"Con trai yêu quý của chúng giỏi nhất ——" một vài nữ sinh lớn tiếng thét chói tai, "Con trai ngoan mau xông lên!!!"
Trong đó, có người còn nói sai đến long trời lở đất: "Tiến lên! Đánh thẳng cú ba điểm vào mặt Giáo thảo luôn!"
Tạ Phỉ vừa chạy chỗ* (kỹ thuật di chuyển trong chơi bóng) vừa phản bác vị em gái kia, "Sẽ hủy dung đó, không được không được."
Lại có người lên tiếng trêu chọc: "Hoá ra cậu cũng là người nhan khống* nông cạn sao?" (*dễ xiêu lòng vì nhan sắc)
"Giá trị nhan sắc cao chẳng phải vẫn tốt hơn so với giá trị thấp không phải sao?" Tạ Phỉ cười nói, nghiêng đầu sang canh chừng Cố Phương Yến. Người này không bị lay động vì hoàn cảnh bên ngoài chút nào, môi mím lại, đường gò má căng đến thẳng tắp. ánh đèn trắng lạnh lẽo trên sân bóng rổ chiếu vào đôi mắt màu hổ phách kia, hiện ra hoàn toàn lãnh đạm.
Nhận thấy tầm mắt của Tạ Phỉ, Cố Phương Yến hơi nâng mí mắt, thong thả nhướng mày.
"Bàn giá trị nhan sắc làm cái gì? Đây là thi đấu! Thi đấu phải dùng thực lực đến nói chuyện!" Bên sân lại phát ra ra tiếng la.
"Lên rổ! Tranh bóng! Ném ba điểm!"
"Hú hú con trai ngoan lại đẹp trai nữa rồi!"
Tiếng thét ồn ào xen lẫn hỗn loạn, tới mức gần như muốn lật tung luôn trần nhà.
Trùng hợp người lớp 1 cướp được cầu, Alpha kia thấy vị trí của mình không thích hợp, giơ tay chuyền bóng cho Cố Phương Yến.
Lớp Tạ Phỉ lập tức phái hai người qua phòng thủ. Cố Phương Yến không hề do dự nửa giây, thu lại con ngươi, tay cầm bóng nâng cao, vòng qua đỉnh đầu một đám Alpha đứng phòng thủ, nhanh chóng đột nhập đến dưới rổ, nhảy lấy đà lên rổ.
Dẫn bóng vòng quanh người như trong hướng dẫn, xinh đẹp lại dứt khoát, không có nửa điểm dây dưa dài dòng, Tạ Phỉ không khỏi huýt sáo vài tiếng.
Trước khi Cố Phương Yến vào sân, điểm số hai bên trên cơ bản ngang hàng, có thắng có thua cậu tranh tôi đoạt, nhưng sau khi hắn vào sân, chênh lệch dần dần bị kéo dãn. Cơ hội ném cú ba điểm của Tạ Phỉ không nhiều lắm, mãi tới nửa phút cuối cùng, cuối cùng cậu cũng cướp được bóng.
Người phòng bị Tạ Phỉ là Cố Phương Yến.
Thông qua vài lần thử, Tạ Phỉ phát hiện cái tên Cố Phương Yến này thật sự rất thông minh, cùng một chiêu, ở trước mặt hắn không có khả năng làm thành công hai lần.
Khoảng cách giữa hai người không tính quá gần, nhưng Cố Phương Yến lại phòng Tạ Phỉ đến vô cùng chặt chẽ, làm cậu căn bản không dùng được chiêu đánh lừa.
Trong lúc đối diện, Tạ Phỉ bỗng nhiên phát hiện Cố Phương Yến có một ưu điểm. Người này không chỉ giấu cảm xúc rất sâu, tin tức tố cũng khống chế được cực tốt.
Bình thường các Alpha ở trên sân bóng, sẽ không tự chủ được phóng ra tin tức tố tiến hành áp bách đối thủ, Tạ Phỉ thân là một Omega, vì điểm này lúc chơi bóng ăn qua rất nhiều cực khổ.
Nhưng Cố Phương Yến không có.
Hắn cũng không giống như những Alpha khác cả người đầy mùi mồ hôi. Thậm chí Tạ Phỉ còn ngửi được một hương vị vô cùng dễ ngửi trên người hắn, mát lạnh lại cay cay, vị gỗ thoang thoảng, có chút giống như rừng thông phủ đầy tuyết.
Tạ Phỉ chuyền bóng qua lại, cong mắt nói với Cố Phương Yến: " Anh Cố à, nhường một chút đi được không? Cậu nhìn đi sắp hết tiết rồi kìa." .
Truyện Kiếm Hiệp"Không phải thi đấu quan trọng nhất?" Cố Phương Yến nhàn nhạt hỏi lại.
"Tớ nói giỡn với Hạ Lộ đó." Tạ Phỉ cười đến vô cùng ngoan ngoãn.
Bảo Cố Phương Yến nhường một chút cũng chỉ là nói đùa thôi, Tạ Phỉ căn bản không hề trông cậy vào người này sẽ đồng ý. Vừa dứt lời, góc độ dùng lực tay của Tạ Phỉ đột nhiên thay đổi, ném bóng truyền qua cho một đồng đội vừa chạy đến phía sau cậu.
Cố Phương Yến cho rằng Tạ Phỉ muốn giở lại trò cũ, nhưng Tạ Phỉ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
1 giây, 2 giây...
Tạ Phỉ chay về phía hướng khác, Cố Phương Yến từ bỏ bòng thủ cậu, sang bên kia cản bóng. Đúng lúc này, Tạ Phỉ ngoắc ngoắc tay về phía đồng đội đang cầm bóng.
Bảo cậu ta chuyền bóng qua.
Người này có chút do dự, nhưng mắt nhìn số giờ thi đấu đếm ngược cùng với mấy người đang chắn trước mặt, trong lòng sinh ra một loại ý tưởng 'vậy cậu thử xem', giơ tay ném bóng chuyền cầu đi.
Tạ Phỉ tiếp bóng, xoay người, mặt hướng về phía khung thành.
Đếm ngược 3 giây.
Cậugiơ tay, nhảy lấy đà.
Đếm ngược 2 giây.
Bóng vẽ ra một đường parabol trên không, trái tim mọi người trong sân ngoài sân đều treo lơ lửng.
Đếm ngược 1 giây.
Ầm ——
Vảo rổ, tiếng còi ba điểm!
Tuy rằng vẫn chẳng thể đuổi kịp điểm số của đối phương, nhưng một cú đánh bóng vào rổ vừa rồi vừa hiểm lại vừa xinh đẹp, trong sân bóng rổ loạn xị ngầu cả lên.
Cố Phương Yến đứng ở cách đó không xa, nói khẽ với Tạ Phỉ: "Cải tiến chiêu dương đông kích tây?" Tiếp theo lại khen: "Còn rất lợi hại."
Nam sinh đứng ở nửa trong sân, hai tay rũ xuống nhẹ nhàng thở dốc. Người này môi hồng răng trắng, mặt mày như họa, nghe thấy Cố Phương Yến nói, đôi mắt đào hoa chậm rãi cong lên thành cánh quạt, đáy mắt chứa đầy ý cười: "Nói đúng ra, là nâng cấp chiêu dương đông kích tây."
Hạ Lộ xông tới, kích động mà đấm lên cánh tay Tạ Phỉ một cái, nói: "Cái tên nhóc này, ra vẻ quá đi mất! Cư nhiên có thể trong vòng vài phút ngắn ngủi lừa anh Cố của tớ tới hai lần!"
"Quá khen quá khen." Tạ Phỉ giả bộ tỏ vẻ khiêm tốn, "Chỉ có điều chiêu này lần sau khẳng định không thể sử dụng nữa rồi."
"Thật là hối hận, nếu gọi cậu tới đội bọn này sớm một bước, cùng nhau chơi bóng nhất định sẽ vô cùng sung sướng." Hạ Lộ đau lòng bóp cổ tay.
Trong lòng Tạ Phỉ thầm bảo: cho dù cậu tới hỏi sớm một bước, tôi cũng chưa chắc sẽ đáp ứng đâu, mặt ngoài lại vẫn cười đến khách khí: "Sang năm còn có cơ hội mà."
Hạ Lộ lập tức quay đầu về phía Cố Phương Yến: "Anh Cố, cậu nghe rõ chưa! Sang năm nhớ phải gọi cậu ấy!"
Ba người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, Tạ Phỉ lấy chai nước cho mình, thuận tay cầm một chai mới chưa mở nắp đưa sang cho Cố Phương Yến.
Người sau rũ mắt thoáng nhìn một chút, ngón tay trắng nõn thon dài nắm trên thân chai, gầy đến vừa vặn khéo léo, móng tay vẫn được cắt gọn chỉnh tề sạch sẽ. Cố Phương Yến vẫn hơi do dự, nhưng ngắn đến mức khó có thể phát hiện, duỗi tay cầm lấy nửa trên thân chai nước, động tác cực kỳ tự nhiên.
Không ít người đang vây xem người chú ý tới chi tiết này, ríu rít thấp giọng nhiều chuyện.
Mấy năm nay người đưa nước cho Cố Phương Yến không hề ít, nhưng trước giờ hắn đều không nhận của ai. Tạ Phỉ chính là người thứ nhất thành công từ trước tới nay.
Chẳng qua tự Tạ Phỉ cũng không biết chuyện này, thậm chí cũng chưa ý thức được, hành vi của mình có thể được gọi là "tặng nước". Cậu dùng giọng điệu nói chuyện phiếm hỏi: "Anh Cố, có phải cậu đã từng học bóng rổ chuyên nghiệp không?"
Cố Phương Yến: "Phải."
"Khó trách trình độ vượt xa người bình thường." Tạ Phỉ cười cười, "Lòng tớ thoải mái nhiều rồi."
Không nghĩ tới Cố Phương Yến bên cạnh lại bình tĩnh bổ sung: "Lúc học tiểu học từng học lớp vỡ lòng bóng rổ khoảng nửa năm, tư thế cầm bóng đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp."
"......" Tạ Phỉ nghiêm túc nói, "Không hổ là cậu, thất kính thất kính."
Bên ngoài sân bóng rổ mưa rơi tí tách tí tách.
Tạ Phỉ tạm biệt hai người kia, cùng trở về với bạn cùng lớp. Cậu không mang theo ô, trực tiếp chui vào phía dưới tán ô của Khương Thụ, hi hi ha ha nói cái gì đó, bị Khương Thụ ôm lấy bả vai.
Đây là một động tác vô cùng bình thường giữa anh em bạn bè. Cố Phương Yến nhìn thấy, đột nhiên liền nhăn mày.
Chung quanh người đến người đi, Hạ Lộ đụng cánh tay người bên cạnh một cái. "Anh Cố."
"Nói."
"Không phải sắp tới sinh nhật của tớ rồi sao?" Vẻ mặt Hạ Lộ thần bí.
Cố Phương Yến không mặn không nhạt trả lời: "Muốn quà?"
Hạ Lộ hạ giọng, "Không phải, tớ muốn hỏi một chút, tớ có thể mời Tạ Phỉ tới không?"
"Sinh nhật cậu, mời ai là chuyện của cậu." Cố Phương Yến nói.
"Vậy tớ sẽ gọi cậu ấy tới." Hạ Lộ cười rộ lên như đầu trộm đuôi cướp, vừa nói vừa tìm di động.
Sau khi trở về lớp, Tạ Phỉ bắt đầu cùng Khương Thụ thảo luận một vấn đề sâu sắc.
"Cuộc thi đấu bóng rổ lần này, lớp chúng ta kỳ vọng xếp hạng bao nhiêu?" Tạ Phỉ hỏi.
Khương Thụ đáp vô cùng tuỳ tiện: "Đương nhiên là càng cao càng tốt."
"Năm ngoái giành vị trí bao nhiêu?" Tạ Phỉ lại hỏi.
"Về thứ tư trung cuộc." Khương Thụ đáp.
"Vòng tứ kết bại bởi ai?"
"Lớp 1 chứ ai."
Đã hết hạn báo danh bóng rổ, đội ngũ dự thi đều đã xác định xong, Tạ Phỉ bắt đầu tính xác suất bọn họ sẽ phải đối đầu với lớp 1.
Khương Thụ nhìn biểu đồ trên tờ nháp của cậu lắc đầu nói: "Đánh bại Cố Phương Yến cũng không phải là chuyện dễ dàng."
"Nhưng cũng không phải không có khả năng." Tạ Phỉ xoay bút, nhẹ giọng nói.
Lúc Cố Phương Yến chơi bóng có thể nói đánh có chút độc, bởi vì trình độ vượt xa tất cả đồng đội, người lớp 1 cũng rất biết phối hợp với hắn.
Phải đối phó với người này, Tạ Phỉ có chút suy tư.
Cậu lấy di động ra, mở ra khung chat với đứa bạn lúc trước quen biết ở Tam Trung: "Cuối tuần có rảnh không? Mang tớ đi luyện tập bóng rổ."
Gửi xong trở về giao diện chủ, một tin nhắn mới nhảy ra.
Hạ Lộ: "Tạ Tiểu Phỉ, thứ bảy này là sinh nhật của tớ, dự định sẽ ăn cơm ca hát chơi game, cậu muốn tới chơi không?"
Thứ bảy.
Tạ Phỉ nhíu mày hỏi lại: "Hẹn buổi chiều hay buổi tối vậy?"
"Từ chiều tới tối luôn! Các hạng mục phục vụ, cần cái gì đều có, đảm bảo khiến ngài vừa lòng!" Hạ Lộ trả lời.
Lúc này Tạ Phỉ nhận được tin nhắn bạn mình trả lời, đối phương bảo: "Thứ bảy có việc rồi, trưa chủ nhật đã phải quay về trường, không rảnh."
Tạ Phỉ: "..."
Thật đúng là vừa khéo.
Cậu trả lời một chữ "Ờ", quay sang khung chat với Hạ Lộ, đáp ứng lời mời.
Tác giả có lời muốn nói:
"Bệ hạ, ngài có dám nói ngài không có cảm giác gì với Tạ Phỉ?"
"Tạ tiểu chủ, ngài tỏ tình đã bao lâu rồi, vì sao còn chưa bắt đầu hành động theo đuổi người?"
Hạ Lộ đau lòng bóp cổ tay, vô cùng lo lắng.
"Xem ra nếu muốn hai người kia ở bên nhau, chỉ có thể dựa vào mình."