Edit: Mei

Cuối tháng tám, là thời gian cao điểm tựu trường, nhà ga xe lửa đã kín chỗ.

Nhiệt độ 35 độ cực nóng, điểm đứng đợi xe như là một cái bếp lò lớn. Xếp một hàng dài trước chốt kiểm soát an ninh, mọi người đều ủ rũ, hít thở khó khăn, tất cả đều phụ thuộc vào điện thoại để cầu nguyện.

Nhưng mà, đội đột ngột dừng lại.

Tại chốt kiểm tra an ninh, một nữ nhân viên mặc đồng phục mở vali lấy ra một chai dung dịch: “Đây là gì?”

Cô gái đứng trước vali hơi bối rối, mặt đỏ bừng.

Ngoài quần áo và sách vở, trong vali còn có một vài bộ đồ lót méo mó và một cái bao băng vệ sinh đã dùng một nửa.

Chuyện riêng tư của cô gái bị phơi bày trước mắt bao nhiêu người khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Đó là đồ uống.” Thời Nhụy trả lời không tự tin.

“Đồ uống?”

Nhân viên nữ khoảng ba mươi bảy tuổi, thoạt nhìn đã có kinh nghiệm làm việc, bà ấy nhìn chằm chằm vào cô gái, như thể nhìn thấu tất cả mọi thứ: “Mở nó ra!”

Càng ngày có càng nhiều người đến ăn dưa (1), bắt đầu vận động trí não đoán xem chai dung dịch đó là gì.

(1) Ăn dưa: Dưa ở đây không phải là “dưa hấu dưa lê dưa leo” đâu nhé. “Dưa” theo thuật ngữ CBIZ là chỉ những tin đồn (rumor). Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành sự thật thì gọi là dưa xanh hoặc dưa bở, ngược lại thì gọi là dưa ngọt.

Ở trong chốt kiểm tra an ninh, Nguyên Lượng chọc chọc Thừa Chí đang cúi đầu chơi điện thoại trước mặt anh: “Đừng chơi điện thoại nữa. Là người đi ăn dưa, anh có thể có thái của người đi ăn dưa chứ? Cô gái đó khá trong sáng. 

Thời tiết nóng nực, xếp hàng chờ quá lâu, tóc mái của Trình Trì ướt đẫm mồ hôi, cậu vốn đã bực bội rồi. Lúc này, đột nhiên bị Nguyên Lượng một chọc như vậy, cậu ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đẹp trai hiện rõ “Lão tử không vui”.

Khoảng cách không quá gần. Từ góc nhìn của cậu, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô gái. Cô không cao lắm, thân hình yếu ớt, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần jean cao bồi, tóc buộc đuôi ngựa thấp tạo cho người đối diện một cảm giác rất đứng đắn.

Mọi người đang vây lại xem, Thời Nhụy miễn cưỡng mở nắp chai ra, trong phút chốc mùi rượu tỏa ra thơm ngát, cô biết rằng, lời nói dối của đã bị đánh vỡ.

“Đây là rượu hoa tự làm, tôi có thể uống một ngụm đảm bảo không phải đồ nguy hiểm.”

Cô chú ý tới, trước đó những người mang theo đồ uống đi trước mới được phép uống một ngụm.

Nữ nhân viên cười nói: “Rượu là đồ dễ cháy, còn bọc trong bao bì thô sơ như vậy, rất dễ rò rỉ nên không thể mang lên tàu được.”

Đây là lần đầu tiên Thời Thụy đi xa nhà, và cũng là lần đầu tiên cô đi tàu, cô không biết rằng không được mang theo rượu.

Rượu hoa do chính tay bố cô nấu, là loại rượu hoa ngon nhất mà cô từng uống. Nhưng năm ngoái bố cô bị tai nạn xe nên gãy chân, giờ chỉ có thể nằm liệt giường, không nấu rượu được nữa, đây là chai rượu duy nhất còn lại trong nhà.

Bây giờ cô muốn đến thành phố B học, nghĩ đem theo đống rượu hoa bố nấu, lúc nhớ nhà, ngửi mùi rượu hoa thật như về nhà.

Nhưng lúc này, nhân viên bảo cô không được mang rượu.

Mặc dù bình thường tính cách Thời Thụy không nóng không lạnh, nhưng lúc này cô vẫn muốn tranh thủ một chút xem có thể mang nó theo không.

“Dì à, chai rượu này có ý nghĩa đặc biệt với cháu, cô có thể châm chước một chút được không?”

Haha!

Nghe thấy tiếng dì à của cô gái đó, Nguyên Lượng phun ra một ngụm nước.

“Haha, cô bé này không phải quá đáng yêu sao? Bất quá chuyện này cho qua chút là xong, bà thím này lại muốn làm người xấu!”

Trình Trì không ngừng cong cong môi.

Chắc chắn, nữ nhân viên kia thấy bị gọi một tiếng dì mặt liền tái đi: “Không được, không thể châm chước, nếu xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”

Thời Thụy nhẹ giọng cầu xin: “Dì ơi, cháu chỉ có một chai thôi, không nhiều, cháu hứa sẽ gói nó thật kĩ, tuyệt đối không để đổ ra ngoài.”

“Dì à…”

Hốc mắt và mũi của cô bé đỏ hoe, thân hình mỏng manh đứng ở đó, cả người lộ ra vẻ bất lực.

“Người đẹp, có thể thấy cô là một người tốt, vậy nên không cần phải làm khó cô bé, đúng không?”

Trình Trì vừa nói, vẻ mặt của những người đứng ở đó như gặp phải quỷ.

Từ trước đến nay Trình Trì đều thờ ơ không xen vào chuyện của người khác, thế mà hôm nay không biết đụng phải dây thần kinh nào, lại giúp cô gái nhỏ nói chuyện?

Cô gái duy nhất trong đoàn Tô Trà cũng vội vàng nói đỡ, cười nói với cô nhân viên: “Chị à, chị xem, em gái này chắc chắn không phải phần tử khủng bố, chị có thể châm chước một chút được mà.”

Nhưng mà, vô dụng thôi.

Nữ nhân viên với thái độ cứng rắn, đem chai rượu kia ném sang một bên.

Thời Thụy nhìn chằm chằm vào chai rượu, nghĩ đến những lần nấu rượu của bố mình, hốc mắt cô càng đỏ hơn.

Nguyên Lượng nhịn không được an ủi nói: “Em gái à, quên đi, chỉ là một chai rượu, không mang theo được thì thôi, mau lên tàu đi, đừng lầm lỡ giờ lên tàu…”

Cậu ta còn chưa nói xong, mắt liền trừng lớn.

Không chỉ có cậu ta, xung quanh đang ồn ào bỗng nhiên trở nên im lặng.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng cô gái nhỏ sẽ thu dọn vali trong im lặng, rồi lau nước mắt bước vào nhà ga, nhưng không ngờ rằng cô lại bất ngờ cầm chai rượu lên, mở nắp và uống một hơi cạn sạch.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Ngay cả nữ nhân viên cũng choáng váng.

Cô không muốn lãng phí một giọt rượu do bố mình nấu, bởi vì cô sẽ không bao giờ lại có nó nữa.

Cô uống một hơi cạn sạch chai rượu, cảm giác cay nồng nơi cổ họng khiến cô ho nhiều lần, cô lấy tay che miệng lại, kìm nén cảm giác nóng rát từ cổ họng xuống dạ dày, mắt cô càng đỏ hơn vì khó chịu.

Cô ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc, kéo vali đi về phía nhà ga.

Nguyên Lượng kinh ngạc phục hồi lại tinh thần: “Mẹ nó, còn có thể như vậy? Em gái này cũng trâu bò quá đi?”

Trình Trì nhìn chằm chằm bóng lưng cô, đôi vai gầy của cô gái co giật, như muốn khóc.



Vất vả thoát khỏi đoàn người Trình Trì bước lên toa tàu, tìm chỗ ngồi của bọn họ.

Nguyên Lượng nhễ nhại mồ hôi ngồi phịch xuống ghế, trên tay cầm theo chiếc quạt quảng cáo của một bệnh viện nào đó ở bên ngoài nhà ga, tiếng quạt vang lên ào ào.

“Mẹ ơi, đây khác nào bị giày vò chứ? Tôi muốn hít thở cũng khó, anh em, tại sao chúng ta phải đi tàu lửa?”

Ngô Thiệu Châu ngồi ghế sau lưng cậu ta, ghé vào lưng ghế nói: “Nếu cậu không trêu chọc người đẹp, đâu đến nỗi hôm nay mới trở về? Không đặt được vé máy bay? Ngay cả vé tàu cao tốc cũng không có. Nếu không đi tàu lửa, không thì cậu đi bộ trở về hả?” Nói xong cậu ta đoạt lấy cái quạt.

Nguyên Lượng vươn tay muốn cướp về lại, nhưng sức lực tranh không lại với cậu ta.

“Đi cùng Trì ca, tớ có thể trêu chọc mỹ nữ nào chứ? Trong mắt mỹ nữ chỉ có cậu ấy, mấy cô gái đó toàn chủ động mời cậu ấy nhảy thôi. Nói đi, A Trì, cảm giác nhảy cùng mỹ nhân như thế nào? Có phải bàn tay mỹ nữ bé nhỏ mêm mại?”

Trình Trị miệng nhai kẹo cao su, mỉm cười gian ác: “Cũng được.”

“Chết tiệt, sao tớ lại không có diễm phúc đó chứ.”

“Này, các cậu xem, là em gái vừa rồi kìa.”

-   

Nguyên Lượng đặc biệt hứng thú với cô gái mạnh mẽ, ngửi được hơi thở mỹ nữ, tinh thần liền lên cao: “Chỗ nào? Chỗ nào?”

Thời Nhụy kéo theo vali đồ cồng kềnh, chen chúc khó khăn đi về bên này.

“Vừa rồi còn không nhìn rõ mặt, huống chi lần này nhìn thấy, khỏi nói, lớn lên khá xinh đẹp. Đặc biệt là đôi mắt trong veo kia, không dính một chút bụi, quá thuần khiết.”

Tô Trà đem một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, giữa hai hàm răng vang lên tiếng vỡ vụn của miếng khoai tây chiên. Cô ấy nghe Nguyên Lượng nói, bật cười: “Nguyên Lượng, xem ra tiểu thuyết cậu thức cả đêm đọc cũng không vô ích, còn có thể miêu tả một cô gái nhỏ.”

“Đối với đàn ông, đây là bản năng! Hiểu chưa? Mà loại bản năng này không thể được kích thích trước một người nam không ra nam nữ không ra nữ như cậu.”

“Cậu tự tìm chết!” Tô Trà nhặt hộp khoai tây chiên lên lên ném qua.

Hộp khoai tây chiên nhảy đập lên đầu cậu ta hai lần, cậu ta bị hoảng sợ bắt lấy: “Cảm ơn nha.”

Ăn xong khoai tây chiên trong tay, cậu ta đẩy đẩy cánh tay Trình Trì: “Cô gái này tửu lượng không tồi, uống một chai rượu hoa còn có thể đứng vững.” Trình Trì nâng cằm, ánh mắt thâm thúy nhìn sang.

Cô gái ngồi vào vị trí, vẫn không nhúc nhích chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua tấm kính chiếu vào mặt cô như một tấm lọc. Đôi mắt cô ươn ướt, giống như ngày mưa, mặt hồ nổi lên một lớp sương mù.



Ba người đàn ông ngồi bên cạnh Thời Nhụy đang chơi poker, ồn ào khiến cô choáng váng. Hơn nữa thời tiết nóng nực, trên toa tàu lại nhiều người, cô cảm thấy không khí càng lúc càng loãng, từ dạ dày đến cổ họng đều cảm thấy rất khó chịu.

Cô ngồi không yên, cảm thấy hơi buồn nôn.

Cơ thể mạnh mẽ chống đỡ, chân cô mềm nhũn ra, chen chúc đi về phía buồng vệ sinh.

Trong buồng vệ sinh có người nên cô quay mình dựa vào cửa đợi.

Ngọn đèn trắng trên đầu ở rất gần cô, ánh đèn màu trắng nhẹ nhàng đung đưa trong tầm mắt cô, cảm giác như bị say tàu, rất khó chịu.

Bên tai vang lên tiếng bước chân, Thời Nhụy ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba người đàn ông lúc trước đánh bài bên cạnh cô cũng đang tiến lại đây.

Họ dừng lại ở khu vực hút thuốc cạnh buồng vệ sinh, châm thuốc.

Để ý thấy bọn họ thỉnh thoảng nhìn qua đây, bọn họ nhìn nhau nở nụ cười khó tả, Thời Nhụy có chút bất an.

Cô ấy hơi say, có lẽ họ đã phát hiện ra từ lâu.

Người trong buồng vệ sinh đến giờ vẫn chưa ra, Thời Nhụy muốn nôn cũng không thể nôn, cảm giác khó chịu của cô không giảm bớt, nhưng cô phải quay lại toa tàu trước, ở đó có nhiều người hơn thì sẽ an toàn hơn.

Khi cô vừa bước một bước, một trong những người đàn ông có hình xăm trên cánh tay đột nhiên tiến lên một bước, ngăn cô lại.

“Mỹ nữ, em có hút thuốc không?”

Thời Nhụy nắm lấy một góc quần áo lắc đầu.

“Em có bật lửa không?”

Cô lại lắc đầu.

Người đàn ông xăm trổ mỉm cười thổi một làn khói về phía cô: “Sao lại không có bật lửa, em đã đốt cháy trái tim anh mà?”

“…”

Thời Nhụy bị khói thuốc làm cho ngạt thở, lùi lại phía sau hai bước, cô cúi đầu đi qua, nhưng lại bị một người đàn ông khác có mái tóc đỏ ngăn lại.

Tóc đỏ còn trang điểm kỹ càng, hơn nữa còn kẻ mắt, lộ ra vẻ như con gái.

Trong tay hắn làm ảo thuật biến ra rất nhiều bút: “Mỹ nhân, cô có biết vì sao tôi có nhiều bút như vậy không?”

“…”

Tóc đỏ cười híp mắt nhìn cô, tay nhếch lên: “Là cái mũi này của cô.”

“…”

Bệnh viện tâm thần không khóa cửa sao?

Thời Nhụy nghiêng người, định đi sang phía bên kia, người đàn ông xăm trổ duỗi cánh tay ra trước mặt ấn cô vào tường, ngăn cô lại.

“Mỹ nữ, tôi chuẩn bị đầu tư vào một dự án, tôi đã có được, gần như đã  nắm chắc. Cô có thể giúp tôi không?” 

Người đàn ông xăm trổ lại giữ cô chặt hơn, hình xăm dữ tợn trên cánh tay của hắn ta nhìn qua có chút đáng sợ.

“Không giúp được.”

Thời Nhụy cố gắng đẩy hắn ta ra, nhưng người đàn ông xăm trổ không nhúc nhích, mỉm cười xấu xa.

“Tất nhiên là có thể giúp được, chỉ cần hôn anh.”

“…”

Vài giây sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ khu vực hút thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play