Edit: Mei

Sau khi được nghỉ ngơi nửa ngày, Thời Nhuỵ cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều. Nhưng độ khó của bài huấn luyện trong ngày thứ hai cũng được tăng lên ——— chạy vượt chướng ngại vật.  

Đây là một khóa huấn luyện mệt mỏi, đối với con trai cũng không dễ dàng gì chứ đừng nói đến con gái, nhưng dưới ánh mắt của đám con trai, bọn họ không thể bỏ cuộc.  

Leo qua những tấm lưới đóng cọc thấp, từng người một đã xấu hổ và kiệt sức, rất khó trèo qua bức tường chắn. Cuối cùng, Lôi Kinh ra lệnh cho các nam sinh đến và giúp đỡ các cô gái.  

Đây có lẽ là lúc con trai sẵn sàng nghe lời nhất.  

Dụ Vi nhìn hai hàng nam sinh ngay ngắn đi tới, trong lòng cảm thấy có chút kích động. Vì theo thứ tự đứng, Trình Trì sẽ đỡ cô ta. Chàng trai tương ứng với Thời Nhuỵ là Ngô Thiệu Châu.  

Phần nhiệm vụ khó nhất đối với các cô gái là trèo tường rào, đó là một nhiệm vụ đầy thử thách khiến bọn họ tiêu hao thể lực rất nhiều, nhưng chỉ có thể tự cổ vũ bản thân, các nam sinh nhìn thấy cũng đau lòng nhưng cũng có chút vui vẻ.  

“Cao quá, tớ nghĩ tớ không vượt qua được.” Dụ Vi đứng trước bức tường thấp, nửa khó chịu, nửa sợ hãi, nhẹ nhàng nói. 

Nam sinh đứng một bên người ho nhẹ một tiếng: “Không sao, không cao lắm, lớp trưởng, cậu phải làm gương cho tất cả nữ sinh.”  

Giọng nói này hình như có chút sai?  

Dụ Vi đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người đứng bên cạnh, hóa ra là Ngô Thiệu Châu.  

“Sao lại là cậu?”  

Khuôn mặt cô ta lộ rõ ​​vẻ thất vọng, Ngô Thiệu Châu xấu hổ cười: “Tôi cũng muốn hỏi câu này.”  

Dụ Vi nhìn lại thì thấy Trình Trì đang đứng sau lưng Thời Nhuỵ, tay cô ta run run. Suýt chút nữa trượt chân ngã khi bước qua bức tường, cũng may được Ngô Thiệu Châu đỡ, nhưng cô ta lại không thấy cảm kích chút nào, ngồi được lên tường liền đẩy cậu ta ra, tức giận nhảy xuống.  

Bị người ta ghét bỏ Ngô Thiệu Châu bày ra vẻ mặt vô tội, cậu ta đã đắc tội với lớp trưởng vì người anh em của mình.  

Khi đến lượt Thời Nhuỵ, cô rất lo lắng, mấy lần trước cô không thể vượt qua được, vừa chật vật vừa xấu hổ.  

Trình Trì thấy cô căng thẳng, đột nhiên cúi đầu, hạ thấp giọng nói: “Có muốn tớ giúp cậu ôm mông lên không, giống như đêm hôm đó …  

“Không cần.” Mặt Thời Nhuỵ đỏ lên.  

Trình Trì cười nhẹ: “Nếu không trèo qua được, tớ sẽ giúp cậu, trừ phi cậu cố ý muốn tôi giúp cậu …” 

“Không.”  

Thời Nhuỵ đỏ mặt, trở mình bằng tay và chân, có thể nói là rất trơn tru. Sau khi tiếp đất, cô bất ngờ nhận ra là mình đã thành công. Thật không thể tin được.  

Trình Trì đứng ở phía bên kia của bức tường, uể oải vỗ tay, không giống như lời khen ngợi mà giống như sự tự mãn.  

Dụ Vi bước tới với nụ cười rất ngọt ngào trên mặt: “Thời Nhuỵ, cậu đã làm được, thật sự rất tuyệt!”  

Trông cô ta thực sự chân thành, nhưng Thời Nhuỵ chỉ cảm thấy xấu hổ không thể diễn tả được.

“Cảm ơn cậu, cậu cũng rất tuyệt. ”   

Dụ Vi nhìn Trình Trì bằng ánh mắt dịu dàng: “Trình Trì, Thời Nhuỵ đã tiến bộ rất nhiều. Cậu đã dạy cho cậu ấy bí quyết gì vậy? Cậu cũng không dạy cho tớ với được không? Tớ cảm thấy mình thật ngu ngốc.”  

Trình Trì: “Mỗi người ở một hoàn cảnh khác nhau, muốn dạy cũng phải xem tài năng của họ đến đâu.” 

“Vậy cậu cảm thấy tớ như thế nào? Tớ thấy rằng có thể tớ không có đủ sức mạnh.”  

Trình Trì đứng thẳng lưng, thản nhiên nói: “Có lẽ là cậu quá nặng.”  

Dụ Vi: “……”  

Cùng ngày hôm đó, Lôi Kinh nói cô ấy sẽ chọn hai nữ sinh đi dẫn đầu, đó là người dẫn đầu đội hình vuông đi đầu khi báo cáo thành tích. Đội trưởng là bộ mặt của toàn đội nên phải có hình tượng và khí chất tốt, sau khi thảo luận với giáo viên chủ nhiệm Tôn Bình, cuối cùng Lôi Kinh đã chọn Dụ Vi và Thời Nhuỵ.  

Hai người họ quả thật là những người nổi bật nhất lớp về ngoại hình và hình thể, nhưng vẻ đẹp của Dụ Vi rất mạnh mẽ, có lẽ là con người cô ta luôn có sự tự tin, còn vẻ đẹp của Thời Nhuỵ lại tươi tắn và tự nhiên hơn.   

“Phải không, một người thậm chí còn không thể đi đứng ngay thẳng lại là người lãnh đạo?”   

“Người ta xinh đẹp mà, thời buổi này chỉ cần nhìn mặt thôi, hiểu không?”   

Thời Nhuỵ cũng nghe thấy những lời dị nghị đó, cho nên bất cứ khi nào có thời gian thì cô sẽ luyện tập một mình, cô tin rằng sự siêng năng có thể bù đắp những thiếu sót của bản thân, tóm lại là cô không thể kéo cả lớp tụt lại phía sau, cũng như không thể làm huấn luyện và Tôn Bình thất vọng. 

Thời gian nghỉ trưa, mọi người trở về ký túc xá, Đàm Nhiên và Đồng Giai Giai nằm liệt trên giường không muốn cử động, Đồng Giai Giai đang kêu đau cơ đùi. 

Dụ Vi rửa tay rồi đi ra, ngồi trên giường, lật gối: “Này, có thấy đồng hồ của tớ đâu không?”  

“Chuyện thế nào?” Khương Mẫn và Dương Liễu nghiêng người ra sau khi nghe thấy Dụ Vi nói, Thời Nhuỵ và hai người còn lại cũng nhìn sang.  

Dụ Vi lo lắng xoay người xuống giường: “Rõ ràng tớ để đồng hồ dưới gối, nhưng bây giờ lại không thấy đâu?”  

Khương Mẫn và Dương Liễu vội vàng cùng nhau giúp cô ta tìm kiếm xung quanh, Khương Mẫn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn Thời Nhuỵ.  

“Tớ không nghĩ là cậu có thể tìm nó. Chắc là do ai đó lấy mất. Trong ký túc xá của chúng ta chỉ có sáu người. Thường thì thời gian ra vào đều giống nhau. Chỉ có chiều hôm qua, một người ở lại một mình trong ký túc xá.”  

Chiều hôm qua, Thời Nhuỵ được nghỉ ngơi nửa ngày trong ký túc xá.  

Ý tứ của Khương Mẫn đã lộ rõ, Dụ Vi dường như đã hiểu được, ngừng lục lọi, quay lại nhìn Thời Nhuỵ đầy ẩn ý.  

Tình hình đột ngột này khiến Thời Nhuỵ giật mình: “Ý của cậu là gì, tớ?”  

Đàm Nhiên bật dậy khỏi giường: “Ý cậu là gì, Khương Mẫn nói cho rõ ràng, đừng có lấp lửng?”  

Khương Mẫn không cam lòng chịu yếu thế, cô ta nói: “Dụ Vi bị mất đồng hồ ở trong ký túc xá, không phải do ai đó lấy mất, chiếc đồng hồ có chân tự chạy đi? Cả ngày hôm qua cậu ta giả vờ bị ốm, vì vậy sẽ được ở lại ký túc xá, nhân lúc chúng ta không có ở đây liền lấy trộm đồ.”

Đồng Giai Giai cũng nghe không nổi nữa: “Cậu có chứng cứ sao? Không có thì đừng nói lung tung đổ oan cho người khác.”  

“Nếu cậu muốn chứng minh mình thật sự vô tội, có dám không để chúng tôi kiểm tra không?”

“Các cậu dựa vào cái gì mà đòi kiểm tra?” Đàm Thiến bước lên phía trước, đứng trước Thời Nhuỵ.  

Dương Liễu: “Nếu không dám thì chẳng phải là cậu ta chột dạ sao.”  

“Được rồi, tớ sẽ cho cậu kiểm tra.” Hai mắt Thời Nhuỵ đỏ hoe.  

Từ nhỏ đến lớn, bố cô đã dạy cô làm người ngay thẳng, ngồi ngay ngắn, cô luôn chán ghét loại hành vi lén lút này, nhưng không ngờ có ngày mình lại bị gán cho là trộm cắp.  

Đây là một sự xúc phạm trí mạng đối với cô!  

Cô lôi chiếc túi ra, mở ra và đặt trước mặt họ, tay cô run rẩy trong suốt quá trình đó.  

Không phải lo lắng, mà là tức giận!  

“Các cậu kiểm tra đi.”  

Khương Mẫn đẩy Đồng Giai Giai và Đàm Thiến ra rồi bước tới, cầm túi của Thời Nhuỵ lên đổ hết đồ đạc của cô ra, Dương Liễu cũng chạy tới giúp lục lọi, chỉ có Dụ Vi đứng đó không rời mắt, trong ánh mắt loé lên một tia phứt tạp.  

Nhìn thoáng qua đồ trong túi, không có đồng hồ, Đàm Thiến tức giận nói: “Các cậu bắt nạt người quá đáng. Bây giờ đã lục soát, chứng minh Thời Nhuỵ không lấy đồ của Dụ Vi, các cậu phải xin lỗi Thời Nhuỵ.”  

Khương Mẫn chế nhạo, cầm lấy một cái áo khoác của Thời Nhuỵ, lắc lắc lập tức một chiếc đồng hồ nữ màu vàng từ trong túi rơi ra, trong đó còn có nửa tấm ảnh.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sững sờ.  

Khương Mẫn cầm đồng hồ lên nói: “Còn nói không lấy? Đây là cái gì? Bây giờ có chứng cứ xác thực rồi, cậu còn chối gì nữa?”

Thời Nhuỵ nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay Khương Mẫn, có thứ gì đó nổ tung tâm trí của cô.  

“Tớ không lấy.” 

Nhưng vào lúc này, lời phản bác ấy lại có yếu ớt và bất lực đến nhường nào.  

Dương Liễu cong môi: “Sự thật đã rành rành trước mắt rồi, không có gì phải ngụy biện. 

Ngay cả Đồng Giai Giai và Đàm Thiến lúc này cũng không nói nên lời, tuy rằng bọn họ thực sự tin rằng Thời Nhuỵ không lấy.  

Khương Mẫn giống như một nhân vật phản diện nói: “Cái loại đức hạnh này, còn là dẫn đầu của lớp? Chẳng lẽ lớp 8 của chúng ta không còn ai sao?”

Tiếng cãi vã trong ký túc xá quá lớn, khiến những người khác cũng chạy đến cửa xem.  

Thời Nhuỵ từ từ ngẩng đầu lên, cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ra. 

Sau một hồi bình tĩnh lại, cô biết có người cố tình đổ oan cho mình. Vì vậy, cô không thể dễ dàng để cho người đó đạt được mục đích.  

Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi, kẻ xấu sẽ cười!  

Cô hít một hơi thật sâu: “Dụ Vi, Khương Mẫn, tớ có gây thù oán gì với các cậu các cậu phải bày ra những trò này?”  

Một lúc lâu không nói gì, Dụ Vi thu lại ánh mắt nhìn nửa tấm ảnh kia chuyển sang Thời Nhuỵ, cô không khóc lóc van xin lòng thương xót, cũng không làm loạn lên khiến cô ta ngạc nhiên. 

“Thời Nhuỵ, không ngờ cậu lại là người như vậy, nếu thật sự thiếu tiền, cậu có thể nói thẳng với tôi, tớ có thể cho cậu mượn, thậm chí giúp đỡ cậu cũng không thành vấn đề. Tại sao cậu có thể trộm đồ được chứ? Cậu biết chiếc đồng hồ này quan trọng với tớ như thế nào? Đó là quà sinh nhật của mẹ tớ tặng cho tớ.”

Nghe những lời này có vẻ rất cảm động, nhưng thật ra từng lời nói của cô ta như dao cắt, không hề bị sự chua ngoa của Khương Mẫn lấn át.  

“Thật là náo nhiệt!” Một cô gái đội mũ chống tay đi vào, nhìn Thời Nhuỵ, rồi nhìn Khương Mẫn và Dụ Vi: “Tình hình thế nào?”  

Cô ấy là cô gái chơi bóng rổ với Trình Trì ngày hôm đó, Tô Trà.  

Mọi người đều biết rằng Tô Trà có quan hệ tốt với Trình Trì, Khương Mẫn gấp đến nỗi không đợi được nghĩ muốn truyền tội danh của Thời Nhuỵ đến tai Trình Trì một cách nhanh chóng, vì vậy cô ta đã kể lại toàn bộ sự việc một cách rất kiên nhẫn. 

Khi Thời Nhuỵ nghe cô ta đổi trắng thay đen cho “tội danh” mình, trong lòng cô cảm thấy nực cười, nhưng cô không giải thích, vì cô biết giải thích cũng vô dụng.

Sau khi Tô Trà nghe xong, gật đầu: “Hiểu rồi, nhưng không phải nói ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt thiết yếu và quần áo tắm rửa thì mọi đồ vật đều phải nộp lên sao?  Như thế là thế nào Dụ đại tiểu thư? Đặc biệt sao?”  

Khương Mẫn và Dụ Vi không ngờ mạch não của Tô Trà lại đặc biệt như vậy, không phải cô ấy nên giúp bọn họ sao?  

Dụ Vi nhất thời không phản ứng kịp. 

Khương Mẫn suy nghĩ một chút, “Đây chẳng phải là hai việc hoàn toàn khác nhau sao? Nếu Dụ Vi không có đồng hồ, không có nghĩa là cậu ta không thể lấy trộm nó? Tớ không ngờ rằng mình sẽ trở thành bạn học với một người có đôi tay không sạch sẽ như vậy nghĩ đế thật khiến tớ cảm thấy ghê tởm. Đồng hồ của Dụ Vi trị giá bao nhiêu? Mười nghìn tệ, cậu ấy rất tinh mắt. Chỉ cần bán chiếc đồng hồ này đã đủ cho cậu ta ăn sống mấy năm rồi phải không? Thiếu tiền như vậy sao không bán mình mình luôn đi?”  

Tô Trà nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Khương Mẫn: “Miệng của cậu rất hôi thối đấy, buổi sáng cậu không đánh răng sao?”  

Khương Mẫn ngẩn người, sau một lúc mới phản ứng lại: “Không phải, ý của cậu là gì, Tô Trà? Đây là chuyện của lớp tám chúng tôi, không liên quan gì đến cậu, được rồi, xem như cậu muốn tham gia náo nhiệt, còn nói giúp tên trộm đó, cậu rảnh lắm đúng không? 

Tô Trà bước đến chỗ Thời Nhuỵ, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô, mang theo sự trấn an.  

“Ồ, xin lỗi, tớ còn muốn quản nữa.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play