Đáng tiếc lần này Đoạn Tu Văn gặp được không phải công tử lụa là Kinh thành, mà là kiện tướng trong quân đã ma luyện biên quan ba năm, gần như trong nháy mắt Đoạn Tu Văn ra tay, Lâm Đống lập tức xoay người cởi ngoại bào, đồng thời tay phải cầm ngoại bào xoay tròn, bột phấn toàn bộ rơi vào ngoại bào.

Lúc này nhờ Đoạn Tu Nguyên nhỏ giọng giải thích, Diệp Khuynh đã biết thân phận Lâm Đống, xem Lâm Đống đã cởi ngoại bào, chỉ mặc một thân trang phục võ sĩ bó sát người, lưng thẳng eo thon, vai rộng mông cong, dáng người tốt vô cùng, phối hợp với gương mặt tuấn lãng, anh khí bừng bừng, không nhịn được nghĩ, người này đúng là nhân tuyển trai lơ bậc nhất!

Vũ khí Đoạn Tu Văn ra hết mà không làm gì được Lâm Đống, trơ mắt nhìn Lâm Đống tiếp cận, hai người lướt qua nhau, bả vai Lâm Đống khẽ động, đập vào làm Đoạn Tu Văn liên tục lùi hai bước.

Đoạn Tu Nguyên đang định tiến lên ngăn cản, Diệp Khuynh lại giành trước một bước đẩy Đoạn Tu Nguyên sang bên, mặc cho Lâm Đống bắt lấy cổ tay mình.

Đoạn Tu Văn ôm ngực, khuôn mặt luôn ý cười doanh doanh mang sự nghiêm túc chưa từng có, hắn quát một tiếng, tức giận nói: “Lâm Đống, ngươi muốn làm gì!”

Lâm Đống lười đáp lời, túm Diệp Khuynh đi nhanh ra ngoài, mà Diệp Khuynh thì vẫn rảnh quay đầu, trấn an biểu ca: “Ta không sao, biểu ca đừng đuổi theo, đuổi theo cũng đánh không lại —“

Đoạn Tu Văn chỉ cảm thấy ngực bị đụng càng đau hơn, biểu muội rốt cuộc là nhà ai!

Mắt thấy Diệp Khuynh bị Lâm Đống túm ra khỏi khoang thuyền, nàng vội vàng nói thêm một câu: “Nếu ngày mai ta vẫn chưa trở về, đi tìm tổ mẫu ta, bảo tổ mẫu đến Lâm phủ tính sổ với lão nhân Lâm gia!”

Lâm Đống nhíu mày, có chút bất ngờ nhìn nữ tử trong tay, nàng hôm nay có chút khác ngày ấy, ngày ấy nàng mất lí trí, cuồn loạn vung roi, hạ nhân tới gần đều bị thương, hôm nay dưới tình huống bất lợi như vậy còn có thể sắp xếp biện pháp tu bổ.

Nếu không phải Diệp Khuynh đã chính miệng thừa nhận, hắn đã nghi ngờ mình bắt sai người!

Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu, hai người đã đứng trên sàn thuyền, thuyền nhỏ Lâm Nhất lái ngay trước mắt, Lâm Đống không chút do dự ôm eo Diệp Khuynh, mũi chân khẽ chuyển mang nàng nhảy xuống.

Diệp Khuynh nhướng mày, trong lòng ca ngợi, họ Lâm ngực rộng cứng cáp hữu lực, quả nhiên nhân tuyển trai lơ thượng giai.

Lâm Đống nào hiểu tiểu tâm tư trong đầu Diệp Khuynh, chỉ thấy nữ tử trong lòng hai mắt sáng quắc, làm người khác táo bạo, nữ nhân này quả nhiên vẫn không biết cấp bậc lễ nghĩa như trước!

Lâm Đống nghiêng đầu, bỏ qua tầm mắt Diệp Khuynh, trầm giọng quát: “Khai thuyền!”

Đoạn Tu Văn đen mặt, chạy ra khỏi khoang, xem thuyền nhỏ đang lướt đi rất nhanh, hung hăng nói: “Thuyền công, đuổi theo cho ta! Đuổi kịp thưởng một trăm lượng bạc, quyết không nuốt lời!”

Vừa nói dứt lời, lấy một xấp ngân phiếu trăm lượng bạc trong tay áo ra, vài tên thuyền công hai mắt sáng rực, nhất tề ra sức, thuyền lầu tăng tốc đuổi theo thuyền nhỏ phía trước.

Chưa đi được bao xa, hai bên đột nhiên chạy ra ba chiếc thuyền lầu, xếp thành một hàng, vừa hay chặn đường thuyền Đoạn Tu Văn, Đoạn Tu Văn môi mỏng khẽ mím, trừng mắt nam tử trẻ tuổi ngồi lấp lửng ở mạn thuyền đối diện, dường như sắp ngã xuống.

Nam tử thân áo bào trắng, tóc dài rối tung, mặt mày tuấn tú, tay giơ bình rượu, hướng về ánh trăng, “Mỹ nhân, uống! Cạn chén này, bản điện hạ sẽ mang người về cung!”

Đoạn Tu Văn gần như gằn từng chữ từ kẽ răng: “Thái tử điện hạ!!”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Thái tử Cao Hạo phiếm đỏ hồng, hơi nâng mắt, tà tà liếc Đoạn Tu Văn, “Tiểu Đoạn Trạng Nguyên, làm sao, ngươi cũng muốn bồi bản Thái tử uống một chén? Vậy ngươi phải thay nữ trang trước mới được!”

Đoạn Tu Văn tự động bỏ qua lời hoang đường từ Thái tử, trầm giọng nói: “Mong Thái tử điện hạ cho thần qua!”

Cao Hạo than nhẹ một tiếng, cổ tay hơi nghiêng đổ chén rượu ngon xuống hồ, dưới ánh trăng tạo nên một chuỗi gợn sóng, hắn che ngực, bi thương nói: “Ôi, ngực bản Thái tử đau quá, Đoạn ái khanh, ngực ngươi có đau không?!”

Ngực Đoạn Tu Văn buồn bực đến sắp hộc máu, biết không thể nói đạo lý với tên đểu giả này, mắt thấy thuyền nhỏ Lâm Đống càng lúc càng xa, hắn cắn răng nói với Đoạn Tu Nguyên phía sau, “Chúng ta lên thuyền nhỏ!”

Thuyền lầu thân to, phương hướng khó đổi, chuyển sang thuyền nhỏ, ba chiếc thuyền của Thái tử chưa hẳn cản được bọn họ!

Ai ngờ còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng phụt phụt, đồng thời xung quanh vang lên tiếng kêu hoảng hốt:

“Thuyền lật! Có quỷ nước!”

“Mau cứu người, nhanh nhanh, bắt lấy sào!”

Đoạn Tu Văn lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt, Đoạn Tu Nguyên há hốc mồm, một lúc lâu sau nhẹ giọng hỏi: “Ca ca, hiện tại chúng ta làm sao giờ?”

Diệp Khuynh ngó về phía sau, Lâm Đống thấy nàng lộ ra nửa bên gáy ngọc tuyết trắng, theo bản năng chuyển tầm mắt, rất nhanh lại quay về, hừ lạnh, “Nhìn cái gì, Đoạn Tu Văn không đuổi kịp, thủ hạ ta hẳn đã đánh chìm hết thuyền nhỏ!”

Diệp Khuynh ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, dịu dàng nói: “Biểu ca đuổi theo cũng vô dụng, ta chỉ tò mò, lúc nào Tướng quân mới buông tay? Nam nữ luôn thụ thụ bất thân.”

Lâm Đống như bị bỏng tay, roạt một cái buông ra, một lát sau hắn vẻ mặt kỳ lạ trừng Diệp Khuynh, thiếu nữ trước mắt sau khi hắn nới tay, không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo — trước vuốt tóc, phủi vạt áo hơi nhăn, tiếp theo thi lễ với Lâm Đống, nhẹ nhàng cất lời: “Lâm Tướng quân, thiếp thân hữu lễ.”

Lâm Đống nheo mắt, nhìn thiếu nữ dịu dàng có lễ trước mắt, thế nào cũng không giống người đàn bà chanh chua ngày ấy đại náo phủ Tướng quân!

Chẳng lẽ đang có âm mưu gì?

Lâm Đống hừ lạnh, xem như đáp lại lời Diệp Khuynh.

Diệp Khuynh cũng không giận, đáp lại là tốt rồi, chứng minh nam tử trước mắt có thể khai thông.

Nàng hơi cúi đầu, tay đặt trước người, có vẻ vô cùng đoan trang lễ phép, dịu dàng hỏi: “Không biết Tướng quân mời tiểu nữ tử đi ra, là có việc gì?”

Giọng nói Lâm Đống bất giác thấp xuống, “Dẫn ngươi đến một chỗ.”

Diệp Khuynh vẫn dịu dàng như trước: “Là chỗ nào mà phải dùng thủ đoạn như thế, khuê dự cô nương gia là không thể khinh thường.”

Lâm Đống nghĩ thầm, ngươi còn khuê dự gì đáng nói, nếu không phải lão nhân trong nhà lên tiếng, hiện tại đã sớm là gái bị chồng bỏ!

Có điều thấy Diệp Khuynh dịu dàng, không nói nên lời độc ác, cuối cùng, Lâm Đống chỉ có thể hừ lạnh: “Đến nơi ngươi sẽ biết, khỏi cần hỏi nhiều!”

Nói xong Lâm Đống xoay người, dáng vẻ không muốn nói nhiều.

Lâm Nhất chèo thuyền mở to mắt há hốc mồm, hai mắt gần như rớt ra ngoài, đây là Tướng quân giết người không chớp mắt nhà bọn họ sao, mới nói hai ba câu đã bị tiểu nương tử Diệp gia làm cho chạy trối chết!

Hắn thật muốn gào lên, Lâm Nhị, Lâm Tam, Lâm Tứ, nhanh đến xem náo nhiệt!

Diệp Khuynh thấy Lâm Đống quay người sang chỗ khác, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Lâm Đống, dịu dàng khuyên nhủ: “Lần sau nhớ đừng làm vậy, nếu đổi thành cô nương khác sẽ xấu hổ giận dữ đến mức treo cổ tự vẫn!”

Lâm Đống không trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng coi như đáp ứng.

Diệp Khuynh âm thầm buồn cười, Lâm Đống cũng không khó ở chung như trong tưởng tượng, tổ phụ nàng, phụ thân và các ca ca đều là dạng này, chỉ cần mình thái độ mềm mỏng, dịu giọng khuyên giải, mặt ngoài bọn họ ác thanh ác khí, mà cuối cùng chịu thua vẫn là bọn họ!

Diệp Khuynh nói xong câu này, nghiêng người, cũng quay lưng lại Lâm Đống, dáng vẻ tiểu thư khuê các tri lễ thủ tiết.

Lâm Đống khẽ nghiêng, từ phía sau xem bờ vai nàng nhỏ gầy lại thẳng thắn như trúc, quả thật không hề giống vẻ ác hình ác trạng ngày ấy!

Bên hông nàng chỉ buộc dây lụa tơ tằm màu đồng, càng nổi bật vòng eo tinh tế, nhớ lại vừa rồi vòng eo này ngay dưới tay mình, mềm mại không thể tưởng nổi, họng Lâm Đống hơi khô, hắn ánh mắt thâm trầm nhìn bóng lưng Diệp Khuynh một lát, lần này hoàn toàn quay đi.

Diệp Khuynh thì đang yên lặng tính toán trong lòng, xem hành vi Lâm Đống, xác nhận lâm thời ra quyết định, hắn vốn không biết mình ở trên thuyền lầu cách vách, bằng không chỉ sợ đã động thủ ngay từ đầu, nghĩ tới nghĩ lui phỏng chừng là đóa cung hoa mình tiện tay tặng ra ngoài đã tiết lộ sơ hở.

Ra ngoài chơi còn mang theo bốn thủ hạ biết bơi, thậm chí dụng cụ đánh chìm thuyền cũng mang theo, có thể thấy hắn làm người kín kẽ đến mức độ nào.

Từ hành động lâm thời ra quyết định, có tiếp ứng, có bọc hậu, đến ngay cả vũ lực cá nhân cũng tính toán, bằng không sẽ không chỉ mình hắn lên thuyền.

Diệp Khuynh cảm khái, xem ra thế hệ này Lâm gia xuất hiện vị tướng tài khó lường!

Lại ngẫm đến phủ Định Quốc công, một đàn nữ quyến chỉ biết tranh danh đoạt lợi, mà không biết rằng đế sủng không đáng tin nhất, ăn vốn tổ tông thì ăn được bao nhiêu năm, mấu chốt vẫn là binh sĩ nhà mình có thể đứng lên!

Diệp Khuynh phiền muộn, ngẩng đầu ngắm cảnh, một lúc lâu sau nàng giật mình, mặt nước đang gợn sóng!

Lúc Diệp Khuynh lên thuyền, đi đến gần sân khấu giữa hồ không tốn thời gian bao lâu, mà hiện tại xem mặt nước mênh mông xung quanh, thuyền nhỏ rõ ràng đã ra khỏi phạm vi thôn trang!

Diệp Khuynh hiếu kỳ, Lâm Đống muốn dẫn nàng đến chỗ nào.

Thuyền nhỏ đi được nửa canh giờ, thủ hạ chèo thuyền quả nhiên khéo léo, mặt sông xem bằng phẳng mà bên dưới không ít đá ngầm, thuyền nhỏ lại rất ít khi xóc nảy.

Thuyền nhỏ một đường đi nhanh, cuối cùng dừng lại, Diệp Khuynh đứng trên thuyền, nâng mắt nhìn, nơi cách bờ sông không xa có vài lửa trại, xung quanh đầy bóng người, cảnh tượng bận rộn.

Đến nơi này, sắc mặt Lâm Đống càng nghiêm túc, hắn liếc Diệp Khuynh, trầm giọng nói: “Đi theo ta!”

Nói xong, Lâm Đống sải bước đi nhanh về phía trước, Diệp Khuynh ngẩn người, chết tiệt, ngươi không biết chân mình dài hơn người khác bao nhiêu sao!

Nàng cắn răng chạy chậm theo. Lâm Nhất đang bận rộn buộc thuyền vào bờ vừa thấy, bất đắc dĩ lắc đầu, cơ hội tốt thế này cơ mà, nếu là hắn khẳng định sẽ nắm tay muội tử cùng nhau đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play