Hứa Yến ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, hai tay nắm chặt, chặt tới mức đầu ngón tay trắng bệch.

Từ sau khi rời khỏi nhà xưởng vứt đi kia, xe huyền phù liền bay tới bệnh viện của khu A ở Hoa Đô.

Sinh sống ở chỗ này nhiều năm như vậy, Hứa Yến cũng không biết bên dưới tòa bệnh viện nhìn bình thường này lại có một tòa bệnh viện quân y.

Trên hành lang im ắng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của hắn, từ khi An Nhiên được đưa vào trong phòng giải phẫu tới bây giờ đã qua một giờ, hắn vốn định theo vào, nhưng Quất Tử lại lấy lý do hắn có vết thương, đuổi hắn tới một phòng khác để chữa trị.

Thời gian chờ đợi rất dài, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh An Nhiên bị thương, hắn không ngừng nghĩ lại, ngoại trừ vết thương trên vai, trên người An Nhiên không có vết thương trí mạng nào khác, nhưng quân y kia lại nói An Nhiên “không kịp”.

Trong phòng giải phẫu, An Nhiên đã được tiêm thuốc ức chế và thuốc ổn định, nhưng tin tức tố sắp bùng nổ cũng không giảm bớt chút nào.

Khô nóng trải rộng toàn thân, bản năng nguyên thủy đang gặm nhấm lý trí của hắn.

Chỉ là khống chế không bùng nổ khiến hắn tiêu hoa toàn bộ tinh thần, hắn có thể cảm nhận được ý thức đang dần dần rời xa, thân thể dần mất khống chế.

“Quất Tử”.

Quất Tử suy sụp buông dụng cụ, đôi tay nắm chắt: “Có thuộc hạ”.

“Đừng để A Yến tới gần tôi, rất nguy hiểm”. Mấy chữ đơn giản, hắn lại dùng hết toàn lực.

Trước khi kiên nhẫn của Hứa Yến hết, đèn phòng giải phẫu rốt cuộc tắt, cửa mở ra, hắn một bước vọt qua.

“An Nhiên thế nào?”

Quất Tử tháo xuống mặt nạ phòng hộ, sắc mặt còn khó coi hơn lúc nãy, thậm chí thanh âm cũng đã nghẹn ngào, hắn cố gắng khôi phục cảm xúc.

“Tôi đã cố gắng hết sức, kế tiếp như thế nào, chỉ có thể xem quân…. xem ý chí của hắn”.



Lời của Quất Tử đã chặt đứt cọng rơm cuối cùng của Hứa Yến, hắn đấm một phát vào tường, chưa bao giờ tức giận như vậy: “Cái gì gọi là cố gắng hết sức? Cái gì gọi là xem ý chí của hắn? Không phải hắn chỉ bị thương nhẹ thôi sao?!”

Quất Tử mệt mỏi xoa xoa giữa mày, ngón tay run rẩy không dễ phát hiện.

“Máu của hắn và tin tức tố đều biểu hiện đã tiến vào kì phát tình”.

Kì phát tình? Hứa Yến ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe thấy đáp án này.

Cũng giống như omega sẽ định kỳ tiến vào kỳ phát tình, alpha cũng chịu ảnh hưởng của omega động dục sau đó bị động tiến vào kỳ phát tình.

An Nhiên đột nhiên như vậy, chắc là có liên quan tới loại khí kì quái kia.

Nhưng đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường, người trưởng thành đều sẽ trải qua, vì sao nói giống như là không chữa hết được vậy?

“Anh đừng nói với tôi kỳ phát tình gì đó, tôi đang hỏi anh hắn bị thương ở đâu nữa”

“Không có vết thương khác”.

Trong mắt Hứa Yến không thể tin, Quất Tử lắc đầu, trong thanh âm lộ ra mệt mỏi khiến người ta khó thở: “Trên đời này ai cũng có thể động dục, chỉ có hắn là không được, sẽ chết”.

Hứa Yến còn muốn hỏi lại, nhưng Quất Tử sau khi nói xong những lời này liền rời đi.

An Nhiên bị trực tiếp đưa tới phòng cách ly ở tầng 10, Hứa Yến không thể đi vào, chỉ có thể ngồi trong phòng bảo hộ cách thật xa,  chăm chú nhìn màn hình ảo, nhìn sắc mặt An Nhiên tái nhợt nằm trên giường bệnh, toàn thân cắm đầy ống, trong lòng đau đớn từng cơn.

Vì sao tiến vào kỳ phát tình lại chết? Hoàn toàn không hiểu được.

Quất Tử đứng trước cửa kim loại nhập mật mã, sau khi quét võng mạc liền đi vào, nơi này là toà quân y có tính ẩn nấp mạnh nhất ở đây.



Hắn lấy thiết bị cá nhân ra, gọi vào một số đặc biệt, một chuỗi mệnh lệnh liền được gửi ra ngoài, thực nhanh, trên màn hình ảo liền hiện ra một cửa sổ video.

Một nam tử trung niên nho nhã đứng trong phòng xa hoa, nhìn hắn còn trẻ hơn so với tuổi thật, cách ăn mặc cũng khác hoàn toàn với chủ đế quốc.

Quất Tử cung kính cúi đầu với màn hình: “Bệ hạ”.

“Tiểu Quất? Chuyện gì?”

Quất Tử mím môi, nghẹn ngào nói: “Điện hạ đã tiến vào kỳ theo đuổi phối ngẫu”.

Thân thể nam tử trong màn hình hơi giật lên, đỡ cửa sổ mới đứng vững được, hắn trầm mặc thật lâu: “Đã tìm được người nhà họ Lãnh rồi sao?”

“Không có”. Mắt Quất Tử đỏ lên, không kìm chế được mà nghẹn ngào: “Bệ hạ, ngài nhất định có cách khác, đúng không?”

Lần này, nam tử im lặng càng lâu, trong thanh âm không che giấu được sự bất lực và tuyệt vọng: “Nếu hắn… cậu tự ra tay, rồi mang nó về, không thể để nó chết ở nơi tôi không biết được”.

Màn hình liền biến mất, Quất Tử ngồi xổm trên mặt đất, khóc lớn một trận.

Hứa Yến vẫn ngồi như vậy, hắn muốn chờ Quất Tử trở về để hỏi lại tình huống, lúc này hắn cũng không biết ngoài nhìn An Nhiên hắn cũng không biết đi đâu.

Vết thương trên người đã không còn đau, tốc độ khôi phục của hắn mau hơn người khác, nhưng hiện giờ còn uể oải hơn so với bị trọng thương.

Trên màn hình An Nhiên đột nhiên giật mình, Hứa Yến cả kinh, lập tức đứng dậy, nhưng màn hình ảo đột nhiên bị mờ, không đến một phút liền biến mất.

“Làm sao vậy?” Hứa Yến tìm khiếm khống chế khí trong phòng, nhưng cho dù ấn như thế nào, màn hình ảo cũng không hiện ra.

Hắn đi ra cửa chuẩn bị tìm một người để hỏi, nhưng mới đi ra được vài bước, mặt đất lại đột nhiên lay chuyển.

Hắn tưởng là ảo giác, nhưng thực nhanh, mặt đất lại bắt đầu lay động, giống như động đất.

Quất Tử hoang mang chạy về, trên mặt còn có nước mắt chưa lau sạch.

Hứa Yến đi về phía hắn: “Sao lại như vậy? Động đất?”

Quất Tử lại không nói một lời chạy về hướng khác.

Hứa Yến chỉ quen biết hắn, chỉ có thể chạy theo hắn: “Có phải có động đất hay không? Mang tôi tới chỗ An Nhiên?”

Quất Tử chạy đến phòng khống chế, hô to với một nhân viên làm việc bên trong: “Lập tức khởi động phòng ngự tối cao, đóng toàn bộ cửa của tầng mười lại!”

“Vâng!”

Tất cả những nhân viên ở đây bắt đầu thao tác.

Hứa Yến vừa nghe liền cảm thấy không đúng, nắm lấy cổ áo Quất Tử kéo qua, đáy mắt lấp loé bùng nổ: “ Anh muốn nhốt An Nhiên lại”.

Quất Tử dùng sức đẩy tay hắn ra: “Tôi không có thời gian giải thích cho cậu”.

Hứa Yến còn muốn hỏi nữa, đột nhiên lại cảm thấy một trận rung chuyển, thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng rống của dã thú.

Mọi chuyện đã không thích hợp! Hứa Yến không tự hỏi nhiều, liền xoay người rời đi.

Cho dù là động đất hay là có chuyện gì khác, hiện giờ An Nhiên đã rất suy yếu, lỡ như có chuyện gì xảy ra nữa thì không thể có cách giải quyết được, trước hết cứ cứu An Nhiên ra trước đã.

Chờ Quất Tử sắp xếp xong mọi chuyện, quay đầu lại, đã không thấy Hứa Yến đâu nữa, hắn thầm mắng một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thang máy tới tầng mười đã bị ngắt, bố cục của bệnh viện ngầm rất phức tạp, Hứa Yến lại là một người mù đường, căn bản không tìm được cách đi xuống.

Sau vô số lần đi vào ngõ cụt, hắn sốt ruột đến mức đấm vào tường.

Quất Tử chạy ra ngoài không bao xa, liền nhìn thấy Hứa Yến đang lay hoay tại chỗ, vừa lúc đụng phải hắn.

Quất Tử giữ chặt tay hắn, đi vào một thang máy nào đó.

“Cậu đi thang máy này lên trên, chiếc xe huyền phù kia tặng cho cậu, về nhà đi”.

Hứa Yến cho rằng hắn đưa mình tới chỗ An Nhiên, không nghĩ rằng hắn lại kêu mình về nhà, liền giãy khỏi tay hắn.

“Về nhà thì được, nhưng anh phải trả An Nhiên cho tôi”.

Quất Tử nhìn qua: “Hắn không thuộc về cậu, cậu không có quyền mang hắn đi”.

Hứa Yến bị chọc cười: “Tôi là bạn lữ hợp pháp của hắn, tôi không có quyền thì ai có quyền?”

Hắn đi nhanh tới phòng khống chế, nếu nơi đó có thể đóng được tầng mười, vậy nhất định sẽ có cách mở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play