Diệp Khuynh nhướng mày, quyết định thay, “Theo ta thấy, các đệ cách biệt về tuổi tác, cho nên để Nhị lang lớn tuổi nhất đảm nhiệm chức vụ đi —“

Các thiếu niên ngoại trừ Nhị lang lớn tuổi nhất đều lộ ra vẻ mặt không vui, Diệp Khuynh cười híp mắt nói tiếp: “Sau đó để Tam lang đảm nhiệm chức Đội phó, phụ tá giám sát đội trưởng.”

“Đương nhiên, đội trưởng đội phó chỉ tạm thời nhận chức, chờ về sau dựa theo công lao cá nhân lại bổ nhiệm lần nữa, thế nào?”

Mấy thiếu niên mặt mày giãn ra, nhất tề gật đầu, Diệp Khuynh cũng thở phào, bộ quần áo mình mới làm cuối cùng được bảo vệ.

Lâm Đống đứng xem từ xa, không biết vì sao trong lòng bỗng dâng lên một tia tiếc nuối, đám đệ đệ hắn nghịch ngợm không chịu nổi, khó quản giáo, hắn luôn muốn một người thê tử thu phục được mấy con khỉ ngang tàng, thế mới gọi là gia hòa vạn sự hưng.

Nhị lang nhận chức, nhanh chóng vào vai, thét ra lệnh các đệ đệ đứng thành hàng, Tam lang đứng bên phụ tá hắn, Lục lang nghiêm trang đứng đằng đuôi, trong tay nắm chặt nửa miếng bánh hoa quế còn chưa ăn xong.

Diệp Khuynh xem vài thiếu niên trước mặt, tinh thần ngẩn ngơ, tựa như về lại tình cảnh năm đó khi còn làm Hoàng hậu.

Từng mỹ nhân lần lượt vào cung, rồi khai chi tán diệp, các Hoàng tử Công chúa trong cung càng lúc càng nhiều.

Mà mỗi cung phi có con nối dòng đều đặc biệt cẩn thận chăm sóc đứa nhỏ của mình, dù sao đây là địa phương nuôi rùa cũng không an toàn.

Trong phần đông các Hoàng tử, Tam Hoàng tử Nguyên phi sinh được sủng ái nhất, dù sao các Hoàng tử còn nhỏ tuổi, vẫn trong độ tuổi tử bằng mẫu quý.

Đến lúc Tam Hoàng tử có thể chạy, một lần, Diệp Khuynh đến hoa viên giải nhiệt, tận mắt thấy gấu đứa nhỏ này tay cầm sâu lông, đuổi theo các cung nữ chạy khắp nơi, một đứa nhỏ đáng thương mới chỉ mười một mười hai tuổi bị truy đuổi đành phải nhảy hồ, Tam Hoàng tử còn chống nạn đứng trên bờ cười to không ngừng.

Diệp Khuynh xem khuôn mặt Tam Hoàng tử ngũ quan giống hệt Lương Bình đế, lửa giận vô danh xoẹt một cái bừng lên, đây là con trai ngoan do tên Chết-không-biết-xấu-hổ kia cùng biểu muội ruột dưỡng ra!

Tuổi còn nhỏ đã như thế, lớn lên chẳng biết nát mức nào!

Diệp Khuynh trực tiếp tới tìm Lương Bình đế, nói lời uyển chuyển: “Các Hoàng nhi tuổi đã lớn, nên mời tiên sinh dạy học, hơn nữa Thái tử tương lai chung quy không thể để tay phụ nhân dưỡng.”

Lúc đó Lương Bình đế còn nắm tay nàng, vẻ mặt tán thưởng: “Cũng là nàng nghĩ chu đáo, Hoàng hậu của trẫm chính hiền thục như vậy.”

Diệp Khuynh cười dịu dàng, “Đây đều là bổn phẩn của thần thiếp.”

Triều Đại Lương có một tên Chết-không-biết-xấu-hổ quá đủ rồi! Nếu để đám nhóc con này cứ thế trưởng thành, lớn lên không biết tai họa bao nhiêu nữ nhi trong sạch!

Lương Bình đế tự mình mời vài Đại Học sĩ đảm nhiệm ân sư thụ nghiệp cho các Hoàng tử, cung phi tuy trong lòng bất mãn phải tách khỏi Hoàng nhi, nhưng cũng biết đọc sách mới là việc đứng đắn, cho nên không có mấy tiếng phản đối.

Diệp Khuynh có chút hiền lành, mỗi ngày chờ bọn nhỏ hết giờ học phái nữ quan bên người dẫn các Hoàng tử đến Khôn Trữ cung của nàng ăn điểm tâm.

Cẩn thận ngẫm lại, mầm tai họa có lẽ gieo xuống từ lúc ăn điểm tâm.

Lúc đó tổng cộng có năm Hoàng tử, trong đó Tam Hoàng tử do Nguyên phi sinh ra, Đại Hoàng tử lại từ Hà Tài nhân sinh, Nhị Hoàng tử là Thục phi sinh, Tứ Hoàng tử là Tạ Chiêu Dung một trong Cửu Tần mang nặng đẻ đau, còn Ngũ Hoàng tử thì Lệ phi vất vả lắm mới hạ sinh được.

Năm Hoàng tử, nếu dựa theo trưởng ấu, Đại Hoàng tử đứng đầu, Ngũ Hoàng tử cuối cùng, mà nếu dựa theo tôn ti, Đại Hoàng tử lại rơi xuống cuối cùng.

Diệp Khuynh biết bản tính ái phi của Lương Bình đế như thế nào, rõ ràng cứ dựa theo tôn ti sắp xếp, Tam Hoàng tử đứng đầu, kế tiếp lần lượt là Nhị Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, cuối cùng mới là Đại Hoàng tử.

Năm Hoàng tử tuổi tác không chênh lệch nhiều, đều là độ tuổi vừa vặn hiểu chuyện, Đại Hoàng tử ngồi chỗ xa nhất, vẻ mặt bị đả kích sâu sắc, làm Diệp Khuynh không đành lòng nhìn.

Nghĩ cũng biết, đám Hoàng tử lúc trước ở bên mẫu phi đều muôn vài sủng ái, các cung nhân xung quanh không dám làm trái ý nửa phần.

Hiện tại đến chỗ Diệp Khuynh bị sinh sôi phân ra dăm bảy loại, tất nhiên trong lòng bất bình, vốn tưởng rằng trời đất bao la lão cha lớn nhất, bản thân lão nhị, hiện tại mới biết còn mấy huynh đệ áp trên mình!

Đại Hoàng tử lớn tuổi nhất, nếu do một trong tứ cung chủ vị sinh đương nhiên sẽ thành Thái tử, mà hiện tại lại rơi vào cục diện xấu hổ như vậy.

Sau vài lần ăn điểm tâm ở chỗ Diệp Khuynh, nàng rất nhanh nghe thấy các nữ quan truyền đến tin tức — trong các vị Hoàng tử, Đại Hoàng tử đọc sách khắc khổ nhất, vài lần được tiên sinh khen ngợi, Lương Bình đế cũng vô cùng vui vẻ.

Diệp Khuynh còn cố ý kêu mấy đứa trẻ đọc bài cho nàng nghe tại lần ăn điểm tâm tiếp theo, Đại Hoàng tử quả nhiên đọc lưu loát nhất, Diệp Khuynh không chút bủn xỉn cất lời khen ngợi, lại tự mình chọn một bộ văn phòng tứ bảo trân quý trong kho tư nhân tặng cho hắn.

Đây là bước thứ hai trong kế hoạch của Diệp Khuynh, nhân sinh đều có tôn ti quý tiện, mà có thể thông qua nỗ lực bản thân thay đổi tình cảnh chính mình.

Có lẽ, ngai vàng Cửu Long chí tôn độc nhất vô nhị kia không phải xa không thể với, chỉ cần đủ nổ lực cũng có thể nhét vào túi!

Đại Hoàng tử càng ưu tú lại càng bị các huynh đệ xa lánh, sách rách bươm, ghế đổ đầy mực nước, cho nên khi các Hoàng tử càng lúc càng quá đáng, dứt khoát chặn đường Đại Hoàng tử, kêu thái giám xông lên quần ẩu.

Diệp Khuynh vừa lúc thấy cảnh này, nàng kịp thời sửa lại phương pháp của mình, cây cao vượt rừng gió sẽ dập, mà nếu khắp rừng đều là cây cao thì sao?!

Diệp Khuynh cải biến thái độ, không chỉ khen ngợi một mình Đại Hoàng tử, nếu Hoàng tử khác biểu hiện ra chỗ nào xuất chúng nàng cũng sẽ đúng lúc khen ngợi, mấy đứa trẻ nhiệt tình mười phần, cả đám hùng hục lao về phía trước.

Cũng do vận khí của Lương Bình đế, mấy Hoàng tử vô cùng thông minh, Đại Hoàng tử đã thấy qua là không quên, Nhị Hoàng tử suy một ra ba, từng Hoàng tử đều có chỗ hơn người, ngay cả vài vị Đại học sĩ cũng mãn nguyện, được dạy dỗ nhiều học sinh ưu tú như vậy.

Lương Bình đế đặc biệt cảm kích Diệp Khuynh, lần đầu tiên Diệp Khuynh đón các Hoàng tử đến cùng một chỗ đã nói trước với hắn: “Các Hoàng nhi thường ngày từng người ở chỗ mẫu thân, hiếm khi gặp mặt, học xong đến chỗ thần thiếp ngồi có thể bồi dưỡng tình cảm huynh đệ.”

Diệp Khuynh mỗi ngày luôn kiểm tra công khóa các Hoàng tử, lại khen ngợi người ưu tú, cổ vũ người chậm hơn, chuyện này Lương Bình đế đều nhìn vào mắt.

Lần đầu tiên hắn rốt cuộc cất lời tán thưởng, “Hoàng hậu của trẫm thật sự hiền thục đoan chính, có thể làm gương cho nữ tử khắp thiên hạ!”

Đồng thời tự tay đề chữ, sắc phong Diệp Khuynh là Hiếu Hiền Hoàng hậu để khen ngợi công lao nàng.

Sử quan ghi: Diệp Hoàng hậu thâm hiền, mặc dù tự thân không có con mà xem các Hoàng tử như mình sinh ra, vất vả dạy dỗ, Lương Bình đế chính miệng ngợi khen, quả thật thiên cổ đệ nhất hiền hậu ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play