“Kêu bọn Vương Lão Tam, Phó Đông đợi Lâm Đống nói được một nửa thì sấm cung, nhớ nhất định không được mang theo vũ khí!”
“Đúng rồi, chung thân đại sự của Phó Đông phỏng chừng có thể thuận tiện giải quyết luôn!”
Phàm là Hoàng đế đều thích loạn điểm uyên ương.
“Nếu có người quen ở Cấm Vệ quân, khi Lâm Đống nói xong không ngại bảo bọn họ cùng nhau quỳ xuống, hô lên, bảo vệ Đại Lương ta, trăm chiến không hối!”
Mắt Lâm Giác và Đoạn Tu Văn càng lúc càng sáng, Lâm Giác khen ngợi: “Làm thế, thánh thượng tất sẽ long tâm đại duyệt!”
Diệp Khuynh nghĩ thầm, toàn mấy thứ năm đó nàng chơi chán thừa lại, khẩu hiệu còn là do nàng nghĩ ra kia!
Ba người thương nghị xong xuôi, xe ngựa cũng đến trước biệt viện Đoạn gia, Đoạn Tu Văn và Diệp Khuynh bước xuống, xa phu trực tiếp quay đầu, chở Lâm Giác về quân doanh.
Trước khi đi, Lâm Giác bỏ lại một câu: “Hài tử ngoan, ngày mai chờ tin tốt đi, chuyện của con cũng cùng giải quyết luôn!”
Diệp Khuynh vui mừng trong lòng, dù thế nào, sau khi xảy ra sự việc kia, nàng và Lâm Đống thành một đôi sẽ không phải là lựa chọn tốt.
Đạo lý rất đơn giản, nếu nàng gả cho Lâm Đống, chỉ cần thấy vợ chồng bọn họ xuất hiện, mọi người sẽ nhắc tới vụ nàng đại náo Lâm phủ, Lâm Đống lại đánh roi vào mặt nàng, tiếp theo là chuyện từ hôn mất mặt.
Nếu hai người tách ra, thời gian lâu dài, chuyện mới mẻ trong Kinh nhiều như vậy, mọi người rất nhanh sẽ quên đi.
Diệp Khuynh đi theo sau Đoạn Tu Văn vào đại sảnh, thấy Đoạn Tu Nguyên một tay ôm Đoạn Mạn Nương, một tay cầm truyện cổ tích, đọc đều đều, Đoạn Mạn Nương hai mắt đỏ như thỏ, rõ ràng sắp không mở nổi mà vẫn thỉnh thoảng rì rầm một tiếng bảo Đoạn Tu Nguyên đừng ngừng lại.
Diệp Khuynh biết bọn họ đang chờ mình, trong lòng cảm động, tiến lên một bước, cẩn thận tiếp nhận Đoạn Mạn Nương trong tay Đoạn Tu Nguyên, Đoạn Mạn Nương cố sức mở mắt ra, thấy Diệp Khuynh, mềm mại gọi: “Tỷ tỷ”, sau đó lập tức nhắm mắt, rất nhanh vang lên tiếng ngáy nhỏ.
Diệp Khuynh chỉ chỉ Đoạn Mạn Nương trong lòng, làm khẩu hình với Đoạn Tu Văn: “Ta mang Mạn Nương đi ngủ.”
Đoạn Tu Văn gật đầu, lại chỉ nha hoàn đi theo, Diệp Khuynh ôm Đoạn Mạn Nương vào nội viện, biệt viện tuy hơi đơn sơ mà quét dọn rất sạch sẽ, Diệp Khuynh mệt mỏi cả ngày, thật sự buồn ngủ, cầm khăn lông lau tay lau mặt cho Đoạn Mạn Nương, lại tự thu dọn bản thân, ngáp dài lên giường.
Một đêm mộng đẹp, sáng sớm, Diệp Khuynh nghe thấy tiếng cười khanh khách bên tai, tiếp theo bàn tay nhỏ bé duỗi đến chọc vào sườn nàng, Diệp Khuynh nhắm mắt, phối hợp né sang bên cạnh, vì thế tiếng cười mềm mại của tiểu cô nương càng thêm lanh lảnh.
Hai người chơi trò tỷ chạy muội đuổi một lúc, Diệp Khuynh trong lòng ghi nhớ lời Lâm Giác hứa hẹn tối qua, nhanh chóng giúp Đoạn Mạn Nương rửa mặt, tùy tiện dùng điểm tâm rồi lên xe ngựa với huynh đệ Đoạn gia.
Bước vào Đoạn phủ, quản sự lập tức lên đón, khuôn mặt tươi cười: “Trước khi đi lão gia phân phó, hôm nay khỏi cần thỉnh an phu nhân.”
Diệp Khuynh buồn cười, nghĩ thầm, xem ra đêm qua cậu mợ chiến đấu kịch liệt, cậu hồi xuân, mợ bị ép buộc không xuống giường nổi.
Chờ Phó thị đi ra mặt trời đã đứng bóng, thấy bà sắc mặt hồng nhuận như hải đường mới ngủ dậy, Diệp Khuynh cũng mừng cho bà, có đôi khi, nữ nhân phải cần nam nhân làm dễ chịu.
Năm đó toàn bộ phi tần trong Hoàng cung, bao gồm cả Lệ phi được Lương Bình đế sủng hạnh nhiều nhất, sắc mặt không một mỹ nhân nào so được với Cửu Công chúa nuôi nửa phủ trai lơ!
Diệp Khuynh biết nữ nhân rất thẹn thùng ở phương diện này, không nói đến tình cảnh tối qua, mà mở miệng nói đến công việc cần làm vào ngày giỗ mẫu thân, Phó thị đáp ứng hết, mọi việc hiến tế cứ để bà xử lý.
Diệp Khuynh nở nụ cười: “Tuy con không tiện ra mặt mà bạc vẫn là có, mợ chớ chối từ, chung quy không thể để người ta nói ngày giỗ mẫu thân còn cần nhà mẹ đẻ xử lý!”
Lúc này Phó thị mới ngừng lời, Diệp Khuynh lại nói đã hai ngày trôi qua, nên trở về, Phó thị kéo tay nàng có chút lưu luyến, đưa tiễn đến tận cửa lớn, sai người chuẩn bị rất nhiều lễ vật, ngay cả bình Nhuyễn hương cao Bình Dương Công chúa tặng cũng trong số đó!
Diệp Khuynh cười nhiều đến cứng cả mồm, lại hàn huyên vài câu, nhanh chóng giao bé con Đoạn Mạn Nương trong tay cho Phó thị, tiểu nha đầu này thật sự rất nặng!
Đoạn Mạn Nương chớp chớp mắt, rối rắm nửa ngày mới mở miệng: “Tỷ tỷ, muội rất thích tỷ, cơ mà Đại ca vẫn không thể tặng cho tỷ đâu —“
Diệp Khuynh ngạc nhiên, Đoạn Mạn Nương ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào: “Mạn Nương lớn lên sẽ làm tân nương của Đại ca!”
Diệp Khuynh cười lớn, gật đầu liên tục: “Vậy tốt lắm, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ thêm trang cho muội, yên tâm đi!”
Đoạn Mạn Nương thò người qua, bẹp một cái hôn lên mặt Diệp Khuynh, cười hì hì: “Muội nghĩ ra rồi, muội gả cho Đại ca, thì Nhị ca tặng cho tỷ là xong!”
Diệp Khuynh: “…”
Xung quanh đều là hạ nhân thân tín Phó thị, nghe vậy phì cười, Phó thị bên cạnh vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ vào mông Đoạn Mạn Nương, quát: “Ngươi tiểu hài tử bé ti bé teo, suốt ngày nói vớ vẩn gì thế! Được rồi được rồi, nhanh về phòng cho ta, đừng đứng chỗ này dọa người!”
Lại vẫy tay với Diệp Khuynh, tiếp tục dạy dỗ nữ nhi, Diệp Khuynh nhịn cười, xoay người lên xe.
Nàng ngồi xuống, cả người thoải mái, lần này từ nhà cậu trở về nàng không còn lẻ loi một mình, xảy ra chuyện gì, phủ Đoạn đại Học sĩ luôn là chỗ dựa cho nàng.
Huống chi, từ việc Đoạn Tu Văn nhanh như vậy đã dẫn Lâm Giác đến tìm nàng có thể thấy biểu ca tương đối đáng tin, Đoạn Tu Văn trẻ tuổi lại có năng lực, núi dựa này có thể ăn đến nửa đời sau khỏi lo.
Diệp Khuynh về tới phủ Định Quốc công, trở lại Phù Dung cư của mình, thay quần áo, rửa mặt chải đầu lập tức đi gặp Diệp lão Thái quân.
Diệp lão Thái quân bên kia như thường ngày vẫn là một phòng toàn người, kế mẫu Từ thị và Nhị thẩm Trương thị đều ở đây, còn có hai đường muội và một đường đệ nhỏ tuổi.
Đầu tiên Diệp Khuynh hành đại lễ với Diệp lão Thái quân, Từ thị cùng Trương thị có chút mất tự nhiên.
Ai chẳng biết con dâu là người ngoài, ở nhà dòng dõi như phủ Định Quốc công càng thêm chú trọng lễ giáo, ví dụ đơn giản nhất, lúc ăn cơm, Diệp lão Thái quân, Diệp Khuynh và hai đường muội, chỉ cần họ Diệp là được ngồi xuống ăn, mà Trương thị cùng Từ thị thì phải đứng bên hầu hạ.
Nhà hai người tuy kém phủ Quốc công, nhưng cũng đều có dòng dõi, hiểu quy củ, lúc ở nhà làm cô nương đều như vậy.
Mà kiểu không coi ai ra gì như Diệp Khuynh đúng là chưa từng thấy qua, trước nay cô nương này thỉnh an lão Thái quân xong thì lập tức ngồi xuống, đừng nói ân cần thăm hỏi, thưởng cho ngươi một ánh mắt đã là phúc khí tu luyện tám đời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT