Nơi bộ đội chiến đấu của Quân Đoàn Vinh Diệu đi qua, biển hoa biến thành biển máu.
Bộ kỹ thuật chuẩn xác chia tin tức của chiến trường ra, lợi dụng các thiết bị để tách chiến trường cách xa khu an toàn, lấy sự an toàn của dân chúng làm mục tiêu lớn nhất, hạ thấp tổn hại.
Từ sau ngày đó An Nhiên và Hứa Yến đều rất bận rộn, An Nhiên thì không cần phải nói, hắn là người cầm lái của quân đoàn, không chỉ ở Hoa Đô, ở rất nhiều chiến trường khác cũng cần hắn khống chế cục diện.
Hứa Yến thông qua mấy ngày học tập cũng hiểu rõ các công việc ở trong tay, cũng ngày càng bận rộn, có rất nhiều thời gian cả hai người đều không thể nói một câu, thỉnh thoảng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm cũng được coi là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng cho dù bận rộn như thế nào, ban đêm mỗi ngày cho dù trễ cũng sẽ trở về ngủ.
Tin tức tố của đối phương, là liều thuốc hữu hiệu xóa đi mệt nhọc mỗi ngày.
Sau khi phát hiện một đám sào huyệt trùng tộc, thời gian xâm lấn của trùng tộc cùng dần dần chính xác hơn.
Trung tâm tin tức, bộ trưởng đang nói về tình huống xảy ra đột ngột với An Nhiên.
“Ban đầu chúng tôi cho rằng sóng trùng là do hai cái trùng động một tháng trước mang tới đây, nhưng chúng ta lại phát hiện ở khu D và khu B có một sào huyệt trùng tộc cấp bốn, dựa vào tuổi của Công Trùng mà phán đoán, chúng nó xuất hiện ở Hoa Đô so với thời gian đánh giá của chúng ta sớm hơn rất nhiều.”
An Nhiên nhìn số liệu trên màn hình ảo, mày nhíu chặt, nếu sóng triều lần này là do hố đen mang tới, bọn họ lấy hố đen làm trung tâm, bắt chước hành động của trùng tộc, đưa ra phán đoán tương ứng, vậy thì có thể chuẩn bị rất nhiều việc, nhưng nếu nguyên nhân sóng trùng bùng nổ không phải chỉ có như vậy, vậy thì tình huống càng nghiêm trọng hơn.
“Có bắt chước quỹ đạo hành động chưa?”
“Có.” Bộ trưởng kêu thuộc hạ đưa ra báo cáo tương ứng: “Dựa vào số liệu này, Hoa Đô là ngọn nguồn bùng nổ trùng tộc, địa điểm, số lượng, đường cong quỹ đạo hành động so với sóng trùng bùng nổ ở những tinh cầu khác đều không giống nhau.”
Hứa Yến đứng bên cạnh An Nhiên xem, đến ngay cả người mới như hắn cũng nhìn ra không đúng.
Số liệu ở trên những hành tinh khác phù hợp với đường cong về sự bùng nổ sóng trùng, nhưng Hoa Đô lại rất kì quái, điểm sào huyệt trùng tộc lại quá rải rác.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn, hai cái hố đen này không phải ngòi nổ, số lượng trùng tộc xâm lấn rất nhiều, nhưng sự xuất hiện của chúng nó dường như kích hoạt những trùng tộc vốn được giấu ở Hoa Đô, cho nên quân đoàn và những đơn vị đóng quân bắt đầu càn quét, nhưng tình huống vẫn không được khống chế như cũ, ngược lại còn có tư thế nghiêm trọng hơn.
Nếu không có phương pháp hữu hiệu để ngăn cản, Hoa Đô sẽ không còn cái gọi là khu an toàn, chờ số lượng trùng tộc xâm lấn vào các khu vực tới một trình độ nhất định, thì đành phải vứt bỏ tinh cầu này.
Tốc độ sinh sản của trùng tộc rất nhanh, dưới số lượng khổng lồ, không mất bao nhiêu thời gian là có thể chiếm được một tinh cầu.
Muốn tiêu diệt toàn bộ trùng tộc trên tinh cầu, cái giá phải trả thật sự quá lớn, trong lúc càn quét còn phải di chuyển dân chúng địa phương, sau khi càn quét còn phải giải quyết tốt hậu quả, xây dựng lại toàn bộ tinh cầu, còn không bằng đưa cư dân tới một tinh cầu khác sinh sống.
Hoa Đô là nhà của Hứa Yến, hắn đương nhiên không hy vọng nơi này bị sâu chiếm cứ.
Sau khi phân tích tình huống, kết luận giống như suy đoán của Hứa Yến, nhưng làm hắn không nghĩ ra nhiều sâu như vậy là từ đâu tới.
Sâu cũng không phải người, chúng nó hung ác tàn bạo, nhưng rõ ràng không hề có chỉ số thông minh. Nếu Hoa Đô đã có nhiều sâu như vậy, sóng trùng nên bùng nổ sớm hơn, chúng nó không có khả năng trực tiếp bàn bạc với những con sâu đang ở không gian khác, khi nào tới thì nội ứng ngoại hợp.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, dưới nền đất của Hoa Đô lòi ra mấy chục vạn trùng tộc, hơn nữa tới bây giờ còn không ngừng cuồn cuộn toát ra.
Hứa Yến đột nhiên nghĩ tới lần gặp tình cơ ở khu S kia, khi đó hắn đột nhiên bị Công Trùng tập kích, ban đầu còn cho rằng không may mắn, nhưng hiện tại xem ra, không phải do hắn không may mắn, mà là quá tốt, ngọn núi hắn đã đi qua kia hiện giờ chui ra mấy ngàn con sâu!
An Nhiên đi ra bộ tin tức, mang theo Hứa Yến đi tới trung tâm chữa bệnh.
Đoàn đội chữa bệnh của quân đoàn đang lấy tiêu bản của công trùng về làm xét nghiệm.
Nhìn thấy bọn họ tới đây, Quất Tử lập tức ra đón.
“Có phát hiện gì không?” An Nhiên thở ra một hơi, ngồi vào trên ghế, xoa xoa thái dương, vẻ mặt mệt mỏi.
Hứa Yến nhìn thoáng qua, thấy xung quanh không có người, mới đi tới phía sau hắn xoa huyệt thái dương cho hắn.
An Nhiên dựa về phía sau, thực hưởng thụ nhắm mắt lại.
“Dựa vào tiêu bản lấy về, thật sự có sự khác biệt giữa loại vừa dưới lòng đất và loại vừa mới xâm nhập.
Quất Tử đem những thuật ngữ y học phức tạp dùng từ ngữ ngắn gọn giải thích cho hắn nghe.
“Nói đơn giản, sâu dưới lòng đất tồn tại ít nhất từ mười năm trở lên, trong lúc này chúng nó vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ đông.”
“Sao có thể!” Hứa Yến theo bản năng mà phản bác, kì ngủ đông của trùng tộc chỉ có hai tháng, dài nhất cũng không vượt qua nửa năm.
Nhưng Quất Tử là bác sĩ, tuy rằng nhìn trẻ tuổi lại không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng là bác sĩ điều trị chính của An Nhiên, nói như thế nào cũng đáng giá tin tưởng.
Quất Tử nhún vai: “Tuy rằng tôi cũng không tin, nhưng số liệu lại nói với tôi như vậy.”
Hắn mở một đài dụng cụ ra, trên không trung hiện lên một thiết bị mô phỏng ba chiều, mô phỏng những số liệu thay đổi trong cơ thể trùng tộc trong mỗi năm ngủ đông.
“Dựa vào số liệu kiểm tra đo lường của chúng tôi, dựa vào thiết bị mô phỏng này, sự thật chứng minh, ngủ đông mười năm thậm chí hơn mười năm cũng khó khả năng.”
Vẻ mặt của Hứa Yến và An Nhiên đồng thời nghiêm túc.
Nếu lí luận này được chứng thực, đế quốc có khả năng sẽ bị rối loạn.
Tất cả dân chúng đều biết trùng tộc chỉ có thể ngủ đông hai tháng, hơn nữa đều là thời gian cố định mỗi năm.
Nói cách khác cho dù quanh mình có sâu, ở kì hoạt động thì sẽ dễ phát hiện, số lượng không nhiều lắm thì quân đội đóng quân có thể xử lý thích hợp, cho dù tiến vào kì ngủ đông, chỉ cần hoạt động ở khu an toàn cũng sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa sau khi kì ngủ đông qua chúng nó lại ra hoạt động, chỉ cần tiêu diệt toàn bộ sẽ an toàn.
Bọn họ có thể biết được nơi nào an toàn nơi nào nguy hiểm, khi nào an toàn khi nào nguy hiểm.
Nhưng nếu sâu có thể ngủ đông mười năm, vậy thì tình huống hoàn toàn khác.
Ai cũng không biết bên dưới mặt đất mình đang sinh sống có sâu đang ngủ đông bao nhiêu năm, số lượng bao nhiêu, khi nào thì chui ra, ai cũng không biết.
Cứ như vậy, không còn khu an toàn, địa phương sinh sống lúc nào cũng có thể biến thành chiến trường.
“Còn có phát hiện khác hay không?”
“Có.” Quất Tử hơi dừng lại, liếc mắt nhìn Hứa Yến, hơi chần chờ rồi mở miệng: “Nếu sâu ngủ đông trên mười năm, vì sao lại đột nhiên bùng nổ quy mô lớn như vậy, ngoại trừ có liên quan tới những con sâu vừa mới đột nhập có phải còn có nguyên nhân khác hay không, chúng tôi xuất phát từ góc độ này, tìm được chút manh mối.”
Quất Tử mở ra một phần số liệu khác: “Chúng tôi lấy não bộ của Công Trùng dưới lòng đất đi kiểm tra, phát hiện chúng nó trước khi chết ở khu R thì rất sung sức, đây là chứng minh chịu kích thích từ bên ngoài.”
“Kích thích từ bên ngoài?” Hứa Yến nghe thấy thì không hiểu: “Cái gì kích thích? Thanh âm sao?”
“Thanh âm, mùi vị, các loại bước sóng đều có thể là kích thích bên ngoài.” An Nhiên giải thích cho hắn: “Nhưng chúng nó nếu đã ngủ đông dưới mặt đất, vậy nhân tố kích thích chúng nó không phải là mùi vị.”
“Ừ.” Quất Tử gật đầu: “Bởi vì điểm này, tôi cố ý hỏi tổ theo dõi số liệu, biểu hiện từ khi sóng trùng bùng nổ tới bây giờ, các nơi không hề xuất hiện âm thanh hay bước sóng, cho nên chắc là không phải cái này.”
Hứa Yến nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn điều tra ra thứ gì, không muốn bị hắn nhử, trực tiếp hỏi: “Anh tra ra cái gì?”
Quất Tử lắc đầu: “Không phải điều tra ra, chỉ là suy đoán, tôi hoài nghi kích thích lớn nhất có thể là tin tức tố.”
“Tin tức tố? Sâu cũng bị ảnh hưởng bởi tin tức tố sao?”
“Sẽ.” Mày An Nhiên nhíu càng chặt: “Tin tức tố thể hiện rất nhiều loại phương thức, có thể phát triển dưới tình huống cực đoan, thậm chí có thể hóa thành thật thể.” Mấy chữ cuối cùng, hắn nói rất chậm.
Tin tức tố có thể hóa thành thật thể sao?! Hứa Yên lần đầu tiên biết được chuyện này.
An Nhiên và Quất Tử liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự trầm trọng và hiểu rõ trong mắt đối phương.
Trong nhân loại có lẽ còn không có người này tồn tại, nhưng trong dị nhân đã có người có thể làm được điều này.
Loại bỏ những kích thích bên ngoài khác, có thể lợi dụng tin tức tố gây ảnh hưởng cho toàn bộ trùng tộc trên tinh cầu, người như vậy ở dị nhân quốc cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bàn tay đặt trên đùi của An Nhiên nắm chặt, ánh mắt hầu như đông lại.
An Tức, là chú sao?!
Một chỗ nào đó cách xa quân khu, trong phòng tối tăm, An Tức ngồi trên sô pha trước cửa sổ sát đất, chống tay nhìn ra cửa sổ, trong tay vuốt ve một chữ thập bằng gỗ, ánh mắt trống rỗng.
Thiết bị cá nhân đột nhiên rung lên, trong không trung hiện ra màn hình ảo, Y Thiết xuất hiện trong hình.
“Đại ca, sau ba giờ tôi sẽ ngừng ở trạm không gian hoa thái dương, anh bên kia chắc cũng tới rồi chứ.”
Sau một lúc lâu, An Tức mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn qua không hề gợn sóng: “Cậu sửa được phi thuyền rồi sao?”
Y Thiết bị ánh mắt của hắn làm hoảng sợ, dừng một chút mới mở miệng: “Sửa được rồi, tiểu tử kia phế mất hệ thống trí năng trên phi thuyền của tôi, khiến cho lão tử mất cả vốn gốc, lần sau nếu bị tôi tóm được, tôi sẽ rút da hắn!”
Ngày đó nếu không phải An Tức ra tay ngăn chặn người của An Nhiên xâm lấn, hắn phải bó tay chịu trói khi phi thuyền mất khống chế, đến lúc đó thù mới hận cũ tính cùng nhau, chắc là phải vào nhà lao của đế quốc ngồi rồi.
An Tức lại nhìn về phía cửa sổ một lần nữa, lại một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu đi về trước đi, tôi còn có chuyện cần xác nhận.”
“Còn có chuyện gì? Những hài tử đó không phải đã được cứu hết rồi sao?” Y Thiết hơi ngừng lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên rất kém: “Chẳng lẽ là bên kia? Bọn họ ra tay?”
An Tức không hề trả lời hắn, trực tiếp ngắt video.
Trong tay vỗ về giá chữ thập, trong hai mắt dần dần trống rỗng.
Vì sao Hứa Yến lại không bị tin tức tố của hắn khống chế? Hắn không phải chỉ là con người thôi sao? Cho dù cấp bậc gen có mạnh nhưng cũng chỉ là con người, sinh ra đã thấp hơn dị nhân, không có khả năng chống lại công kích tin tức tố của dị nhân.
Có phải là người nhà của người kia hay không?
Vẫn ngồi tới khi trời tờ mờ sáng, treo giá chữ thập lại trước ngực, hắn đứng dậy rời khỏi phòng.
Ngồi đoán không phải phong cách của hắn, muốn biết, trực tiếp đi tìm đáp án là được.
Trong căn cứ quân khu, Hứa Yến nhìn gia hỏa đối diện bàn cơm đang ngơ ngác, duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn.
“An ca ca? Lúc ăn cơm không được nghĩ tới công việc, sẽ không tiêu hóa được.”
An Nhiên lấy lại tinh thần: “Xin lỗi, không tự giác…..”
Hứa Yến cười cười: “Một nam nhân đẹp như em đây ngồi trước mặt anh, anh vậy mà suy nghĩ chuyện khác, sức hút của em kém vậy sao?”
An Nhiên nghiêm mặt gắp một miếng cá chiên cho vào trong chén hắn: “Ăn.”
Hứa Yến kẹp miếng cá kia lên nhìn nhìn, cá chiên, ừ, thật nhỏ, là con nhỏ nhất trong đĩa, lúc ngẩng đầu, quả nhiên liền nhìn thấy An Nhiên kéo đĩa cá chiên kia về phía mình, ý tứ rất rõ ràng.
Phần của em đã phân cho em, dư lại đều là của anh.
Hứa Yến thiếu chút nữa bật cười: “Đây là món em chiên, anh không biết xấu hổ chỉ cho em một miếng như vậy?”
“Em không thích ăn.”
“Ai nói, đồ ăn ngon em đều thích ăn.”
An Nhiên kẹp một con cá nhỏ lên, ánh mắt nhìn qua: “Em thật sự không thích.”
Hứa Yến: “…..” Không cần em cảm thấy, chỉ cần anh cảm thấy là được rồi phải không?
Hứa Yến thật sự không thích lắm, hắn không có sở thích đặc biệt với đồ ăn, nhưng cướp ăn hình như sẽ ăn ngon hơn rất nhiều.
Cuối cùng hắn trộm được ba con, thu hoạch được ba cái trừng mắt.
Sau khi ăn xong liền làm việc, Hứa Yến hỏi: “Có phải các ai biết ai làm không?” Tuy rằng bọn họ không nói rõ, nhưng Hứa Yến có thể cảm nhận được điểm này.
“Có đối tượng hoài nghi.” An Nhiên không giấu giếm, che giấu một ít tin tức mấu chốt rối nói suy luận của mình cho hắn nghe.
“Giống như tin tức tố có sự khác nhau, gen cũng có cao có thấp, người cũng chia ra nhiều loại, cấp bậc gen của người thường thấp hơn trùng tộc, hơn nữa điều kiện bẩm sinh hạn chế, khó có thể chiến đấu với trùng tộc.
Người có cấp bậc gen tương đồng với trùng tộc thì rất ít bị trùng tộc công kích, đây là định luật tự nhiên, khi có con mồi cấp thấp chúng nó chỉ biết công kích.
Còn có loại người thứ hai, cấp bậc gen cao hơn trùng tộc rất nhiều, không những có thể đối kháng với trùng tộc, thậm chí có thể khống chế chúng nó, đối tượng chúng ta hoài nghi chính là loại người này.”
Người phân ra 3 5 9 tầng, đây là tư tưởng thời cổ, nhưng đặt ở thời đại này lại càng thêm rõ ràng, bởi vì nó không phải là phần chia tư tưởng, mà càng tàn khốc hơn, là sự phân chia sức mạnh.
Cấp bậc gen có thể quyết định tất cả, người có cấp bậc gen thấp từ nhỏ thật sự không bằng người có cấp bậc gen cao, chỉ số thông minh, sức mạnh và các phương diện khác cũng không thể so sánh được.
Tuy rằng không phải ai cũng coi trọng sức mạnh, cũng có rất nhiều người coi những ngày yên ổn nhàn nhã làm mục tiêu cuộc sống, tựa như Hứa Yến. Gen cấp bậc thấp không đại diện sẽ sống không tốt, nhưng nhìn từ góc độ tương đối, cấp bậc gen quyết định vận mệnh.
Nếu người khác nói những lời này, Hứa Yến chắc chắn sẽ không nghe lọt tai, cho rằng trong lòng hắn, cho dù là cấp bậc gì đều không khác nhau.
Hắn kéo tay An Nhiên thưởng thức, đôi tay này thon dài, khớp xương rõ ràng, ví trí nơi nào đó trong lòng bàn tay có hơi cứng, rõ ràng là vết chai tạo ra do luyện súng.
Ánh mắt hắn đảo qua đỉnh đầu An Nhiên, nghĩ nghĩ: “Người có cấp bậc gen cao có gì khác so với người bình thường không? Ví dụ như là vẻ bề ngoài gì đó?”
An Nhiên nhìn hắn, trong lòng hơi có chút nghi ngờ, Hứa Yến hỏi vấn đề này có lẽ chỉ là thuận miệng, nhưng trong lòng hắn có bí mật, lại không thể nào bình tĩnh đối diện.
Vì sao Hứa Yến lại dễ dàng tiếp nhận lý luận này của hắn? Có phải tỏ vẻ hắn có thể chấp nhận sự tồn tại của dị nhân hay không?
Lời nói tới bên miệng, An Nhiên vẫn không có cách nào nói ra.
Vẫn là chờ thêm một chút nữa đi, lỡ như…..
“Chắc là có, nhưng dù sao cũng là người, cũng sẽ có khác biệt không quá lớn.” An Nhiên hàm hồ lừa gạt cho qua.
Sẽ không có khác biết quá lớn, nói cách khác thật sự có khác biệt, Hứa Yến nhạy bén nắm giữ được ý tứ trong đó, lại hỏi: “Vậy hình thái có gì khác biệt không? ừm…. như là cánh tay có thể trở nên đô hơn, thân thể trở nên lớn linh tinh.”
Trong lòng An Nhiên hơi động, nghe ra lòng tò mò của Hứa Yến hơi nặng, nếu hắn đã chấp nhận loại giả thuyết này, vậy sau này sẽ có giúp đỡ cho việc chấp nhận dị nhân.
Khiến hắn lập tức tiếp thu dị nhân thật khó, có thể thử quan niệm đi từng bước xem sao.
“Giống như tin tức tố của mỗi người đều có sự khác nhau, năng lực cá nhân cũng không phải đều giống nhau, nhưng xác thật sẽ có sự khác nhau với người thường.”
Hứa Yến nghiêm túc gật đầu, đột nhiên khẳng định nói: “An Nhiên, anh là người trong loại người thứ hai kia rồi.”
Trong lòng An Nhiên căng thẳng, đồng tử hơi co lại, ánh mắt hồi hộp không dám nhìn về phía Hứa Yến: “Vì sao lại nói như vậy.”
Hứa Yến nhìn biểu hiện của hắn, ngoài miệng lại tùy tiện nói: “Ngày thường em cũng không quan tâm chuyện lớn của quốc gia, thế nhưng cũng biết thiếu tướng của đế quốc không ít, nhưng người giống như anh mới hơn hai mươi tuổi đã ngồi lên vị trí thiếu tướng thì hầu như không có, cố gắng vì ngày sau đương nhiên là quan trọng, điều kiện bẩm sinh cũng rất quan trọng.”
Thì ra là vì cái này…. An Nhiên nhẹ nhàng thở ra, tay vô ý thức nắm chặt cũng được thả lỏng, hắn không phủ định: “Năng lực càng cao trách nhiệm càng lớn, gen cao thấp được quyết định từ khi sinh ra, nhưng sống tốt hay xấu là do mình quyết định.”
Hứa Yến kéo tay hắn hôn một cái lên mu bàn tay, mỉm cười, hắn hình như được vợ an ủi.
“Ừ, em cũng nghĩ như vậy, thân phận gì kì thật không quan trọng, quan trọng là cùng ai ở bên nhau, làm chuyện gì.”
Trở lại đề tài ban đầu, Hứa Yến khó hiểu: “Anh cảm thấy loại người thứ hai có thể không chế trùng tộc, khiến cho bọn họ sẽ bùng nổ vào thời gian nhất định sao? Vì sao lại chỉ một loại, có lẽ cả hai loại người đều có thể thì sao?”
An Nhiên lắc đầu: “Không, một loại khác không có khả năng tồn tại….”
Nói được một nửa, trong bụng hắn đột nhiên hơi đau, rất nhỏ, quả thực giống như là đang thể hiện sự tồn tại.
Có thể làm cho quân chủ mang thai chỉ có người nhà họ Lãnh, nếu hắn đã có thai, vậy dựa vào góc độ này, Hứa Yến có quan hệ với nhà họ Lãnh là rất lớn.
An Nhiên liền thay đổi đề tài: “A Yến, em có thể liên hệ với cha hay không?”
Hứa Yến rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên mu bàn tay hắn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã mất liên lạc nhiều năm.”
An Nhiên nắm chặt tay hắn: “Hành tinh Tiên Nữ bùng nổ sóng trùng lớn, dựa vào dự đoán của quân bộ, trong mấy năm này thế tới của sóng trùng sẽ càng ngày càng mạnh, ở nơi nào cũng không an toàn, nếu có thể liên hệ với bọn họ, anh muốn dẫn bọn họ tới một tinh cầu nhỏ ở đó sống mấy năm.”
Ánh mắt Hứa Yến hơi lóe, sau khi mất liên lạc, đừng nói bọn họ đang làm cái gì, thậm chí sống hay chết cũng không biết, trước kia không dám nghĩ nhiều, nhưng hiện giờ bị An Nhiên nhắc tới vẫn làm trong lòng hắn đau đớn.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn đứng dậy từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bọc nhỏ.
“Đây là lần trước lấy được từ nhà thím Trương, bọn họ thỉnh thoảng sẽ gửi đồ cho em, nhưng bên trên không tra ra được địa chỉ cụ thể.”
Hứa Yến đưa cái hộp tới trước mặt An Nhiên.
An Nhiên nhận lấy, không mở ra, lấy thiết bị cá nhân quét mã, bên trên chỉ có thông tin của người nhận, còn chỗ người gửi thì trống rỗng.
An Nhiên gửi mã kia cho A Bố, vỗ vỗ vai Hứa Yến: “Yên tâm, anh sẽ giúp em tra.”
Hứa Yến ôm lấy người cọ cọ, dùng giọng nói làm nũng: “An ca ca, anh thật đáng tin cậy, em cảm động sắp khóc.”
An Nhiên dở khóc dở cười, gia hỏa này đứng đắn không được vài phút.
Giữa trưa ngày hôm sau, hơi nhàn rỗi một chút, Hứa Yến chiên cá lại nướng khoai tây, trên đường gặp Quất Tử đang mang cháo cho An Nhiên.
Vốn dĩ Hứa Yến không muốn, An Nhiên cũng không thích uống cháo, cả nhà ba người bọn họ đều thích ăn thịt, nhưng không từ chối được, vẫn đành phải mang lên.
“Người mang thai sao có thể cả ngày ăn đồ nướng, thật làm cho người ta không bớt lo.” Trên đường trở về văn phòng mình Quất Tử cứ nhắc mãi, đột nhiên nhận được video của A Bố.
Ánh mắt hắn sáng ngời, lập tức mở ra: “A Bố, mau biến thành hình thú, tôi rất nhớ cậu meo meo meo ~”
Nhìn thấy người trên màn hình nhào tới, A Bố lùi ra sau một bước, vẻ mặt nghiêm túc: “Điện hạ kêu tôi tra xét một địa chỉ, tôi cảm thấy nơi đó cậu hẳn là rất quen thuộc.”
Quất Tử dừng động tác lại, nghiêng đầu: “Nơi nào?”
“Học viện nghiên cứu y học đế quốc.”
Lúc Hứa Yến tới An Nhiên còn đang họp, hắn lặng lẽ đi vào phòng nghỉ nhỏ bên cạnh, nơi này là nơi nghỉ tạm thời của An Nhiên.
Trên bàn lùn để hai quả chanh, ba quả chua, còn có một ít đồ ăn vặt chua chua ngọt ngọt, bên cạnh còn có một ly quả chua chưa uống hết.
Một bàn toàn chua khiến Hứa Yến rùng mình.
Đem những thứ chua rụng răng để qua một bên, đem những món ăn nhỏ và cháo đặt lên bàn.
Sau một lúc lâu, An Nhiên đi tới, Hứa Yến đi qua, thay hắn cởi áo khoác quân trang, thuận tiện lén hôn một cái.
An Nhiên nở nụ cười không rõ: “Hôn một cái hai trăm triệu.”
Hứa Yến lập tức rụt miệng về: “Hắc điếm.”
An Nhiên nghe mùi thơm, kéo người đi tới bên bàn lùn ngồi xuống, gắp một miếng cá chiên nhỏ cho vào miệng, khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên vẻ thỏa mãn không dễ phát hiện.
“Hôn em một cái anh liền mất hai trăm triệu, anh còn là thiếu tướng, cũng chỉ muốn em hai trăm triệu, thực có lời rồi?”
Hứa Yến ngồi qua: “Thật đúng là có lời…. cái quỷ, anh hôn chính là nhà nghệ thuật lớn tương lai, cũng không kém hơn thiếu tướng sao?”
Thời gian ăn cơm khó có khi thả lỏng, hai người câu được câu không trò chuyện.
Hứa Yến đảo đảo cháo trong chén thổi nguội, đút tới bên miệng hắn: “An ca ca, a…..”
Hứa Yến nhìn cháo này không có chút thịt vụn nào, cũng không hề có chút hứng thú nào, nhưng đây là Quất Tử cho, vẫn nên ăn.
Bác sĩ cho, cho dù là thuốc hay là cháo, ăn là được, dù sao cũng không sai.
Hứa Yến thấy An Nhiên đã đắm chìm trong niềm vui sướng cá chiên nhỏ đã quên mất mình, liền phải bàn bạc: “Em ăn một miếng rồi anh ăn một miếng có được không?”
An Nhiên thực dễ bàn bạc: “Được.”
Hứa Yến đút một miếng vào trong miệng mình, lại múc một muỗng đưa tới bên miệng An Nhiên, lại thấy đối phương nghiêm túc nói: “Nếu em thích ăn, anh trai sẽ nhường cho em ăn.”
Hứa Yến: “….” Đối với đồ ăn không thích, lúc nào cũng rất hào phóng.
Đầu này hắn đang tìm cách cho An Nhiên uống cháo, thiết bị cá nhân của An Nhiên lại vang lên.
An Nhiên nhìn chằm chằm màn hình ảo, mày nhăn lại.