Cách vài ngày sẽ phải thẩm tra lại sổ sách một lần, cho nên Phó thị cầm bút không thấy ngượng tay, chữ Phó thị không thể nói là đẹp, nhưng nhìn được, khá tinh tế, thanh tú, lúc ban đầu bà viết rất nhanh, đển phía sau càng lúc càng chậm, nửa ngày mới thêm được tên một món ăn.
Diệp Khuynh cười: “Không cần viết tất cả đâu, tầm tầm là được, đưa con xem đi.”
Phó thị đưa hai trang giấy viết đầy chữ cho Diệp Khuynh, Diệp Khuynh cẩn thận xem, chữ viết Phó thị tinh tế mà nội dung lại lộn xộn, quả nhiên nghĩ gì viết đó, bữa chính, điểm tâm, hoa quả trộn lẫn với nhau.
Diệp Khuynh lấy bút lông, bắt đầu đánh dấu từng món, sau đó giao cho Phỉ Thúy bên cạnh: “Ngươi chép lại những món ta đã đánh dấu, phân ra từng phần, đầu tiên là món chính rồi đồ ăn khác, điểm tâm ngọt và hoa quả đặt cuối cùng.”
Phỉ Thúy há hốc mồm, xua tay liên tục: “Nô tỳ, nô tỳ không biết chữ, tiểu thư.”
Diệp Khuynh ngẩn người, nàng quên mất, nơi này không phải Khôn Trữ cung của nàng, vài nữ quan dùng thuận tay đều không có đây, Diệp Khuynh thầm than trong lòng, ngoài kế hoạch rèn luyện thân thể còn ghi thêm một dự định — bồi dưỡng thủ hạ.
Diệp Khuynh chấp nhận số phận giơ tay ra, “Lấy giấy đến, ta viết vậy.”
Phó thị lại chỉ vào đại nha hoàn mặt tròn bên cạnh: “Bảo Tịch Mai viết đi, Tịch Mai từng học chữ với ta, chép lại dễ dàng.”
Diệp Khuynh vui vẻ, nàng lườm Phỉ Thúy, Phỉ Thúy xấu hổ cúi đầu, hu hu hu, tiểu thư, Phỉ Thúy làm ngài mất mặt rồi!
Tịch Mai chỉ miễn cưỡng biết chữ mà thôi, chữ đương nhiêu không đẹp, Diệp Khuynh liếc vài lần, không nhìn nổi nữa, cuối cùng vẫn là tự mình ra tay chép.
Chữ nàng cũng không đặc biệt đẹp, nhưng viết rất đại khí, từng nét từng đường đều cứng cáp, thật ra không khó hiểu, nàng cưỡi ngựa bắn cung lợi hại, cơ bắp đương nhiên cũng mạnh, viết chữ tương đối có lực.
Đáng tiếc, Diệp Khuynh vừa cầm bút đã thấy sự khác biệt, thân mình này thật quá yếu ớt vô lực, viết chữ mới một lát mà cổ tay bắt đầu nhức mỏi.
Thật vất vả chép xong, cổ tay Diệp Khuynh gần như không nâng nổi.
Nàng bắt đầu giảng giải cho Phó thị, “Mợ xem, mấy món bình thường thích ăn, bữa ăn chính khá được, chay mặn hợp lý, có điều ăn cơm xong, điểm tâm ngọt và mứt hoa quả ăn hơi bị nhiều.”
Phó thị ngạc nhiên: “Từ nhỏ mợ đã thích ăn đồ ngọt, biểu muội con cũng giống tính ta —“
Nghĩ đến dáng người Đoạn Mạn Nương nho nhỏ tròn vo, Phó thị đột nhiên lo lắng tương lai tiểu nữ nhi.
Đôi mi thanh tú Diệp Khuynh nhíu lại: “Con thấy mợ cũng thích ăn hoa quả, hoa quả tuy tốt cho da nhưng rất ngọt, ăn nhiều vẫn sẽ béo.”
Phó thị sờ mặt mình: “Thế vừa muốn da đẹp vừa muốn gầy thì làm sao giờ?”
Diệp Khuynh chỉ trang giấy trên tay: “Có thể ăn móng giò cùng cá, hai thứ này đều tốt cho da, còn có cà tím loại bỏ tàn nhang, cà chua giúp trắng hơn —“
Phó thị nghe xong hai mắt tỏa sáng: “Con nói thật sao?”
Diệp Khuynh cười híp mắt gật đầu, những thứ này đã được các nữ quan của nàng nghiêm khắc kiểm chứng, thí nghiệm qua phần đông cung nữ, dù sao trong cung nhàm chán, không mân mê mấy thứ này thì biết làm chi.
“Dưa chuột và mướp đắng đều giảm cân, nhớ phải ăn nhiều.” Diệp Khuynh nhấn mạnh, Phó thị gật đầu liên tục: “Lát nữa mợ lập tức nói với phòng bếp!”
Gia đình như bà chỉ cần nói với phòng bếp dùng nguyên liệu nào để nấu, về phần thao tác ra sao, làm cách nào khiến đồ ăn trở thành mĩ vị thì chính là việc của phòng bếp, không cần bà quan tâm.
“Nước trái cây có vấn đề về trình tự, về sau mợ đừng uống sau khi ăn, đổi thành trước bữa ăn đi —” Diệp Khuynh búng trang giấy trong tay.
Phó thị vẻ mặt khó xử: “Mợ uống nước hoa quả trước khi ăn sẽ càng ăn càng đói, giống như có vô số móng vuốt đang cào cấu trong bụng ấy.”
Diệp Khuynh nở nụ cười: “Trước khi ăn cơm mợ ăn một quả táo hoặc lê, lấp bớt bụng, lúc vào bữa chính sẽ ăn ít hơn một chút, trước khi ăn cũng có thể uống trước một chén canh.”
Phó thị bừng tỉnh, lời này rất có đạo lý.
Diệp Khuynh nói rất nhiều, Phó thị cẩn thận ghi nhớ, Diệp Khuynh đứng lên, đi tới trước cửa sổ, mắt nhìn quanh, phủ Đoạn đại Học sĩ chia năm phần, tầng tầng lớp lớp, nàng chỉ bên ngoài: “Thường ngày mợ nên đi nhiều một chút, có chuyện gì tự mình đi đốc thúc, như vậy sẽ đi được nhiều hơn.”
Nữ quyến như các nàng, nhất là tình huống như Phó thị, trên không có cha mẹ chồng, dưới không tiểu cô, mỗi ngày chỉ cần chăm lo việc nhỏ trong phủ, chủ yếu là nói chuyện tán dóc, khâu vài bộ quần áo cho tướng công đứa nhỏ còn phải xem tâm tình và có thời gian rảnh rỗi hay không, quả thật năm ngón tay không dính nước.
Nếu muốn lao động thân thể thì chỉ có biện pháp như vậy.
Diệp Khuynh nhẹ tay chạm vào song cửa sổ, lại nói tiếp: “Khí công Ngũ Cầm Hí Hoa Đà truyền xuống thật ra rất tốt, mợ rảnh rỗi không bằng mỗi ngày bỏ chút thời gian luyện tập.”
Dừng lại, liếc thấy Phó thị vẻ mặt do dự, nàng cười giải thích: “Muốn gầy tất nhiên dựa vào điều chỉnh thực đơn, nhưng mợ luyện tập khí công có thể biến đổi được khí chất.”
Diệp Khuynh thấy Phó thị vẫn nghi ngờ, cười nói: “Con lấy ví dụ này mợ sẽ hiểu ngay, những nữ tử am hiểu ca múa, thường sẽ khác biệt so với người thường.”
Giống như Lệ phi Lương Bình đế cực thích, bởi vì có tài múa, dáng người đẹp vô cùng, hắn và Nguyên phi tình cảm sâu đậm, thích Thục phi khéo hiểu lòng người, vừa yêu vừa hận với Nhu phi, nhưng thị tẩm nhiều nhất vẫn là Lệ phi!
Phó thị nhất thời bừng tỉnh, gật đầu liên tục.
Hai người đang nói chuyện thì có nha hoàn đến báo cáo, “Lão gia đã về, hỏi phu nhân buổi tới ăn cơm nơi nào, nhắc phu nhân chuẩn bị thêm một bình rượu ngon, lão gia đêm nay muốn thưởng thức.”
Phó thị sửng sốt, nhìn đồng hồ tây dương bên cạnh, vỗ đầu, “Ai da, đã đến giờ này rồi, Khuynh Khuynh đói bụng lắm rồi hả, sao không nhắc mợ!”
Diệp Khuynh cười khẽ, “Ở hoa viên ăn không ít điểm tâm, hoa quả cũng ăn nhiều nữa.”
Nàng vừa nói xong Phó thị mới để ý, đĩa nho tẩm nước giếng trên bàn quả nhiên bớt một ít, lướt qua không thấy mà nhìn kỹ lại nhìn ra được vấn đề, phần nho bớt đi rõ ràng đều có màu đậm nhất, cũng là ngọt nhất.
Tâm tình Phó thị phức tạp, nàng chọn hoa quả đưa vào nhà đương nhiên loại tốt nhất, thế mà Diệp Khuynh vẫn kén chọn, có thể thấy được chiều chuộng đến mức nào!
Tâm tư từng dao động trong nháy mắt kiên định lại, Diệp Khuynh làm cháu gái đương nhiên tốt, nhưng con dâu thì thôi đi!
Diệp Khuynh thì không hề thấy ngượng ngùng, nàng đã rất hàm súc rồi, lúc làm Hoàng hậu miệng bị nuôi điêu, sau làm Hoàng Thái hậu, Hiển Khánh đế hiếu thuận, các loại tiến cống bao giờ cũng đưa đến Từ Ninh cung trước.
Như đĩa hoa quả trên bàn, nho phải hái quả tròn, sau đó chọn quả da đẹp nhất, dùng bảng tên trúc phân loại mới đưa tới trước mặt nàng, cung nữ bóc vỏ hai tay phải rửa sạch sẽ, móng tay không được sơn, cũng không được để dài.
Còn quả đào càng chỉ ăn những quả ngọt nhất, bổ hết ra cũng bày ra đĩa, đặt bảng tên trúc, như thế còn phải xem khẩu vị nàng thế nào, khẩu vị không tốt, bưng lên bao nhiêu lại bưng xuống bấy nhiêu.
Phó thị đứng lên, đi được hai bước lại dừng, vừa vặn đến rìa gương, bà nghiêng đầu thấy tiểu mỹ nhân trong gương xấu hổ ngại ngùng, muốn nói lại thôi, Phó thị không thể bước thêm nữa — bà đương nhiên muốn Đoạn Văn Bân nhìn thấy mình thế này, nhưng nếu trước mặt bọn nhỏ thì có vẻ hơi lỗ mãng, bà thì không muốn vậy.
Diệp Khuynh thấy Phó thị chần chừ, lập tức hiểu điều bà băn khoăn, lập tức đứng lên cười nói: “Mợ đừng lo, com sẽ nói với cậu rằng mợ khó chịu trong người, cậu trực tiếp lại đây, vợ chồng hai người cứ vui vẻ ăn một bữa cơm, biểu muội cứ để con chăm sóc.”
Phó thị vô cùng tán thành, cháu gái thật khéo hiểu lòng người, bà gật đầu, vui mừng: “Vậy phiền toái Khuynh Khuynh!”
Diệp Khuynh cười mỉm bước ra ngoài, khép cửa lại, đi đến tiền sảnh, trước tiên bái kiến cậu đã thay đồ thường phục, vẻ mặt giả bộ lo lắng:
“Cậu, mợ thấy người không thoải mái, hôm nay cậu dành riêng thời gian bên mợ đi.”
Đoạn Văn Bân sốt ruột, “Sao thế, lại ăn nhiều đầy bụng à? Gọi đại phu chưa?”
Diệp Khuynh: “…”
Lại ăn nhiều đầy bụng là sao, Diệp Khuynh nói thầm, xem ra mợ có tiếng chay mặn không kiêng rồi, nàng cười ha ha: “Không có gì, buổi chiều trời nóng, ở trong vườn phơi nắng nhiều, khả năng bị cảm nắng, cậu đến thăm mợ đi.”
Dừng một lát, Diệp Khuynh bổ sung: “Bữa cơm buổi tối cứ để con an bày, cậu yên tâm đi.”
Đoạn Văn Bân vui mừng vỗ vai Diệp Khuynh, vội vã bước về phía nội viện.
Diệp Khuynh gọi quản sự phòng bếp đến, trước tiên bố trí bàn tiệc rượu cho cậu mợ, có câu nam nhân thích hồng tụ thêm hương, câu này đúng mà cũng không đúng.
Tài tử không phải đâu đâu cũng có, các nam nhân ở thư phòng phần lớn đọc sách, luyện chữ, thật ra rất buồn tẻ, rất ít cơ hội nổi hứng quá độ, vung bút thành thơ, cho nên cũng ít nguyên cớ để hưng phấn.
Hồng tụ thêm rượu tương đối đáng tin hơn, rượu vào gan lớn, uống một ngụm, Đông Thi cũng biến Điêu Thuyền, Thục phi rất am hiểu chiêu thức này.
Lương Bình đế luôn miệng nói trong chúng ái phi, hiểu hắn nhất chính là Thục phi, hồng nhan tri kỷ, tâm ý tương thông, nam nhân uống say đương nhiên nói nhiều rồi!
Diệp Khuynh phân phó bưng đi nửa bàn rượu, cũng nói, bất luận món mặn hay món chay đều phải dễ gắp, đừng làm mấy thứ chân gà móng giò, cắn xong dầu mỡ đầy mồm còn đâu hứng thú làm gì.
Mấy loại canh canh súp súp cũng bỏ qua, vạn nhất cậu mợ hứng lên chơi trò anh bón em một miếng, em bón anh một miếng, chén canh nóng hắt vào người thì hết vui.
Diệp Khuynh vừa mới sắp đặt xong, huynh đệ Đoạn gia cũng trở lại, Đoạn Tu Văn còn mặc trang phục Hàn Lâm màu xanh đậm, màu người lớn như thế mà cũng bị hắn mặc thành phong vị tuấn tú thoát tục.
Đoạn Tu Văn còn chưa vào nhà, Đoạn Mạn Nương vành mắt đỏ đỏ được bà vú bế vừa nhìn thấy Đoạn Tu Văn đã giơ hai cánh tay mập mạp, giọng nhũn như bún kêu lên: “Ca ca ~ ôm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT