Con đường tìm vợ.

Quất Tử chống cằm gác chân ngồi trong văn phòng, một đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Bên ngoài một trận ầm ĩ, sau đó là tiếng đập cửa đòi mạng, hắn giật mình, thiếu chút nữa là nhảy khỏi ghế, ngó trái ngó phải, hoảng loạn muốn tìm chỗ để trốn.

“Thiệt hay giả, lại tới?” Hắn nhanh chóng cởi quần áo ra, nói với con mèo Ragdoll đang phơi nắng trên cửa sổ: “A Bố, nếu hắn xông vào, anh đối phó giúp tôi”.

Vứt quần áo trên tay đi, thân mình nhoáng lên một cái liền biến thành một con mèo quất, soạt một tiếng chui xuống dưới bàn thực nghiệm.

A Bố liếm liếm móng vuốt, quay đầu, tiếp tục phơi nắng.

Hứa Yến đứng bên ngoài vẫn điên cuồng đập cửa: “Bác sĩ Quất, anh đừng trốn không lên tiếng, tôi biết anh có ở bên trong, anh nên đi ra đi”.

Trong đại sảnh không có ai, nghiệm binh cơ bản đã kết thúc, hiện tại chỉ có một ít cá nhân cá biệt do trí não sàng lọc lại tới đây kiểm tra lại.

Vì thế thanh âm của Hứa Yến có vẻ không quá đột ngột.

Năm phút sau, nhân viên an ninh tới ngăn hắn lại.

“Vị bạn học này, cậu tới đây kiểm tra lại một lần nữa sao? Mời đi theo nhắc nhở của căn cứ, không nên ồn ào ở chỗ này”.

Cái này gọi là trước lạ sau quen, mấy ngày nay Hứa Yến cũng đã trở thành bạn bè với nhân viên an ninh ở đây, thấy thế không hề hoảng hốt, liền ngừng tay mỉm cười: “Đại ca, tôi tới tìm bác sĩ Quất kiểm tra đo lường, tình huống của tôi đặc biệt, hắn nói cần phải kiểm tra đo lường lại mới được”.



Nhân viên an ninh hiển nhiên không tin: “Loại tình huống đặc biệt gì mà cậu phải tự chọn bác sĩ kiểm tra đo lường cho cậu?”

Hứa Yến khẽ thở dài: “Tôi là một omega, hắn nói tôi có vấn đề, bắt tôi đeo vòng kiểm tra đo lường, kêu tôi mỗi ngày phải tới chỗ của hắn kiểm tra một lần, hôm nay, tôi đến đây, hắn lại không muốn nhìn thấy tôi, bác sĩ cũng không thể tuỳ tiện như vậy”.

Nhân viên an ninh nhìn thấy vòng kiểm tra đo lường trên tay hắn kết hợp với tín hiệu tin tức tố của hắn, liền gần như đã tin lời hắn nói.

“Nếu vậy, cậu cứ từ từ chờ ở chỗ này, ồn ào như vậy thì ra cái gì?”

Hứa Yến thực vô tội: “Đại ca, trong nhà còn có già trẻ cần tôi chăm sóc, thầy giáo trong trường học còn đang chờ tôi nộp bài tập, thật sự không có thời gian đứng đây chờ, không thì anh vào xem giúp tôi xem sao?”

Nói hai ba câu, hai nhân viên công tác liền giao động, mở cửa giúp Hứa Yến.

Nhân viên an ninh hai ngày trước bị lừa nhìn đồng nghiệp của mình lắc đầu.

Lại có hai người bị lừa.

Hứa Yến nghênh ngang đi vào, nhìn một vòng không phát hiện ra Quất Tử, chỉ thấy mèo Ragdoll trên cửa sổ.

“Bác sĩ Quất? Tiểu Cúc Non?” Hứa Yến tìm khắp nơi trong phòng: “Nói cho tôi biết An Nhiên ở đâu tôi sẽ không làm phiền anh nữa, nếu không ngày mai tôi sẽ mang chăn nệm tới nằm trước cửa không đi”.

Quất Tử đang trốn dưới đài thực nghiệm, tức giận tới mức không ngừng cào đất.

Từ sau ngày Hứa Yến tới, ba ngày nay hắn tới mười mấy lần, vừa tan học liền tới, nếu để hắn vào sẽ ngồi mãi không đi, còn không ngừng nhắc mãi, niệm tới mức hắn cảm thấy phiền, muốn giơ móng vuốt cào qua.



Ban đầu còn muốn cướp An Nhiên từ trong tay Hứa Yến về, hiện giờ xem ra không bị hắn chỉnh chết đã không tồi rồi.

Hứa Yến dạo qua một vòng, nhìn luôn ở dưới bàn, vẫn không có ai.

“Thật sự không ở đây”.

Quất Tử len lén nhìn ra bên ngoài, thấy hắn đã đi ra ngoài, liền thở nhẹ ra.

“Nếu vậy, mười phút sau tôi lại tới vậy”.

Một hơi liền tắc ở cổ họng.

“Meoooo…..”

Tiếng mèo kêu nũng nịu từ trong quần áo Hứa Yến truyền ra, hắn cuống quýt ôm Hương Hương ra, đưa tới bên miệng vừa hôn vừa cọ.

“Bảo bối, tỉnh rồi sao?”

An Nhiên mơ màng mà bị chiếm tiện nghi, duỗi móng vuốt đẩy cằm hắn ra: “Meooo.” Đói bụng.

Con sen họ Hứa từ trong ánh mắt khát vọng của mèo con lập tức biết nó đói bụng, đi vào trong phòng, từ trong túi lấy ra một túi cá khô, nhéo một miếng đút vào miệng nó.

An Nhiên còn chưa tỉnh táo, đệm thịt mềm mại xoa xoa mặt, nhìn chằm chằn Hứa Yến một lát mới nhớ tới há mồm.

Vừa đút vừa xoa đệm thịt mềm mại, Hứa Yến cảm thấy hạnh phúc mất đi khi vợ chạy mất cuối cùng cũng đã trở về, sau đó nhịn không được liền đút nhiều thêm hai miếng.

Mùi thơm của cá khô làm hai con mèo trong phòng rục rịch, thế nhưng từ trước tới nay A Bố vẫn luôn bình tĩnh, liền quay đầu coi như không thấy, yên lặng nuốt nước miếng.

Nhưng Quất Tử ở dưới bàn thì không được như vậy, đầu óc đã không thể dùng, thân thể lại rất thành thật, chờ hắn tỉnh táo lại thì đã chui ra khỏi đài thực nghiệm, ngửi mùi chạy tới bên chân Hứa Yến.

“Hả? Nơi này sao lại có thêm một con nữa?”

Quất Tử thấy hắn nhìn qua, sợ tới mức xù lông, nhanh như chớp trốn về dưới bàn thực nghiệm, run bần bật.

Bẫy rập, cá khô chính là mồi nhử hắn xuất hiện!

Nhưng cá khô thật sự thơm quá.

Hứa Yến xoa xoa bụng Hương Hương, tròn vo, đã ăn no, thấy mèo con lại mơ màng sắp ngủ, hắn gãi gãi cằm nó.

“Ăn ngủ, ngủ ăn, mày sắp biến thành Hương Hương béo rồi”.



An Nhiên thoải mái nheo đôi mắt lại, mấy ngày nay tin tức tố đang dần dần dung hợp lại, nên những dấu hiệu của kỳ theo đuổi phối ngẫu cũng dần dần biến mất, chỉ là thân thể vẫn còn mệt mỏi, cần một chút thời gian để khôi phục.

Trước khi đi, nhân sĩ Hứa Yến yêu mèo liền chia cá khô Hương Hương ăn thừa cho mèo Ragdoll và mèo quýt.

Chờ tới lúc nghỉ trưa, hắn định dùng toàn bộ giờ nghỉ trưa để chờ, thế nhưng lần này Quất Tử rất dứt khoát mở cửa cho hắn.

Hứa Yến đi vào: “Bác sĩ Quất, anh đã nghĩ thông rồi sao?”

Quất Tử bĩu môi, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, ăn cá khô của cậu, sao còn không biết xấu hổ mà ngăn cậu ở ngoài được?

Hứa Yến mở miệng liền hỏi An Nhiên ở đâu, Quất Tử nhìn An Nhiên đang ngủ ở khuỷu tay Hứa Yến, thấy hắn không có ý ra mặt, cũng không có ý muốn hạ mệnh lệnh cho mình.

Quất Tử nghĩ nghĩ, hắn nói: “ Hứa Yến, nếu cậu thật sự muốn tìm An Nhiên, con đường tòng quân là tốt nhất”.

Hứa Yến che lại tai mèo, sợ quấy rầy giấc ngủ của nó, thanh âm cũng giảm nhỏ xuống: “ Anh biết tôi không có ý tòng quân, tôi chỉ muốn tìm An Nhiên về”.

Quất Tử nhíu mày, bực bội gãi tóc: “Cậu không tòng quân đi đâu tìm hắn? Hắn không có khả năng vĩnh viễn ở một chỗ”.

Không có khả năng vĩnh viễn ở một chỗ sao? Ánh mắt Hứa Yến âm trầm: “Anh chỉ cần nói cho tôi biết hắn ở đâu, còn những chuyện khác anh không cần xen vào”.

Hắn ở trong ngực cậu đó! Quất Tử muốn rống to lên, nhưng hắn không dám.

Lúc trước đã nói dối hắn An Nhiên đi làm nhiệm vụ, lúc này muốn nói lại thì hơi khó, dưới ánh mắt của Hứa Yến, nghĩ rằng nếu nói ra một nơi rất xa, đối phương khẳng định sẽ không muốn đuổi theo.

“Hắn ở hành tinh Người Khổng Lồ”.

Từ hành tinh Tiên Nữ tới hành tinh Người Khổng Lồ, đi đường cũng phải mất hai tháng, hơn nữa vé tàu cực kỳ đắt, học sinh nghèo như Hứa Yến, tuyệt đối là không mua nổi.

Nhưng Hứa Yến lại không hề mất mác, còn cười rất sung sướng: “Vé tàu không là vấn đề, tôi đã có tiền tiêu vặt kếch xù mà vợ cho”.

Quất Tử: “…” tiền tiêu vặt kếch xù là cái quỷ gì? Cậu là tình nhân bị bao nuôi sao? Không đúng, mấu chốt đâu phải là chuyện này.

“Chờ…” Quất Tử còn muốn nói thêm gì, nhưng Hứa Yến đã chạy đi mất.

[Cảnh sát Hoa Đô xin nhắc nhở toàn bộ người dân, không được ra vào khu vực trùng tộc hay xuất hiện…]

Vùng ngoại ô khu S, Hứa Yến xuống khỏi xe huyền phù công cộng, đi bộ nửa giờ vào một chỗ đất hoang.

Nhiều năm trước nơi này từng là khu dân cư đông đúc, nhưng mười mấy năm trước chỗ này xảy ra chuyện hành hung người, người ở khu vực này bị giết, kẻ thoát được thì chạy trốn, chuyện lúc đó đã tạo ra tiếng vang rất lớn.

Cảnh đời đổi thay, nơi này vẫn không có ai muốn trở về sống, cũng không có ai đồng ý khai phá nơi này, nên liền bỏ hoang như vậy.

Hứa Yến đi tới ngọn núi phía sau khu dân cư, tốn một giờ mới đi tới nơi mình muốn tới.

Hoa ở nơi này vẫn giống như năm đó nở rộ khắp nơi, trong mùi hoa hình như có thể ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.



Hứa Yến tìm đại một cục đá ngồi xuống, ngây ngốc nhìn mảnh đất trống trước mặt.

Nơi này là nơi hắn sống khi còn nhỏ.

Dưới ánh mặt trời nụ cười của hai ba ba hoà cùng ánh sao sáng trên bầu trời đêm, dưới ánh sáng, hắn nhìn thấy mình lúc đó, ánh mắt trống rỗng, đôi tay dính đầy máu, trên đất toàn là thi thể.

Máu nhiễm đỏ cả ruộng hoa, những người đó, đáng chết.

“Meoooo….”

Cằm truyền tới cảm giác ngưa ngứa, Hứa Yến lấy lại tinh thần, thái dương đã thấm mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu lén hôn đệm thịt của Hương Hương một cái, cong môi cười khẽ: “Hương Hương, trước khi chúng ta rời đi đưa con tới xem chỗ ba ba từ nhỏ sinh sống, có đẹp không?”

An Nhiên nhìn thấy đôi mắt hắn dần dần khôi phục bình thường, nhẹ nhàng nhảy lên đầu vai hắn, nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, tưởng tượng dáng vẻ thiếu niên lúc nhỏ chạy ra từ trong bụi hoa.

Có mèo con ở đây, suy nghĩ của Hứa Yến dần dần rời xa quá khứ.

Hắn chỉ đi tìm An Nhiên, chỉ cần không đánh nhau, hắn tuyệt đối sẽ không mất khống chế.

Tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Ngồi hơn hai giờ, Hứa Yến đứng dậy về nhà, ngày mai tới trường xin tạm nghỉ học sau đó sẽ lên đường tới hành tinh Người Khổng Lồ.

Đi tới chân núi, gió thôi qua những đám hoa tạo ra tiếng vang sàn sạt, chuyện bất ngờ liền xảy ra trong nháy mắt.

Một cái móc thật lớn đột nhiên từ trên trời rớt xuống, cắm xuống trước chân Hứa Yến, ngay sau đó là một tiếng gào khủng bố.

Hứa Yến lấy lại tinh thần, bước chân thay đổi, nghiêng người sang bên cạnh.

Không chờ hắn đứng vững, móc câu nâng lên lao về phía hắn.

Hứa Yến vì trốn tránh nên phải liên tục lùi lại, liếc mắt nhìn thấy đá vụn, hắn duỗi tay ra nhặt, nhưng khi ngón tay đụng vào viên đá lại rụt trở về.

Không, không được.

Trong chớp mắt hắn do dự, lại có một cái móc câu từ phía sau lao về phía hắn.

Tuy rằng thành công tránh thoát, nhưng cũng bởi vì vậy một chân Hứa Yến dẫm hụt mà té ngã, một bàn chân khổng lồ giống như lưỡi hái mang theo gió đâm xuyên qua người, hắn vất vả xoay người sang một bên, nhưng cánh tay vẫn bị rách da, máu chảy ra nhiều hơn.

Tiếng bước chân nặng nề từ từ tới gần, Hứa Yến che lại miệng vết thương trên cánh tay nhìn qua.

Một con sâu cao nửa người chui từ mặt đất lên, một đôi mắt to còn hơn chậu rửa mặt đang nhìn chằm chằm hắn khiến lưng hắn lạnh toát.

Con sâu này có mười hai cái chân, trên mỗi chân đều có gai sắc nhọn, trên đầu quả nhiên có hai móc câu cực lớn, dễ dàng đâm xuyên qua cơ thể người.

Cái vận may gì thế này? Khó có khi đi xa nhà một chuyến vậy mà lại gặp phải trùng tộc?!

Trong khi hắn đang ngây người, mèo con chui ra khỏi ngực hắn, gầm lên giận dữ với trùng tộc đang tới gần: “Gào”.

Con sâu nhìn thoáng qua, một móc câu liền lao tới đây.

Hứa Yến không kịp ngăn cản, mèo con đã nhào tới: “Hương Hương, trở về!”

Chiếc móc câu tới gần, An Nhiên lướt qua nó, nhưng đột nhiên toàn thân hắn ngừng lại, thân thể mất đi khống chế.

Sao lại thế này, vì sao hắn không cử động được?!

“Hương Hương!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play