Lâm Thư Dung tìm cho Thanh Nhược một em gái để chơi cùng.
Ngày hôm sau, khi cô gái ấy đến, Lâm Thư Dung là như này giới thiệu "Đây là bạn gái của Doãn Trẫm..." Sau đó quay đầu nhìn Doãn Trẫm đang đứng bên cạnh.
Doãn Trẫm thầm hiểu "Đỗ Mạt Nguyệt.”
Lâm Thư Dung gật đầu, tiếp tục nói "Cô ấy là người gốc Thượng Hải, mấy ngày nay anh có rất nhiều việc nên để cô ấy đến đây chơi cùng em. Em muốn chơi cái gì thì trực tiếp nói cô ấy dẫn em đi là được.”
"Đây là vợ của tôi, Sở Thanh Nhược. Chiếu cố tốt cho cô ấy, ở chỗ đông người thì theo sát, cẩn thận với người xa lạ, đừng để cô ấy ăn lạnh, đặc biệt là kem. Làm phiền cô rồi.”
Sau khi giao Thanh Nhược cho em gái, Lâm Thư Dung mới cùng Doãn Trẫm rời đi.
Thanh Nhược và Đỗ Mạt Nguyệt ngồi trong phòng khách sạn làm quen với nhau. Đỗ Mạt Nguyệt và Doãn Trẫm tới đây sớm, bây giờ cũng mới hơn tám giờ, cho nên sau khi Thanh Nhược sửa soạn một chút, hai người liền cùng nhau ra ngoài ăn sáng.
Sau đó, Đỗ Mạt Nguyệt đã dẫn Thanh Nhược đi khắp các địa điểm nổi tiếng ở Thượng Hải.
Cả hai chơi vui đến quên trời đất, vào ngày thứ tư, Lâm Thư Dung mới phát tin nhắn cho Thanh Nhược. Hắn gửi một cái định vị trên wechat cho cô.
"Thanh Nhược, phòng sách sạn anh đã trả lại, đồ đạc cũng chuyển sang bên này cả rồi. Phòng thuê chính là ở vị trí mà anh đã gửi em, hôm nay hai người trực tiếp tới nơi này."
Thấy thế Thanh Nhược và Đỗ Mạt Nguyệt cũng không tiếp tục chơi đùa ở bên ngoài nữa, vị trí đó vừa vặn nằm ở nơi các cô có thể đi thẳng bằng tàu điện ngầm, hai người liền trực tiếp đi qua.
Đỗ Mạt Nguyệt cũng là người trong giới eSports, làm MC dẫn chương trình trò chơi. Doãn Trẫm là một tuyển thủ chuyên nghiệp, lúc trước nằm trong danh sách thành viên dự bị của Tia Chớp, sau thất bại của Tia Chớp ở S3, anh cũng rời khỏi team. Ngày trước Doãn Trẫm cùng Lâm Thư Dung có chút giao tình, hiện tại liền trở thành một trong những đội viên của nhóm Lâm Thư Dung.
Địa điểm Lâm Thư Dung thuê cách nội thành hơi xa, tầng cao nhất của một nhà kho lớn. Tầng trên cùng của nhà kho này được chia thành hai ngăn, Lâm Thư Dung thuê một bên, bên kia vẫn còn bỏ trống.
Thời điểm Thanh Nhược và Đỗ Mạt Nguyệt từ cầu thang đi lên, liền nhìn thấy cửa chính là hai cánh cổng lớn bằng sắt, mở rộng ra.
Hoàn cảnh bên trong không tốt lắm, vách tường bị trầy xướng, trần nhà ốp một tấm ván trần, ngược lại bóng đèn có rất nhiều, hiện tại đã năm sáu giờ, đèn toàn bộ đều bật, bởi vì không có chụp đèn trang trí bao bên ngoài nên rất sáng.
Không gian thoải mái và rộng rãi, phía sau có mấy gian phòng, ở giữa có kê một cái bàn ghép thật lớn và đặt vài chiếc sô pha cũ nát, còn lại vẫn trống rất nhiều chỗ.
Khi các cô đến cửa, sáu bảy nam sinh, nói đúng hơn là sáu bảy người đàn ông toàn bộ đều cởi ra áo khoác ngoài đang xắn tay áo lên làm việc.
Chắc là người ở lúc trước mới chuyển đi không lâu nên trong không gian cũng không có quá nhiều bụi bặm.
Một số người đang căng dây, trông giống như đang kéo cáp mạng.
Thanh Nhược và Đỗ Mạt Nguyệt đứng ở cửa, không ai lên tiếng trước.
Lâm Thư Dung đưa lưng về phía các cô, ngồi xổm trên mặt đất bận rộn, bên chân đặt rất nhiều dụng cụ.
Đối diện có một nam sinh mặt búp bê đội mũ, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thanh Nhược và Đỗ Mạt Nguyệt thì hô "Lãnh Xà, Tần Vương.”
"Ân?" Ở cửa sổ bên kia, Doãn Trẫm đang bắt dây mạng quay đầu lại, nhìn thấy hai người đứng ở cửa "Đến đây rồi sao.”
Đỗ Mạt Quân cười gật đầu đi về phía anh.
Lâm Thư Dung buông đồ trong tay xuống giao cho người bên cạnh rồi đứng lên.
Thanh Nhược muốn đi vào, hắn khoát tay áo về phía sau Thanh Nhược, sải bước đi tới, lôi kéo Thanh Nhược đứng ở cầu thang.
"Chúng ta sẽ không sống ở đây, Đầu Lưỡi* đã đi theo người môi giới để xem nhà. Chúng ta sẽ tìm một căn phòng ở trong khu dân cư."
[*Vâng, nguyên văn tác giả ghi tên là Đầu Lưỡi đấy ạ]
Thanh Nhược duỗi tay ra nắm lấy tay hắn, trên tay hắn còn dính bụi bẩn nên không muốn để cô chạm vào, Thanh Nhược cười cầm chặt "Chỉ có hai chúng ta sao?”
Lâm Thư Dung gật gật đầu.
Thanh Nhược nghiêng đầu nhìn vào bên trong, nơi đó có sáu người đàn ông lớn, cộng thêm Lâm Thư Dung và Đầu Lưỡi đang đi ra ngoài xem phòng, tổng cộng là tám người "Vậy những người khác thì sao? Bọn họ về nhà ngủ ư?”
Chỗ này cách trung tâm Thượng Hải rất xa, cô và Đỗ Mạt Nguyệt từ trong thành phố ngồi tàu điện ngầm hơn bốn mươi phút mới đến được đây.
Thanh Nhược không trả lời, một tay ôm eo hắn hỏi "Tương lai các anh sẽ luyện tập ở đây ư?”
Lâm Thư Dung gật đầu "Tạm thời không có nhà đầu tư, cứ như vậy trước, đợi đến khi tham gia được vài giải đấu rồi sẽ tìm nhà đầu tư sau.”
Thanh Nhược cười, lấy thẻ của hắn trong túi ra "Vậy đừng tìm nhà riêng nữa, chúng ta sống ở đây đi, anh đi qua đi lại cũng phiền phức, đừng lãng phí số tiền kia.”
Lâm Thư Dung lắc đầu "Không được.”
Thanh Nhược hỏi hắn "Anh không quen sao?”
Lâm Thư Dung thở dài, cúi đầu nhẹ nhàng cắn cô một cái "Anh không muốn để em theo anh chịu khổ.”
Thanh Nhược cười cười, nhẹ nhàng đẩy thắt lưng hắn "Còn có sau này anh đừng để em nhàn rỗi như vậy, đợi đến lúc ổn định, các công việc hậu cần trong đội em sẽ phụ trách. Cả những quan hệ đối ngoại bên ngoài nữa, mấy chuyện này anh dẫn em đi cùng hai ba lần, sau khi đã quen thuộc liền giao cho em toàn bộ tiếp nhận, các anh đừng lo lắng, chỉ cần an tâm luyện tập là được.”
Lâm Thư Dung cau mày đang định cự tuyệt thì Thanh Nhược đã đưa tay ôm eo hắn trước, dựa vào lồng ngực hắn thủ thỉ "Lâm Thư Dung, không phải nói chúng ta sẽ đi cùng nhau sao, đừng bỏ em lại ở phía sau, em sẽ ở bên cạnh anh, những thứ này đều rất đơn giản nha.”
Lâm Thư Dung ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi "Không phải bỏ em ở phía sau, anh luyến tiếc.”
Thanh Nhược cọ cọ vào lồng ngực hắn: "Nhưng như vậy, em mới cảm thấy hòa nhập được với mọi người.”
Lâm Thư Dung vẫn không đồng ý.
Thanh Nhược rời khỏi vòng tay của hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn "Lâm Thư Dung, anh phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng em. Nỗ lực của chúng ta sẽ không uổng phí, nhất định sẽ đạt được kết quả.”
Nói xong cô lại duỗi lòng bàn tay ra đặt trước mặt hắn "Chúng ta cùng nhau, được không anh?”
Lâm Thư Dung nhìn ánh mắt nghiêm túc kiên định của cô, mím môi, nắm chặt lấy tay cô, nặng nề gật đầu "Được rồi.”
Lúc sau vận chuyển đồ đạc, bắt dây điện và cáp quang linh tinh đều là chuyện của đám đàn ông bọn họ, còn công việc nhẹ nhàng như quét dọn, bố trí phòng sẽ dành cho Thanh Nhược, Đỗ Mạt Nguyệt cùng cô bạn gái của một người khác trong team.
Không gian rất lớn, lại có nhiều phòng, mà hiện tại bọn họ chỉ có tám người, nên sống cùng nhau cũng rất thoải mái, chỉ có vấn đề phải đau đầu duy nhất chính là chỉ có một nhà vệ sinh.
Cho nên còn phải mời thợ đến ngăn cách thêm một ít phòng vệ sinh, lắp đặt đường ống nước và những thứ liên quan. Cũng may phía dưới là kho hàng, chỉ cần đảm bảo không ảnh hưởng đến đồ đạc bên trong thì tùy tiện bọn họ thi công muốn làm gì cũng được.
Tuy nhiên, vì tầng dưới là nhà kho nên cũng có một nhược điểm chính là mỗi lần vận chuyển đồ tới hay bốc hàng đi, âm thanh xe tải lớn nối đuôi nhau vang lên từ sáng cho đến tối mịt.
Bọn họ chơi game đeo tai nghe cách âm nên không có cảm giác, còn Thanh Nhược sau khi chuyển đến đây món đồ mua đầu tiên chính là các loại nút bịt tai.
Loay hoay gần nửa tháng, cuối cùng cũng thu dọn xong và mua đủ những thứ cần thiết.
Ngoài ra còn có một vấn đề nữa là ăn uống. Thanh Nhược không nấu cơm, Lâm Thư Dung căn bản cũng không nghĩ sẽ để cho cô làm. May mắn là chỗ này cách nội thành khá xa, xung quanh khu dân cư rất nhiều người đều không có việc làm nên muốn tìm một a di mỗi ngày tới giờ ăn đến nấu cơm cho mấy người bọn họ cũng rất dễ dàng.
Trong số tám người của nhóm, chỉ có Lâm Thư Dung, Doãn Trẫm và Mèo Đen là đã từng nằm trong đội hình thi đấu chuyên nghiệp trước đây. Năm người còn lại, hai người là Lâm Thư Dung mấy năm trước đã nghe nói qua, cũng từng tiếp xúc nên tương đối coi trọng. Ba người còn lại là đến cho đủ số lượng, cũng coi như là ở phía sau ôm tâm thái thử một lần.
Lại qua một khoảng thời gian, ba nhà vệ sinh mới được ngăn cách cũng đã hoàn thành. Trong phòng Thanh Nhược và Lâm Thư Dung có một cái, phòng Doãn Trẫm cũng có, bởi vì Đỗ Mạt Nguyệt tuy rằng không ở nơi này, nhưng vẫn thường xuyên tới chơi, như thế thuận tiên hơn. Còn mấy phòng vệ sinh khác đều ở bên ngoài.
Sau khi đường ống thoát nước được lắp đặt đầy đủ, Thanh Nhược còn có một nhiệm vụ quan trọng khác chính là yêu cầu mấy thanh niên này đi tắm rửa.
"..." Tám người, ngoại trừ Mèo Đen là một nam sinh có tính sạch sẽ, chăm chỉ tắm rửa mỗi ngày, những người khác, đều phát huy đầy đủ bản tính trạch nam.
Lâm Thư Dung mỗi lần đều thực bất đắc dĩ, ủy khuất làm tốt vai trò dẫn đầu.
Lâm Thư Dung lúc trước đã điền đơn tham gia thi đấu, một cuộc thi nhỏ ở trung tâm Thượng Hải. Bọn họ hiện tại cách Giải hạng nhất thế giới không phải một trăm tám mươi nghìn dặm, mà là cả mấy thế giới, chỉ có trước tiên từ những trận đấu nhỏ như thế này tích lũy danh tiếng đi lên.
Ngày hôm sau phải thi đấu, nên buổi tối hôm nay toàn đội đều ngoan ngoãn tự giác đi tắm rửa thay quần áo.
Mấy nam sinh tắm rửa xong ngồi chơi game, vừa nhìn thấy Lâm Thư Dung tóc còn ướt nước bước ra từ phòng vệ sinh liền cười nói "Lão đại, nhóm của chúng ta tuyệt đối là chiến đội yêu thích sạch sẽ nhất toàn cầu, không đội nào sánh bằng.”
Lâm Thư Dung một cái ánh mắt cũng không thèm nhìn.
Thanh Nhược đưa khăn mặt tới, hắn liền trực tiếp đắp lên đầu.
"Không sấy tóc sao?”
Lâm Thư Dung lắc đầu, ngồi xuống trước máy tính xem thời gian "Muộn rồi, em đi ngủ trước, anh chờ bọn họ tắm xong rồi sẽ vào ngủ sau.”
Thanh Nhược lắc đầu, ngồi ở phía sau ghế sofa đơn mới mua quấn chăn bông, ôm laptop xem video.
Bọn họ thành viên nhiều, chi phí tiêu dùng lớn, Lâm Thư Dung ngoại trừ ở bên người cô chưa từng tiết kiệm tiền ra, những thứ khác hết thảy đều cố gắng giản lược.
Tuy nhiên, cấu hình máy tính và tốc độ internet đều được đầu tư rất cao cấp, wifi Thanh Nhược dùng đến thập phần mượt mà thông thuận.
Bởi vì không có hệ thống lò sưởi, không gian lại lớn, cho nên buổi tối bọn họ chơi game đều vừa đắp chăn bông vừa ôm túi chườm nóng mà đánh. Lúc nãy mới tắm xong nên không lạnh lắm, nhưng sau gần mười phút thì liền bắt đầu quấn chăn.
Hiện tại người trong đội này, Doãn Trẫm và Mèo Đen, 30% là xem tình nghĩa với Lâm Thư Dung lúc trước, 40% là vì tương lai sau này của mình, chỉ có 30% khả năng mới là tin tưởng Lâm Thư Dung.
Về phần năm người còn lại, hoàn toàn là nhờ ý chí ở trong lòng chống đỡ mới có thể hạ quyết định lên con thuyền này của Lâm Thư Dung.
Thời điểm toàn bộ thành viên đã tập hợp đông đủ, Lâm Thư Dung dựa vào ghế ánh mắt thản nhiên nhìn vào màn hình "Tháng sau, nếu chúng ta lọt vào top 3 của toàn thành phố Thượng Hải, khu huấn luyện sẽ được tách riêng ra, hệ thống sưởi ấm cũng sẽ được lắp đặt trong phòng."
"Vào tháng tới tiếp, những đội nằm trong top 3 của thành phố Thượng Hải sẽ có cơ hội tham gia giải đấu hạng B của Trung Quốc. Lúc đó chúng ta hẳn sẽ tìm được một nhà đầu tư, liền có thể rời khỏi nơi này."
"Cố lên đi."
"Cố lên!"
Đầu Lưỡi đột nhiên ngẩng đầu "Lão Đại, nhóm chúng ta tên là gì?”
Khi Đầu Lưỡi hỏi, mọi người mới phát hiện, đúng vậy, ngày mai đã muốn thi đấu rồi, là trận đấu đầu tiên của team bọn họ, hiện tại ngoại trừ Lâm Thư Dung, không ai biết tên chiến tội của mình là gì.
“......”
Thanh Nhược cũng ngẩng đầu lên từ laptop, chăm chú lắng nghe.
"Tiếng Trung: Trọng Lâm. Viết tắt: CL.”
Trò chơi đã bắt đầu, một số người gật đầu.
Dù sao mà nói, hiện tại tên đội đối với bọn họ căn bản không quan trọng, ngày mai, mới là khảo nghiệm đầu tiên xem tên đội này thực sự có ý nghĩa hay không.
Bọn họ gần như đã liên tục luyện tập một tháng mà không có sự xuất hiện của huấn luyện viên chuyên nghiệp. Một mặt là Lâm Thư Dung, Doãn Trẫm, Mèo Đen - 3 người này trước đây đã từng được đào tạo chuyên nghiệp nên cũng có kinh nghiệm, một mặt là nhìn vào khả năng và ưu thế của từng thành viên rồi tự động phối hợp điều chỉnh, còn có một mặt, đến từ sự giúp đỡ của Thủy ca.
Anh Thủy đang làm thủ tục từ chức, khoảng nửa tháng nữa sẽ chuyển đến đây, chính thức gia nhập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT