Người bên cạnh cũng không nên đắc tội, ai biết rằng đắc tội sau sẽ không đâm bì thóc chọc bì gạo, chẳng may cường giả bị xui khiến hoặc cố ý bị xui khiến chẳng phải là khổ chính mình.

Dù sao bình thường lễ nghĩa cũng chẳng thiệt cho ai, cường giả mặc dù ôn òa đối xử bình đẳng với người bình thường thì càng có tốt danh tiếng.

Đừng nghĩ chính mình cường đại thì cũng không cần để ý dư luận, dư luận đúng là thông thường không cần để ý.

Nhưng người chính là sinh hoạt trong xã hội, cường giả cũng phải sinh hoạt trong xã hội như vậy.

Danh tiếng không tốt mặc dù không mang lại bất kỳ thiệt hại nào cho chính mình, nhưng ai biết có để lại chút tai họa ngầm nào hay không.

Bởi vì danh tiếng không tốt mà bị các loại “chính nghĩa chi sĩ” thảo phạt, ai cũng biết phần lớn “chính nghĩa chi sĩ” đều là ngụy quân tử.

Dù sao chỉ cần nhân danh chính nghĩa liền có thể làm bất cứ hành động vô sỉ nào.

Vai ác sử dụng ám khí thì là đê tiện, chính nghĩa sử dụng ám khí chính là không câu nệ tiểu tiết.

Vai ác vây công thì là vô sỉ, bên chính nghĩa lại là “đối với loại tà ma ngoại đạo này thì cần gì giang hồ đạo nghĩa, tà ma ngoại đạo ai cũng có thể giết chết, mọi người cùng lên đi.


Vai ác nếu lỡ abc xyz với mỹ nữ thì chính là tội ác tày trời hạ lưu vô sỉ, nhưng nếu đổi lại chính nghĩa chi sĩ thì sẽ là sự cấp tòng quyền, duyên trời tác hợp.

Nói chung danh tiếng tốt mặc dù không mang theo cái gì thực tế lợi ích, hoặc nói đúng ra là nếu không lợi dụng thì không mang theo cái gì thực tế lợi ích, nhưng cũng có thể tránh cho thật nhiều phiền toái.

Tất nhiên danh tiếng tốt cũng là có các loại phiền toái khác, nhưng dù sao cũng tốt hơn là danh tiếu xấu.

Bỏ qua vấn đề danh tiếng, Đại Đế chính là tuyệt đỉnh thông minh, nếu không cũng không là vực dậy đất nước Thỏ Nâu cũ từ mớ hỗn độn do các đời tổng thống trước để lại.

Thời đại cũ, Đại Đế lên nắm quyền lúc một nước Thỏ Nâu mục nát, tàu sân bay cho đến vũ khí nấm đều bị bán đi như sắt vụn, công nhân và hưu trí hằng năm cũng không được phát lương.

Đất nước như lâm vào tình trạng sụp đổ, phương tây rình rập như hổ vồ mồi.

Nhưng Đại Đế lúc này đứng lên, di lương đỡ trụ, 4 nhiệm kỳ tổng thống 20 năm cầm quyền, Đại Đế đã đưa nước Thỏ Nâu trở lại thành một siêu cường, có thể đối kháng cả phương tây và Mẽo quốc thời bấy giờ.

Thời đại tân vũ kỷ, Đại Đế cũng là một trong những người đầu tiên trở thành cái người địa cầu gọi là năng lực giả, mà thực ra chính là bước lên siêu phàm chi lộ.

— QUẢNG CÁO —
Không chỉ như vậy Đại Đế còn là đệ nhất cường giả của địa cầu.

Cuộc thanh trừng tư bản đẫm máu cũng chính là được Đại Đế chủ trì, trước đó không ít cường giả mặc dù ủng hộ Đại Đế nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ và không phục.

Hầu hết đều cho rằng kế hoạch thanh trừng của Đại Đế chỉ làm địa cầu thêm hỗn loạn hoặc sẽ chia địa cầu ra thành hai thế giới, một vùng đất do các đại tư bản nắm giữ và một vùng đất có thể do dân chúng nắm giữ, giống như thời đại cũ tư bản chủ nghĩa và xã hội chủ nghĩa vậy.

Nhưng sự thật chứng minh, tư bản chỉ mạnh khi có thể chơi được tài chính.

Tư bản đấu tranh cách làm chính là dùng tiền để chèn ép, nhưng sự thật trong chiến tranh tiền chỉ có một phần nhỏ tác dụng để đóng góp cho chiến thắng.

Cũng không phải nói tiền không có đóng góp, rốt cuộc tiền là cần để mua sắm các loại tài nguyên chiến tranh.

Nhưng vấn đề ở đây chính là tư bản chỉ sử dụng lợi ích để thúc đẩy chiến tranh, nhằm mục đích thu lợi nhiều hơn từ chiến tranh.

Như vậy khi gặp phải một cuộc chiến không phải vì lợi ích hoặc một cuộc chiến chỉ để nhằm tiêu diệt tư bản, thì tư bản lại gần như không có sức phản kháng.

Rốt cuộc tư bản chỉ biết dùng tiền để mua chuộc tần lớp lãnh đạo của lực lượng vũ trang mà không thể mua chuộc toàn bộ lực lượng vũ trang.

Mặc dù có thể khống chế cao tầng cũng có thể coi như khống chế toàn bộ, nhưng vẫn chỉ là có thể coi như, một khi lớp cao tầng này chết đi hoặc mất đi quyền khống chế lực lượng vũ trang thì tư bản cũng mất đi khống chế.

Hơn nữa tiền của tư bản lại chưa bao giờ là thật tiền mặt mà phần lớn chỉ là các loại lợi ích được hứa hẹn.

Đây cũng chính là vấn đề lớn nhất, một khi các loại lợi ích được hứa hẹn không thể thực hiện hoặc không được công nhận, thậm chí chính là sở hữu tài sản của tư bản bị phủ định thì tư bản cũng chính là không còn gì cả.

Có thể lấy ví dụ rõ ràng hơn một chút.

Thời đại cũ ở Nam Mỹ có đất nước Vê Nê, trước đây có một đời tổng thống rất vĩ đại tên là Hugo Chãvez.

Trước khi Hugo Chavez lên nắm quyền, các đời cầm quyền trước của Vê Nê vẫn luôn là hậu trường cho các công ti khai thác mỏ lớn của phương tây và mẽo quốc.

Bởi vậy mặc dù là đất nước có trữ lượng dầu mỏ lớn nhất của nam mỹ nhưng đất nước Vê Nê vẫn là đất nước nghèo nhất nhì nam mỹ.

— QUẢNG CÁO —
Hơn nữa ngoài một phần thuế ít ỏi, toàn bộ Vê Nê không hề thu được một phần lợi ích nào từ nguồn khoáng sản quan trọng bậc nhất thế giới là vàng đen này.

Không những thế, số thuế ít ỏi phải nộp này cũng bị các công ty dầu mỏ liên kết với nhà cầm quyền để trốn thuế.

Và 100% thu nhập từ dầu mỏ trên đất nước Vê Nê đều thuộc về nước ngoài.

Tình hình như vậy cứ diễn ra trong thật nhiều năm, vốn cũng không phải không có người muốn lấy lại nguồn lợi ích khổng lồ từ dầu mỏ này trong tay các công ty khai thác mỏ.

Nhưng cuối cùng đều là thất bại, chính Hugo Chavez cũng đã từng thất bại.

Bởi vì các công ty dầu mỏ này sử dụng lợi ích để các nhà cầm quyền đứng về phía của bọn họ, bởi vậy lợi ích được liên kết chặt chẽ giữ tư bản và chính trị được hình thành.

Tất cả mọi nỗ lực để lấy đi phần lợi ích này đều bị đánh bại.

Nhưng việc này cho đến khi người nắm quyền lực quân sự được trở thành tổng thống, nhà cầm quyền tối cao của nước Vê Nê.

Hugo Chavez ngay sau đó liền quốc hữu hóa mọi tài sản của tư bản, các tư bản này vốn là những tư bản mạnh mẽ nhất Vê Nê, thậm chí nói không ngoa rằng tư bản mới là người thực sự là kẻ cầm quyền của Vê Nê.

Tuy nhiên sau khi bị Hugo Chavez quốc hữu hóa, mọi tài sản của 39 công ty dầu mỏ đều trở thành tài sản quốc gia của Vê Nê, thì các tư bản này lại trở thành những kẻ bất lực đáng thương.

Cuối cùng ngoại trừ một số bị bắt và xử tội vì những hành động phạm tội trước đây, phần lớn đều chỉ có thể tìm cách chạy ra nước ngoài đến các nước tư bản phương tây.

Như vậy từ những người thét ra lửa mửa ra khói ói ra phong ba, chỉ cần bị diệt trừ vốn tư bản liền phải trở thành chó nhà có tang.

Cũng như vậy sau khi lên nắm quyền của nước Thỏ Nâu thì Đại Đế cũng đã họp lại tất cả những kẻ đã lợi dụng lúc đất nước thối nát để chiếm đoạt tài sản quốc gia.

Mặc dù không yêu cầu trả lại, nhưng tất nhiên là một số tiền thuế khổng lồ mà bọn họ đã trốn nhiều năm cũng phải nộp cho quốc gia.

Trong đó sừng sỏ nhất là 2 gã do thái, đã ăn cắp 2 đại tập đoàn lớn nhất Thỏ Nâu thời bấy giờ.

Hai gã do thái đều được Đại Đế thông báo “hoặc nộp thuế hoặc không có gì cả”.

— QUẢNG CÁO —
Hai gã do thái này cũng có hai cách xử sự khác nhau, một kẻ thì tin lời của Đại Đế và ngoan ngoãn nghe lời.

Một gã do thái khác thì với nhiều năm ăn trên ngồi trốc đã dũng cảm đe dọa ngược lại Đại Đế, lúc ấy Đại Đế chỉ mỉm cười và bỏ đi, gã do thái này tưởng rằng Đại Đế sợ hãi sức mạnh tư bản của hắn, không ngừng cười nhạo và còn hống hách hơn xưa.

Nhưng không được bao lâu, một loạt chính lệnh được ban ra, một bản án được khởi động điều tra, gã do thái cuối cùng phải bỏ lại gần hết tài sản mà chạy trốn.

Bởi vậy Đại Đế biết rõ bản chất của tư bản, tư bản chỉ là những con muỗi hút máu mà thôi, nếu sợ hãi mà không đập chúng sẽ càng ngày càng hút nhiều máu, thậm chí còn truyền bệnh dịch chết người.

Nhưng chỉ cần mạnh tay liền có vô số cách giết chết tư bản, chỉ là phần lớn đều chịu lợi ích ảnh hưởng mà bao dung tư bản mà thôi.

Đại Đế hoàn toàn tự tin kế hoạch của mình có thể dễ dàng thanh trừng sạch sẽ đại tư bản.

Và thực tế Đại Đế cũng thành công, vừa thanh trừng sạch sẽ đại tư bản vừa làm sạch được bộ máy trung ương của Chính Phủ Liên Hiệp.

Đại Đế chỉ cần hơi suy đoán một chút liền có thể biết là Lộc Động Đình mới chính là người nắm giữ lực lượng cường đại, cường đại đến nỗi mạnh như Sindragosa cũng chấp nhận làm tọa kỵ cho Nguyễn Linh Trúc.

Nguyễn Linh Trúc cha mẹ cùng Lộc Động Đình cha mẹ đều bị chết trong một tai nạn không lâu trước, cho nên Nguyễn Linh Trúc hoàn toàn không còn thân nhân.

Chỉ còn gia đình của chú của Lộc Động Đình là bạn bè thân thiết lâu năm của cha mẹ Nguyễn Linh Trúc, nhưng cũng không được coi là người thân.

Còn Lộc Động Đình mặc dù chú của hắn không phải là chú ruột, nhưng cũng là thân nhân.

Sau khi gặp Nguyễn Linh Trúc thì Đại Đế cũng đã nắm được hồ sơ của tất cả những người liên quan đến cô, cũng biết được rằng Nguyễn Linh Trúc đang ở nhà Lộc Động Đình.

Đầu tiên thực dễ dàng loại trừ chính Nguyễn Linh Trúc bằng vào cơ duyện hoặc thực lực mà có được Sindragosa.

Nếu có thì Nguyễn Linh Trúc không cần phải chạy trốn khi bị chèn ép và đe dọa từ gã hiệu trưởng.

Sau đó cũng dễ dàng loại trừ chú mự của Lộc Động Đình, bởi vì ngoại trừ thường xuyên thăm hỏi Lộc Động Đình và Nguyễn Linh Trúc, cả hai người đều không biết cũng như không có gì thay đổi.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play