Edit: Mây
Các bạn học kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại di động trên mặt đất, đến hít thở cũng ngừng lại.
Khương Mẫn lập tức chạy đến, khoa trương mà tiêm giọng nói: “Thời Nhụy, sao cậu lại không cẩn thận chút vậy? Cậu nhìn đi, điện thoại của Dụ Vi bị rơi hỏng rồi.”
Đàm Thiến kiềm chế được tính tình của mình, lập tức phản bác: “Thời Nhụy làm cái gì chứ? Muốn ăn vạ hả?”
“Không phải là tại cậu ấy sao? Nếu không phải cậu ấy đụng vào Dụ Vi, điện thoại của Dụ Vi chắc chắn sẽ không bị rơi hỏng, không phải là cố ý đấy chứ?”
“Cậu có mắt không vậy, không nhìn thấy điện thoại của Thời Nhụy cũng bị rơi hỏng rồi sao?”
“Cậu đang kể chuyện cười hả? Cái điện thoại ông già kia mà so với điện thoại của Dụ Vi thì dù chỉ là một bộ phận thôi cũng mua không nổi.”
Trong tiếng cãi vã, Thời Nhụy chậm rãi ngồi xuống, nhặt lên chiếc điện thoại ông già màu đỏ đã rơi vỡ thành hai mảnh và chiếc điện thoại Iphone bên chân Dụ Vi.
Đúng là có người bị mù mắt, chỉ nhìn thấy điện thoại của Dụ Vi rơi hỏng, mà lại không thấy được di động của Thời Nhụy cũng như vậy.
Chuyện này diễn ra trong nháy mắt, trong đầu Thời Nhụy rất rối loạn, cô cũng không muốn làm rõ ràng rốt cuộc là ai đụng phải ai, tóm lại là di động của hai người đều bị rơi hỏng rồi. Nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng Dụ Vi là người bị hại, bởi vì di động của cô ta đắt hơn nhiều.
Bây giờ là thời gian tan học, ngoại trừ các bạn học cùng lớp chưa ra về, thì các bạn học lớp khác cũng chạy đến đây hóng chuyện.
Dụ Vi giữ chặt Khương Mẫn: “Được rồi, Khương Mẫn, cậu đừng nói nữa, cũng không phải là Thời Nhụy cố ý, dù sao tớ cũng đang muốn đổi di động, bố tớ đã đồng ý tháng sau sinh nhật sẽ mua cho tớ một chiếc điện thoại mới.”
So với với những lời nói chanh chua vừa rồi của Khương Mẫn, thì lúc này giọng nói của Dụ Vi lại rất dịu dàng, không mang theo một chút ý tứ trách móc nặng nề gì, tỏ vẻ vô cùng rộng lượng, thậm chí cô ta còn nói: “Thời Nhụy, điện thoại của cậu cũng hỏng rồi, nhà tớ có rất nhiều điện thoại không còn dùng đến nữa, đến lúc đó cho tới mang cho cậu một cái nhé.”
Đây đúng là người vô cùng thông minh, bạn bè thân thiết, cảm động đất trời, ngay cả những người chạy đến xem không thể không cảm thán.
“Dụ Vi thật là tốt quá đi, điện thoại bị rơi hỏng thành ra như vậy thế nhưng cũng không tức giận?”
“Ngược lại còn an ủi bạn bè, Dụ Vi thật sự được giáo dục rất tốt đó.”
Nhưng những lời Dụ Vi nói khi vào vai Thời Nhụy lại vô cùng chói tai, cô biết rõ những lời đó như những con dao làm người khác bị thương, mọi người còn đang vỗ tay vì cô ta.
Thời Nhụy ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm gương mặt giả tạo của Dụ Vi: “Điện thoại của câu, tớ sẽ trả tiền.”
Khương Mẫn phẩy tay, châm chọc nói: “Cái điện thoại này hơn bảy ngàn, cậu lấy đâu ra tiền để đền?”
Mặc dù Thời Nhụy không dùng smart phone, nhưng cũng biết điện thoại Iphone không phải là rẻ. Chỉ là không nghĩ tới nó lại đắt đến vậy.
Trong nháy mắt, cô nghĩ tới rất nhiều, nghĩ tới căn phòng cũ ẩm mốc ở nhà, cùng với người bố ốm đau nằm liệt giường, còn có bà nội đã hơn 60 tuổi còn đang làm việc ở xưởng thủ công trên thị trấn.
Hơn bảy ngàn, như một cây gậy dài bảy tấc đánh trúng cô.
“Các cậu không cần như vậy, mọi người đều là bạn học, không nên làm lớn chuyển khiến ai cũng cảm thấy khó chịu.” Dụ Vi tiếp tục đóng vai là một cô gái dịu dàng tốt bụng, chỉ có mình cô ta biết, khi nhìn sắc mặt Thời Nhụy trong nháy mắt trở nên tái nhợt khi nghe thấy hơn bảy ngàn, trong lòng cô ta vui sướng biết bao.
“Còn không phải chỉ là một cái Iphone thôi sao, có gì đặc biệt chứ?”
Đúng lúc này, sau lưng mọi người đột nhiên vang lên một giọng nói khinh thường, hai tay Tô Trà đặt trong túi, nhai kẹo cao su, từ từ bước tới.
Nhìn thoáng qua điện thoại trong tay Thời Nhụy, bong bóng từ miệng cô ấy vỡ ra, rồi lại bị cô ấy ngậm vào trong miệng.
“Tôi nói Dụ đại tiểu thư, học kỳ này của cô hình như chuyện này rất nhiều chuyện nha, đầu tiên là mất đồng hồ, tiếp theo lại là ở chuyển tấm ảnh, còn bây giờ m lại là điện thoại bị rơi vỡ, chuyện nào cũng đều liên quan đến Thời Nhụy, đây là trùng hợp sao?”
Những lời Tô Trà nói luôn là điểm đến mấu chốt, quần chúng ăn dưa nghe cô ấy nói như vậy, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Trong lòng Dụ Vi hoảng hốt, gương mặt đỏ bừng.
“Tô Trà, cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cậu nói tớ cố ý gây chuyện với Thời Nhụy sao? Mọi người đều nhìn thấy, mặc dù Thời Nhụy đụng vào làm điện thoại của tớ rơi trên mặt đất đã bị hỏng rồi, nhưng tớ vẫn nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn của gia đình Thời Nhụy, không trách cứ cậu ấy một lời nào, nhìn thấy điện thoại của cậu ấy bị hỏng thậm chí tớ còn nói đưa điện thoại nhà tớ không còn dùng nữa cho cậu ấy. Tớ làm sai chuyện gì chứ?”
Đúng là cao thủ, ngay cả khi tranh cãi cho bản thân cũng nhân tiện đâm cho người khác một dao, dẫm lên người khác để làm cho hình tưởng của mình trở nên cao quý hơn. Nói xong chữ cuối cùng mắt còn đỏ hoe, trông cô ta giống như thật sự chịu uất ức.
Tô Trà nhìn cô ta nhếch môi cười: “Cô làm sai chuyện gì à? Cô tự xem lại lương tâm rồi hỏi bản thân mình đi.”
“Cậu……”
Thời Nhụy giữ chặt tay Tô Trà: “Đừng nói nữa, tớ sẽ trả tiền cho cậu.”
Cô đưa điện thoại di động lại cho Dụ Vi, rồi kéo Tô Trà đi.
Mặc dù hơn bảy nghìn không phải là số tiền nhỏ, nhưng không đủ làm cô đánh mất lòng tự trọng của mình để cúi đầu trước Dụ Vi.
Lúc đi ngang qua người Dụ Vi, Tô Trà dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cô có biết vì sao Trình Trì không thích cô không?”
Cả người Dụ Vi cứng đờ, nhìn cô ấy.
“Bởi vì cậu ấy ghét nhất là những cô gái mưu mô thủ đoạn.” Tô Trà dùng khẩu hình nói ba chữ sau với cô ta, rồi xoay người rời đi với một nụ cười.
Sau khi hiểu ra kia ba chữ, sắc mặt Dụ Vi đột nhiên thay đổi.
—— tâm cơ kỹ nữ (1).
(1)Tâm cơ kỹ nữ (hay gọi là trà xanh): chỉ những cô gái trước mặt là người
thanh tú và duyên dáng, hiền lành tốt bụng nhưng sau lưng lại giỏi
mưu mô.
–
Sau khi trở về ký túc xá, Thời Nhụy ngồi ở bàn học, xem lại điện thoại đã bị hỏng, nhưng cô không thể mở lên máy, sạc điện cũng không vào, có vẻ như điện thoại thật sự đã bị hỏng.
Tuy rằng cái điện thoại này rẻ và cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại là công cụ để cô liên lạc với người nhà. Bà nội đã dùng nhiều năm như vậy, nhưng đến tay cô dùng chưa được bao lâu thì lại bị hỏng, cô đúng là quá bất cẩn.
Lúc này, đột nhiên Đồng Giai Giai hưng phấn chạy vào: “A a a, nam thần thế mà lại chủ động đến nói chuyện với tớ.”
“Nam thần nào?” Đàm Thiến hỏi.
“Ngoài Trình Trì ra, còn có thể có ai gánh nổi danh hiệu nam thần này?” Đồng Giai Giai chạy tới, kích động giữ chặt Thời Nhụy, “Thời Nhụy, tớ còn được hưởng ké hào quang của cậu, nam thần bảo tớ đưa cái này cho cậu.”
Thời Nhụy nhận lấy túi nilon trong tay cô ấy rồi mở ra, bên trong là thuốc trị cảm, có thuốc loại nước, loại viên, còn có loại con nhộng, đủ các loại.
Đàm Thiến và Dương Hiểu Quân cũng chạy tới xem.
“Trời ơi, nam thần thật ấm áp.”
“Trình Trì đối với Thời Nhụy thật sự không bình thường nha.”
“Tớ nhớ ra rồi, lúc đang làm bài thi, trên bàn cậu đột nhiên có thêm một cái ly giấy cũng là cậu ấy đưa, đúng không? Lúc ấy tớ không để ý lắm, còn tưởng là bị hoa mắt.” Đồng Giai Giai ôm mặt, tỏ vẻ ngưỡng mộ, “Không thể tin được Trình Trì lại có một mặt tinh tế như vậy, Thời Nhụy, bây giờ cậu có phủ nhận cậu ấy thích cậu thì cũng hoàn toàn vô dụng, bọn tớ đều có mắt, đều nhìn ra được, a a a, Thời Nhụy, cậu thật may mắn.”
Thời Nhụy siết chặt cái túi trong tay, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là cậu ấy……”
“Chỉ là cậu ấy quan tâm đến bạn học chút thôi.” Đồng Giai Giai và Đàm Thiên đồng thanh nói.
Đàm Thiến xoa xoa mũi: “Ôi, tớ cũng bị cảm, mà cũng chẳng có ai quan tâm đến tớ, tớ thật là đáng thương mà.”
Dương Hiểu Quân đưa một cánh tay ra, ôm lấy vai cô ấy: “Đến đây nào, em gái, anh trai quan tâm em.”
Đàm Thiến tựa như chú chim nhỏ nép vào lòng cô ấy: “Hiểu Quân, anh vẫn là người đối xử tốt nhất với em.”
Để ý thấy tâm trạng Thời Nhụy đang sa sút, Đồng Giai Giai nhìn sang điện thoại trên bàn cô: “Thời Nhụy, cậu thật sự muốn trả lại điện thoại Iphone cho Dụ Vi sao?”
Nhắc tới chuyện này, Đàm Thiến và Dương Hiểu Quân cũng không đùa giỡn nữa.
Đàm Thiến nói: “Tớ cảm thấy chuyện này vốn người sai không phải là cậu, là Dụ Vi cố ý. Tớ đã sớm biết, cậu ta không phải là người hiền lành gì.”
Dương Hiểu Quân cũng cảm thấy không công bằng: “Tớ cũng cảm thấy là cậu ta cố ý, thật ra chuyện này đối với cậu ta, chỉ là một cái điện thoại Iphone cũng chẳng là gì, cái cậu ta muốn chính là muốn là cho Thời Nhụy xấu hổ.”
Thời Nhụy cầm lấy điện thoại đã bị hỏng, nhẹ nhàng thở dài.
Đúng là có thể đối với Dụ Vi một cái điện thoại Iphone cũng chẳng là gì, nhưng lại đủ để đẩy cô vào tình cảnh tuyệt vọng. Kẻ có tiền vĩnh viễn cũng không thể hiểu được người nghèo có thể túng quẫn tới mức độ nào.
Nhưng mà, cô nên đem lòng tự của mình vứt xuống dưới chân, mặc kệ cậu ta chà đạp sao?
Không!
Từ nhỏ đến lớn, từ trước đến này vận mệnh chưa bao giờ ngừng thách thức cô, cô tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước khó khăn.
–
Buổi tối sau khi về nhà, Tô Trà nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Trình Trì.
Tuy rằng Thời Nhụy yêu cầu cô không được nói chuyện này nói cho cậu biết, nhưng cô cảm thấy, Trình Trì là nguyên nhân chính khiến Dụ Vi luôn nhằm vào Thời Nhụy để gây chuyện. Cô ấy thật sự không đành lòng nhìn Thời Nhụy phải một mình chịu đựng nhiều như vậy, cô cảm thấy Trình Trì nên là người đứng ra giải quyết chuyện này.
Hơn nữa, chơi cùng cậu lâu như vậy, cô ấy hiểu, cậu sẽ không vô duyên vô cớ đối xử với một cô gái tốt như vậy. Ở trong lòng Thời Nhụy vô cùng đặc biệt, cô ấy tin rằng cậu cũng không hy vọng Thời Nhụy phải chịu uất ức.
“Cậu xử lý chuyện này cho tốt, lòng tự trọng của Tiểu Nhụy rất lớn, đừng biến khéo thành vụng.”
Trong tiệm net, màn hình máy tính vẫn liên tục vang lên tiếng chém giết ác liệt.
Trình Trì nghe Tô Trà nói qua điện thoại, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Nguyên Lượng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, gõ bàn phím vang lên tiếng bạch bạch: “Tao, tao, A Trì, lên nhanh, mau đi, lão tử sắp chết rồi, mau tới cứu tao, ông thất thần cái gì vậy?”
Giây tiếp theo, đột nhiên Trình Trì tháo tai nghe xuống, đứng dậy rời đi.
“Này, ông đi đâu đấy?”
“Không chơi nữa.”
–
Dụ Vi đi học về, cả người đều choáng váng, ba chữ “Tâm cơ kỹ nữ”(2) vẫn luôn văng vẳng trong đầu cô ta, giống như lời nguyền vậy, trong lòng cô ta vốn đang không bình tĩnh chút nào, cầm lấy sách đọc thì một chữ cũng không đi vào.
(2) Bản gốc có ba chữ “心机婊” nên tớ sẽ để nguyên như vậy nhé.
Đêm đó, cô ta có một giấc mơ.
Cô ta mơ thấy mình bị nhốt trong một căn phòng, bốn phía đều không cửa, cô ta cảm thấy không thể hít thở được, sợ hãi, dù làm gì cũng không thể tìm được đường ra. Một lúc sau, đột nhiên Trình Trì xuất hiện, cậu đi đến trước mặt cô ta, gương mặt vừa lạnh lẽo vừa tức giận, cả người toát lên sự lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run.
“Tâm cơ kỹ nữ!” Cậu nắm lấy cằm cô ta, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Cô ta lắc đầu: “Không, Trình Trì, tớ không phải.”
“Tâm cơ kỹ nữ, cô làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
“Không, Trình Trì, cầu xin cậu đừng nói tớ như vậy, đừng như vậy mà.”
“Cô chính là tâm cơ kỹ nữ, tâm cơ kỹ nữ……”
Cô ta tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nhưng tiếng mắng chửi của Trình Trì vẫn còn quanh quẩn quanh tai cô ta.
Người con trai cô ta thích nhất lại nhìn cô ta với ánh mắt vô cùng kinh tởm, hơn nữa còn mắng cô ta là tâm cơ kỹ nữ……
Bởi vì tối hôm qua bị mất ngủ, tinh thần ngày hôm sau của Dụ Vi không tốt lắm.
Chỗ ngồi của Trình Trì trống không, cậu vẫn chưa đến trường.
Lão đại trốn học là chuyện bình thường, không trốn mới kỳ lạ. Sau đó vào tiết học cuối cùng của buổi chiều, cậu lại xuất hiện ở cửa phòng học.
Dụ Vi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Trì đi đến chỗ của mình, nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua, cả trái tim đều bị treo lên.
Trình Trì dừng lại trước bàn học của cô ta, dùng bật lửa kim loại gõ trên mặt bàn.
“Sau khi tan học, đến sân bóng rổ.”