Diệp Khuynh nghe bọn họ nói mơ hồ, biết rằng đang tị hiềm mình là nữ tử khuê các, không muốn nàng liên lụy đến hồ nước đục ngoài triều đình.
Có điều kiếp trước ở trong cung, nàng đã sớm rèn luyện ra trái tim thất khiếu linh lung, bản lĩnh nghe một đoán mười rất thuần thục.
Từ đôi câu vài lời giữa cậu và biểu ca, Diệp Khuynh đoán ra đại khái, việc này đề cập đến đoạt đích, người muốn ra tay với Lâm Đống nhất định quyền cao chức trọng, chỉ sợ là một trong các Hoàng tử, hơn nữa đã từng tiến hành mượn sức Đoạn Tu Văn.
Giết già dọa khỉ, gà chính là Lâm Đống, còn khỉ là Đoạn Tu Văn!
Đoạt đích, tranh đoạt ngôi vị hung hiểm vô cùng, Diệp Khuynh không chút do dự lập tức thể hiện thái độ: “Cậu không cần phí sức, đã có người thay trời hành đạo thì chúng ta ngồi xem là được!”
U sầu trên mặt Đoạn Văn Bân chỉ nhờ một câu nói của Diệp Khuynh mà biến mất sạch: “Ha ha ha, thay trời hành đạo, hay cho một câu thay trời hành đạo!”
Tâm sự không còn, Đoạn Văn Bân thoải mái hơn nhiều, cười xong, ho nhẹ một tiếng, phân phó Đoạn Tu Văn: “Được rồi, dẫn biểu muội đi nghỉ tạm đi, biểu muội con mới tới sợ không biết khách phòng chỗ nào.”
Đoạn Tu Văn lại đứng yên, ý cười ngâm ngâm: “Phụ thân, chính sự nói xong, có phải nên nói đến gia sự? Bức Tám mỹ nhân đồ của con, chừng nào phụ thân mới trả?”
Đoạn Văn Bân bị con nói toạc suy nghĩ trong lòng, thẹn quá hóa giận: “Của con với của cha cái gì, ngươi vẫn là lão tử sinh ra đấy! Về phòng, chép Hiếu kinh ba trăm lần cho ta!”
Đoạn Tu Văn ngoảnh mặt làm ngơ, không vội không chậm xắn tay áo, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn, “Nhiều lời vô ích, không bằng đánh một trận!”
Đoạn Văn Bân bật dậy, không nói hai lời vén tay áo, nổi giận đùng đùng: “Đánh thì đánh, ai sợ ai!”
Diệp Khuynh ghé mắt, đồng thời trầm trồ khen ngợi trong lòng, không ngờ Đoạn phủ nội tình thư hương dòng dõi nhiều đời lại có truyền thống mình trần ra trận, mang vài phần gia phong Diệp gia nàng trước kia.
Diệp Khuynh hai mắt tròn xoe, vô cùng chờ mong.
Hạ nhân bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nối đuôi nhau vào, không nhìn đôi cha con kia, chuyển ghế chuyển ghế, bày cờ bày cờ, còn có hạ nhân đốt nén hương, cũng có người bưng hoa quả, điểm tâm cùng rượu ngọt.
Diệp Khuynh nghe thấy hai nha hoàn đi qua nhỏ giọng trao đổi: “Haizz, lão gia và công tử lại bắt đầu, lần này không biết ầm ĩ bao lâu.”
“Đúng rồi, lần trước đến tận hửng đông mới phân thắng bại.”
Nha hoàn nói trước giọng nhỏ hơn vài phần, oán giận: “Còn không phải tại lão gia, đi một bước cứ phải nghĩ thật lâu.”
Đợi nhìn thấy cha con Đoạn gia cãi nhau tranh ai cầm quân đen, Diệp Khuynh nghĩ thầm, định mệnh!
Tư thế lớn như vậy, còn xắn áo giậm chân trừng mắt, hóa ra hai cha con này chỉ đánh cờ.
Diệp Khuynh lập tức tụt hứng, nói đến cùng nàng xuất thân nhà võ tướng, lúc trước cũng là người lên ngựa khai cung, xuống ngựa vẫn khai cung —
Chẳng còn cách nào, trong nhà nói nữ hài tử múa đao lộng thương chẳng ra gì, học cung tên thì không sao, cho nên Diệp Khuynh luyện được bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung.
Về phần những thứ khác, cầm kỳ thi họa, ngoại trừ đánh cờ có thiên phú thì không chịu khổ công nghiên cứu, chỉ biết sơ sơ.
Dù sao nàng là Hoàng hậu, hiến nghệ với Lương Bình đế để tranh thủ tình cảm không tới lượt nàng làm.
Diệp Khuynh nâng tay áo che miệng, ngáp một cái, lười nhác nói: “Cậu, nếu không còn việc gì nữa, con lui xuống nghỉ ngơi trước!”
Cha con Đoạn gia cùng nhìn về phía nàng, Đoạn Văn Bân gõ bàn cờ, “Khuynh Khuynh, con lại đây, giúp chúng ta đoán cờ đi trước!”
Diệp Khuynh bước nhanh tới bàn cờ, tùy tiện cầm một nắm, Đoạn Văn Bân giành trước: “Lẻ!”
Đoạn Tu Văn lắc quạt, thong dong cất lời: “Con đành phải đoán chẵn.”
Diệp Khuynh mở tay, rõ ràng là năm quân cờ, Đoạn Văn Bân cười lớn, không chút do dự cầm quân đen về phía mình.
Hai người bắt đầu hạ cờ, Diệp Khuynh thấy nhàm chán, nếu hai người động tay động chân còn có cái để xem, nhất là Đoạn Văn Bân đánh rất chậm, một nước cờ rõ đơn giản lại nghĩ cả tiếng đồng hồ!
Nàng với Đoạn Tu Văn, ta một miếng, ngươi một miếng, sắp xử lý xong một bàn điểm tâm!
Diệp Khuynh đứng lên đang định len lén lui xuống, ai ngờ bị Đoạn Văn Bân túm lấy tay áo, “Khuynh Khuynh! Đừng đi, con là đại phúc tinh của cậu, vừa rồi đoán cờ cũng thắng!”
Diệp Khuynh trợn trắng mắt, chẳng còn cách nào khác đành phải ngồi xuống, có điều Đoạn Văn Bân thật biết cách làm người khác sốt ruột, Diệp Khuynh không nhịn được nữa, cầm quân đen, cạch một tiếng đặt xuống bàn cờ.
Đầu tiên Đoạn Văn Bân giận dữ, sau đó mặt lộ rõ vui mừng, “Hay, hay, đúng là quá hay!”
Mà sau đó Diệp Khuynh đặt cờ thuận lý thành chương, bất giác biến thành Diệp Khuynh và Đoạn Tu Văn đối đầu, nụ cười nhàn nhạt của Đoạn Tu Văn dần biến mất, vẻ mặt bắt đầu ngưng trọng.
Tứ tài cầm kỳ thi họa tuy thường nhắc đến cùng nhau, nhưng chỉ có đánh cờ mới được coi là quốc thuật thánh học, người trẻ tuổi đương thời những thứ khác có thể không biết nhưng đạo đánh cờ phải hiểu một hai.
Một số kỳ thủ còn có nhã danh riêng, ví như Diệp Khuynh, đặc điểm của nàng là lấy thế đè người, chơi cờ với nàng luôn có cảm giác mây đen áp đỉnh không thể thở nổi, chờ thật vất vả đứng vững gót chân lại phát hiện đại long Diệp Khuynh đã thành hình, không thể cản trở.
Đồng thời vì Diệp Khuynh không chịu suy xét từng chi tiết, thường bị người khác bắt được điểm yếu, như đê vỡ ngàn dặm đổ vào một huyệt.
Cho nên Diệp Khuynh có biệt hiệu là Bán cục thánh thủ. (Thánh thủ nửa ván)
Sau nửa ván đại long của nàng đã thành hình hoặc bị giết không còn một mảnh, dù sao trước nửa ván đừng hòng chiếm lợi gì ở nàng.
Lại nói tiếp, Lương Bình đế tự khoe anh minh thần võ lại đánh cờ kém quá mức cho phép, người khác nịnh bợ tặng hắn nhã hào Kỳ đế.
Diệp Khuynh cười nhạt, Hoàng đế chơi cờ, không phải là Kỳ đế sao!
Phong cách chơi cờ của Đoạn Tu Văn giống như mưa phùn kéo dài, Diệp Khuynh thì tựa rồng lớn giương nanh múa vuốt, mưa phùn bị nó xé rách, đập nát, mắt thấy ván cờ theo chiều hướng tốt, cự long Diệp Khuynh thoắt ẩn thoắt hiện sắp dựa mây bay lên, Đoạn Văn Bân bên cạnh khó nén mừng rỡ, càng nhìn cháu gái càng thấy yêu.
Đoạn Tu Văn nhướng mày, bình tĩnh đi vài nước.
Tình cảnh lập tức biến đổi, vô số xiềng xích từ bốn phương tám hướng bay đến, quấn chặt lấy cự long của Diệp Khuynh, không thể động đậy!
Mưa phùn kéo dài, vẫn là màn mưa như trước, vô cùng vô tận!
Không biết từ lúc nào Đoạn Tu Văn đã bố cục xong xuôi!
Nàng ngẩng đầu nhìn Đoạn Tu Văn đối diện lại khôi phục ý cười thản nhiên, nghĩ thầm, có câu kỳ phẩm như nhân phẩm, kỳ nghệ tiểu Đoạn Trạng Nguyên quả thật tương xứng tính tình hắn, nếu đặt nhã hào có thể gọi là Dịu dàng giết chết ngươi!
Kỳ phẩm Đoạn Văn Bân không sai, tuy phía sau toàn do Diệp Khuynh hạ cờ nhưng vẫn khẳng khái chịu thua, lấy bức Tám mỹ nhân đồ, vuốt ve thật lâu mới lưu luyến giao cho Đoạn Tu Văn.
Đoạn Tu Văn khẩn trương mở ra, tầm mắt tuần tra từ đầu đến đuôi, thấy bài từ Diệp Khanh viết, cười nói: “Vị cô tổ mẫu của biểu muội là một người tao nhã.”
Mặt Diệp Khuynh nóng lên, giả mắt điếc tai ngơi, Đoạn Tu Văn lại cười nhẹ: “Nghe nói nhã hào Hiếu Hiền Hoàng hậu lúc trước là Bán cục thánh thủ, ta thấy đường cờ biểu muội hôm nay rất có phong thái Hiếu Hiền Hoàng hậu.”
Diệp Khuynh cứng người, sau đó coi như không có gì đổi chủ đề: “Không biết nhã danh biểu ca là?”
Không đợi Đoạn Tu Văn trả lời, Đoạn Văn Bân bên cạnh vẻ mặt oán khí, âm âm u u nói: “Kỳ trung quân tử, hừ hừ hừ —“
Diệp Khuynh sửng sốt, lập tức hiểu ra oán khí của cậu từ đâu mà có, kỳ nghệ Đoạn Tu Văn nhìn có vẻ quang minh chính đại, thật ra quỷ kế đa đoan, quân tử cái gì, thêm chữ ngụy tử còn hợp lý!
Đoạn Văn Bân cầm tay áo Diệp Khuynh lên án: “Tên đểu giả này chỉ hạ độc thủ với người nhà! Khuynh Khuynh, nếu có cơ hội con nhất định phải đánh với hắn ở bên ngoài, hắn thích làm bộ làm tịch, chắc chắn sẽ không thắng con!”
Đoạn Tu Văn thấy lão cha bi thương như vậy, cười thoải mái, đóng quạt gõ vào lòng bàn tay: “Hiện tại con có thể nhường biểu muội, có muốn đánh lại một ván không? Nhất định cho biểu muội thắng!”
Diệp Khuynh lắc đầu, nàng kỳ phong hùng dũng tiến tới, chán ghét nhất loại đánh cờ tính kế từng bước như Đoạn Tu Văn.
Nàng khó hiểu hỏi Đoạn Văn Bân: “Thế sao cậu không đánh cờ với biểu ca bên ngoài?”
Đoạn Văn Bân khụ khụ vài tiếng, vẫn không che lấp được giọng nói mang cười từ Đoạn Tu Văn: “Sao biểu muội không hỏi xem nhã danh lão cha là gì?”
Diệp Khuynh chớp mắt: “Là gì?”
Đoạn Tu Văn cười lớn: “Ngàn năm quân! Ngàn năm quân, một ván đánh hơn một ngàn năm! Biểu muội nghĩ xem, nếu đánh bên ngoài, đám người xem cờ không phải buồn bực đến chết, ha ha ha ha!”
Diệp Khuynh chớp mắt hiểu ra, có chút đồng tình nhìn Đoạn Văn Bân, “Thế chẳng phải rất ít người chơi cờ với cậu?”
Một câu đâm trúng tim, khuôn mặt già nua đỏ ửng, khụ hai tiếng thật mạnh, “Khuynh Khuynh à, không còn sớm nữa, con nên đi nghỉ ngơi thì hơn!”
Diệp Khuynh nhịn cười cáo lui, phía sau nàng cha con Đoạn gia lại đánh cờ lần nữa, Đoạn Văn Bân đặt quân cờ, nhíu mày: “Xem ra vị kia ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cuối cùng không nhịn được nữa.”
Đoạn Tu Văn cười như có như không xoay tròn quân cờ trong tay, thản nhiên đáp: “Không ngại.”
—
Khách phòng Đoạn gia bày trí rất ấm cúng, vừa thấy đã biết đặc biệt dành cho nữ quyến nghỉ lại, bàn trang điểm, bậc lên giường, ngay cả son phấn cũng đầy đủ, ít nhất trên cấp bậc lễ nghĩa, mợ Phó thị không có gì để soi mói.
Diệp Khuynh rửa mặt xong, thay quần áo mỏng lên giường, chăn gấm hiển nhiên đã được phơi nắng, cẩn thận hơn cả phủ Định Quốc công.
Diệp Khuynh nằm trên giường, Trân Châu ngồi phía dưới, cầm quạt tuyết tơ tằm nhẹ phe phẩy, Phỉ Thúy thì đặt một chậu băng lớn nơi góc tường, hai nha hoàn nhẹ tay nhẹ chân sợ làm ồn nàng.
Diệp Khuynh vẫn chưa ngủ, trong lòng suy xét lại việc gặp mặt cả nhà cậu hôm nay, đây là thói quen tốt được tạo thành từ khi nàng làm Hoàng hậu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT