Phó thị lập tức tha thứ Diệp Khuynh thất thần, bà ngượng ngùng cười: “Con xem, có cách nào khiến ta gầy xuống nhanh nhất?”
Diệp Khuynh hơi trầm ngâm, nhẹ giọng hỏi: “Không biết vì sao mợ muốn gầy xuống?”
Phó thị ho nhẹ hai tiếng, cần cổ sụp xuống: “Tất nhiên là nữ vi duyệt kỷ giả dung!” (Nữ nhân trang điểm vì người mình yêu)
Lão nhân nhà bà tuy không nói mà mỗi lần hoan ái xong, bàn tay lại cứ véo này véo nọ bên hông, rõ ràng ghét bỏ eo bà lắm mỡ!
Diệp Khuynh đánh giá Phó thị từ đầu đến chân, làn da trắng nõn, ngũ quan rõ ràng, một thân áo choàng đỏ sậm mặc nhà, tóc búi hết lên, lộ ra trán đầy đặn, đeo bộ trang sức vàng nạm ngọc.
Trang điểm như vậy đủ đoan trang, dư dả làm phu nhân Đoạn Đại Học sĩ, mà nếu muốn hấp dẫn sự chú ý phu quân thì lại già dặn quá mức.
Lại nói tiếp, Phó thị là thiếu phụ mới hơn ba mươi, ba đứa trẻ đều từ bụng bà sinh ra, Đoạn Mạn Nương vừa tròn ba tuổi, tình cảm vợ chồng Đoạn đại Học sĩ hẳn không tệ. Vợ chồng như vậy, đôi khi chỉ cần chút biến hóa sẽ khiến cuộc sống trở nên tươi mới mười phần.
Năm đó Diệp Khuynh thờ ơ xem phần đông mỹ nhân thi nhau lên sàn biểu diễn, học được không ít.
Lệ phi chính là người nổi bật nhất số đó, tạo hình nàng trăm chuyển ngàn biến, một thân váy múa màu đỏ kinh diễm hậu cung, chớp mắt lại đổi phong cách trang điểm của cung tì thanh y, thanh lệ đáng yêu, lén chạy đến chỗ Lương Bình đế, vẻ mặt Lương Bình đế lúc đó, Diệp Khuynh nhớ khá rõ ràng.
Hai mắt Lương Bình đế xoạt một cái biến thành đặc biệt sáng, tuy Lệ phi mặt mộc không trang điểm mà đôi mắt trong trẻo kinh người, hai mắt chạm nhau phảng phất pháo hoa bùm bùm nổ lên khắp nơi.
Trong nháy mắt Diệp Khuynh xác định chủ ý, nàng đứng dậy bắt lấy tay Phó thị, xoay quanh một vòng, nhìn thẳng vào mắt bà, “Mợ có muốn làm cậu ngạc nhiên không?!”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, hồn nhiên quên mất Đoạn Mạn Nương đang nhuộm móng tay bên cạnh, đến khi Đoạn Mạn Nương giơ mười ngón tay tròn vo lên khoe mới khiếp sợ phát hiện tỷ tỷ không thấy, mẹ cũng không thấy luôn!
Đoạn Mạn Nương nhớ đến nghé con biến mất ban sáng!
Nước mắt tràn ra, khóc không thở nổi, mặc mấy đại nha hoàn tìm đủ cách dỗ dành nước mắt vẫn không có xu thế ngừng lại.
Mà lúc này, mẹ ruột vô trách nhiệm nhà nàng đang mở hết rương đồ của mình ra, Diệp Khuynh chọn từng bộ một, “Cái này màu hơi giàn dặn, cái này kiểu dáng lại cũ —-“
Năm thùng lớn đựng đầy quần áo bị Diệp Khuynh chê không còn một mảnh, Phó thị nhíu mày, số quần áo này đều làm trong vòng hai năm trở lại, còn mấy bộ cất đi chỉ sợ cũng bị Diệp Khuynh chê quá cũ.
Phó thị do dự, nghiêng đầu nói đôi câu với đại nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia gật đầu liên tục, xoay người vén rèm ra ngoài, một lát sau nâng bộ váy dài màu lam hồ nước quay lại.
Phó thị đưa đến trước mặt Diệp Khuynh, Diệp Khuynh hai mắt sáng ngời, Phó thị lưu luyến vuốt dọc làn váy mềm mại, nhẹ giọng giải thích: “Đây là chất liệu mới ra năm nay, gọi Hồ Tâm Lục, trong phòng là màu lam, ra ngoài ánh mặt trời chiếu vào lại biến thành xanh lục, giống hồ nước biến màu bên dưới mặt trời vậy, đặc biệt mộng ảo.”
Phó thị tung váy lên, cả chiếc váy trút xuống như dòng nước chảy, xa hoa tuyệt lệ, Diệp Khuynh liếc mắt nhìn ra, đây là váy tám mặt, chất liệu dùng nhiều hơn bình thường, làn váy như vậy sẽ rất lớn, mặc vào đi đường làn váy nhẹ nhàng lay động, hình thành tư thái động lòng người, thướt tha nhiều vẻ.
Có điều rất tốn chất liệu, chỉ có nữ quyến nhà phú quý nhất đẳng mới làm ra được.
Diệp Khuynh nhìn váy, lại nhìn Phó thị, cười nói: “Váy này đẹp lắm, mợ da trắng, váy Tâm Hồ Lục càng nổi bật làn da hơn!”
Nàng lại giục Phó thị mặc thử, Phó thị do dự một lát, nhận lấy váy, ra sau bình phong thay, một lát sau đi ra, ngại ngùng túm váy, vẻ mặt xấu hổ hỏi Diệp Khuynh: “Không đẹp lắm đúng không —“
Diệp Khuynh cười hai tiếng, đâu chỉ không đẹp, quả thật lộ hết mọi khuyết điểm trên người Phó thị!
Váy này chẳng những chọn vải mới nhất, còn may theo hình thức thịnh hành nhất, có điều hiện giờ thịnh hành áo sam rộng rãi, vạt áo kiểu dáng trải rộng, chính giữa lấy đai lưng tinh tế thắt lại, tạo ra ý nhị phong lưu, thướt tha.
Phó thị mượt mà, quần áo bó người bà không nói, dây lưng bên hông chẳng những không tạo thành eo nhỏ như liễu, ngược lại càng thô hơn, rõ ràng là thùng gỗ quấn đai!
Phó thị nhìn sắc mặt Diệp Khuynh biết không đẹp, cả người mất đi hứng thú, lung tung kéo đai lưng xuống, nản lòng thoái chí: “Thôi bỏ đi, người béo, mặc cái gì chả xấu!”
Vừa bỏ đai lưng, bộ váy trên người Phó thị lập tức tung ra, giống một bao tải lớn bao quanh người bà, hai mắt Diệp Khuynh lại sáng ngời, vỗ tay cười: “Có rồi!”
Sau trận mã cầu không lâu, Diệp Khuynh trải qua một đoạn thời gian cố gắng, khống chế ẩm thực, mỗi ngày dắt ngựa đi rong, cuối cùng gầy hơn chút, tương đương Phó thị hiện giờ.
Đúng dịp sứ giả Triều Tiên quốc tới chơi, không biết nghe lời đồn từ đâu nói Hoàng hậu Đại Lương xinh đẹp động lòng người, sứ giả lập tức thỉnh cầu được yết kiến Hoàng hậu, trở về cũng được tự hào với các đồng nghiệp.
Diệp Khuynh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết trò xấu do Nguyên phi làm ra, muốn làm nàng xấu mặt trước sức giả, hỏng thanh danh nàng, bằng không thanh danh Hiền hậu càng nổi, Nguyên phi cách vị trí Hoàng hậu càng xa.
Lương Bình đế thì chẳng để ý mấy, chỉ phân phó Diệp Khuynh vài ngày sau tham gia quốc yến, để tiểu thần hạ triều được chiêm ngưỡng phong phạm quốc mẫu đại quốc lớn mạnh.
Dù sao Diệp Khuynh hơi mượt mà, nhưng mặt mày đoan trang, đủ đại khí, mặc triều phục Hoàng hậu đủ trấn áp mọi trường hợp long trọng.
Lại nói tiếp, Diệp Khuynh có thể nổi bật giữa phần đông danh môn quý nữ, thành công đánh bại tất cả các đối thủ, trở thành Thái tử phi, ngoài bối cảnh gia đình sắc bén, còn một nguyên nhân chính là diện mạo kiểu đoan trang đại khí này — có ai thấy chọn Hoàng hậu chọn người cằm nhọn mặt hồ ly tinh không.
Thật ra tính tình Diệp Khuynh rất quật cường, Nguyên phi muốn nàng xấu mặt, vậy thì nàng sẽ cố tình kinh diễm bốn phía!
Làm Hoàng hậu rất nhiều ích lợi, nàng chỉ cần ra lệnh một tiếng, các thợ may nổi tiếng toàn Lương Kinh đều bị triệu vào cung, các loại kiểu dáng mới mẻ đặt trước mặt Diệp Khuynh.
Có điều số quần áo này phần lớn phụ trợ cho sự tinh tế thong gầy của nữ tử, áo khoác tinh xảo, váy dài phiền phức, thắt lưng biến hóa phức tạp, mặc vào người Diệp Khuynh lại trở thành bi kịch — một gốc cây già bị dây đằng quấn quanh!
Diệp Khuynh cân nhắc thấy không đúng, nàng nhớ kiểu dáng quần áo trong Kinh rất nhiều, cũng không yêu cầu cao dáng người nữ tử như vậy.
Tìm người nghe ngóng, hay rồi, nguyên do vẫn từ chỗ nàng.
Từ ngày quốc khánh Nguyên phi vào cung, nàng sóng vai đứng cạnh Nguyên phi, bị nhiều cáo mệnh phu nhân nhìn thấy, quyền quý khắp Kinh thành bắt đầu lấy gầy làm đẹp!
Diệp Khuynh hận nghiến răng, càng muốn thắng trận lần này.
Quăng hết đám kiểu dáng hợp thời này sang bên, trực tiếp kêu các thợ may làm quần áo thích hợp với nàng.
Rất nhanh quần áo các thợ may thức ngày thức đêm chế tạo gấp gáp ra được đưa đến chỗ Diệp Khuynh, Diệp Khuynh nhìn vào, vì che đi dáng người mượt mà, số quần áo này thiết kế rất rộng, mặc vào người không mượt mà nữa, mà trống rỗng chẳng khác gì bao tải gạo!
Đang lúc sầu bạc tóc, một trong số nữ quan bên người Diệp Khuynh, Cốc Vũ vội vàng chạy tới, “Nương nương, sứ giả Triều Tiên đưa lễ năm đến, nương nương xem danh mục quà tặng.”
Diệp Khuynh đảo mắt qua, tò mò chỉ vào một hạng mục: “Bọn họ tặng hai bộ trang phục quê nhà?”
Cốc Vũ nở nụ cười: “Đúng vậy, nói là không giống quần áo Đại Lương.”
Diệp Khuynh đang sứt đầu mẻ trán vì quần áo, nhất thời cảm thấy hứng thú, “Gọi người tìm hai bộ quần áo này đưa đến xem!”
Quần áo Triều Tiên quốc quả nhiên không giống Đại Lương, cả đám nữ quan vây quanh Diệp Khuynh líu ríu nghị luận:
“Xiêm y Triều Tiên quốc thật cổ quái, các ngươi xem, tay áo hẹp mà váy lại rộng như vậy, mặc vào chẳng phải rất kỳ lạ sao!”
“Váy này không có dây lưng eo, mặc vừa dài vừa rộng, hẳn khó coi chết được!”
Diệp Khuynh lật váy Triều Tiên trong tay, lòng khẽ động, lại lăn qua lộn lại xem, dần có chủ ý, lập tức cao giọng phân phó: “Cốc Vũ, ngươi gọi Trần sư phó Cẩm Y phường đến đây!”
Chớp mắt đến ngày cung yến, Lương Bình đế không mặc Long bào vàng óng ánh, mà thay một thân thường phục màu tím nhạt, Nguyên phi cùng nhập tiệc với hắn, cũng mặc cung váy tím nhạt, làn váy rất dài, phủ trên mặt đất càng hiển lộ nàng thướt tha nhiều vẻ, hai người sóng vai đi tới tựa như một đôi phu thê.
Sứ giả Triều Tiên quốc hiểu lầm: “Hoàng hậu bệ hạ quý triều quả nhiên xinh nhẹ như lời đồn!”
Quần thần xấu hổ, Nguyên phi lại thản nhiên cười, chủ động nói với sứ giả: “Ta không phải Hoàng hậu, Hoàng hậu vẫn chưa đến!”
Sứ giả Triều Tiên quốc gật đầu nửa hiểu nửa không, Nguyên phi mặt mang cười, tự nhiên hào phóng chiêu đãi sứ giả, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nói chuyện riêng với Lương Bình đế, tư thế như nữ chủ nhân.
Qua một khắc sau, ca múa sắp mở màn, Diệp Khuynh mới thong dong tiến tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT