"Tôi học diễn xuất, sao có thể học qua y học? Bất quá ba mẹ tôi đều là bác sĩ, nhà tôi gần bệnh viện, đến bệnh viện cũng giống như dạo hoa viên nhà mình vậy."

Nàng vẫn nửa thật nửa giả giải thích.

May mắn chính là Lộc Ẩm Khê là diễn viên, kỹ năng diễn xuất cùng phản ứng của nàng tốt hơn người thường.

“Khoa nào?”

“Trước kia ba tôi từng ở khoa ung bướu, còn mẹ ở khoa phẫu thuật tim mạch và lồng ngực.”

Giản Thanh nhướng mày: “Trước kia?”

Cô luôn nhạy bén như vậy, có thể nắm bắt rất nhiều chi tiết.

Lộc Ẩm Khê bình tĩnh nói: “Ba tôi mất khi tôi lên 5 tuổi, bà tôi và mẹ tôi đã nuôi tôi lớn lên.”

Ngữ khí không mang theo nửa điểm đau thương.

Nỗi đau từ lâu đã bị hòa tan theo thời gian, phát sinh không ra cảm xúc dư thừa nào.

Giản Thanh gật đầu, tiếp tục hỏi: “Tại sao em không học y?”

“Khuyên người học y, thiên lôi đánh xuống xuống.” Lộc Ẩm Khê nói.

"Có ba mẹ mở đường sẽ tốt hơn một chút.”

“Đúng vậy, y nhị đại a, xung quanh sẽ có nhiều tài nguyên y tế hơn.” Lộc Ẩm Khê mơ hồ trả lời.

Con đường thực sự sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau khi được nhận vào học viện y nơi cha mẹ nàng làm việc, Lộc Ẩm Khê có thể đến bệnh viện để thực tập, tùy tiện chọn bất kỳ khoa nào, trưởng khoa cơ hồ đều nhận nàng, sẽ nể mặt cha mẹ mà chiếu cố nàng.

Có thực tập sinh thậm chí còn chưa được sờ vào bàn phẫu thuật, sau một tuần được chủ nhiệm chỉ dạy liền đưa thẳng vào phòng phẫu thuật quan sát.

Nếu trong lớp không có việc gì, sau giờ học nàng có thể về trực tiếp đến tòa nhà bệnh viện, gõ cửa phòng chủ nhiệm để xin thỉnh giáo.

Việc phẫu thuật dựa vào hợp tác của đoàn đội, nàng thuận tay trái và vô thức dùng tay trái trong tiềm thức nên có phần hơi bất tiện khi phẫu thuật, cho nên nàng đã sớm từ bỏ phẫu thuật, chọn nội khoa làm hướng phát triển sự nghiệp của mình.

Nàng rất quen thuộc với hệ thống y tế, mỗi một bước đều đi trước bạn bè cùng trang lứa, điểm số, lão sư, nghiên cứu khoa học, lập kế hoạch nghề nghiệp... mỗi bước đều hoàn hảo.

Nếu không phải kỳ nghỉ hè năm hai, Giản Thanh hôm nay cơ hồ chính là tương lai của nàng.

Lộc Ẩm Khê ngừng nhớ lại hồi ức, hỏi Giản Thanh: “Còn chị thì sao, tại sao lại học y, tại sao lại chọn khối u?”

Giản Thanh: “Y học ổn định, tiền cũng không ít, bệnh nhân ít tranh chấp, dễ phát luận văn”.

Lời này khiến Lộc Ẩm Khê bật cười.

Không có lý tưởng hay niềm tin cao cả, không có tình cảm cứu tử hay trị thương, câu trả lời tục khí này cũng là suy nghĩ chân thật nhất của hầu hết các bác sĩ.

Khối u ác tính (ung thư) trong dân gian gọi là “bệnh nan y”.

Bệnh nhân và người nhà khi bước chân vào khoa ung bướu đều có tâm lý kỳ vọng nhất định về căn bệnh này, sẽ không gay gắt, thậm chí coi bác sĩ như nhánh cỏ cứu mạng.

Cho nên, tương đối ít xảy ra tranh chấp bác sĩ - bệnh nhân trong khoa ung bướu.

Khối u là một điểm nóng nghiên cứu trong lĩnh vực y tế, SCI tương đối dễ khởi xướng.

Tiền nhiều chuyện thiếu, dễ dàng ra luận văn, đa số người đều chen chân vào đó, tương ứng với tiến vào ngạch cửa càng cao, khu vực đỉnh cáp của khoa ung bướu tuyển dụng thấp nhất là tiến sĩ, còn lấy luận văn ra chứng minh năng lực nghiên cứu khoa học.

Giản Thanh hỏi Lộc Ẩm Khê một lần nữa: “Tại sao lại học diễn xuất?”

Lộc Ẩm Khê gõ đầu nhớ lại ký ức.

Người trong nhà của nàng ai ai cũng xinh đẹp.

Mẹ của nàng Cố Minh Ngọc, đến từ vùng núi, thời điểm đó là sinh viên đại học duy nhất ở làng, có trí óc tốt, ngoại hình đẹp.

Khi còn học đại học, bà đang đi trên phố thì có một người hướng đạo đưa danh thiếp, nói muốn cho bà trở thành minh tinh, Cố Minh Ngọc ôm sách y học không chịu buông tay, quyết tâm đi theo con đường y học.

Cha của nàng Lộc Minh, xuất thân trong một gia đình nghệ thuật, tổ tiên của ông là nhạc sĩ và vũ công, nhưng bọn họ đều theo nghệ thuật truyền thống như hí kịch, vũ đạo, âm nhạc, không học diễn xuất.

Ở thế hệ của Lộc Minh, Lộc Minh bỏ văn hành y, không liên quan gì đến nghệ thuật.

Khi Lộc Ẩm Khê đang là sinh viên năm nhất, một đoàn làm phim đã sử dụng bệnh viện để quay một bộ phim truyền hình về y khoa, nàng đi ngang qua nhìn, phó đạo diễn thấy dung mạo nàng xuất chúng, kéo nàng vào làm khách mời.

Chỉ là một cảnh khóc, một cảnh quay vài phút.

Nàng đã quen nhìn những giọt nước mắt của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân trong bệnh viện, dễ dàng diễn xuất, rất truyền cảm, không sợ máy quay và tràn đầy khí chất, đạo diễn khen nàng, hỏi nàng có muốn ký hợp đồng với công ty của hắn, chuyển sang làm diễn viên hay không.

Năm đó, Lộc Ẩm Khê cũng giống như Cố Minh Ngọc, kiên định học y, mỉm cười xua tay từ chối.

Sau đó, nàng không thể học y được nữa, bỏ học, lê kéo hành lý, năm lần bảy lượt đến công ty báo danh mới ký hợp đồng, còn bị ướp lạnh hai năm, có cơ duyên mới trở nên nổi tiếng.

Lộc Ẩm Khê không nhắc đến con đường gập ghềnh kia, chỉ cười trả lời Giản Thanh: “Bởi vì đời người rất ngắn ngủi, tôi hy vọng mình có thể để lại thứ gì đó trên thế giới này, bài hát cũng được, quảng cáo cũng được, phim ảnh cũng được, đều có thể chứng minh tôi đã từng ở trên thế giới này."

Giản Thanh sờ chiếc lá băng, nói: "Em là người làm nghệ thuật, nói chuyện cũng thật nghệ thuật."

Lộc Ẩm Khê cười ôn hòa: "Bác sĩ Giản, chị đang nghiên cứu khoa học, cũng để lại thứ gì đó cho thế giới này, chúng ta có điểm chung."

Ở chung hơn nửa tháng, cho tới hôm nay, nàng nguyện ý chủ động mở lòng, coi người trước mắt như bằng hữu cũ, chia sẻ dĩ vãng nhân sinh của nhau, tìm ra một ít điểm chung.

Giản Thanh không muốn nói quá nhiều về bản thân, thay đổi chủ đề: “Kể cho tôi nghe về mẹ của em đi.”

“Bà ấy là bác sĩ phâuz thuật rất ưu tú."

"Chỉ có vậy?”

“Chỉ có vậy."

Cố Minh Ngọc là một bác sĩ phẫu thuật rất ưu tú.

Nhưng phẫu thuật hầu như do nam giới đảm nhận, nữ giới muốn lưu lại phẫu thuật, muốn leo lên đỉnh cao, vậy số phận phải đối mặt với nhiều thách thức cùng nghi ngờ hơn, phải trả giá nhiều hơn, phải vứt bỏ nhiều hơn.

Lộc Ẩm Khê là người bị vứt bỏ.

Khi cha nàng còn sống, Lộc Minh có trách nhiệm chăm lo ăn uống tiêu tiểu cho nàng, khi Lộc Minh qua đời, nàng bị gửi về quê cho bà ngoại nuôi dưỡng.

Năm 10 tuổi, khi bà của nàng qua đời, mẹ nàng miễn cưỡng đưa nàng về nuôi dưỡng.

Mẹ nàng hầu như không về nhà, Lộc Ẩm Khê cũng không quan tâm đến.

Lộc Ẩm Khê: "Tôi có thể tâm sự với chị về bà ngoại của tôi."

Giản Thanh: "Nói."

Lộc Ẩm Khê: "Đó cũng là trùng hợp ngẫu nhiên, liên quan đến chuyên ngành của chị, bà qua đời vì ung thư phổi. Một thời gian vẫn luôn ho khan, tôi khóc lóc muốn bà đi bệnh viện kiểm tra, bà không chịu đi, cảm thấy chỉ là bệnh nhỏ, không có vấn đề gì, cứ thế mà bỏ qua. Tôi nói với mẹ tôi qua điện thoại, kêu mẹ tôi trở về đưa bà đi kiểm tra, mẹ tôi bận đi làm không về được, cuối cùng sống cho tới khi đến thời kì cuối mới đi điều trị.”

Ngày bà ngoại qua đời, nàng sa sút nằm trên nền sân bùn, tay cầm một hũ tiền tiêu vặt muốn dùng để chữa bệnh cho bà ngoại, khóc đến tê tâm liệt phế. Cố Minh Ngọc khoan thai tới muộn, thậm chí không kịp gặp mẹ mình lần cuối.

Kể từ đó, Lộc Ẩm Khê liền xa cách với Cố Minh Ngọc, mối quan hệ giữa hai mẹ con rất lạnh nhạt.

Lộc Ẩm Khê đột nhiên cau mày: “Này, không phải chị nói sắp muộn rồi sao?”

Giản Thanh cúi đầu, đá tuyết dưới chân, không lên tiếng.

Kỳ thực, vẫn còn hai mươi phút nữa mới vào lớp.

“Chị lại chơi tôi?”

Gậu tri hậu giác phát hiện đây là mình bị gạt, Lộc Ẩm Khê hừ hai tiếng, nắm lấy tay Giản Thanh, giật lấy lá băng trên tay cô, nhét vào miệng nhai.

“Tôi ăn luôn, không cho chị.”

“Không thấy lạnh sao?” Giản Thanh bóp cằm Lộc Ẩm Khê, muốn mở ra, nhưng Lộc Ẩm Khê lại cười tránh thoát.

Đang cười, Lộc Ẩm Khê đột nhiên phát hiện hai người giống như đôi tình nhân trẻ đang đi dạo nói chuyện phiếm trong khuôn viên trường.

Trong lòng nổi lên mùi vị khó chịu, cảm giác rất kỳ quái, Lộc Ẩm Khê mím môi, dừng cười, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, vành tai ẩn dưới mái tóc đen mơ hồ đỏ lên.

Các học sinh vẫn đang trong lớp, khuôn viên rộng lớn vắng đến mức trong tầm mắt không có mấy bóng người.

Nàng và Giản Thanh yên tĩnh đi trong khuôn viên trường, nhỏ giọng nói chuyện, Giản Thanh nhất thời im lặng, yên tĩnh như tuyết mỏng cành cây, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Vào khoảnh khắc nhất định, Lộc Ẩm Khê quay đầu lại nhìn Giản Thanh cũng vừa vặn quay đầu lại nhìn nàng.

Hai mắt đan xen vào nhau, im lặng nhìn nhau hai giây, lại đồng thời chuyển mắt đi chỗ khác.

Dưới đáy lòng Lộc Ẩm Khê âm thầm tránh đối diện.

Trong thế giới băng tuyế, lúc này cũng không có tuyết rơi, nàng tựa hồ đang cầm một cái bếp nhỏ trên tay, từ trong ra ngoài, ấm áp hòa hợ, làm tan ra một vùng băng tuyết.

*

Bác sĩ đã được mài giũa lâm sàng lâu năm, cởi bỏ áo blouse trắng đứng trên bục giảng, khí chất ung dung, đã quen khắc chế cảm xúc, cho nên sẽ khiến người ta có chút xa cách.

Lộc Ẩm Khê ngồi ở hàng cuối cùng, chống cằm nhìn Giản Thanh trên bục giảng, càng nhìn càng thấy cảnh đẹp ý vui.

Chỉ là nghe không hiểu bài giảng của cô.

Trong lớp học tiếng Anh, sách giáo khoa và PPT đều bằng tiếng Anh, lão sư cũng dùng tiếng Anh trong lớp.

Kỹ năng nghe nói tiếng Anh của Lộc Ẩm Khê không tệ, nhưng nàng đã mất rất nhiều kiến ​​thức cơ bản về y học, nàng biết từ đơn, không hiểu được hợp thành câu.

Nàng chỉ có thể chống lại cơn buồn ngủ dựa vào sắc đẹp của lão sư trên bục giảng.

Nhiều học sinh ở hàng ghế sau cũng có suy nghĩ giống nàng, buồn ngủ đến mức ngáp dài, phải chống cằm nhìn lão sư, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Sau giờ học, các học sinh ùa lên, vây quanh Giản Thanh, chớp mắt làm nũng rất đáng yêu.

“Lão sư, cho chúng ta một cái trọng điểm a.”

“Lão sư, cô có thể cho chúng ta phạm vi hỏi một vấn đề lớn được không?

Hiện tại là tháng cuối cùng, lớp học cuối cùng của học kỳ này thường tập trung học.

Giản Thanh uống một ngụm nước ấm chậm rãi nói: “Bệnh nhân sẽ phát bệnh theo trọng điểm sao?”

Học sinh liên thanh gọi “lão sư”, “lão sư”, “lão sư”.

Giản Thanh: "Tôi đã nhấn mạnh những điểm chính trong lớp, những học sinh nghiêm túc nghe giảng bài sẽ biết."

Lộc Ẩm Khê đứng ở cửa, phát ngốc nhìn bồn hoa cây cối.

Giản Thanh đi tới, gõ nhẹ lên đầu của nàng: “Về bệnh viện.”

Về bệnh viện thì về bệnh viện, gõ đầu làm cái gì?

Lộc Ẩm Khê xoa đầu, trong lòng cũng không có mắng người.

Bệnh viện được ngăn cách với khuôn viên trường bằng một bức tường, khi bước ra khỏi khu dạy học, đi bộ vài trăm mét, qua một cái cổng sẽ đến bệnh viện.

Giản Thanh không đưa nàng trở lại khoa ung bướu mà đưa nàng đến phòng điện tâm đồ, phòng điện não đồ và phòng chẩn đoán hình ảnh làm một ít kiểm tra.

Sau khi tan tầm, không có nhiều bệnh nhân, Giản Thanh gọi điện thoại, kết quả khám bệnh đã sớm đưa ra.

Mọi thứ đều bình thường.

Lộc Ẩm Khê c chút không rõ nguyên do: "Gần đây tôi không có gì không thoải mái a... Năm mới gần đến, chị muốn sắp xếp kiểm tra sức khỏe cuối năm cho tôi sao?"

Có phải là phúc lợi cùng đãi ngộ của cương vị chim hoàng yến không?

Giản Thanh xoa đầu nàng, trấn an bất an của nàng, sau đó nắm tay nàng đi thang máy nhân viên lên tầng 16 của tòa nhà Nội khoa.

Trong thang máy nhân viên không có bản đồ của phòng ban, Lộc Ẩm Khê cũng không biết phòng ban nào ở tầng 16, trong lòng càng thêm bất an, cảm thấy mình bị sư trừ yêu nhốt trong bát quái.

“Bác sĩ Giản, chị đưa tôi đi đâu vậy?”

Giản Thanh nắm lấy tay nàng, ôn tồn nói: “Đi hỏi chút vấn đề.”

Lộc Ẩm Khê nhìn xuống bàn tay đan vào nhau của hai người, tâm tình vi diệu, không khỏi hỏi thêm.

Ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát vào nhau.

Xúc cảm xa lạ làm rối loạn suy nghĩ của Lộc Ẩm Khê, nàng không khỏi nhớ lại cảm giác nắm tay người thân và bạn bè trong quá khứ, so với cảm giác hiện tại, nàng cảm thấy có khác biệt rất nhỏ.

Nắm tay người thân bạn bè cũng không nghĩ nhiều, nàng như bị Giản Thanh trói mười đầu ngón tay, đầu óc nàng như bị thắt nút trăm ngàn lần, xoay đi xoay lại cũng không tài nào cân nhắc rõ ràng.

Nàng nhân cơ hội ăn đậu hủ ---- lén lút sờ trên mu bàn tay.

Không mịn bằng tay mình, trước kia có vài vết nứt nhỏ, hiện tại đỡ hơn nhưng sờ vào vẫn có cảm giác hơi thô ráp. Trời lạnh cóng, nắm vào mùa hè hẳn là rất thoải mái.

Ra khỏi thang máy, rẽ vài vòng đến một văn phòng.

Giản Thanh kéo Lộc Ẩm Khê vào, ấn nàng vào ghế ngồi.

“Trưởng khoa, qua điện thoại tôi đã nói là người quen của ngài, vừa rồi đi làm một ít kiểm tra, đều bình thường, trên cơ bản có thể loại trừ bệnh hữu cơ.”

Bác sĩ trước mặt ân cần hòa nhã, Lộc Ẩm Khê lịch sự cười gật đầu nhìn hắn, vài giây sau dời tầm mắt xuống, nhìn thấy dòng chữ trên huy hiệu của hắn, nụ cười cứng trên khoe môi, rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề.

Nàng đứng dậy, định đập bàn.

Đây chính là khoa tâm lý!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play