Diệp Khuynh nhất tâm nhị dụng, đồng thời đối thoại với hai người, xen lời lúc thích hợp, chuyên hỏi chỗ đắc ý, dẫn tới hai người thao thao bất tuyệt.

Thời gian chén trà nhỏ trôi qua đã thăm dò hết chi tiết Ninh cô nương và Thu cô nương.

Ninh Phương Nương là muội muội đồng nghiệp Lâm Đống, cũng là một Phó tướng, Ninh Phó tướng chết trận, lúc lâm chung ủy thác cầu hắn hỗ trợ chăm sóc muội muội, cho nên Lâm Đống đón Ninh Phương Nương về nhà.

Thu Bình Nhi thì khi bị vây ở Đồng thành, Thu gia dâng một nửa gia tài trợ giúp quân đội toàn thành mới kết thân được với Lâm Đống, lão nhân Thu gia chỉ nói Đồng thành gần biên cương, rất không yên ổn, cầu Lâm Đống đưa tỷ đệ Thu Bình Nhi lên Kinh thành, chờ hai năm nữa tìm một nam tử tuổi tác tương đương gả Thu Bình Nhi, cũng coi như an tâm.

Diệp Khuynh nghĩ thầm, nếu Lâm Đống bề ngoài không oai hùng tuấn tú mà là một lão nhân già nua, không biết cha huynh hai người có còn ủy thác như thế không! Tâm tư Tư Mã Chiêu, ai chả biết!

Lâm Đống đứng đằng xa nhìn một lúc, trong lòng không hiểu sao khẽ thở ra, đồng thời thêm chút thất lạc trong lòng.

Ninh Phương Nương là cố nhân nhờ vả lúc lâm chung, hắn không thể cự tuyệt, cả nhà Thu Bình Nhi cống hiến rất lớn, lão tiên sinh chỉ có yêu cầu duy nhất, hắn cũng không từ chối nổi.

Hai năm trước còn đỡ, hai thiếu nữ gọi Lâm Đại ca lanh lảnh, nhu thuận hiểu chuyện, có điều gần đây lại khiến hắn cực kỳ phiền chán, mỗi ngày nấu canh bưng đến thư phòng, hoặc thêu quần áo, nhất quyết bắt hắn mặc thử.

Hắn chọn nam nhi tốt cho hai nàng mà các nàng lại không hợp ý, một người khóc sướt mướt tỏ vẻ tình nguyện xuất gia làm ni cô, một người thì nhanh mồm nhanh miệng, nói nếu lập gia đình thì chỉ gả cho nam tử như Lâm Đại ca!

Từ khi hắn từ hôn, hai vị này càng thêm nghiêm trọng, mỗi ngày truy vấn hành tung hắn, đi đường kiểu gì cũng gặp một trong hai, khiến Lâm Đống trong lòng hối hận, biết thế không từ hôn, ít nhất có thể lấy Diệp Khuynh làm bia đỡ.

Hiện tại nhìn thấy cảnh này, không biết vì sao bỗng cảm thấy tươi cười trên môi Diệp Khuynh vô cùng chói mắt, hối hận buồn bực trong lòng gần như bao phủ hắn — nếu lần đầu tiên Diệp Khuynh đến phủ là dáng vẻ như vậy, hắn làm sao sẽ từ hôn!

Lại nghĩ đến vừa rồi Diệp Khuynh thoải mái xử lý mấy đệ đệ, Lâm Đống quả thật hối hận đến xanh ruột.

Võ đài giữa tổ mẫu và mẫu thân trong nhà tồn tại đã lâu, mặt ngoài hòa hợp êm thấm, mà thật ra mấy nam nhân đều khổ không nói nổi, bằng không hắn cũng không chạy đến biên quan, ngẩn ngơ tận ba năm.

Mọi nam nhân Lâm gia đều không muốn nhìn thấy Lâm phủ xuất hiện con đường thứ ba!

Lâm phủ thật sự cần một vị nữ chủ nhân biết nói năng lại mạnh vì gạo bạo vì tiền như Diệp Khuynh!

“Ha ha ha, hối hận chưa!” Một giọng nói trêu tức vang lên bên tai, Lâm Đống tức giận quay đầu, thấy tổ phụ nhà mình dương dương tự đắc đứng bên, cười giống hồ ly tinh.

Lâm Giác ho một tiếng, dẫn dắt: “Thế nào, có phải thấy nhìn kiểu gì cũng thuận mắt, làm việc làm người, không chỗ nào không phù hợp tâm ý bản thân, còn cảm thấy thê tử trong lòng mình chính là người như vậy?”

Giọng nói ông trầm thấp, tràn ngập hương vị dụ dỗ, mỗi một câu nói khiến Lâm Đống không kìm lòng được muốn gật đầu.

Lâm Giác thấy Lâm Đống nhìn chằm chằm Diệp Khuynh không chuyển mắt, đột nhiên cười lớn tiếng: “Sớm nói ngươi nhất định sẽ hối hận mà, cứ không tin cơ, ta đã nói Lâm gia chúng ta trúng nguyền rủa của Diệp gia, mỗi đời đều sẽ mê nữ nhân Diệp gia, ta là không có duyên phận, cha ngươi một ví dụ rõ như ban ngày đặt trước mắt mà còn không nhận giáo huấn, cứ thế khiến con vịt đã nấu chín bay mất!”

Lâm Đống xanh mặt, gào: “Tổ phụ!”

Căn bản không thèm nhìn mặt âm trầm của tôn tử, Lâm Giác tiếp tục bỏ đá xuống giếng: “Hối hận hả, hối đến mức xanh cả ruột chứ gì? Ha ha ha ha ~”

Lâm Đống cắn răng, quyết định không quan tâm đến tổ phụ già mà không kính, quay đầu bước đi, lại nghe thấy đằng sau truyền đến giọng nói tổ phụ có chút già cỗi, mắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đồ ngốc, họ Lâm đều là đồ ngốc! Nam chưa hôn, nữ chưa gả, ngươi cầu cưới nàng về không phải xong sao!”

Lâm Đống dừng bước, quay đầu, Lâm Giác sớm xoay người sang hướng khác, tấm lưng kia mang theo sự hiu quạnh phảng phất.

Lâm Đống lại như được giội một chậu nước lạnh vậy, bỗng chốc tỉnh táo.

Tới giờ hắn luôn mâu thuẫn, thuở nhỏ tổ phụ kể cho hắn nghe những chuyện về Diệp Hoàng hậu, làm hắn ngưỡng mộ Diệp Hoàng hậu, mà đồng thời tổ mẫu và mẫu thân lúc nào cũng nói với hắn, không được lấy nữ nhân Diệp gia vào cửa.

Dưới tâm tình mâu thuẫn như vậy, Diệp Khuynh thật sự khiến hắn thất vọng.

Tuy không biết điều gì thúc đẩy Diệp Khuynh biến đổi, mà lời tổ phụ giúp hắn trong nháy mắt hiểu ra tâm tình bản thân, hắn là quân nhân, muốn thứ gì, ra tay đoạt đi là được!

Lại nhìn Diệp Khuynh thật sâu, Lâm Đống xoay người, nhanh chóng rời đi.

Diệp Khuynh vẻ mặt dịu dàng nhìn Ninh Phương Nương, giọng nói trầm thấp bi thương: “Ninh cô nương, ca ca đối xử với cô nương thật tốt, ca ca tốt như vậy sao mất sớm như vậy chứ, không còn gặp lại được nữa, trên thế giới sẽ không có người thương cô nương sủng cô nương như ca ca, từ nay về sau, trời đất bao la, không quen không biết, chỉ còn một mình cô nương cô đơn giữa dòng đời.”

Ninh Phương Nương ngẩn ra, lập tức òa một tiếng đau đớn khóc thành tiếng.

Diệp Khuynh lại quay đầu nhìn Thu Bình Nhi bên kia, thở dài, từ từ nói: “Cũng không biết Thu lão tiên sinh hiện tại thế nào, thân thể có khỏe mạnh hay không, mẫu thân cô nương ngày đêm không thấy tỷ đệ hai người, chắc hẳn khóc đứt từng khúc ruột gan —“

Thu Bình Nhi kinh ngạc xem Diệp Khuynh, vành mắt phiếm hồng.

Nghe tiếng khóc liên tiếp bên tai từ hai thiếu nữ, Diệp Khuynh khẽ lay động quạt xếp trong tay, thật là đơn thuần, tuổi trẻ thật tốt.

Vẫy tay gọi bà tử dẫn đường, Diệp Khuynh phân phó đôi câu, bà tử kia rất nhanh dẫn vài nha hoàn lại, đỡ hai thiếu nữ khóc không kịp thở về phòng.

Diệp Khuynh đứng lên, vung tay áo, nhìn sắc trời, chậm trễ một phen, phỏng chừng Đoạn Tu Văn sắp đến.

Nàng tuyệt đối không lo lắng Đoạn Tu Văn không đến, Đoạn Tu Văn thông minh như vậy, chỉ cần thấy Diệp An Phong chen cùng một chỗ với đám ngốc mao Lâm gia, nhất định sẽ đến Lâm phủ.

Diệp Khuynh giục bà tử kia dẫn đường, hai người nhanh chân hơn, chỉ chọn đường đá tảng bằng phẳng đi, đảo mắt đã đến trước viện tử, còn một khoảng cách đã nghe thấy tiếng tranh cãi.

Diệp Khuynh nhíu mày, bước chân nhanh hơn ba phần, rẽ qua bức bình phong ngọc bích, trước mắt rộng rãi sáng tỏ, thấy cả đám cô nương tụ lại dưới giàn nho, đối diện là một thiếu niên chân tay luống cuống, khuôn măt chất phác không một biểu cảm, đôi mắt chỉ dám nhìn chằm chằm mặt đất, đúng là Diệp An Trác.

Tiếng chỉ trích của các cô nương càng thêm rõ ràng:

“Diệp Vân, đây là gia giáo Diệp phủ các ngươi sao?”

“Diệp Thế tử rõ ràng có thể đường đường chính chính đi vào, vì sao làm việc cẩu thả này, vô duyên vô cớ làm trò cười cho thiên hạ?”

Có một giọng nói nhỏ như tiếng ruồi kêu lại cố tình truyền tới tai mỗi người:

“Ta cho rằng Nhị Hoàng tử điện hạ đã đủ hoang đường, không ngờ Thế tử Định Quốc công còn hoang đường hơn ba phần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play