.

Sau khi Hứa Yến trở về, An Nhiên cảm thấy trong tin tức hắn có sự thay đổi vi diệu.

Hứa Yến cũng thực dứt khoát, để cho Quất Tử đâm thủng cánh tay, lấy máu tiến hành xét nghiệm.

Hắn thu tay lại, theo bản năng muốn liếm liếm miệng vết thương, kết quả còn chưa đưa tới miệng, vết thương đã khép lại.

“…..” thân thể này càng ngày càng kì quái nha.

Dụng cụ kiểm tra giản dị không thể phân tích ra số liệu chi tiết, nhưng dựa vào kết quả, xác thật có thay đổi.

Quất Tử: “Hắn phân hóa nhanh hơn rất nhiều, những số liệu này đã gần tới alpha.”

Nói tới việc này, Hứa Yến đột nhiên ý thức được, An Nhiên còn không biết hắn vốn dĩ là alpha, muốn nói ngay lập tức, nhưng không biết có nên giải thích hay không.

Khi hắn rối rắm, An Nhiên cũng suy nghĩ vấn đề này, vốn dĩ bọn họ một A một O, kết quả hiện giờ Hứa Yến cũng biến thành A, An Nhiên sợ trong lòng hắn có áp lực, lên tiếng an ủi.

“Anh không bài xích AA yêu nhau.” Hơn nữa thân thể hắn sau này có lẽ sẽ hồi phục, nếu có thể có em bé, vậy còn đường sống cứu vãn, hơn nữa giới tính bọn họ ngay từ đầu là ngược lại, cho dù sau này giới tính có thay đổi cũng sẽ không ảnh hưởng gì.

Hứa Yến vừa nghe, lập tức phụ họa: “Em thích nhất A A yêu nhau!”

Quất Tử: “….” Đừng động một chút là rải cẩu lương được không?!

Sau khi chiến trường mặt đất được quét sạch, An Nhiên cùng với sĩ quan chiến đấu cùng nhau đi lên xem xét tình huồng chiến trường, Hứa Yến cũng chủ động yêu cầu đi theo.

Nhìn ở trên màn hình ảo cũng không có cảm giác gì, khi tận mắt nhìn thấy máu chảy thành sông, xác xếp thành khối, trong mũi toàn là các mùi hôi thối và mùi máu, Hứa Yến cảm nhận rõ ràng cái gì là địa ngục.

“Cảm giác thế nào?”

Bên tai nghe được thanh âm quan tâm của An Nhiên, tay Hứa Yến nắm thật chặt, lắc đầu: “Hơi không khỏe, có thể nhịn.”

An Nhiên gật đầu: “Nếu không chịu nổi thì nói với anh.”



Hứa Yến không chỉ là đơn giản sợ máu như vậy, mà là bởi vì khi còn nhỏ trải qua một chuyện khiến hắn sinh ra sợ máu, lớn hơn nữa là vấn đề tâm lý.

Để mọi người phân tán đến các nơi xem xét, An Nhiên dẫn theo Hứa Yến đi tới một nơi khác.

Đạp lên đất bị máu làm ẩm ướt, không thể tránh khỏi sẽ dẫm lên nội tạng và óc của sâu chảy ra, trong không khí toàn là mùi vị khiến cho người ta buồn nôn, làm cả người Hứa Yến không khỏe.

Đi được nửa được, thanh âm của Hứa Yến nhàn nhạt: “An ca ca, em có lẽ không được tốt lắm.”

An Nhiên thu tầm mắt lại, nhìn hắn một cái, bị chọc cười: “Có muốn về trước nghỉ ngơi hay không?”

Hứa Yến lắc đầu, đáng thương nói: “Em muốn cùng đi với anh.”

An Nhiên dắt tay hắn: “Đi thôi.”

Trong lòng Hứa Yến ngọt ngào, chảy mồ hôi, cứng đờ đi theo phía sau hắn.

Xa xa nhìn thấy hai bóng người, An Nhiên mang Hứa Yến đến bên kia, là Hứa Tâm và Lãnh Phong, hai người lật xem thi thể của Công Trùng nào đó, không biết đang thảo luận cái gì.

Chờ bọn họ tới gần, Lãnh Phong giải thích với bọn họ đồ vật vừa phát hiện.

“Những năm gần đây chúng ta vẫn luôn nghiên cứu trùng tộc,chúng ta hoài nghi có một bộ phận trùng tộc bị người khống chế.”

Trong lòng An Nhiên trầm xuống, khi Hứa Yến bị tập kích ở căn cứ thí nghiệm, hắn cũng đã từng hoài nghi điểm này, chỉ là đến bây giờ vẫn chưa tìm được chứng cứ.

Hứa Yến càng kinh ngạc: “Có người khống chế những sâu này sao? Hắn muốn làm gì?”

Lãnh Phong trầm mặc, không trả lời vấn đề này, ngược lại đem nơi quái dị trên người Công Trùng chỉ cho bọn họ xem.

“Năm đó chúng ta chú ý tới điểm này, đáng tiếc không có cách chuyên tâm nghiên cứu, cho tới sau khi chết giả…..”

Trùng tốc vốn là sinh vật tồn tại ở dị nhân quốc, cùng tới từ dị nhân quốc Lãnh Phong hiểu rõ thói quen của chúng nó không ít hơn An Nhiên, sau khi chết giả bọn họ cũng không nhàn rỗi, đi tới các chiến trường, tìm kiếm manh mối mấu chốt.

“Năng lực sinh sản của trùng tộc quá mạnh, nếu không thể tìm ra nguyên nhân trùng tộc bị khống chế sẽ không có cách giải quyết vấn đề này.”

Không nói tới chiến trường khác, nói tới Hoa Đô, lần sóng trùng này xác thật không bình thường.

Mấy năm gần đây không có tinh cầu nào bùng nổ sóng trùng, dưới nền đất lại cất giấu vô số sào huyệt trùng tộc, những công trùng này giống như có mệnh lệnh mà tới, tại thời điểm này toàn bộ chạy ra.

“Chúng ta quan sát đám công trùng này, phát hiện tuyến yên dưới não bộ của bọn nó lớn hơn của sâu bình thường, so với Công Trùng thì càng khỏe hơn, dựa vào kinh nghiệm lúc trước, những con này là do người nuôi dưỡng ra được.”

An Nhiên và Lãnh Phong vây quanh Công Trùng nghiên cứu thảo luận, trong lòng Hứa Yến muốn nghe, nhưng thân thể lại không nghe theo.

“An, An Nhiên…..”

Thanh âm hắn quá nhẹ, An Nhiên đang đắm chìm trong thảo luận không có nghe thấy, nhưng Hứa Tâm vẫn chú ý trạng thái của hắn, đi tới bên người hắn.

“A Yến, thân thể không thoải mái sao?”

Hứa Yến mím môi: “Chỉ là bị hun khó chịu, không quá quen.”

Hắn không nói lời thật, không biết như thế nào, lời tới bên miệng lại không nói ra.



Đối mặt cha mẹ, hắn không thể giống đối mặt với An Nhiên, có thể dễ dàng nói ra bất cứ cái gì, có lẽ đây là di chứng thời gian để lại.

Người nhà có thân thiết lại tách ra nhiều năm như vậy, cũng có ngăn cách.

Hứa Tâm rũ mắt, lo lắng ở đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.

Trở lại căn cứ, trên đường tiêu độc, trước tiên Hứa Yến cởi áo khoác và giày ra, còn thúc giục An Nhiên nhanh chóng cởi.

“Lần sau đi ra ngoài nhất định phải mang mặt nạ phòng độc.”

Trở lại phòng nghỉ, Hứa Yến hoàn toàn nằm liệt, đi trên biển máu một chuyến quả thật muốn mạng của hắn.

An Nhiên sờ sờ đầu của hắn, cúi người hôn lên tóc của hắn: “Thật nỗ lực, khen thưởng cho em một đóa hoa hồng nhỏ.”

Hứa Yến dựa lưng vào sô pha, ngẩng đầu nhìn An Nhiên, chỉ chỉ miệng mình: “Hoa hồng nhỏ khắc ở nơi này.”

An Nhiên đứng ở phía sau hắn, câu lấy cằm hắn, rất là dứt khoát hôn lên miệng hắn: “Tiếp tục duy trì.”

“Có phải em mỗi ngày đều nỗ lực như vậy, thì mỗi ngày anh sẽ thưởng cho em một đóa hoa hồng nhỏ phải không?”

“Có thể.”

Hứa Yến giơ tay vòng lấy cổ hắn, đầu lưỡi không thành thật dò xét qua, quấn lấy người không bỏ.

“Vậy lấy phần của ngày mai trước.”

“….”

Buổi tối, Hứa Tâm kêu Hứa Yến tới khu nghỉ ngơi, hai cha con ngồi ở góc không người, không nói chuyện.

Nghĩ tới trạng thái ở trên mặt đất của Hứa Yến, Hứa Tâm chống trán lộ ra vẻ mặt khổ sở: “A Yến, ba…..” Vừa mới ngẩng đầu lên, thanh âm hắn liền cứng lại.

Mấy ngày nay, Hứa Yến thử tìm lại cảm giác sống chung với cha mẹ khi còn nhỏ, nhưng hắn rốt cuộc cũng không phải là hắn lúc trước, tách ra lâu như vậy, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn không có khả năng coi như chưa xảy ra.

Cho dù không oán hận, cũng không thể trở về được, nhưng đây không tỏ vẻ hắn hy vọng nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cha mẹ.

Sắc mặt Hứa Tâm thay đổi, tim Hứa Yến liền nhấc lên.

“Ba ba, ba làm sao vậy?”

Hứa Tâm hít một hơi thật sâu: “Thật xin lỗi.”

Mấy ngày này, ba chữ “thật xin lỗi” xuất hiện rất nhiều lần, cho dù cả bản thân Hứa Yến đều không ngừng nói ra ba chữ này.

Hắn rót ly trà cho Hứa Tâm: “Con không biết vì sao ba phải xin lỗi.”

“Năm đó ở khu S bị đuổi giết, ba bị dị nhân đả thương, con mới nhỏ như vậy, lại liều mạng bảo vệ ba, nhưng sau khi con tỉnh lại ba lại đánh con….”

Ngón tay của Hứa Yến đặt lên bàn hơi động, im lặng không mở miệng.

Hứa Tâm uống ngụm trà, chỉnh sửa lại suy nghĩ: “Thật xin lỗi, lại nói với con những lời như vậy, nhưng mà….. ba cần thiết nói như vậy.”

[Quên sức mạnh đó, từ nay về sau làm con người bình thường…..]

Những lời của Hứa Tâm đến nay vẫn còn bên tai, tựa như một đạo ma chú, một câu ngôn linh, vẫn luôn trói lấy hắn.

Hứa Yến im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Con không trách người, là con làm sai chuyện, người có trách nhiệm sửa đúng hành vi của con.”

“Không phải.” Hứa Tâm lắc đầu: “Cha vốn nghĩ làm như vậy con sẽ trưởng thành như người bình thường, không cần trải qua quá nhiều chuyện quá sớm, lại xem nhẹ sẽ tạo thành gánh nặng cho tâm lý của con, đây là thất trách lớn nhất của người làm ba như ba.”

Hứa Yến tự nhiên cảm thấy bực bội, chuyện tới hiện giờ, hắn đã không cần đối phương xin lỗi.

Hắn cười cười, cỗ vỗ mu bàn tay Hứa Tâm: “Ba ba, khi con còn nhỏ đã quen nghịch ngợm, số lần ba đánh con còn ít sao? Nếu như mỗi lần bị đánh đều phải xin lỗi, vậy ba xin lỗi tới buổi sáng ngày mai, cũng không xong. Đươcj rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, lát nữa An Nhiên sẽ dạy học cho con, con đi trước.”

Nói xong hắn đứng dậy, lại bị Hứa Tâm kéo tay lại.

“Từ từ.”

Hứa Yến không quay đầu lại: “Ba ba, con chưa bao giờ muốn nghe lời xin lỗi của ba ba, ba cũng không cần thiết xin lỗi con.” Trước kia không hiểu, nhưng hiện giờ đã biết nhiều chuyện như vậy, hắn cũng đã tiêu tan đi nhiều.

Cha mẹ thiên hạ không phải ai cũng giống nhau, có người yêu chiều con cái tới trời, có người lại không quan tâm tới con cái, có người lại coi con cái là trung tâm, có ích kỉ, lại nói, hai ba ba của hắn đã tính đủ mọi cách, hắn thật sự không có oán hận gì.

Hứa Tâm lôi hắn ngồi xuống, thả tin tức tố ra, ánh mắt hai người nhìn nhau, Hứa Tâm từ từ hỏi: “A Yến, con còn nhớ sau khi con tỉnh lại câu đầu tiên con nói với ba là gì không?”

Chuyện từ lâu như vậy, hắn sao có thể nhớ rõ.

Hứa Yến vốn định phản bác như vậy, nhưng đầu óc lại hiện lên hình ảnh hắn tỉnh lại ở bệnh viện ngầm.

Từ khi bắt đầu giết người ý thức của hắn liền trở nên mơ hồ, ký ức từ khi tỉnh lại trên giường bệnh cũng hầu như không có.



Nhưng nhìn thấy đôi tay mình quấn băng gạc lại không thấy đau, còn mơ hồ cảm thấy hưng phấn.

Sau khi tỉnh lại, Hứa Tâm và Lãnh Phong liền đi tới.

Hứa Yến nghe được mình khi còn nhỏ tươi cười xán lạn, hưng phấn nói với Hứa Tâm: “Ba ba, con thật lợi hại! Thì ra giết người lại sảng khoái như vậy!”

Đây là lời hắn đã nói sao?! Trong lòng Hứa Yến giật mình, trong nháy mắt khó mà tin được.

Hắn lấy lại tinh thần trong kí ức, gian nan mà mở miệng: “Ba vì sao không nói sớm cho con biết?” Ba ba cũng không phải vì hắn giết người xấu mà đánh hắn, là bởi vì hắn giết người mà còn đắc ý, tính chất của hai cái là hoàn toàn khác nhau.

Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Hứa Tâm lại đỏ hốc mắt, cha mẹ nào nhìn thấy con mình đi lên con đường tà đạo đều không thể thờ ơ.

“Ba cho rằng con vẫn nhớ rõ, nhưng hôm nay nhìn trạng thái của con, ba liền đoán nơi nào đó xảy ra vấn đề.”

Khi đó Hứa Yến mới bảy tám tuổi, thị phi còn chưa phân biệt rõ ràng, cũng không hiểu sự nghiêm trọng của giết người, chỉ nhớ rõ dùng sức mạnh của mình mà bảo vệ ba ba nên cảm thấy thành tựu, tội ác giết người xem ra còn không bằng bị ba ba tát một cái mà khổ sở.

Vì thế trong tiềm thức của hắn chỉ có cảm giác thành tựu và cảm giác thất bại khi bị đánh, do đó liền tự động hoá thành logic mới—— hắn cứu ba ba, nhưng ba ba đánh hắn, cũng khiến hắn không bao giờ muốn giết người, đánh người.

Máu trở thành vật dẫn cho logic mới này, mỗi lần nhìn thấy sẽ khiến hắn nhớ lại mình đã làm sai, do đó không ngừng đốc thúc bản thân, uốn cong thành thẳng, thậm chí trở thành bệnh.

Ngực giống như bị tảng đá đè nặng làm Hứa Tâm không thở được, hắn nắm chặt tay Hứa Yến: “A Yến, hiện giờ nói những lời này thì đã muộn, nhưng ba không muốn con cõng thứ này cả đời.”

“Con nhỏ như vậy đã biết bảo vệ ba, ba từ đáy lòng cảm thấy kiêu ngạo khi có đứa con trai như con, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nói với con khi còn nhỏ, bởi vậy để lại rất nhiều nghi hoặc và tổn thương trong lòng con, nhưng ba muốn nói với con chính là, ba và cha con làm tất cả là vì muốn gia đình chúng ta sẽ có một ngày giống gia đình khác có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời.

Đến giờ trở lại phòng nghỉ, trong phòng đen như mực, trong mũi ngửi được tin tức tố của Hứa Yến, An Nhiên búng tay một cái, mở ra đèn nhỏ trong phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Yến nằm trên sô pha nhìn trần nhà ngẩn người.

“Làm sao vậy?”

Hứa Yến lấy lại tinh thần, kéo An Nhiên qua, dựa vào trên đùi hắn: “An Nhiên, em hình như hiểu lầm rất nhiều chuyện.”

An Nhiên cầm một nhúm tóc của Hứa Yến lên thưởng thức, kéo cà vạt, thân thể cứng một ngày hơi thả lỏng một chút.

“Ví dụ như?”

Hứa Yến ngồi dậy, tiến đến trước mặt An Nhiên, rất nghiêm túc mà nói: “Thì ra không phải ba ba ghét em mới mặc kệ em.”

An Nhiên nhìn hai mắt toả sáng của hắn, bất đắc dĩ cười: “Có cha mẹ nào sẽ ghét bỏ con của mình?”

Hứa Yến dựa vào vai của hắn, đem chuyện buổi tối nói với Hứa Tâm kể cho hắn nghe.

“Hiện giờ nghĩ lại em đã quên rất nhiều chi tiết nhỏ.”

An Nhiên xoa xoa đầu của hắn: “Điểm trẻ con để ý khác với điểm người lớn để ý thực bình thường, ba ba không phát hiện điểm này là sai lầm lớn nhất của hắn trong chuyện này, thế nhưng hiểu lầm đã được giải thì tốt.”

“Ừ.” Hứa Yến dùng hai tay ôm người vào lòng: “Lớn lên cũng mới biết người lớn không hề hoàn mĩ, cũng sẽ phạm sai lầm, cha mẹ cũng giống nhau.”

Ánh mắt An Nhiên mỉm cười, cúi đầu dựa vào hắn, tay mơn trớn trên bụng, nhẹ giọng nói: “Em có thể ý thức được điểm này thật tốt, sau này em sẽ là một người cha tốt.”

Hứa Yến hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn hắn: “An Tiểu Cay, em không muốn thụ tinh nhân tạo, chúng ta qua thế giới hai người cả đời khá tốt.”

An Nhiên nhướng mày: “Thật sự không cần?”

Hứa Yến lắc đầu: “Không cần….” Tầm mắt hắn đảo qua đỉnh đầu An Nhiên, hắn đột nhiên dừng lại.

Không đúng, An Nhiên chính là Hương Hương, hắn tuy rằng là hỗn huyết nhưng vẫn có huyết mạch dị nhân, hài tử bọn họ sinh ra có khả năng sẽ đáng yêu như Hương Hương!

Hương Hương số 2 vừa thơm vừa mềm, căn bản không thể từ chối!

Mặt Hứa Yến nhăn thành bánh bao: “Không…. Ngô….” Hơi hơi muốn, không, không phải hơi hơi, rất, rất muốn!

An Nhiên thật sự không nhịn được, cười không dừng được.

Ngày hôm sau, Hứa Yến tìm được Lãnh Phong trong phòng thí nghiệm.

“Cha, có thời gian không?”

Lãnh Phong nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của Hứa Yến, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.

Từ hôm nay, mỗi ngày Lãnh Phong sẽ mang con trai ra khỏi quân khu, dạy dỗ con trai nhà mình kĩ năng chiến đấu của nhà họ Lãnh.

Hứa Yến đứng trong núi rừng không người, Lãnh Phong dựa vào phía sau thân cây nhìn hắn.

Hắn hít một hơi, sau một lúc lâu, lòng bàn tay toát ra một cái xiềng xích nho nhỏ, run run rẩy rẩy, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Hứa Yến thiếu chút nữa khóc thành tiếng: “….” Tôi quá khó khăn mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play