Giản Hi mang một khuôn mặt mèo lại, không hiểu rõ tình huống đánh giá Cố Phương Yến vài lần, ánh mắt rơi xuống trên người Tạ Phỉ, hỏi: "Chơi gì vậy?"
"Giương mắt nhìn." Tạ Phỉ chuẩn bị chia bài xong.
"Nếu thua thì phạt gì?" Giản Hi hứng thú hỏi.
Tạ Phỉ chưa nghĩ tới cái này, nghiêng đầu qua nhìn Cố Phương Yến.
Người này ngồi dựa vào sofa, hạ mắt nhìn bài trong tay Tạ Phỉ, cảm nhận được tầm mắt của cậu, thong thả ung dung giương mắt, nói: "Tùy."
Nếu là lúc khác mà nói tùy Tạ Phỉ thật sự muốn đánh người, có điều trừng phạt sao? Cậu giương mắt quét khắp phòng một lượt, những người này lúc chơi trò chơi, phạt rượu, phạt vẽ lên mặt đều có. Phạt uống rượu thì quá đơn điệu, nếu lại chơi phạt vẽ lên mặt cũng không có gì ý nghĩa.
Nhìn quét một vòng, Tạ Phỉ đối diện ánh mắt của Cố Phương Yến. Tạ Phỉ nhìn hắn, hơi hơi híp mắt lại, cảm thấy nếu có thể vẽ lên khuôn mặt này một ít gì đó, tỷ như con rùa hoặc là một đóa hoa, vậy hẳn là sẽ rất đẹp.
Vì thế đề nghị: "Vậy vẫn là nếu thua thì bị vẽ lên mặt? Vẽ xong chụp lại đăng lên vòng bạn bè?"
"Anh trai, ngài nhìn nhìn cái mặt em một chút, giống như còn có thể vẽ lên sao?" Giản Hi chỉ vào khuôn mặt bị vẽ đến tinh diệu tuyệt luân*(tinh xảo tới cùng cực) của mình mà nói.
"Mau đi rửa mặt sạch sẽ." Tạ Phỉ trợn trắng mắt doạ Giản Hi, căn bản không cho người ta phản bác.
Giản Hi nhún vai, kỳ thật bản thân cậu thấy cũng không sao cả: "Được rồi." Quay đầu lại nói: "Chỉ là nếu chơi ba người, cần thêm một bộ bài nữa."
Hai người quen biết đã lâu, thân thuộc đến không thể thân hơn nữa, loại chuyện sai khiến đối phương này làm được tương đối thuận tay. Tạ Phỉ giương cằm, vô cùng tự nhiên nói với Giản Hi: "Vậy cậu thuận tiện lấy lại đây thêm một bộ, à mang thêm một chai nước xoài nữa."
Trên bàn mạt chược bên kia, phạt người thua xong Hạ Lộ rung đùi đắc ý đứng dậy, lại kiểm tra tình hình giang sơn của mình. Nhìn thấy bài trong tay Tạ Phỉ, Hạ Lộ kinh ngạc mà nhảy đến trước mặt hai người: "Tớ đệt, thần tiên cũng hạ phàm rồi sao? Vậy mà lại chịu đánh bài hả?"
Tạ Phỉ cũng không ngẩng đầu lên, cười nói: "Nói cho cùng thì hôm nay là sinh thần của Hạ đại nhân, thần tiên cũng muốn đến cho cậu chút mặt mũi không phải sao?"
"Vậy tớ cũng chơi!" Hạ Lộ gào to.
Hạ Lộ thuộc về loại hình nhân tài xã giao, đi đến chỗ nào đều có thể kêu bạn gọi bè, từ việc cậu ta tổ chức sinh nhật mà có nhiều người nguyện ý tới chúc mừng như vậy có thể nhìn ra. Hạ Lộ quay đầu hỏi hai tiếng, lại có thêm hai người qua.
Ván bài ba người biến thành 6 người, Giản Hi rửa mặt xong trở về, vừa thấy người nhiều như vậy, thuận tiện vơ cả chồng đồ ăn vặt lên trên bàn.
"Một người về nhất xong liền hết ván chẳng thú vị tí nào, không bằng chơi kiểu chiến đấu đến cùng giống chơi mạt chược Thành Đô đi, đánh tới lúc chỉ còn một người cuối cùng mới thôi." Có người đề nghị.
Mọi người đều đồng ý quan điểm này, trộn bài lại, trò chơi bắt đầu.
Đánh bài mà, mặc kệ là chơi thể loại đa dạng nào, bí quyết đều ở chỗ "Tính". Cố Phương Yến tại phương diện này làm được đặc biệt xuất sắc, từ lúc mở màn tới giờ, hắn liền chưa bị thua một lần nào.
Còn Giản Hi thì lại thua liên tục một lần rồi lại một lần. Khuôn mặt mới vất vả rửa sạch sẽ lúc này lại một lần nữa bị vẽ kín đặc. Có hai tên quỷ thậm chí vẽ cho Giản Hi một con mắt và cái quầng thâm mắt, nhìn qua buồn cười vô cùng. Cậu ta cảm thấy có khi nào mình bị người nào đó nhằm vào, nhưng nghĩ lại, thì lại thấy không quá có khả năng.
Đại khái là bị thần vận mệnh nhằm vào đi. Giản Hi cảm thán, không nghĩ tới vẫn cứ thua tiếp liên hồi, tự cậu cũng cảm thấy chính mình thật sự quá đen đủi, xua xua tay chạy trối chết.
Tạ Phỉ vẫn mang theo buff vận đỏ, may mắn được vẽ người khác vài nét, nhưng chưa từng bị người khác vẽ lên mặt.
Đánh xong một ván nữa, người thua sáo bài, Tạ Phỉ tự rót cho mình một ly nước xoài, dư quang không tự chủ được lại chạy đến bên người Cố Phương Yến. Thêm cả Giản Hi lúc nãy, tổng cộng có 6 người, chỉ có cậu và Cố Phương Yến là giữ được khuôn mặt sạch sẽ ngăn nắp. Có điều Cố Phương Yến có vẻ như đặc biệt không được thần may mắn phù hộ quá nhiều, lâu như vậy mà vẫn không đứng thứ nhất một lần nào.
Thật là đáng thương biết bao, nếu không phải bọn họ đem quy tắc đổi thành đánh cho đến khi chỉ còn một người, người này chỉ sợ đã thua đến quần cộc cũng mất luôn rồi.
(Có nghĩa luật chơi đầu tiên là có 1 người thắng thì cả đám cùng thua, đổi lại là chơi kiểu thắng đầu tiên, hai, ba... đến khi có người đứng cuối.)
Nội tâm Tạ Phỉ tràn ngập thương hại.
Thời gian từ từ trôi qua, Hạ Lộ nhìn màn hình di động, kinh ngạc cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh: "Ôi mẹ ơi, đã 5 rưỡi chiều rồi kìa, đánh nốt ván này rồi đi ăn cơm?"
"Được á! Vừa lúc đói bụng rồi!"
"Hạ Lộ, tối nay chúng ta ăn cái gì vậy?"
Hạ Lộ trả lời: "Đương nhiên là ăn lẩu cho tuổi mới đỏ bừng rực rỡ rồi."
Người thắng ván trước làm nhà cái chia bài.
Tạ Phỉ đưa tay ra bốc bài, không có Vương, không có lá Đối, loạn hết cả lên, nhưng cậu không hề hoảng.
Vòng thứ nhất, mọi người ra bài đều chẳng ra gì.
Đợt thứ hai Cố Phương Yến ra một lá Thuận, không ai có thể tiếp.
Vòng thứ ba, vòng thứ tư......
Vòng thứ năm...
trên tay Cố Phương Yến đã hoàn toàn hết bài rồi.
Hắn người đầu tiên đánh hết bài!
"Thế mà cậu có thể thắng." Vẻ mặt Tạ Phỉ đầy khiếp sợ, tâm nói chắc không phải là tác dụng của câu nói độc vừa rồi đâu.
"Không vội, cậu còn có cơ hội." trong giọng nói Cố Phương Yến dường như mang theo một chút trấn an, nhưng Tạ Phỉ cảm giác được hắn không có ý tốt đâu.
Sự thật chứng minh, trong mấy chuyện không may Tạ Phỉ thường có dự cảm vô cùng chuẩn xác. Ván này đánh tới cuối cùng, bài trên tay cậu đen không thể tả, không có cứu vãn nổi.
Buff của âu hoàng [1] biến mất rồi, chiến thắng cuối cùng thuộc về tay Cố Phương Yến.
Tạ Phỉ nâng mắt trừng hắn, người sau biểu cảm tự nhiên, tiếp nhận Hạ Lộ hai tay dâng lên cái bút đánh dấu.
Đều tại mày độc nãi [2]! Tạ Phỉ chửi thầm trong lòng, nhưng lúc mở miệng ngữ khí vẫn thành khẩn chân thành tha thiết: "Anh Cố à, tớ nghĩ rằng cậu sẽ khinh thường mấy cái trừng phạt kiểu này."
"Vì sao lại khinh thường?" Cố Phương Yến hỏi lại.
"Dù sao cũng là thần tiên hạ phàm."
Hắn phủ nhận dứt khoát: "Không phải."
Tạ Phỉ cũng không phải người không chịu được bị thua, thử nghiệm hai lần thấy không có kết quả bèn buông tiếng thở dài. "Nói rõ trước nhé, không cho vẽ vòng quanh mặt tớ."
"Tôi ác độc như vậy chắc?" Cố Phương Yến nhướng mày.
Tạ Phỉ rũ mắt, chờ Cố Phương Yến vẽ bậy lên mặt mình.
Qua vài giây, ngòi bút rơi xuống trán Tạ Phỉ, lúc đụng vào làn da có chút lạnh, lông mi cậu hơi run một chút. Tạ Phỉ tinh tường cảm giác được quỹ đạo dịch chuyển của đầu bút ở trên trán. Đầu tiên là vẽ nét ngang, sau đó nghiêng xuống dưới, cong cong vẹo vẹo, một đường vẽ ra một chữ "Vương" (王)
"Em trai nhỏ à cậu có vẽ liền một nét không đấy." Tạ Phỉ nâng mắt nhìn người đối diện, ngữ điệu kéo dài: "Sao không vẽ luôn một chữ "đồ con rùa" cho tớ luôn đi?"
"Vừa rồi không nghĩ tới, để giờ vẽ lại nhé?" Cố Phương Yến sâu kín hỏi.
"Cậu còn rất tự tin?" Tạ Phỉ hừ nhẹ: "Nhưng cậu không cơ hội."
"Tách——"
Hạ Lộ lấy di động ra chụp một tấm, vui vẻ một lúc xong đưa cho Tạ Phỉ xem, "Qua đây mà xem, hiện tại cậu không còn là Tạ Phỉ nữa, mà là Hổ nhỏ – Tạ Phỉ!"
"Tớ phải là Sói – Tạ Phỉ mới đúng."* (Đoạn này có chơi chữ mà tới xin lỗi tớ không biết giải thích như nào ;() Cậu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại một cái, tự hỏi tự đáp: "Đẹp không? Tớ cảm thấy còn khá xinh đẹp." Sau đó theo quy tắc phạt tự chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè.
"Mấy người các cậu lớn lên xinh đẹp, vẽ mặt thành đít khỉ cũng vẫn đẹp!" Hạ Lộ ở một bên tâng bốc.
Đoàn người dọn dẹp một chút, rửa mặt sạch sẽ rồi ra khỏi KTV, đến quán lẩu.
Giản Hi thuộc đảng khối 12 tỏ vẻ trong nhà còn có một đống bài thi đang chờ về làm, cơm nước xong phải đi, không thể tục hoạt động xem phim tối nay.
Hạ Lộ cũng không giữ, cùng bọn họ chạm cốc uống rượu, tỏ vẻ thầy Hạ đặt kỳ vọng cao đối với các bạn học, năm sau nhất định phải lấy được thành tích thật tốt.
Sau khi ăn xong đã định hoạt động buổi tối là chơi Trốn khỏi mật thất, chủ đề kinh dị khủng bố. Mấy Omega trong nhóm vừa nghe thấy liền liên tục lắc đầu nói không dám đi. Bọn họ đều là người yêu của bạn bè Hạ Lộ, do mấy người đó đưa đến.
Đối tượng của mình nói không chơi Trốn khỏi mật thất, mấy Alpha kia tất nhiên cũng nói không chơi. Vì thế Hạ Lộ cô đơn mà buông tiếng thở dài, đổi hoạt động thành xem phim điện ảnh.
Vừa quay đầu, Hạ Lộ đã thấy Cố Phương Yến đứng ở phía ngoài cùng đám người. Ánh đèn đường màu vàng rọi xuống, làn da Alpha trắng đến lạnh lùng, mắt mắt hơi rũ, trầm tĩnh lãnh đạm.
Hạ Lộ có tâm tư, quay đầu nói với Tạ Phỉ: "Tạ Tiểu Phỉ, tớ cảm thấy cậu rất muốn chơi Trốn khỏi mật thất. Vậy để cậu và anh Cố cùng chơi, chủ đề The Ring được không?"
"......" Tạ Phỉ đập một cái chụp đầu Hạ Lộ ra xa, "Tớ chọn xem phim điện ảnh!"
Một đám người rồng rắn cuồn cuộn tràn tới rạp chiếu phim. Ban đầu bọn họ tính xem phim hot hot cho vui, nhưng lên mạng tìm kiếm, thời gian gần nhất, rạp còn trống đều không đủ cho nhiều người như vậy ngồi. Muộn hơn một chút, chỉ có từ sau 9 rưỡi các rạp mới trống tương đối nhiều, nhưng xem xong phim cũng gần 11 giờ.
Hạ Lộ lấy lui mà cầu tiến, trưng cầu ý kiến một chút. Giữa phim văn nghệ cùng phim lịch sử chọn được vế sau.
Đi lên xong cũng không bao lâu liền kiểm vé.
Vé xem phim mọi người đều là lấy loạn, mấy cặp tình nhân muốn ngồi chung một chỗ, phải trải qua sóng gió đổi vài lần mới có thể được ngồi cùng nhau.
Tạ Phỉ đổi với mọi người hai ba lần, hiện tại lấy được vé hàng cuối cùng. Cậu theo dòng người đi về phía trước, vừa nâng mắt lại phát hiện đây mẹ nó tự nhiên lại là rạp tình nhân. Chỗ ngồi cứ một đôi lại một đôi, ở giữa không có bất luận cái gì cách trở, so với ghế ở khán phòng tự học còn trắng trợn hơn.
Quỷ tha ma bắt, dám tính toán kiểu này. Trong rạp tình nhân lại cho chiếu phim đề tài lịch sử?!
Tạ Phỉ cũng không kỳ thị rạp tình nhân, nhưng cậu cũng không tin, ngoại trừ vài cặp đôi trong đám người bọn cậu không có phim để chọn, lại có cặp nào khác chọn cùng xem cái loại phim nhàm chán này.
Trong lòng cậu lạnh lùng cười nhạo, kết quả giây tiếp theo, thấy nghiêng phía trước có hai người ôm dính vào một chỗ hôn chụt một cái.
"......"
Được rồi, kỳ thật các người cũng không để ý là tới xem phim gì, các ngươi chỉ là muốn tìm một nơi tối lửa tắt đèn thân mật với nhau thôi.
Tạ Phỉ tiếp tục đi về phía sau, tìm được chỗ ngồi, đặt Coca vào chỗ xong, ngồi xuống.
Rạp chiếu phim lục đục bị người ngồi đầy, toàn bộ hàng cuối cùng chỉ có mỗi chỗ bên cạnh cậu là còn trống, mãi cho đến khi phim bắt đầu chiếu, cũng chưa thấy ai tới. Tạ Phỉ cho rằng sẽ không có người tới, đặt bắp rang lên.
Không nghĩ tới đại khái qua nửa phút sau, tối lửa tắt đèn, có người đi về phía hàng cuối cùng, thân hình cùng bóng dáng nhìn qua còn rất đẹp trai.
Anh đẹp trai đứng ở trước người Tạ Phỉ, thấp giọng nói: "Cậu cũng ngang ngạnh nhỉ, một mình chiếm hai ghế?"
Hắn là Cố Phương Yến.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Phỉ: Tớ không chỉ một mình chiếm hai ghế, tớ còn sẽ nằm bò ra kìa.
Tôi muốn bỏ một câu cuối, các người cư nhiên có người cảm thấy không phải anh Cố sao?
[1] u hoàng có nguồn gốc từ những game online như < hạm đội collection >, < chiến hạm thiếu nữ > chỉ người chơi có được may mắn cực đỉnh.
[2] Thuật ngữ mạng, cổ vũ ngược làm mình và đồng đội thiệt hại.
Editor: Anh Cố chơi bài nhường thoii, ván cuối cùng phải thắng để đùa giỡn Tạ Phỉ một phen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT