Lại một màn sương mờ tràn ngập, lần này, sau khi sương khói tán đi biến thành cảnh tượng náo nhiệt, có người gánh hàng rong, có tiểu nương tử bán đậu hủ, hắn cởi bỏ áo thư sinh, thay bằng quần áo ngắn khuân vác, ngồi góc đầu đường.
Vừa thấy một bà bà té ngã, thư sinh lập tức chạy vội qua, nâng dậy, bà bà vừa định nói lời cảm tạ mà thấy rõ mặt thư sinh, lập tức đau khổ cầu xin: “Tha cho lão thân đi, lão thân vừa lên chức bà cố không lâu, thật sự không làm nổi việc hồng tụ thêm hương!”
Người xung quanh cũng bắt đầu ghé tai nghị luận:
“Đây là tên thần kinh thích hồng tụ thêm hương kia à?”
“Đúng rồi, nghe nói bắt cóc Bát phu nhân nhà Trần viên ngoại, may mắn Trần viên ngoại tìm được nhanh!” “Chậc chậc, nhìn cũng không đến nỗi nào mà!”
Thư sinh da mỏng, mặt đỏ bừng lên, nữ tử trong họa đột nhiên xuất hiện, lưng đối lưng với thư sinh, cho nên mọi người dưới sân khấu vẫn không nhìn thấy mặt nàng, nàng buồn bã: “Nếu vất vả, hay là bỏ cuộc đi!”
Thư sinh lấy dũng khí, hắn nắm chặt hai tay, lớn tiếng nói: “Không, ta không bỏ cuộc! Ta nhất định làm được!”
Tiếp theo, cảnh tượng biến hóa rất nhanh, thư sinh cần cù chân thành giúp đỡ người khác, nhặt hàng bị rơi khi người gánh rong ngã, ngày ngày dọn dẹp đường phố, tiếp đón khách cho khách điếm ế ẩm, chẻ củi múc nước hộ lão nhân cô độc —
Tóm lại, chỉ cần có thể giúp người, thư sinh nỗ lực làm.
Một ngày, hai ngày, một năm trôi qua, người trên phố không còn mang ánh mắt cảnh giác nhìn thư sinh, mà thay bằng tươi cười chào đón, thư sinh cũng cảm nhận được sự biến hóa này, giọng đọc sách ban đêm càng vang to rõ ràng hơn, và bức họa bóng lưng mỹ nhân vẫn treo ngay bên cạnh hắn.
Cứ cách một thời gian, mỹ nhân trong họa sẽ quay lại một phần, lúc này đã nhìn thấy được chiếc cằm duyên dáng cùng cái gáy thon dài của nàng, trắng nõn phấn hồng làm người khác càng thêm chờ mong ngày được nhìn chính diện, hận không thể xắn tay áo lao lên sân khấu thay thư sinh làm vài chuyện tốt!
Diệp Khuynh lấy hai quả nho bỏ vào miệng, nghĩ thầm, đây là khuyên người ta hướng thiện, tiếp theo nữ tử trong họa hẳn càng ngày càng xinh đẹp, cuối cùng kết thành chim liền cành với thư sinh!
Dần dần có người hỏi duyên cớ vụ hồng tụ thêm hương ngày ấy, hóa ra, nữ tử trong họa trộm Bát phu nhân nhà Trương viên ngoại xong còn để lại chữ trước cửa — Mỹ nhân tất nhiên để hồng tụ thêm hương.
Thư sinh cười khổ, vẻ mặt vô tội mở hai tay: “Tối hôm đó đọc sách mệt, cứ thế ngủ quên trên bàn học, sau đó Trương viên ngoại dẫn đám gia đinh vọt vào.”
Dừng lại, hắn bổ sung: “Chỉ cần so sánh sẽ biết, chữ trước cửa không phải bút tích tiểu sinh —“
Nhờ biểu hiện tốt hơn một năm nay hắn kiên trì không ngừng nghỉ, hàng xóm láng giềng đều tin tưởng, ánh mắt nhìn hắn hiền lành hơn nhiều.
Thanh danh thư sinh dần truyền xa, có đại thiện nhân họ Trang nghe kể rất cảm động, tìm bà mối tới cửa muốn gả nữ nhi cho hắn.
Diệp Khuynh kinh ngạc dừng ăn, xung quanh vang khắp tiếng hít sâu, tình tiết đúng là biến chuyển bất ngờ.
Đương nhiên, trong lòng thư sinh vẫn nhớ mãi không quên bóng lưng mỹ nhân trong họa, không lập tức đáp ứng, ban đêm, thư sinh cất lời hỏi, mỹ nhân trong họa trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng trả lời: “Ta vốn là một u hồn trong họa, hai ta người quỷ khác biệt, không phải lương xứng, Trang Đại tiểu thư ta đã xem qua, dịu dàng hiền thục, lại xinh đẹp như hoa, hồng tụ thêm hương cho tiên sinh, không thể tốt hơn.”
Thư sinh không nói gì, ngày hôm sau đáp ứng bà mối tới cửa, rất nhanh căn phòng rách của thư sinh đổi mới hoàn toàn, trang trí thành tân phòng, kiệu hoa đỏ thẫm nâng đến trước cửa Trang Đại tiểu thư, phía sau đồ cưới chất đầy, hàng xóm láng giềng đến mừng lễ đều nói thiện giả thiện báo, người tốt có phúc của người tốt, chờ ngày sau thư sinh trúng khoa cử, Trang tiểu nương tử sẽ được hưởng phúc.
Thư sinh nhấc khăn voan, dưới ánh nến, khuôn mặt Trang đại tiểu thư như họa, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn thư sinh, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
Đây coi như kết cục viên mãn cho tài tử giai nhân, mà không biết vì sao, trong lòng Diệp Khuynh cứ thấy trống rỗng, chung quy thiếu gì đó.
Một khắc động phòng đáng giá ngàn vàng, thư sinh thổi tắt nến.
Sương mù bỗng ùa đến, thư sinh chỉ mặc áo đơn thuần trắng, đứng giữa màn sương, mờ mịt nhìn xung quanh, bóng lưng mỹ nhân xuất hiện, càng lúc càng xa, thư sinh sợ hãi đuổi theo, đồng thời hô lớn: “Cô nương, nàng định đi đâu?!”
Nữ tử dừng chân, thở dài: “Duyên phận chúng ta đã hết, tiên sinh xin hãy bảo trọng.”
Thư sinh hai tay nắm chặt, lẩm bẩm: “Nàng muốn đi ta không giữ được, ta chỉ có một thỉnh cầu cuối cùng, để ta được nhìn thấy mặt nàng, có được không?”
Giọng nói hắn thành khẩn, mang theo vẻ cầu xin nhè nhẹ, ngay cả mọi người bên dưới sân khấu cũng cho rằng mỹ nhân kia nhất định sẽ quay sang!
Bắt đầu từ khi hai người gặp nhau, khanh bản giai nhân nề hà làm tặc đã trộm rất nhiều đồ cho thư sinh, sau này thư sinh chịu đựng mọi lời đồn đãi làm rất nhiều điều vì nàng, ràng buộc giữa hai người không thể nói không sâu, thậm chí theo kịch bản bình thường hai người hẳn là một đôi!
Mỹ nhân kia vẫn không xoay người, chỉ từ tốn thở dài: “Hiện giờ tiên sinh đã có kiều thê bên người, hái xuống đóa hoa giải ngữ này thì phải biết rằng, dù có muôn hoa ngàn nụ trên thế giới cũng chẳng còn liên quan đến tiên sinh!”
Nàng thì thào nhẩm lại, dù sao muôn hoa ngàn nụ trên thế giới cũng chẳng còn liên quan đến ngươi!
Lời này nàng thật muốn giáp mặt ném thẳng vào Lương Bình đế lúc hắn cưới Nguyên phi!
Tình tiết vở kịch biến đổi bất ngờ, mỹ nhân trong họa được sáng tạo đủ thú vị nhưng không bằng câu nói vẽ rồng điểm mắt cuối cùng.
Diệp Khuynh nhìn về phía Đoạn Tu Văn, giọng nói hơi kích động: “Câu nói cuối cùng viết thật quá hay, sao biểu ca nghĩ ra được?!”
Xem Diệp Khuynh hai mắt sáng lấp lánh sùng bái nhìn, Đoạn Tu Văn ngượng ngùng quay đi, ho nhẹ vài tiếng, giải thích: “Thật ra lúc đó soạn kịch nghĩ, diễn kịch chủ yếu là nữ quyến xem, cho nên mới bỏ thêm câu cuối cùng.”
Diệp Khuynh im lặng, biết ngay mà, Đoạn Tu Văn làm gì có giác ngộ cao như vậy!
Vở diễn rốt cuộc kết thúc, các đào kép cùng nhau lên chào đáp tạ chư vị khách nhân, quản sự lúc trước dẫn đường đứng chính giữa, tươi cười nói: “Tạ các vị đã đến, quy củ cũ, các vị nể mặt đào hát ra sức như vậy, ít nhiều cho chút tiền trà!”
Có người phía dưới kêu lên: “Bảo mỹ nhân trong họa quay người qua, gia có rất nhiều bạc!”
Lập tức ào ào vang lên tiếng ủng hộ, Diệp Khuynh hiểu được, ngay cả nàng là nữ tử cũng muốn được nhìn mặt mỹ nhân trong họa, huống chi nam tử.
Quản sự kia cười híp mắt, không tức giận, cất cao giọng: “Không dối gạt các vị gia, Yên Nương là đào hát mới gia nhập, các vị thưởng nhiều tiền trà, tiểu nhân nhất định dẫn nàng ra đáp tạ!”
Có dăm ba thuyền nhỏ từ sân khấu hướng ra ngoài, từng cái đến các thuyền lầu khác nhau, thuyền chỗ Diệp Khuynh thì thấy một tiểu nha đầu lung linh đáng yêu búi song kế, ước chừng bảy tám tuổi nâng khay tròn, miệng chúc lời may mắn, nhảy lên thuyền lầu: “Chúc mừng đại gia, chúc mừng đại gia, ngày ngày thần tài đến, tháng tháng có hỉ sự!”
Hai huynh đệ Đoạn Tu Văn và Đoạn Tu Nguyên tùy ý lấy mấy khối bạc vụn bên hông quăng vào khay tròn, Đoạn Mạn Nương sờ túi nhỏ của mình, lưu luyến nhấc khối nguyên bảo bạc hình con vịt bỏ vào.
Trước kia Diệp Khuynh làm Hoàng hậu, việc đánh thưởng căn bản không cần nàng quan tâm, bên người có công công chuyên môn phụ trách nâng khay đặt nguyên bảo bạc ấn dấu quan, tỷ lệ cao, màu sắc cũng đẹp, lộng lẫy bóng loáng, một khay là năm mươi lượng bạc.
Lúc Diệp Khuynh tâm tình không tốt, thưởng không giống nhau, ít nhất là mười lượng bạc, mà đúng dịp Diệp Khuynh tâm tình tốt thì thưởng hai mâm bạc ra ngoài cũng có.
Hậu cung Lương Bình đế, ngoại trừ Nguyên phi của cải nhiều, các phi tử khác đều không thể so với Diệp Khuynh, ai bảo nàng là Hoàng hậu, tài sản riêng của Hoàng gia rất nhiều thứ trong tay nàng, tiền lãi thôn trang hằng năm kha khá, hơn nữa cộng thêm không ít cửa hàng, ngay cả đồ cưới bản thân Diệp Khuynh cũng chẳng cần động đến.
Quen việc người bên cạnh mang bạc, chỗ hỏng duy nhất chính là Diệp Khuynh dưỡng thành thói quen trên người không mang bạc.
Hiện tại nàng rơi vào cảnh túng quẫn, Diệp Khuynh sờ sờ tay áo, mà không moi được một văn tiền, tiểu nha đầu nâng khay tha thiết trông mong nhìn nàng, Diệp Khuynh hơi sĩ diện, hơn nữa vở kịch hợp tâm ý nàng, không thưởng không được.
Tay nàng chậm rãi rời khỏi áo, sau đó ngẫm nghĩ, làm thiên kim quý nữ phủ Định Quốc công, trâm cài, hoa tai, vòng tay nàng đeo không thứ nào không phải trân phẩm, phần lớn do trưởng bối ban cho.
Nói cách khác, đều đã ký tên đóng dấu, chỉ cần đưa ra ngoài, người hữu tâm có thể nhận ra là đồ bên người nàng.
Số châu báu trang sức đó thường ngày đem đi tặng người thân không sao, dù sao mọi người đều trong một vòng kết giao, nhưng nếu lưu lạc vào tay đào hát, thanh danh Diệp Khuynh xong luôn.
Cho nên mấy thứ này không thể đem thưởng.
Cuối cùng, Diệp Khuynh sờ đầu, tháo đôi hoa lụa buổi sáng vừa cài, đôi hoa lụa này phỏng theo phù dung trắng, vì là đồ trong cung ban ra cho nên tạo hình giống như đúc, đem thưởng sẽ không dọa người.
Tiểu nha đầu mắt to chớp lóe, hành lễ lui xuống, lúc này Diệp Khuynh mới rảnh hỏi Đoạn Tu Nguyên, nàng phát hiện biểu đệ tính tình trầm ổn, có gì nói đó, là nhân tuyển tốt để hỏi thăm chuyện vặt.
Diệp Khuynh tò mò hỏi: “Vì sao biểu đệ và biểu ca đánh thưởng không nhiều bằng biểu muội?”
Con vịt nhỏ của Đoạn Mạn Nương ít nhất phải năm lượng bạc, vừa thấy chính là quà ngày lễ tết, trưởng bối cố ý bảo tiệm vàng bạc đánh thành hình dáng đáng yêu.
Mấy khối bạc vụn Đoạn Tu Văn cùng Đoạn Tu Nguyên đưa ra, cộng lại cùng lắm được ba bốn lượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT