Ban ngày mặt trời treo cao, gió đưa tới làn khô nóng, nhưng Cố Phương Yến mang một thân quạnh quẽ, trên mặt nhìn không ra bất luận biểu tình nào. Từ trước tới giờ hắn vẫn như thế, Tạ Phỉ không cảm thấy có cái gì không đúng.
Tạ Phỉ thấy hắn, phản ứng đầu tiên là lại thật trùng hợp, chỉ trong vài phút mà lại có thể gặp được hai người đi cùng đường.
Chẳng qua đến một giây tiếp theo, Tạ Phỉ mới ý thức được phương hướng của Cố Phương Yến vừa lúc đối diện với mình. Có vẻ như Cố Phương Yến đi từ chỗ KTV bên kia lại đây. Hai mắt cậu chớp chớp, đáy lòng nổi lên một suy nghĩ, thử thăm dò hỏi:
"Anh Cố à, Hạ Lộ bảo cậu tới đón tớ hả?"
Tạ Phỉ đứng ở dưới tán ô của Giản Hi, bóng mát phủ xuống toàn thân, tôn lên làn da trắng ngần lại tinh tế.
Cậu mặc một cái áo thun tối màu, Alpha bên cạnh vừa khéo lại mặc màu trắng. Hai người mỗi người cầm theo một chai nước uống cùng nhãn hiệu chỉ khác mỗi hương vị, nhìn qua thật ra còn rất xứng đôi. Cố Phương Yến nhàn nhạt đảo mắt qua, "Ừ" một tiếng. "Chỉ có điều hiện tại hình như cũng không cần lắm thì phải."
"Tại sao cậu ta lại không nói với tớ cơ chứ." Tạ Phỉ vừa nói thầm vừa mở ra WeChat, ở giao diện trò chuyện với Hạ Lộ, tin nhắn vừa nãy cậu gửi cho cậu ta còn chưa được trả lời. Tạ Phỉ rời khỏi cửa sổ, ở cột thông báo nhìn thấy một chấm đỏ —— Cố Phương Yến gửi lời mời kết bạn. Cậu chọn chấp nhận, nhẹ giọng nói với Cố Phương Yến nói: "Xin lỗi nha, tớ không phát hiện cậu gửi lời mời kết bạn."
Cố Phương Yến ứng tiếng trả lời, xoay người đi ngược lại về phía KTV.
Tạ Phỉ cùng Giản Hi sóng vai đi ở phía sau, vặn mở nắp chai uống một ngụm, sau đó rũ mắt trộm xem thông tin và vòng bạn bè WeChat của Cố Phương Yến.
Người này tên Wechat tương đối đơn giản, chỉ một chữ "G" viết hoa, ảnh đại diện đen thuần, hiển nhiên trong vòng bạn bè ba ngày không thiết lập gì, nhưng nhìn không thấy bất cứ thứ gì, có thể là chưa bao giờ đăng gì lên vòng bạn bè, cũng có thể là do cài đặt chia tổ.
Nhìn lén xong thoát khỏi WeChat, bên cạnh Giản Hi đột nhiên dùng khuỷu tay thọc Tạ Phỉ một cái.
"Cậu làm gì đấy?" Tạ Phỉ không hiểu gì mờ mịt ngẩng đầu.
Giản Hi hạ giọng: "Tớ có nghe nói qua về người kia, chính là Giáo thảo đỉnh đỉnh đại danh của trường các cậu, mặc kệ là Omega xinh đẹp cỡ nào để ý mình, cậu ta đều làm như không thấy không biết. Quả thực là đứng ở đỉnh cao nhất của thanh tâm quả dục."
"Không sai, cậu ta tu đạo vô tình." Tạ Phỉ âm thầm chấp nhận.
Hai người bọn họ ở sau lưng nói xấu người khác, không hẹn mà cùng thả chậm bước chân.
Trên phố này, có một đoạn đường rất dài bờ tường hắt ánh sáng, ánh mặt trời khúc xạ lên trên, vô cùng chói mắt, Tạ Phỉ duỗi tay kéo ô xuống thấp một chút.
Kỳ thật giữa hai người vẫn duy trì một khoảng cách tương đối thỏa đáng, nhưng tán ô che nắng vừa rộng vừa thấp che khuất nửa người trên, nhìn qua liền có vẻ thân mật khăng khít. Hình ảnh này bị bức tường kia chiếu ra hết không thèm che dấu, tường lại lớn, Cố Phương Yến đi phía trước cách bọn họ không xa, muốn không nhìn thấy cũng khó.
Cố Phương Yến nhấp nhấp môi, lạnh lùng thu mắt về, tiếp tục đi trước.
Vài phút sau, bọn họ tới lầu dưới KTV, bắt thang máy lên lầu.
Tạ Phỉ và Giản Hi mỗi người xách theo một chai đồ uống, mới vừa tiến vào đại sảnh đã bị nhân viên công tác ngăn lại, yêu cầu bọn họ bỏ nước lại quầy lễ tân. Tạ Phỉ không muốn để Cố Phương Yến phải chờ, hỏi số phòng xong bảo hắn lên trước, mình và Giản Hi bỏ nước lại rồi theo sau.
Giản Hi nghiêng mắt nhìn theo bóng dáng Cố Phương Yến, hỏi: "Quan hệ giữa cậu với cậu ấy cũng không tồi nha?"
Tạ Phỉ hồi tưởng lại viễn cảnh ở chung với Cố Phương Yến trước đó, cảm thấy bọn họ ngay cả bạn bè cũng còn chưa tính nữa là, nhiều lắm chỉ là nói qua vài câu với nhau, gặp mặt sẽ chào hỏi quen biết, vì thế nói: "Kỳ thật cũng không tính quá quen."
"Nhưng tại sao tớ lại cảm thấy, thái độ của cậu ấy đối với cậu có chút khó tả?" Giản Hi nhún vai.
"Khó tả?" vẻ mặt Tạ Phỉ đầy nghi vấn, "Khó tả chỗ nào? Lúc nào cậu ta chả có dáng vẻ như vậy."
Hai người bỏ nước lại xong đi tới phòng thuê, bạn bè được Hạ Lộ mời tới cơ bản đều tới hết rồi, không ít người còn mang theo nửa kia của mình, liếc mắt nhìn qua cũng thấy vô cùng náo nhiệt.
Nơi này còn cung cấp bàn chơi mạt chược tự động, đang chia bài, Tạ Phỉ không phải kiểu lạ người, thêm vào việc mạt chược lại là một trong những hoạt động giải trí cậu tương đối thích. Ngay sau khi chào hỏi Hạ Lộ, đưa quà sinh nhật cho cậu ta xong liền chạy tới gia nhập cuộc chiến.
Bọn họ đánh mạt chược Thành Đô, hăng máu đến cùng.
Ở đây đều là học sinh trung học 17, 18 tuổi, cũng chẳng ai có kỹ thuật giỏi hơn ai, vài người đều có thắng có thua. Chẳng qua thua cũng không phạt tiền, càng không phạt mấy loại vận động thể lực linh tinh như hít đất hay đứng lên ngồi xuống, chỉ phạt vẽ lên mặt. Người đứng nhất sẽ được vẽ lên mặt người đứng cuối một vạch, người thua bị vẽ lên mặt kia phải chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Vận khí của Tạ Phỉ khá tốt, chơi xong mấy ván mà trên mặt vẫn trắng nõn sạch sẽ như cũ.
Một ván huyết chiến phân thắng bại, Tạ Phỉ mới vừa vẽ lên mặt người đối diện chính là Giản Hi một nét số "8", còn chưa kịp thu bút lại, Hạ Lộ đã chạy tới vỗ vỗ vai Tạ Phỉ.
Người này là người được tổ chức sinh nhật hôm nay, nhưng cậu ta vẫn không quên công việc bà mối cao cả của mình: "Bạn à, sao có thể chỉ lo chơi vui vẻ một mình như vậy?"
Hiện tại nhạc nền đã là Rút kiếm thần khúc của Hiroyuki Sawano, hai tên cầm microphone không hát nổi mấy câu tiếng Đức, chỉ biết câu cuối cùng ngân giọng "eh heh heh...", eh đến tình cảm mãnh liệt dâng trào, Hạ Lộ nói không lớn tốc độ còn nhanh, Tạ Phỉ căn bản không nghe rõ cậu ta nói gì.
"Tớ nói! Anh Cố ngồi một mình ở bên kia kìa! Cô đơn biết bao! Tịch mịch biết bao! Cậu không đi qua chơi với cậu ấy sao!" Hạ Lộ rống lớn.
Tạ Phỉ sửng sốt, chơi mạt chược khiến người quá vui vẻ, làm cậu sớm đã quên mất thiết lập của bản thân.
Giản Hi ngồi đối diện cậu cũng nghe thấy những lời này, ánh mắt nhìn Tạ Phỉ trong nháy mắt trở nên sâu thẳm. Tạ Phỉ chú ý tới điều này, điên cuồng ám chỉ với cậu ta một phen rồi mới quay đầu đi tìm Cố Phương Yến.
Cố Phương Yến vừa lúc rũ mắt xuống.
Trong phòng mở đèn theo hình thức sáng rõ không lập loè, nhưng ánh đèn bình thường ở KTV, cũng chỉ sáng hơn mấy cái trò quỷ "Lãng mạn" "Sống động" thôi, nên vẫn là thực tối tăm.
Tạ Phỉ thấy Cố Phương Yến ngồi ở trên một cái sofa trong góc, không đánh bài không chơi xúc xắc, càng không ca hát, chỉ dựa vào ôm gối lướt di động.
Ánh sáng của điện thoại hắt vào sườn mặt hắn, đường cong cực kỳ lạnh nhạt.
Vừa lúc lúc này, hai vị đang hát hò kia "Eh" không nổi nữa, đổi sang thành bài 《 Hứa sẽ không khóc 》 Châu Kiệt Luân, chân thành thâm tình ngân một câu "Những lúc đông người, anh liền ngồi ở góc, chỉ sợ người khác hỏi về tôi".
Tình cảnh này, vừa khéo kết hợp với nhạc nền này, Tạ Phỉ cảm thấy Cố Phương Yến thật có chút cô độc tịch mịch.
Đáng thương quá đi mất, mọi người đều tụ lại tốp năm tốp ba, chỉ có Cố Phương Yến một mình một góc, Tạ Phỉ nhịn không được sinh ra ý niệm đi qua nói chuyện với người kia.
"Vậy cậu thế chỗ tớ?" Tạ Phỉ nói với Hạ Lộ.
Hạ Lộ gật đầu điên cuồng, từ động tác đến ánh mắt tràn ngập thúc giục vội vã.
"Được được, ba ba bảo đảm sẽ giúp con trai khuấy động không khí hiện trường." Vẻ mặt Tạ Phỉ đầy tự tin, "Làm Cố bệ hạ cùng vui nào!"
Cậu đứng dậy đi qua.
Đại khái là Cố Phương Yến tự mang hiệu quả đóng băng, nên chẳng có ai dám mang đĩa trái cây và đồ ăn vặt tới bàn của hắn, trên bàn chỉ có một bình nước nóng, mấy cái ly và một thùng đá do người phục vụ ở KTV đưa tới. Tạ Phỉ lấy một cái ly thuỷ tinh qua, đổ nước vào, lại bỏ mấy viên đá vào trong ly, chờ tới khi nhiệt độ bên thành ly chuyển từ nóng bỏng sang ấm áp mới đẩy tới trước mặt Cố Phương Yến.
"Anh bạn." Cậu gọi một tiếng.
Cố Phương Yến thong thả ung dung nâng mắt.
"Ăn khoai lát hay bắp rang hay ăn que cay, uống nước xoài? uống Coca hay vẫn là muốn uống..." Tạ Phỉ nói liến thoắng như tên lửa, âm lượng vừa đủ để Cố Phương Yến nghe rõ. Cậu nhìn lại đồ ăn vặt và thức uống trên bàn, sau khi nhận ra tên hãng bia mới tiếp tục nói cho hết lời: "Uống bia Budweiser?"
"Không cần." Cố Phương Yến nhàn nhạt nói.
"Vậy cậu muốn ca hát hay là chơi mạt chược?" Tạ Phỉ lại hỏi.
Bỗng nhiên lại bị Cố Phương Yến hỏi ngược lại: "Vì sao lại là mạt chược?"
Tạ Phỉ chớp chớp mắt, cảm thấy góc độ này của mình thật sự xảo trá: "Bởi vì tớ tương đối thích."
"Ừ."
"À, đúng rồi, quên mất còn chưa cảm ơn cậu vừa nãy đã đi đón tớ." Tạ Phỉ đột nhiên nhớ tới chuyện này, nói bằng giọng nghiêm túc.
"Không cần cảm ơn." Giọng điệu của Cố Phương Yến vẫn nhàn nhạt. Hắn thu mắt, ngồi dựa vào lưng ghế sofa. Dáng ngồi trông thì thật tùy ý, nhưng không khí bao quanh lại cực kỳ lạnh lẽo.
Đúng lúc bài hát trong phòng đến đoạn điệp khúc, cả phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tạ Phỉ có thói quen dùng thân thể lắc lư theo nhịp điệu. Hôm nay cậu ăn mặc rất tùy ý, dưới chân trực tiếp xỏ đôi dép lào, hiện tại đạp dẹp xuống, co chân ngồi xếp bằng ở trên sofa, khuỷu tay kê lên cẳng chân, nửa người trên lắc lư trái phải.
Cậu nhìn về phía màn hình, ngâm nga theo ca từ bài hát, ánh mắt Cố Phương Yến dừng ở trên người cậu, thấy chiếc nhẫn đeo trên cổ cậu bèn dừng mắt nhìn vài giây rồi mới rời đi.
Hát vài câu, Tạ Phỉ nghiêng đầu qua nhìn Cố Phương Yến, bỗng phát hiện nét lạnh băng trên mặt người này dường như phai nhạt hơn một chút.
"Có phải cậu có chuyện gì không vui lắm không?" Tạ Phỉ liếc một vòng những người xung quanh, ghé sát vào cạnh Cố Phương Yến, dùng âm lượng không cao không thấp, vừa vặn để Cố Phương Yến có thể nghe thấy.
Hiện tại bầu không khí náo nhiệt lại ầm ĩ, mỗi người đều thích thú, ngoại trừ Cố Phương Yến. Hắn như là nhân vật quần chúng nào đó, lạnh lùng ngồi một bên, lướt điện thoại một lúc, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn đám người một cái, một chút cũng không hoà nhập được với bầu không khí này.
Thử ở trên cương vị của người kia mà tự hỏi, Tạ Phỉ cảm thấy nếu mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, có thể cao hứng mới là lạ đó, chắc trong lòng chỉ muốn nhanh kết thúc để rời đi.
Lại nghe thấy Cố Phương Yến trả lời nói: "Không có."
Đương nhiên đây là những lời trái lương tâm, nhưng thiếu niên họ Tạ xinh đẹp nào đó đang cách hắn rất gần, người này vừa rồi mới uống một ly nước xoài, trên người mang theo hương vị nhàn nhạt, cùng mùi thơm của tin tức tố đồng loạt bay tới, dần dần trấn an đáy lòng vẫn luôn khó chịu của hắn.
"Không có sao?" Nghe thấy Cố Phương Yến nói, đôi mắt tên họ Tạ vô sỉ cong lên, ánh mắt cực kỳ giảo hoạt, "Vậy tớ đây chọn bài hát giúp cậu nha."
Cố Phương Yến nhấp một chút ly nước Tạ Phỉ đưa cho, cự tuyệt: "Không hát."
"Phải hát chứ." Tạ Phỉ nói, "Nếu cậu chịu đáp ứng Hạ Lộ tới nơi này, chứng tỏ trong lòng cậu cũng có một chút suy nghĩ muốn hát rồi, cho nên sao có thể không hát được?"
"Không biết hát quá nhiều." Cố Phương Yến nói.
"Không chọn bài cho cậu chắc cậu không chịu hát đâu." Tạ Phỉ cười, nói xong cầm di động quét mã, dùng WeChat chọn bài hát, sau đó chọn ưu tiên.
Một lát sau, trước màn hình lớn hai người khóc khàn cả tiếng rên rỉ xong bài 《Hứa sẽ không khóc 》, thấy hình ảnh nhảy ra trên màn hình, nhất thời sửng sốt.
"Trâu bò quá nha, ai hát bài này đó!" Hai người khiếp sợ đặt câu hỏi.
"Chúng ta chúng ta!" Tạ Phỉ giơ hai tay lên ra hiệu.
Hai người kia đưa microphone qua, Tạ Phỉ đưa cho Cố Phương Yến một cái, quay đầu sang cười với hắn: "Có thể bắt đầu biểu diễn rồi."
Cố Phương Yến nhìn mắt màn hình, kia mặt trên hiển thị bốn chữ tên bài hát ——《 Cao nguyên Thanh Tạng 》.
Tác giả có lời muốn nói:
(Ngân theo bài hát)
Tạ Phỉ: Cảm tạ tác giả Tụ đã biểu diễn khuynh tình!
Cố Phương Yến: ( lạnh nhạt vỗ tay)
Editor: Đùa chứ Tạ Phỉ chọn cho Anh Cố bài như vậy sao người ta chịu hát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT