Diệp Khuynh đẩy số điểm tâm còn lại trên bàn đến chỗ Trương thị: “Thím nếm thử xem, vừa bảo các tiểu nha đầu làm ra, quả táo giã nhuyễn thành nhân, chua ngọt ngon miệng.”

Trương thị cười cầm một miếng bánh: “Chỉ có tiểu cô nương gia các con tương đối nhàn, còn có thời gian làm mấy thứ này, chứ ta lo trong lo ngoài, đâu ra thời gian nữa! Hương vị ngon thật đấy!”

Diệp Khuynh cười híp mắt nghe Trương thị phàn nàn, mấy lời này nghe thế thôi trăm ngàn lần đừng coi là thật, đối với tất cả nữ nhân, hậu viện chính là chiến trường, người thắng tùy tâm sở dục, kẻ thua ngay cả ăn món gì mới mẻ cũng phải đi cầu xin người khác.

Nàng nghe nói, Từ thị thân mình mập mạp, không chịu được nóng, Trương thị lại đáp năm nay chuẩn bị không đủ băng, trước tiên tăng thêm chỗ lão tổ tông, Từ thị cũng là chủ nhân lợi hại, lặng yên tự mình bỏ tiền mua băng bên ngoài về.

Có điều Diệp Khuynh dự đoán, chờ Từ thị qua tháng ở cữ sau khi sinh đứa nhỏ, phỏng chừng Trương thị có nguyện ý hay không cũng phải nhường lại sự vụ trong phủ, Từ thị chung quy là phu nhân Quốc công, càng thêm danh chính ngôn thuận.

Dù sao mấy việc này không liên quan gì đến Diệp Khuynh, chấp chưởng nội vụ kiểu gì cũng không đến phiên nàng một cô nương gia đảm đương, cho nên mặc hai vị đấu nhau là được.

Diệp Khuynh giả vờ không hiểu, cố ý cười nói: “Về sau làm mấy món tươi mới, mời thím đến thử đầu tiên, đến lúc đó đừng ghét bỏ khó ăn đấy!”

Trương thị cười ha ha: “Làm gì, thím mừng còn không kịp, nói là phải làm đấy!”

Hai người câu qua câu lại, nhất thời hòa thuận vui vẻ.

Thêm một lúc, thấy sắc trời không còn sớm, Trương thị như đột nhiên nhớ ra, mở miệng: “Buổi sáng các con đi rồi, lão Thái thái gọi thím lại, bảo đêm Thất tịch làm ba bộ quần áo giống như đúc cho ba tỷ muội con —“

Trương thị dừng lời, bà đoán rằng nói tới đây, Đại cô nương hẳn sẽ nhảy dựng lên phản đối.

Diệp Khuynh hơi suy tư, sau đó đáp ứng: “Ý tưởng tổ mẫu thật hay, đến lúc đó cô nương tham gia yến hội rất đông, ba tỷ muội mặc giống nhau nhất định sẽ rất đặc biệt.”

Nói xong, Diệp Khuynh cười mỉm nhìn Trương thị, Trương thị há hốc mồm không nói nên lời.

Trương thị thật không đồng ý ba cô nương mặc quần áo giống nhau, luận dung mạo Diệp Khuynh đẹp nhất, mặc quần áo giống nhau, Tam cô nương Tứ cô nương hoàn toàn trở thành lá xanh.

Xem Trương thị vẻ mặt rối rắm muốn nói lại thôi, Diệp Khuynh không trêu bà nữa, hạ giọng, cười híp mắt nói ra quyết định của mình, Trương thị hai mắt sáng ngời, gật đầu liên tục, vỗ tay khen: “Biện pháp này quá hay, sao thím chưa từng nghĩ tới nhỉ! Cũng chỉ có tiểu cô nương các con thông minh, cứ làm vậy đi, thím lập tức nói với hai muội muội con!”

Diệp Khuynh cười xem bà rời đi, Phỉ Thúy vừa rồi thành thật đứng bên lập tức ghé lại, vẻ mặt tò mò: “Cô nương, vừa rồi cô nương nói gì với Nhị thái thái mà Nhị thái thái mừng rỡ trở về như vậy?”

Diệp Khuynh cười không nói, cố ý gây tò mò, liếc mắt lườm Phỉ Thúy, “Muốn biết? Muốn biết thì hầu hạ cô nương nhà ngươi thật tốt đi!”

Phỉ Thúy dứt khoát nhận lời, bưng trà đổ nước, cầm lấy chùy mỹ nhân mềm mại đấm lưng cho Diệp Khuynh.

Lúc này Diệp Khuynh mới tiết lộ, thật ra rất đơn giản, ba người dùng vải lụa hoa văn màu sắc giống nhau, nhưng làm quần áo không cùng kiểu dáng!

Như vậy đã đủ thu hút sự chú ý, lại thêm mỗi người một điểm khác biệt, không đến mức trở thành phông nên cho hai người còn lại!

Nói tiếp, đây cũng là kinh nghiệm được đúc kết từ kiếp trước của nàng.

Nữ nhân sao, tâm nhãn rất nhỏ, thứ tốt đều muốn độc chiếm, như vậy mới đủ nổi bật, ví như vải lụa, ví như trang sức, ai nhận được tin tức đầu tiên lập tức chạy đi tìm Lương Bình đế ồn ào, hận không thể chiếm hết cho bản thân.

Vừa khéo năm đó phiên bang tiến cống mấy cuộn vải lụa, tinh mỹ vô ngần, có điều màu sắc hoa văn giống hệt nhau, nếu là trước kia, bị cung phi nào chiếm được thì người khác tất nhiên không cần nữa.

Mà lần này vải lụa thật sự xinh đẹp, Nguyên phi dẫn đầu lên sân khấu, một thân cung váy hoa lệ, làn váy kéo dài tầm ba bốn thước, bên trên gắn đầy trân châu, kiều diễm thướt tha, chầm chậm đi tới phảng phất như con sông nhỏ gợn sóng giữa bầu trời đêm, xinh đẹp động lòng người nói không nên lời.

Lúc đó Diệp Khuynh tưởng rằng Nguyên phi đã đoạt giải nhất, dù sao không ai nhiều của cải bằng nàng ta, cũng không kiếm được nhiều trân châu như vậy!

Thế mà đợi đến khi Thục phi xuất hiện, nàng mới biết mình nghĩ sai rồi, vải lụa giống nhau, mà Thục Phi lại làm thành áo choàng phủ bên ngoài, mặc áo cánh vàng nhạt đơn giản, khoác thêm tấm áo choàng phiền phức diễm lệ chẳng khác nào nguyệt thần được trăm hoa vờn quanh, sáng ngời dị thường.

Nguyên phi đương trường vứt chén rượu bỏ đi, cung váy hoa lệ gắn đầy trân châu không bao giờ thấy nàng ta mặc lại.

Diệp Khuynh thích xem náo nhiệt, đồng thời tò mò Lệ phi sẽ mặc thế nào, trong ba người, Lệ phi biết cách ăn mặc trang điểm nhất, Thục phi đã kinh diễm như thế, Lệ phi chắc hẳn càng thêm bất ngờ.

Quả nhiên Lệ phi không làm nàng thất vọng, không ngờ Lệ phi lấy vải lụa làm thành một bộ nam trang, mái tóc dài buộc cao, mỹ thiếu niên nhẹ nhàng phóng khoáng, mặt như trăng tròn, mi như nước sơn, đứng cạnh Thục phi, đúng một đôi tài tử giai nhân!

Ngay cả Lương Bình đế cũng cười nói: “Ái phi, hôm nay nàng tới đoạt mỹ nhân với trẫm sao!”

Một câu nói mỹ nhân, Thục phi ngượng ngùng xấu hổ, nụ cười Lệ phi cứng đờ, Diệp Khuynh đã biết, đêm đó người thắng cuộc lớn nhất vẫn là Thục phi.

Quả nhiên, ban đêm Lương Bình đế ngủ tại cung Thục phi.

Lương Bình đế ấn tượng sâu nhất là Hằng Nga đêm trăng tròn Thục phi, mà Diệp Khuynh lại chỉ nhớ kỹ trang phục thiếu niên Lệ phi mặc, chỉ tiếc dung mạo nàng ta quá mỹ, tư thái không đủ tiêu sái, phí hoài một thân quần áo.

Chuyện này để lại ấn tượng khắc sâu với Diệp Khuynh, Trương thị vừa nói nàng lập tức nghĩ tới, đồng thời hạ quyết tâm trong lòng, đến lúc đó nàng một thân nam trang xuất hiện, nhất định tương đối thú vị.

Khó được trở lại thời thiếu niên, chi bằng tán gẫu phát thiếu niên cuồng đi.

Phỉ Thúy hai mắt mở to, vui mừng xoay quanh: “Vậy cô nương muốn mặc thế nào, Tam cô nương xưa nay thích kiểu dáng thịnh hành, phỏng chừng sẽ làm thân Bát bức váy, Tứ cô nương không cần phải nói, nhất định là trang phục cưỡi ngựa!”

Diệp Khuynh cười mỉm xem Phỉ Thúy bày mưu tính kế cho mình, không định nói ra suy nghĩ, miễn cho nha hoàn này líu ríu phản đối.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Vân và Diệp Như dắt tay nhau đến, hai người sắc mặt đều có chút kích động, chưa vào cửa Diệp Vân đã kêu lên: “Tỷ tỷ, muội nghe mẫu thân nói, ba tỷ muội chúng ta làm quần áo giống hệt nhau thật sao?”

Diệp Khuynh cười bổ sung: “Không phải quần áo giống nhau, chỉ vải giống thôi, kiểu dáng tự theo sở thích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play