Edit: Mei

Lớp học ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, tất cả ánh mắt đều nhìn lại đây.

Nguyên Lượng liếc nhìn Thời Nhụy, thấy Trình Trì không trả lời, đột nhiên nhếch miệng cười đắc ý.

“Cái này còn cần hỏi sao? Đương nhiên kích cỡ của anh Trì của chúng ta đương nhiên là lớn rồi.”

Ngô Thiệu Châu nói thêm: “Không phải lớn, là cực lớn, haha.” 

Sau khi nói xong hai người đều cười phá lên, những bạn học khác cũng trộm cười.

Tiếng ồn đột ngột ở phía sau lớp học khiến Tôn Bình phải ngẩng đầu lên, cầm thước ở bảng đen vỗ vào bàn.

“Yên lặng đi.”

Ngón tay của Thời Nhụy bóp chặt tờ đơn, cả khuôn mặt đỏ bừng dường như có thể rỉ máu, lông mi khẽ run.

Trình Trì dựa lưng vào ghế nhìn cô chằm chằm, đặt những ngón tay xinh đẹp thon dài lên bàn gõ từng cái, khóe môi nở nụ cười, như thể cậu đang thưởng thức sự ngượng ngùng của cô.

Thời Nhụy cũng không hỏi được lời nào, trong tiếng cười của mọi người, cô quay người chạy về chỗ ngồi như trốn tranh một con quái thú.

Đồng Giai Giai vội vàng nắm lấy tay cô an ủi: “Thời Nhụy, cậu đừng buồn, thật ra, Trình Trì và nhóm người của cậu ấy chỉ hơi phóng túng một chút, cũng không tệ lắm.”

Thời Nhụy mím chặt môi, cố gắng kiềm chế nỗi tủi thân trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Không sao.”

“Ôi, tiểu cô nương mắc cỡ.” Nguyên Lượng cười nói.

Trình Trì nhìn chằm chằm bóng lưng của Thời Nhụy, hai má vẫn đỏ bừng, dái tai cũng đỏ. Người bạn cùng bàn của cô đang nói chuyện, như thể đang an ủi cô.

“Quá đáng rồi đó.” Trình Trì uể oải nói.

Chỉ với câu nói này, Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu vội vàng khép lại nụ cười, những người khác cũng không dám cười nữa.

Tôn Bình chỉ định Dụ Vi làm đội trưởng và yêu cầu cô ta đưa người đi lấy quân phục. Thời Nhụy điền vào mẫu đơn dựa trên kích cỡ của một nam sinh có chiều cao tương đương Trình Trì và những người khác, đưa cho Dụ Vi.

Dụ Vi liếc nhìn nét chữ còn chưa khô trên tờ đơn, không thể không nhìn cô một cách thâm sâu.

Sau khi Dụ Vi cầm bản đăng ký rời đi, Đồng Giai Giai lại tiếp tục chủ đề trước đó về cô ấy.

“Dụ Vi thích Trình Trì không phải là bí mật, tất cả mọi người trong trường sơ trung đều biết rõ.”

Thời Nhụy mím môi, nhớ đến sự nhiệt tình của các cô gái khi nhắc đến tên cậu.

“Cậu cũng thích à?”

Đồng Giai Giai vội vàng xua tay: “Không, không, không, đa số các cô gái của chúng ta chủ yếu hâm mộ nhan sắc của cậu ấy, muốn nói là thích, thì đúng là không tự lượng sức mình. Nhưng Dụ Vi thì khác, cậu ấy xinh đẹp, gia cảnh tốt, ai cũng cho là xứng đôi vừa lứa, nhưng Trình Trì luôn không bày tỏ thái độ. ”

Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi cậu nhìn cô và nụ cười ngả ngớn, cô cảm thấy hơi bối rối.

Những chàng trai như vậy tốt nhất nên tránh xa.



Sáng hôm sau, cả chục chiếc xe buýt đậu trước cổng trường trung học trực thuộc đại học B, xếp từ cổng trường đến cuối phố.

Đúng tám giờ, xe buýt sẽ khởi hành đúng giờ đưa học sinh mới năm nhất cao trung năm nay đến trại huấn luyện quân đội làm các nam sinh rất hưng phấn còn nữ sinh thì ớn lạnh.

“Thời Nhụy, sắp đến giờ rồi, cậu không khỏe sao?”

Đồng Giai Giai đã thu dọn xong đồ đạc rồi, nhìn thấy Thời Nhụy ở trong nhà tắm vẫn chưa đi ra, cô ấy bước tới gõ cửa.

“Tớ không sao, Giai Giai, cậu đi trước đi, đừng đợi tớ.”

Giọng nói có chút yếu ớt.

Đồng Giai Giai lo lắng: “Thời Nhụy, cậu không khỏe à?”

Mặt Thời Nhụy tái nhợt ngồi trên bồn cầu, ôm bụng: “Buổi sáng tớ đến tháng, theo thói quen bị đau bụng kinh.”

Hai người khác đứng ở cửa phòng ngủ, thấy bọn cô chưa ra, hai người bạn cùng phòng bước vào một lần nữa.

Đàm Thiến cắt tóc ngắn, tính cách của cô ấy nóng nảy, khi cô ấy nghe nói Thời Nhụy bị đau bụng kinh, cô ấy nói: “Hả “? Làm sao bây giờ? Đại đội chuẩn bị xuất phát rồi.”

Dương Hiểu Quân bình tĩnh hơn một chút: “Nếu không chúng ta nói với thầy Tôn một tiếng, ngừng tham gia huấn luyện quân sự được không?”

“Không được, các cậu đi trước đi, đừng đến muộn, tớ sẽ đến ngay.”

Thời Nhụy không muốn nói ra chuyện tế nhị như vậy, cô tin rằng cũng có nhiều nữ sinh như cô, cô cũng không phải ngoại lệ.

Cô nói có thể.

Đồng Giai Giai đành phải nói: “Vậy được rồi, chúng tớ đi trước, nói với thầy Tôn một tiếng, để thầy ấy đợi cho cậu một lúc.”

“Được”.

… Tại cổng trường, tất cả các lớp học được gần như đã tập hợp, chuẩn bị xuất phát.

Tiếng còi xe nối tiếp nhau thúc giục những học sinh chưa lên xe nhanh một chút.

Đồng Giai Giai đứng ở sau cùng, thở hổn hển nói với hai người phía trước: “Đàm Thiến, Dương Hiểu Quân, tớ chạy không nổi nữa, nhớ nói với thầy Tôn rằng Thời Nhụy không thoải mái, để xe chờ một chút.”

” Được.” Hai cô gái vừa trả lời vừa chạy.

Đồng Giai Giai đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền hét lên:” Các cậu đừng nói tình huống đặc biệt của cậu ấy, cậu ấy sẽ xấu hổ. “

“Tớ biết rồi!” “

Đồng Giai Giai nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp chạy về phía trước. Cô ấy còn không những lời mình nói đều bị tất cả thiếu niên đi ra từ con hẻm phía sau nghe thấy. 

Cả ba vội vàng lên xe buýt, vẫn còn chưa kịp thở, Tôn Bình ở phía trước đứng lên, liếc nhìn về phía sau

“Mọi người đến đủ chưa?”

Khi Đàm Thiến chuẩn bị nói, Dụ Vi đã nói trước: “Thầy Tôn, Trình Trì vẫn chưa đến.” 

Tôn Bình liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn năm phút nữa mới đến tám giờ: “Thật là một chút quan niệm về thời gian cũng không có.”

Đồng Giai Giai và Đàm Thiến nhìn nhau, lè lưỡi, không dám nói nữa. 

Nguyên Lượng thò đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn, thì thầm: ” A Trì có chuyện gì vậy? Đi vệ sinh mà cũng lâu như vậy.” 

“Lúc 7 giờ 58 phút, Thời Nhụy đeo cặp trên lưng lao ra khỏi tòa nhà ký túc xá, vội vàng chạy đến.

Từ nhỏ đến lớn cô đều không thích gây thêm phiền phức cho người khác, đương nhiên hiện tại cũng không muốn kéo chân lớp lại.

Bước ra khỏi cửa khu ký túc xá, cô nhìn thấy Trình Trì đang đứng dựa vào gốc cây.

Cậu đút tay vào túi, ngậm điếu thuốc trong miệng, uể oải nhìn cô một cái.

Dám ở cổng trường, hút thuốc ngay dưới mí mắt giáo viên thì thật là điên rồi!

Ánh mắt ngả ngớn của cậu giống hệt như ngày hôm qua.

Thời Nhụy cúi đầu chạy nhanh qua cậu, như thể chậm hơn chút, cô sẽ bị vướng vào chân.

Trình Trì nhìn chằm chằm bóng dáng hoảng hốt của cô, cảm thấy có chút thú vị.

Cầm một nửa điếu thuốc trên tay, cậu chậm rãi đi theo.

“Thời Nhụy, là chiếc này, nhanh đến đây.” Đồng Giai Giai vẫy tay với cô bên cửa sổ.

Thời Nhụy tăng tốc chạy tới, cuối cùng cũng đuổi kịp chiếc xe, thở hổn hển vì mệt.

“Thầy Tôn, em xin lỗi, em đến muộn.”

Tôn Bình có ấn tượng tốt về Thời Nhụy, cảm thấy cô bé này siêng năng, nhạy bén, lại có điểm xuất sắc nên không trách móc gì, ông chỉ nói: “Lên xe đi, chuẩn bị xuất phát.”

“Cảm ơn thầy Tôn.”

Thời Nhụy liếc nhìn vào trong xe, chỗ ngồi đã kín chỗ và lối đi chật cứng người. Cô chỉ có thể đứng gần đó và giữ lấy lưng ghế.

Tống Gia Gia dùng khẩu hình hỏi cô: “Cậu không sao chứ?”

Thời Nhụy cười nhẹ lắc đầu, mấy phút chốc thuộc hạ mới nắm được.

Thật ra cô thật sự rất khó chịu, nghĩ đến đứng hết cả đoạn đường, cũng không biết mình có chịu đựng được không.

“Có nhầm hay không, đến muộn thế này, để chúng ta đứng đợi lâu như vậy.”

Một cô gái mặc váy voan xanh đứng cách đó không xa phun ra một tiếng, giọng nói không lớn nhưng cũng không quá nhỏ, mọi người trong xe đều nghe.

Thời Nhụy biết lần này mình sai, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi.”

Váy voan màu xanh lam hừ lạnh một tiếng, khinh thường lời xin lỗi của cô.

Thời Nhụy cảm thấy không biết làm sao, nhưng cô không đến vừa mới khai giảng, liền khiến người khác chán ghét, cô thực sự không muốn.

“Muộn rồi sao?” Một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên sau lưng.

Khi Thời Nhụy quay đầu lại đã thấy Trình Trì bước một bước dài lên xe.

Cậu đứng ở cửa xe ngược với ánh đèn, liếc xéo vào trong xe, sau đó liên tục hỏi: “Đến muộn rồi à?” 

Cậu nói với giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy bị áp lực.

Khí thế của cậu quá mạnh.

Cô gái mặc váy voan xanh đỏ mặt, mím môi không dám nói thêm lời nào.

Trong xe im lặng đến nghẹt thở, ngay cả Tôn Bình cũng không dám lên tiếng.

Nguyên Lượng đứng phía sau cười nói: “Không muộn, không muộn, ông xem, mới tám giờ, chúng ta còn sớm.”

Lớp học có hơn bốn mươi người, lúc này không còn một ai dám phàn nàn.

Dụ Vi, người đang ngồi ở hàng ghế đầu, đứng dậy, liếc nhìn qua lại rồi mỉm cười nói: “Thầy  Tôn, hiện tại người đẫ đủ.” 

Tiếng còi xe vang lên hai lần, đoàn xe bắt đầu xuất phát.

Trình Trì tiến lên một bước, đứng rất gần Thời Nhụy, vươn tay nắm lên phía trên.

Thời Nhụy mở to mắt, nhìn thấy người đột nhiên bước đến trước mặt mình.

Cái này, quá gần rồi.

Gần đến nỗi nếu không cẩn thận thì trán cô có thể đập vào ngực cậu.

Thời Nhụy đột nhiên cảm thấy không khí rất loãng, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng bên trong xe chật chội không thể lui.

Cô chỉ có thể giữ chặt hơn, cố gắng kiểm soát cơ thể lắc lư của mình khi xe chạy.

Dụ Vi đã quay lại nhìn vài lần, nhưng Trình Trì thậm chí không liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Cô ta từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, mọi mặt đều rất lóa mắt, có thể nói cô ta là trung tâm trong ánh mắt của mọi người, ai cũng thấy cô ta tỏa sáng, nhưng Trình Trì dường như không thể nhìn thấy sự tồn tại của cô ta. 

Lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị bỏ quên này, thực sự không có mùi vị gì.

Nguyên Lượng nói Trình Trì có người mình thích, không phải là đang nói về cô ta sao? Nhưng ngoài cô ta, còn ai trong lớp có thể xứng với cậu?

Căn bản là không có!

Nghĩ đến đây, cô ta lại có lòng tin.

Trong chốc lát, cô ta đứng dậy, quay người lại vỗ tay: “Các bạn học, dọc đường đi cũng nhàm chán, sao chúng ta không biểu diễn một vài tiết mục đi?”

Ngay khi nói xong, xe đột ngột phanh gấp.

Ah ~~~

Kèm theo tiếng la hét của các cô gái là làn sóng người lao về phía trước theo quán tính.

Nụ cười trên khuôn mặt Dụ Vi trở nên cứng ngắc, theo phản xạ có điều kiện cô ta muốn vươn tay ra nắm lấy thứ gì đó, nhưng không nắm được thứ gì, liền ngã ra phía sau.

Khi Thời Nhụy sắp ngã, theo phản xạ có điều kiện cô duỗi hai tay nắm lấy thứ gì đó, nhưng làn sóng người sau lưng cô đưa đẩy liên tục, toàn bộ cơ thể cô đổ về phía trước.

Thấy cô bị ngã, một cánh tay đột nhiên duỗi ra, nắm lấy vai cô, ổn định lại.

“Lái xe kiểu gì thế? Có biết đi không?” Tiếng mắng chửi của người tài xế vang lên phía trước.

Thì ra một chiếc xe máy bất ngờ vượt qua khúc cua, khiến vừa rồi phải phanh gấp.

“Bác tài xế, tình huống thế nào? Cốc của cháu bị rơi.” 

“Bác dịch đôi chân tôn quý của mình sang được không, chân cháu sẽ bị bác giẫm nát mất.” 

Trong xe có tiếng than thở.

Thời Nhụy đứng yên tại chỗ, nhận ra rằng ban nãy cô đã vô thức nắm lấy cánh tay cậu, đột nhiên, tay cô như bị bỏng, nhanh chóng buông ra.

Tuy nhiên, Trình Trì không buông tha cho cô.

Cậu dùng tay ôm lấy vai cô, nhìn khuôn mặt cô sợ hãi đến tái nhợt, cô cụp mắt xuống, hàng mi dày khẽ run rẩy, đôi mắt mơ màng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Khoảnh khắc ôm cô, cậu chỉ có một cảm giác duy nhất.

Cô ấy thật mềm mại!

Nó mềm như bột, khiến người ta muốn chạm vào cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Có bản lĩnh cậu xoa đi! Xem tiểu cô nương có đánh đầu cậu hay không. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play