Đối với omega trong kì phát tình, tin tức tố của alpha là toàn thế giới, căn bản không thể dùng lí trí để thân thể không chịu ảnh hưởng.
Thể chất An Nhiên đặc biệt, khi hình thú là omega, khi hình người lại có những đặc điểm của alpha, khi hình thú đang ở trong kì theo đuổi bạn đời mà hoá thành hình người sẽ gây ra tin tức tố hỗ loạn, các đặc điểm của omega và alpha sẽ có sự thay đổi qua lại, sẽ tạo ra sức ép rất lớn với cơ thể, nếu không xử lý kịp thời, nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng tới tính mạng.
Khi hắn chịu đựng hết nổi thân thể sẽ tự động khởi động cơ chế bảo vệ, mạnh mẽ hoá thú, dựa vào tiêu chí bảo vệ sinh mạng để ngăn chặn những thương tổn xảy ra.
Nhưng khi mạnh mẽ hoá thú thì thân thể sẽ không chịu khống chế của lý trí, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì không ai biết.
Về phương diện khác, tin tức tố của hắn và Hứa Yến có độ xứng đôi rất cao, trong kì theo đuổi phối ngẫu tác dụng chi phối của alpha đạt tới đỉnh điểm. Dưới trạng thái suy yếu, hắn cũng có thể chịu ảnh hưởng từ tin tức tố của đối phương mà biến về hình thú.
Cho dù là tình huống nào cũng không phải điều hắn mong muốn.
An Nhiên đầu váng mắt hoa, một tay ấn đầu vai Hứa Yến muốn đẩy hắn ra, hiện giờ căn cứ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, hắn phải ở lại chỗ này xử lý, càng quan trọng hơn là hắn muốn dùng hình người ở bên cạnh Hứa Yến mấy ngày, không muốn biến về nhanh như vậy.
Đối mặt với sự cầu hoan của Hứa Yến, An Nhiên cảm nhận được tin tức tố đã đáp lại, bộ phận omega kia đã theo bản năng phối hợp, nhưng phần alpha kia lại bài xích, hai lực lượng lôi kéo nhau, thân thể hắn mơ màng cảm thấy đau đớn như dao cắt.
“A Yến, mau dừng tay…”
An Nhiên khó khăn chống lại bản năng né tránh nụ hôn của Hứa Yến, ngẩng đầu nhìn qua, đập vào mắt là đôi mắt hơi hiện lên sự cô đơn của Hứa Yến.
Đôi tay Hứa Yến chống hai bên người hắn, mồ hôi to như hạt đậu từ trên thái dương trượt xuống.
Hắn vốn chỉ muốn ức hiếp An Nhiên một chút, trả thù An Nhiên luôn xem nhẹ hắn, luôn bỏ hắn qua một bên.
Nhìn đối phương bị mình làm cho mặt đỏ tim đập, mình thì bình tĩnh đứng lên cười nhạo, nghĩ thôi cũng đã có khoái cảm trả thù.
Nhưng không nghĩ tới càng làm về sau thì ngay cả hắn cũng không thể duy trì được bình tĩnh.
Bởi vì ảnh hưởng của thuốc nguỵ trang, hắn chưa từng trải qua cảm giác mất đi khống chế vì tin tức tố của omega, nhưng hắn lại cảm nhận được điều đó trên người An Nhiên, một alpha.
Chẳng lẽ hắn trời định bị cong sao?
Hứa Yến nhịn thật sự rất khổ sở, nhìn ánh mắt dần dần mê ly của An Nhiên, nghĩ đối phương cũng không phải không muốn, liền cúi đầu hôn lên má đối phương, thanh âm trầm thấp mang theo sự làm nũng: “An Nhiên, cho em ôm sao….”
An Nhiên cắn răng nhịn qua một cơn đau, thanh âm lành lạnh hơi suy yếu: “Vết thương ở chân còn chưa khỏi đã muốn làm, không sợ vết thương bị xé rách sao?”
“Không sợ, dù sao anh cũng ở đây, sẽ băng bó tốt cho em.”
An Nhiên lành lạnh liếc qua: “Vậy mà em có thể nói ra được, vì loại chuyện này mà bị thương lần nữa thực vinh quang sao?”
“Cái gì mà kêu là loại chuyện này, đây là chuyện lớn.” Hứa Yến rõ ràng không đồng ý, sờ sờ bụng An Nhiên, lộ ra một nụ cười cợt nhả: “Em muốn nỗ lực gieo hạt giống vào chỗ này của anh, chờ hạt giống nở hoa kết quả, anh sẽ không dễ dàng rời bỏ em nữa.”
Đây chẳng qua là lời cợt nhả bình thường, Hứa Yến nói xong cũng không để trong lòng, dù sao cũng đã chuẩn bị tinh thần khi AA yêu nhau, đời này muốn có con là không có khả năng, nhưng hắn đã có con trai Hương Hương, có sinh con hay không cũng không quan trọng.
Lúc này hắn không hề nghĩ tới có một ngày An Nhiên sẽ sinh con cho hắn, hơn nữa còn thật sự là nhi tử mèo.
An Nhiên bị dục vọng và đau đớn dày xéo. Hai bên lôi kéo nhau, khiến đầu óc hắn mơ màng, nghe được lời này sắc mặt càng trắng nhợt, hắn khẽ cắn môi dời tầm mắt, đáy mắt hiện lên sự thống khổ.
Huyết thống nhà họ An đặc biệt, đặc biệt hắn còn là quân chủ thuần huyết, là đặc biệt trong đặc biệt, chỉ có thể kết hợp với alpha nhà họ Lãnh mới có thể sinh ra bảo bảo.
Tin tức tố của Hứa Yến chỉ là vừa lúc hoà hợp sau khi tin tức tố của hắn bị hỗn loạn, giúp hắn vượt qua được kì phối ngẫu đã là kỳ tích, còn muốn có con, đây là chuyện không có khả năng.
Nếu Hứa Yến không có liên quan tới hắn, có lẽ nhiều năm sau sẽ tìm được người mình thích, sinh con đáng yêu, qua những ngày sinh hoạt bình thường, nhưng hiện giờ bọn họ đã kết hôn, cũng đã có quan hệ thân thể.
Muốn buông tay, hắn không làm được.
Hắn sẽ không buông tay, cũng không cho Hứa Yến thích người khác.
Cảm giác áy náy nổi lên trong lòng, lại nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Hứa Yến, An Nhiên mềm lòng.
Đau nhiều năm như vậy cũng đã sớm quen, nếu không tránh được, vì sao không thoả mãn đối phương?
Thấy An Nhiên không thể đưa ra đáp án xác định, Hứa Yến định từ bỏ, chuyện thân mật như vậy cần cả hai đồng ý, hắn không muốn ép buộc đối phương, cho dù muốn ức hiếp An Tiểu Cay, cũng sẽ không ra tay ở chuyện này.
Hứa Yến kéo tay An Nhiên qua đặt lên tiểu huynh đệ của mình, cực kỳ đáng thương nói: “Em biết rồi, thế nhưng nhìn nó đáng thương như vậy, anh giúp nó một chút nhé.”
Ngón tay An Nhiên giật giật, khi Hứa Yến cọ khuôn mặt hắn, liền kéo cằm Hứa Yến qua hôn.
Không khí bị thiêu đốt không còn lại bao nhiêu, hít thở không thuận lới khiến hô hấp hai người càng thêm thô nặng.
Hứa Yến trêu đùa trên môi hắn, đầu lưỡi chạm vào nhau, kích thích một trận rùng mình, môi lưỡi dây dưa, tất cả đều là hương vị của đối phương.
Hứa Yến sắp khóc, lửa này càng đốt càng lớn, làm sao có thể dập tắt đây?! Rốt cuộc là trả thù đối phương hay là trả thù hắn, quả là vác đá nện chân mình, quá ngu!
“Dừng, em tự mình đi nhà vệ sinh giải quyết.” Máu chóng giải quyết xong còn trở về, còn có thể ôm vợ đẹp ngủ một giấc.
An Nhiên xoay người ngồi trên người hắn, thấy Hứa Yến cũng muốn ngồi dậy theo, ngăn lại bờ vai của hắn: “Đừng nhúc nhích”.
Không biết Hứa Yến đụng vào nơi nào, An Nhiên đột nhiên khẽ rên lên một tiếng, toàn thân phát run.
“Từ từ! Nơi đó không được….”
Hứa Yên đan tay vào với hắn, hôn lên khoé miệng của hắn, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, em sẽ không làm anh bị thương.”
Không phải vấn đề này!
Chờ tất cả khô phục lại bình thường, Hứa Yến ôm người vào ngực.
Nhìn An Nhiên đã ngủ say, đặt một nụ hôn giữa mày hắn.
“Nếu anh còn dám không rên một tiếng mà biến mất, em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.”
Hứa Yến bị đói tỉnh, hắn mơ màng mở mắt ra, tay có ý thức mà sờ bên cạnh, lên tiếng: “An Nhiên, nên rời giường ăn cơm.”
Tay sờ vào khoảng không lạnh lẽo, một chút buồn ngủ liền tan thành mây khói.
Hứa Yến vội ngồi dậy, xốc chăn lên, lịch sử lại tái diễn lần nữa, người trước khi ngủ còn rúc vào lòng hắn lúc này lại không thấy đâu.
Tầm mắt hắn nhanh chóng đảo qua trong phòng, trong ổ chăn còn lưu lại mùi vị tối hôm qua, trên mặt đất vẫn còn quần áo của hai người, áo sơ mi của An Nhiên bị hắn ném lên ghế sô pha.
Tất cả đều chứng minh những chuyện tối hôm qua không phải do hắn tưởng tượng, nhưng hiện giờ lại không nhìn thấy đương sự.
Hứa Yến thô lỗ vén chăn xuống giường, tiện tay nhặt quần lên mặc vào, đi nhanh ra hướng ngoài cửa, trong lòng vắng vẻ, mang theo sự tức giận khiến hắn khó kìm nén.
Tay vừa mới ấn lên then cửa, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng động, tim hắn mạnh mẽ nhảy lên.
“An Nhiên!”
Chăn trên giường nhấp nhô, một lát sau chui ra một cái đầu lông màu trắng, một đôi mắt màu nhạt trong sáng ngập nước, lỗ tai mềm mại hơi run rẩy, đệm thịt mập mạp cọ cọ trên đầu, nó còn buồn ngủ mà nhìn qua.
“Meo…” Thanh âm mềm mại kết hợp với đôi mắt to tròn thuần khiết, giống một thiên sứ nhỏ.
Hứa Yến hơi mất mát: “Là Hương Hương à.”
Hắn đi được một nửa, mèo con đã ngã vào trên gối đầu, lộ ra bụng nhỏ, hai mắt híp lại, nhìn có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, còn muốn ngủ tiếp.
Hứa Yến ôm nó vào lòng, đặt trong khuỷu tay vuốt lông, xúc cảm mềm mại trấn an cảm xúc táo bạo của hắn.
Bước chân liền thay đổi đi tới bồn rửa mặt.
Toàn thân An Nhiên không có sức dựa vào khay đựng khăn lông, mí mắt nặng trĩu nhìn Hứa Yến đang tắm vòi sen.
Chỉ qua một đêm, vết thương trên đùi hắn đã khỏi hoàn toàn, chỉ để lại một vết đỏ ửng, loại tốc độ tự lành này trong con người chưa từng có.
Nhìn nhìn liền nhớ tới chuyện tối hôm qua, lỗ tai mèo hơi hơi đỏ lên.
Hứa Yến đã vào được con đường thuộc về omega kia, hắn đã bị đánh dấu hoàn toàn, thân thể trong dự đoán biến về hình thú, kì phối ngẫu cũng chính thức kết thúc.
Chờ sau khi tác dụng của tin tức tố của Hứa Yến biến mất là có thể biến về hình người.
Hắn thử di chuyển móng vuốt, không hề có sức, so với lần ở bệnh viện dưới đất còn mệt hơn.
Thân thể đột nhiên bay lên không, Hứa Yến bế hắn lên.
“Đi, đi tìm ba ba con.”
An Nhiên: “….” Em nói tìm ba ba ai?
Đi ra cửa đụng phải quân y của đội cứu hộ, đối phương nhìn thấy Hứa Yến đi ra ngoài thực ngoài ý muốn.
“Bạn học, vết thương của cậu còn chưa khỏi hiện giờ không thể xuống đất.”
Hứa Yến không muốn giải thích nhiều, duỗi chân tỏ vẻ không có việc gì: “Xin hỏi anh có nhìn thấy An Nhiên không, chính là sĩ quan đi cùng tôi tối hôm qua.”
Quân y không biết thân phận của An Nhiên, chỉ biết các huấn luyện viên rất tôn kính hắn, quân hàm chắc chắn cao hơn các huấn luyện viên.
“Không thấy.”
“Cảm ơn.”
Hứa Yến đi qua người hắn tiếp tục ra ngoài, vừa hầm hừ vừa lẩm bẩm: “An Tiểu Cay, anh làm tốt thật đấy, tối hôm qua vừa mới nói xong, sáng nay anh liền chạy.”
An Nhiên mơ màng sắp ngủ: “….” Chính em tự nhào tới, còn trách anh.
Dùng tốc độ nhanh nhất dạo quanh phi thuyền một vòng, không thấy An Nhiên, hỏi tất cả mọi người cũng không biết An Nhiên đi đâu, thậm chí rất nhiều người không biết An Nhiên là ai.
Đi qua khoang thuyền, Triệu Việt cũng vừa trong phòng đi ra, Hứa Yến thuận miệng chào hỏi: “A, lớp trưởng, cậu cũng ở đây à.”
“Hứa Yến!” Triệu Việt trợn to mắt, bước nhanh tới: “ Tối hôm qua cậu đi đâu, bọn mình tìm rất lâu mà không tìm được cậu!”
“Nói ra thì rất dài.” Không tìm thấy vợ, cảm xúc của Hứa Yến không cao: “Các cậu thế nào, không có việc gì chứ?”
Thấy Hứa Yến không sao, trái tim nhấc cao một đêm của Triệu Việt cuối cùng cũng thả lỏng, vui vẻ mở thiết bị cá nhân cho hắn xem: “Phương pháp công kích cậu nói rất hữu dụng, mỗi người chúng tớ đều có được điểm học phần.”
“Cũng được đấy.” Hứa Yến đẩy đẩy đầu vai hắn, vui vẻ cười: “Xem ra tối hôm qua mọi người rất cố gắng.”
Triệu Việt cũng cười theo: “Cậu thì sao?” Hứa Yến nghĩ nghĩ: “Tớ cũng thật cố gắng.” Ở trên giường.
“Chỉ là không có điểm học phần.” Vợ còn chạy.
Hai người nói nói cười cười đi nhà ăn ăn bữa sáng, trên đường lại đụng phải Tạ Tốn đang vội vàng chạy tới, Hứa Yến giật mình, vội dùng tay che Hương Hương lại.
Trong lúc huấn luyện không cho phép mang vật nuôi theo, người vi phạm sẽ bị giam vật nuôi, hậu quả này quá nghiêm trọng, hắn không chịu nổi.
“Chào buổi sáng huấn luyện viên.”
Hai bên chào hỏi, thấy Tạ Tốn nhìn phía sau mình, Hứa Yến nhớ tới hắn quen biết An Nhiên có lẽ biết An Nhiên ở nơi nào.
Hắn đi qua coi như anh em tốt mà ôm lấy vai Tạ Tốn: “ Huấn luyện viên, thầy có biết An Nhiên ở đâu không?”
Nhóc này vậy mà lại gọi tên An thiếu tướng! Bọn họ quả nhiên quen biết nhau, Tạ Tốn kéo tay hắn xuống vẻ mặt nghiêm túc: “Ôm vai bá cổ với cấp trên, còn ra thể thống gì?”
Vừa mới dứt lời, Hứa Yến lại dính tới, kề sát hạ giọng: “ Nếu thầy nói cho em biết An Nhiên ở đâu, em sẽ không tính toán chuyện thầy cứu viện chậm trễ, thế nào?”
Sắc mặt Tạ Tốn cứng đờ, tối hôm qua quả thật là do hắn phán đoán sai mới tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, nếu phía trên vì vậy mà khai trừ hắn, hắn cũng không có lời gì để nói, nhưng dù sao công việc cũng đã làm nhiều năm như vậy, ai cũng không muốn bị mất đi dễ dàng như vậy.
Hứa Yến thấy hắn dao động, từ từ thả thêm một câu: “ Em nghe nói người thất trách để học sinh bị thương, nghiêm trọng có thể ngồi tù.”
Tạ Tốn đen mặt, nhịn rồi lại nhịn, kéo tay Hứa Yến xuống: “Em muốn truy cứu thầy không có gì để nói, hiện giờ thầy còn có việc đi trước.”
Bị truy cứu hậu quả đương nhiên rất nghiêm trọng, nhưng tự mình tiết lộ hành tung của tướng quân, tội danh này càng lớn hơn, huống chi hắn không biết An thiếu tướng đi đâu.
“Haiz, thầy đừng đi, giao dịch mê người như vậy, thầy thật sự không suy xét lại sao?”
Triệu Việt thấy Hứa Yến nói thầm với huấn luyện viên, còn chạy theo phía sau huấn luyện viên, rõ ràng vừa rồi còn hẹn nhau ăn sáng, nghĩ nghĩ liền đi lên theo.
“Hứa Yến, cậu đang tìm người sao?”
“Đúng vậy, cậu có thấy không? Anh ấy hơi thấp hơn mình, lớn lên rất xinh đẹp, chân dài, eo nhỏ, lúc xụ mặt sẽ làm người khác nhịn không được muốn ức hiếp, chưa bao giờ cười… vừa nói vậy, tớ chưa thấy anh ấy cười bao giờ.”
Triệu Việt: “… Cậu miêu tả như vậy sẽ tìm không thấy người.”
Tạ Tốn: “….” Nhóc con này giám nói An thiếu tướng như vậy, gan thật lớn.
Tạ Tốn muốn vào trung tâm khống chế, người không phận sự không được đi vào, nhưng Hứa Yến cuốn lấy rất chặt, chuyện trong đầu Tạ Tốn lại gấp, rơi vào đường cùng liền cho Hứa Yến đi vào, thuận tiện mang theo cả Triệu Việt.
Tạ Tốn kêu hai người đứng một bên chờ, hắn không liên hệ được với An Nhiên chỉ đành liên hệ với hiệu trưởng Bắc Tố.
Đã tìm được trùng động nhân tạo, An thiếu tướng hình như đã có đối tượng hoài nghi, nếu hắn đã điều tra ra manh mối này, vậy bọn họ không cần phải xen vào, vấn đề đặt trước mắt là ai là gián điệp.
Trùng động nhân tạo không phải muốn thả thì thả, yêu cầu phải thăm dò kĩ càng, còn phải hiểu biết nơi truyền tống ở hai đầu.
Căn cứ thí nghiệm trước nay chỉ mở cho trường quân đội sử dụng, chưa bao giờ mở ra cho người ngoài, mà nơi đặt trùng động nhân tạo là nơi mới khai phá cuối năm trước, kỹ thuật viên tham gia thăm dò cũng chỉ có 100 người, hơn nữa lần thí nghiệm học sinh mới này, toàn bộ đều ở trong căn cứ.
Sau khi sự việc xảy ra An Nhiên đã liên hệ trước với Bắc Tố, dùng quyền hạn của hiệu trưởng để phong toả căn cứ thí nghiệm, nói cách khác tên gián điệp kia đang ở trung tâm khống chế.
Ngồi ở trong góc không ai chú ý, Hứa Yên len lén vuốt mèo.
Nếu An Nhiên không rời đi, sớm muộn gì cũng tới nơi này, hắn chỉ cần chờ là được.
“Hứa Yến, tớ thấy không khí nơi này sao lại căng thẳng như vậy, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hứa Yến dùng ngón tay cào cào lông mèo, cào cào cằm nó, mèo con nửa mơ nửa tỉnh thoải mái kêu gru gru
“Cũng không có chuyện gì.” Hắn tuỳ tiện trả lời: “Chỉ là có mấy con Chân Trùng bò vào trộn lẫn với mấy con trùng giả.”
Triệu Việt: “….??!!!”
Hứa Yến thấy hắn trợn tròn mắt, buồn cười nói tiếp: “Yên tâm đi, đã giải quyết xong rồi.”
“Tôi cho các cậu cơ hội thẳng thắn cuối cùng, rốt cuộc là ai đã tiết lộ tư liệu của khu WD ra ngoài?”
Thanh âm to lớn của Tạ Tốn truyền ra ngoài.
Những người khác cúi đầu trái phải nhìn nhau, cũng không ai dám lên tiếng.
“Nói chuyện!” Tạ Tốn gào lên, toàn bộ trung tâm khống chế đều rung động.
Có người chịu không nổi sự căng thẳng này, giơ tay nói chuyện: “ Tạ trung uý, từ năm trước tôi vẫn luôn ở nơi này không rời đi, tôi có tiếp xúc qua mạng internet nhưng đều có theo dõi, đảm bảo không tiết lộ bất cứ thông tin gì của căn cứ, hiện giờ có thể tiếp tục làm việc đúng cương vị không?”
Có một thì sẽ có hai.
“Tôi cũng giống vậy.”
“Tôi cũng vậy.”
Tạ Tốn tuỳ ý chọn hai người tự kiểm tra cho nhau, sau khi loại trừ nhóm người chưa bao giờ rời đi này, thì còn lại 23 người vừa trở lại làm việc trong tháng này.
Lại tiếp tục dò hỏi và tra xét, miễn cưỡng trừ đi được 7 người, dư lại 16 người cũng không lập tức hỏi ra được cái gì.
Sáng sớm Hứa Yến bị đói tỉnh, trên đường đi ăn cơm sáng gặp phải Tạ Tốn nên quẹo vào đây, hiện giờ đói tới mức không chịu được, thấy Tạ Tốn hay gào lên, lỗ tai hắn nghe thấy cũng ong ong, quan trọng là không nhìn thấy bóng dáng An Nhiên.
“Nếu các người không thừa nhận, vậy đừng trách tôi dùng máy phát hiện nói dối, đến lúc đó thân thể xảy ra di chứng gì, quân đội sẽ không chịu trách nhiệm.”
Nhóm kỹ thuật viên luống cuống, cái gọi là máy phát hiện nói dối là thiết bị tác động tới não bộ, sử dụng sóng điện để kích thích não bộ, dựa vào phản hồi của bước sóng mà đưa ra nhận xét có nói dối hay không.
Quân đội sử dụng máy phát hiện nói dối hiệu quả chính xác 100%, nhưng không giống như những loại máy dân dụng khác, thương tổn mà máy phát hiện nói dối để lại sẽ lớn hơn rất nhiều.
Tạ Tốn không còn kiên nhẫn, đang chuẩn bị kêu người mang máy phát hiện nói dối tới, ánh mắt liếc nhìn thấy Hứa Yến đang đi tới, trong túi hơi phồng lên, không biết là bỏ đồ ăn gì bên trong.
“Huấn luyên viên Tạ, thầy mau nói cho em anh ấy ở đâu, em sắp chết đói.”
Tạ Tốn mặc kệ hắn, nếu không phải biết hắn có quen biết với An Nhiên, đã ném hắn ra ngoài từ sớm.
“Huấn luyện viên Tạ? Lão đại Tạ? Đừng không để ý tới em, cứu đứa nhỏ đi.”
Tạ Tốn bị phiền không chịu nổi, hơn nữa cảm thấy có lỗi với hắn và nể mặt An Nhiên, ngón tay hắn run rẩy chỉ vào đám kỹ thuật viên: “Nếu em có thể tìm ra gián điệp, tôi sẽ nói cho em.”
Thôi thì coi như chữa lợn lành thành lợn què đi, lỡ như thì sao.
Hứa Yến cười hì hì đồng ý, đi tới trước mặt người đầu tiên, nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi anh là gián điệp hả?”
Kỹ thuật viên sửng sốt, không nghĩ hắn lại hỏi trực tiếp như vậy, lập tức lắc đầu phủ nhận: “Tôi không phải!”
“Tốt.” Hứa Yến rất dễ nói chuyện đi tới trước mặt người thứ hai, khách khí hỏi: “Xin hỏi anh là gián điệp hả?”
Tạ Tốn: “….” Như vậy có thể tìm ra được, tôi cùng họ với cậu!
Hỏi tới người cuối cùng, Hứa Yến đi trở về, vuốt cằm suy tư.
Tạ Tốn không biết nói gì: “Hỏi xong? Có kết quả không?”
Hứa Yến đi về bên cạnh Tạ Tốn, khi ánh mắt mọi người tập trung vào hắn, giơ tay chỉ về nhân viên kĩ thuật số ba, nở một nụ cười chắc chắn.
“Gián điệp chính là anh?”
“Không phải tôi, thật sự không phải tôi.” Người bị chỉ kia cuống quýt lắc đầu, nhìn về phía Tạ Tốn: “Tạ trung uý, bạn học sinh này đặt câu hỏi qua loa như vậy, vậy mà lại tuỳ tiện bôi nhọ người tốt, chẳng lẽ không bị trừng phạt sao?”
Tạ Tốn thiếu chút nữa là không dám nhìn thẳng, đưa loại nhiệm vụ này cho hắn, mình cũng thật là ngu mà.
Phất tay y bảo Hứa Yến trở về chỗ ngồi, hắn vẫn nên sử dụng máy phát hiện nói dối vậy.
“Tôi không có bôi nhọ anh.” Hứa Yến cười khẽ, trong chớp mắt trên mặt mọi người đều xuất hiện sự khó hiểu: “Tôi nhìn ra được, anh chính là người nói dối.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT