Lạc Đường nhớ, lần cuối mình mong chờ một câu trả lời như thế này, là lúc mười mấy tuổi van nài Lạc Chu giúp mình tìm Tô Diên, mỗi lần đều khát khao được nghe anh nói câu: “Ừ, tìm được rồi.”
Lần này, biến thành một chữ — “Có”.
Ánh mắt Lạc Đường lưu luyến dán lên người Văn Việt Sơn, không bỏ qua dù chỉ là một biểu hiện nhỏ xíu.
Chú làm ơn nói có đi mà! Nói đi chú! Nhanh lên, chú!
Văn Việt Sơn dò xét mà nhìn cô một lúc, ba giây sau, khẽ hừ một tiếng: “Có.”
!!!
Văn Việt Sơn còn nói: “Không chỉ có một lần.”
A a a a a —!
Lạc Đường còn chưa kịp vui mừng.
“Nhìn cháu rớt hết cả liêm sỉ kìa,” Văn Việt Sơn không thương tiếc cười nhạo cô: “Có mỗi cảnh hôn thôi mà, có cần phải thế không?”
Lạc Đường trợn to mắt, trong đầu hàng ngàn suy nghĩ bay qua.
Cái gì mà có mỗi cảnh hôn thôi? Đây không phải là cảnh hôn bình thường! Đây là cảnh hôn với Tô Diên! Hôn môi! Chú biết Tô Diên không diễn cảnh tiếp xúc thân mật với sao nữ đấy thôi! Cháu là người đầu tiên đấy!
Nhưng Lạc Đường cũng không giải thích nhiều làm gì.
Cô bỗng hiện lên một nỗi băn khoăn khác: “Chú ơi,” Lạc Đường kìm nén lo lắng, ra vẻ tự nhiên tùy ý hỏi: “Lúc đấy chú sẽ cho căn góc máy hay sao ạ?”
“Căn cái gì mà căn?” Văn Việt Sơn trừng mắt, khinh thường nói: “Đã quay thì phải quay cho tử tế, cái gì cũng thế. Mấy cái căn ke gì đấy phiền chết đi được, không quay được nói luôn để chú nghĩ cách. Chú mày cũng chưa căn góc máy bao giờ đâu đấy…”
Ông vừa dứt lời, người ngồi xổm bên cạnh nãy giờ đứng phắt lên.
Văn Việt Sơn giật mình ngước lên đã thấy cô bé cong mắt cười tươi như hoa, ngọt ngào giòn giã nói: “Chú Văn nói chuẩn không cần chỉnh! Làm bộ làm tịch cái gì, không tốt! Đạo diễn Văn anh minh thần vũ! Lưu danh muôn đời!”
Văn Việt Sơn: “???”
Lạc Đường lại nói tiếp: “Chú nghỉ ngơi đi ạ, cháu đi uống miếng nước đây.”
Không chờ ông trả lời, Lạc Đường lập tức bước nhanh ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa phòng nghỉ đã đụng ngay phải một người, Lạc Đường liếc mắt thấy vạt áo quen thuộc thì ngước đầu lên nhìn.
Là nhân vật chính trong câu chuyện cô và Văn Việt Sơn vừa nói.
Hai người đối mặt với nhau, cùng sửng sốt.
Tô Diên vẫn đang mặc trang phục quay phim giống cô, tóc cũng là tóc dài cổ trang. Trang phục hôm nay của anh là một bộ quần áo màu xam lam, mặt mày thanh tuấn, cả người nhìn như một công tử dịu dàng bước ra từ trong sách.
Ánh mắt Lạc Đường lướt qua đôi lông mày, rồi sống mũi cao thẳng tắp của anh.
Cảm giác lúc môi anh chạm vào tay mình ở rạp chiếu phim hôm ấy, đến bây giờ Lạc Đường vẫn còn nhớ rõ.
Vừa mới nói đến chuyện này, Lạc Đường cũng khó khống chế được mà bắt đầu mơ màng. Nếu như diễn cảnh hôn, thì không chỉ đơn giản dừng lại ở chỗ chạm vào tay cô, mà là chạm vào… Dừng!
Dừng dừng dừng!
Kịch bản còn chưa cầm trên tay, ảo tưởng cái quái gì!
Lạc Đường nháy mắt bình tĩnh trở lại, dẹp đi mớ suy nghĩ hỗn độn, nói trước: “Anh ơi, anh đến tìm chú Văn ạ?”
Tô Diên gật đầu.
Sau đó, anh lại không hỏi sao cô lại từ phòng nghỉ đi ra, mà cứ nhìn chằm chằm cô. Lạc Đường bị ánh mắt thâm thúy của anh nhìn đến nỗi tim đập liên hồi.
Tô Diên khẽ nhíu mày: “Sao mặt em đỏ thế? Khó chịu trong người à?”
Lạc Đường: “…”
Huhuhu, sao em nói thật thế nào được đây! Chẳng lẽ lại bảo với anh là em vừa biết bọn mình có cảnh hôn, hơn nữa anh còn đồng ý nên hớn hở như thế à?
Em xấu hổ, được chưa!!!
“…” Lạc Đường nỗ lực duy trì biểu cảm và giọng nói bình thường: “Không sao ạ, em… hơi nóng thôi ạ.”
Vừa mới được đạo diễn xác nhận cảnh hôn lại gặp ngay đối tượng hôn môi tương lai, mặt cô nóng như muốn nổ tung luôn đây này.
Lạc Đường nói xong vội vàng tạm biệt anh: “Chú Văn đang ở bên trong đấy ạ, anh vào đi, em đi trước nha!”
Xong thì chạy mất dép.
Tô Diên hơi sửng sốt, lúc quay đầu lại đã thấy cô gái nhỏ đang vén váy chạy đi, nhìn còn tưởng người ở sa mạc gặp được suối nguồn.
Tô Diên không đi vào ngay mà đứng ở ngoài cảm nhận nhiệt độ một chút.
Còn lâu mới lạnh nhưng chắc chắn là rất mát mẻ, mặc tầng tầng lớp lớp đồ cổ trang mà mọi người vẫn thấy thoải mái.
Chẳng liên quan tí nào đến chữ “nóng” cả.
_
Trêu chọc em gái chính là một phần nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày của Tống Cảnh Chi, anh lúc nào cũng muốn trêu chọc, vui chơi cùng em gái, nhưng “em gái” của anh lại không phải là một “em gái” bình thường. Giờ đóng cổng của công chúa điện hạ rất sớm, mỗi ngày hai người họ gặp nhau cũng không được mấy hồi.
Cũng chính lúc Cầm Lạc và anh phải tách nhau ra, vào một đêm nọ, Tống Cảnh Chi đã gặp gỡ và kết bạn với vị huynh đệ đầu tiên ở thành Trường An.
Người “huynh đệ” này cũng giống như công chúa nhà anh, không hứng thú với việc triều chính bận rộn nên lén trốn ra ngoài chơi – Thái tử đương triều, Hoàng đế tương lai.
Cũng chính là nam hai nhiều đất diễn, vừa gây ra một trận gió tanh mưa máu trên mạng.
Dù trước khi vào đoàn Lạc Đường đã nhờ ba giải quyết chuyện sửa kịch bản gì đó rồi nhưng không có nghĩa là cô đã cho nó vào dĩ vãng!
Lạc Đường từng nghĩ cô là con người vừa rộng lượng lại vừa nhân từ, nhưng cứ đến chuyện liên quan đến Tô Diên là cô lại phát hiện mình vô cùng bao che khuyết điểm, đã thế còn thù dai nhớ lâu.
Như là cái tên Tề Nam này, Lạc Đường ghim trong lòng không biết bao lâu rồi — mỗi ngày trước khi vào đoàn đều dành tí thời gian mà đay nghiến cậu ta.
Nhưng Lạc Đường không ngờ.
Cái tên tâm cơ sâu đến 29 tầng địa ngục, ỷ lại gia thế làm xằng làm bậy, tên thiếu gia mặt thúi ké fame Tô Diên nhà cô kia —
Lại là một chàng ngốc.
Tề Nam đúng là công tử bé nhà họ Tề, đúng là tâm huyết dâng trào muốn đóng phim. Nhưng cậu ta không yêu cầu vào đoàn《Ngự kiếm hành》, càng không yêu cầu phim hai nam chính, tất cả đều do người nhà sắp xếp.
Một loạt sự kiện sửa kịch bản thế nào Tề Nam cũng không biết, thậm chí còn trước ngày khai máy một ngày mới bay từ Mỹ về. nhiệt huyết thânt nhưng lại đếch biết cái gì.
Còn tính cách ngốc nghếch ngọt ngào này cũng thực sự là bản chất của cậu.
Hình như Tề Nam đã học qua kĩ thuật biểu diễn và diễn xuất. Lớn lên ở Mỹ nhưng người nhà cũng toàn là người Trung Quốc nên tiếng phổ thông hoàn toàn không có vấn đề. Chỉ là so với tiếng Trung, tiếng Anh còn giống tiếng mẹ đẻ của cậu hơn.
— Nên là mỗi lần kích động cậu chàng lại phun một tràng tiếng Anh.
Trừ lần uống rượu tâm tình với Tống Cảnh Chi ở quán rượu ra, trong mấy tập đầu, thân thể Hoàng đế không khỏe nên Thái tử nam hai phải thay mặt phụ thân lên triều, cũng lần đầu tiên xuất hiện ở tiền triều.
Cảnh này cũng không có gì gọi là cao trào, NG vẻn vẹn có một lần nhưng lại trở thành kinh điển.
Lúc đó là hạn hán ở Liên Châu, Hoàng đế chậm chạp không để mắt tới, nhân dân mỗi lúc lại khổ sở thêm vì thiên tai, triều đình đã vì chuyện này mà tranh cãi gay gắt từ lâu. Vài phe cánh phía dưới cũng nhân cơ hội này mà bại lộ, tranh giành bày tỏ lý lẽ, lập trường của mình với Thái tử.
“Thần có một lời…”
“Khởi bẩm điện hạ, Liên Châu sắp không…”
Tề Nam lúc này khoác long bào cực kỳ ngầu, dứt khoát đứng lên vỗ mạnh lên bàn, vô cùng khí thế mà hét: “Quiet! Be quiet!”
“…”
Phía dưới quả nhiên im lặng, lặng như tờ.
Không khí ngưng trệ vài giây, chú camera dẫn đầu bật cười.
Ngay sau đó, các vị đại thần dưới bậc thang bị Hoàng đế dạy tiếng Anh xong, tư thế quỳ vừa nãy đã biến thành cười gục xuống.
Chỉ có Văn Việt Sơn đứng bên cạnh phẫn nộ gào thét vào loa: “Cái tên Tề Nam kia! Cậu bị làm sao đấy??? Tiếng phổ thông chuẩn của cậu đâu? Sao bây giờ lại phun tiếng Anh!?”
Tề Nam bị mọi người cười cũng ngại ngùng, gãi gãi đầu, nhe răng: “Xin lỗi chú đạo diễn, cháu kích động quá nên lỡ miệng.”
Văn Việt Sơn càng cáu hơn.
“Lỡ miệng” còn biết nghĩa là gì! Thế mà vẫn còn lỡ!
Lạc Đường lúc ấy còn đang bận trang điểm, chuyện này là nghe Trình Tranh kể lại. Trình Tranh lại còn kể rất gợi hình làm cô cười ngất, hạ quyết tâm lúc nào đấy phải xem được cảnh Tề Nam xổ tiếng Anh.
Một tuần sau, lần thứ hai Tề Nam quay chung cảnh với Tô Diên, cô cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến.
Chung cảnh với Tô Diên thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc, rất nhiều người hợp tác quay phim với anh đều nói như vậy, bởi vì anh có khả năng dẫn dắt người ta vào bầu không khí trong phim.
Tề Nam cũng được dẫn dắt như vậy.
Dẫn dắt tốt đến mức, cậu quên cả tiếng mẹ đẻ của mình.
Hai người bất đồng chuyện hạn hán, cậu lỡ nói lời không nên nói, Tống Cảnh Chi lập tức lạnh mặt phản bác. Lúc này, cậu đáng ra phải đưa trà cho Tống Cảnh Chi, nói lời thoại: “Cảnh Chi, uống ngụm trà bớt giận đã.”
Lúc đàm luận chính sự, Tống Cảnh Chi không hề có dáng vẻ chơi đùa cùng huynh đệ thường ngày, cực kì nghiêm túc.
Đoạn trước rất suôn sẻ, lời thoại được Tô Diên nói ra đầy bản lĩnh, có nhịp điệu khiến cảm xúc lên đến hoàn mỹ. Tống Cảnh Chi nói một đoạn thoại dài, có lí lẽ, có căn cứ. Tề Nam bị Tô Diên nói cho tâm phục khẩu phục, sau đó đến lượt cậu đáp lại, Tề Nam bưng trà đến, sốt ruột nói: “Oh my god! I’m so — sorry!”
Đạo diễn: “…” Sorry cái đầu cậu.
Loa trên tay đạo diễn suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Lời vừa nói ra, kết hợp với biểu cảm vô cùng xuất sắc của Tề Nam, camera với mọi người đứng xem chết cười.
Lạc Đường không ngờ bản live lại gây sốc đến mức này, cười đến nỗi ngồi sụp xuống đất, dựa vào người Trình Tranh cười mãi không đứng dậy nổi.
Xem Tề Nam quay phim, chờ Tề Nam lỡ miệng trở thành thú vui của cả phim.
Tất nhiên là trừ đạo diễn Văn ra. Mỗi lần nhìn thấy Tề Nam là ông lại đen mặt, nhưng mà Tề Nam lại ngốc nghếch không nhận ra, hở cái là đi đến “hello”, “hi” với ông, làm ông càng tức không chịu nổi.
Gặp nhau nhiều lần, Tống Cảnh Chi và cậu đã biết thân phận thật sự của nhau. Ở một diễn biến khác, nữ chính còn đang tìm cách để nhập ngũ. Mà tuyến tính cảm Tống Cảnh Chi và Cầm Lạc bên này đã tiến đến một tầm cao mới của mập mờ.
Xưng hô cũng thay đổi, một câu “Anh Cảnh Chi”, một câu “A Lạc” nũng nũng nịu nịu. Tuy vẫn là cảnh hẹn hò dạo phố Trường An nhưng không giống lúc trước mà có thêm rất nhiều cảnh tiếp xúc chân tay.
Như lúc hai người đi thả hoa đăng, Cầm Lạc chỉ cần bị người ta chạm vào một chút là Tống Cảnh Chi sẽ lập tức nắm tay công chúa nhỏ, giong nói mang theo ý cười: “Đêm nay đông người, A Lạc sẽ bị mạo phạm mất.”
Lần đầu nắm tay, Cầm Lạc cũng vui vẻ vô cùng, không hề tránh né nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận, thì thầm: “… Chỉ có chàng lời thôi.”
“A Lạc nói đúng,” Tống Cảnh Chi nắm tay non mịn của cô gái, vừa che chở cô đi phía trước, vừa thấp giọng cười bên tai nàng, “Thật sự là lời cho ta rồi.”
Thân là người sắm vai Cầm Lạc, Lạc Đường quay cảnh này mà tâm tư thiếu nữ muốn bùng nổ. Nổ thành pháo hoa rồi thì thôi, tàn dư lại còn cứ vấn vương trên bầu trời mãi không tan.
NG ba lần, bùng nổ ba lần, cuối cùng đạo diễn cũng cho qua.
Lạc Đường đỏ mặt đi xem màn hình, thế là lại bị mắng.
“Có mỗi cái nắm tay!” Văn Việt Sơn quát lớn: “Có liêm sỉ một tí hộ chú mày cái!”
Lạc Đường: “…”
Huhu, đối mặt với nam thần lạnh lùng Cố Dự cô chưa từng phải phiền não như thế này!
Đều tại Tô Diên diễn thiếu niên Tống Cảnh Chi không có tí gì trầm ổn, cứ hở tí là trêu chọc, cái gì cũng trêu được!
Quay xong bộ này, cô chẳng còn mặt mũi nào trước mặt Tô Diên. Kể cả có đi chăng nữa thì cũng bị từng lời dạy dỗ của chú Văn thổi bay sạch rồi!
Đoàn chế tác theo Văn Việt Sơn nhiều năm phát hiện, đạo diễn trứ danh Văn Việt Sơn quay xong bộ phim này dường như có thêm hai câu cửa miệng.
— Lạc Tiểu Đường! Kiềm chế!
— Tề Nam! Nói tiếng người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT