Nhiễm Nhan lạnh lùng liếc nhìn hắn, "Buông ta ra!"

Tần Mộ Sinh từ nhỏ sống trong nhung lụa, mọi chuyện đều theo ý hắn, việc hắn không chịu nổi nhất là bị người khác oan uổng, hắn giờ này khắc này cũng chỉ nóng lòng muốn tìm cái đồng minh là chính, chiếm tiện nghi tâm tư chỉ là phụ. Bị Nhiễm Nhan nhắc nhở, liền ngượng ngùng buông tay.




Tuy rằng Nhiễm Nhan không cho hắn mặt mũi, nhưng hắn đối mỹ nữ luôn luôn có bất tận khoan dung độ lượng.

"Tần hiền chất, ngươi nói thấy một thị tỳ, có thấy rõ bộ dạng của nàng không?" một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi tách đám người ra, đi đến trước mặt Tần Mộ Sinh. Người này tướng mạo gầy guộc, phần cằm được tỉa chỉnh tề sạch sẽ, mặc một bộ bào phục tay rộng, có vẻ rất có khí khái, Nhiễm Nhan nhận ra, hắn là gia chủ Ân gia, Ân Văn Thư.




Tần Mộ Sinh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ta chỉ nhìn thấy bóng dáng chợt lóe qua, vẫn chưa nhìn thấy diện mạo."

"Ô? Vậy lúc đó có ai ở cùng Tần hiền chất không?" Ân Văn Thư hỏi.

"Sau khi nhóm nương tử đưa thơ đến, chúng ta liền phân công nhau đi tìm, cũng không có người đi cùng ta." Tần Mộ Sinh sắc mặt lúc tái lúc đỏ, tràn đầy cáu giận, trong lòng đã biết chính mình bị người khác tính kế.


Người có chút đầu óc thì trong lòng đều biết rõ ràng, người không phải do Tần Mộ Sinh giết chết, nhưng trước mắt lại không có ai làm chứng cho hắn, muốn không liên can cũng không nhẹ nhàng như vậy.




Nhiễm Nhan vẫn cẩn thận đánh giá khối nữ thi kia, chuyện này được dựng lên tuy rằng có vẻ thuyết phục, nhưng trong mắt nàng, chỗ nào cũng có lỗ hổng, không cần nghiệm thi cũng có thể lật đổ giả thiết "Tần Mộ Sinh thấy sắc nảy lòng tham bức tử thị tỳ", chỉ là nàng có cần phải nói ra không?

Nàng không muốn gả cho Tần Mộ Sinh, nhưng hiện tại lễ 'tiếp thu' cũng đã hoàn thành, Tần Mộ Sinh nếu thực sự có chuyện, Cao thị nhất định sẽ tìm mọi cách không cho Nhiễm gia từ hôn, Tần Mộ Sinh nếu chết rồi thì thôi, nếu là không chết, cái đống cục diện rối rắm kia cuối cùng vẫn sẽ đổ xuống người nàng, phủi cũng phủi không sạch, nàng đến lúc đó đến tột cùng là quản hay là mặc kệ đây?




Chuyện liên quan đến tương lai, không thể trách Nhiễm Nhan phải nghĩ kỹ một chút.




Trinh thám nghiệm chứng tuy rằng từ đời nhà Hán đã bắt đầu thịnh hành, nhưng trải qua nhiều triều đại, vẫn chưa từng được phát triển, cứ ở mãi một trạng thái yếu kém, đại bộ phận ngỗ tác đều chỉ là đơn thuần nghiệm thi mà thôi, có đôi khi thậm chí rất nhiều vụ nguyên nhân chết còn không làm rõ được. Nếu là Tần Mộ Sinh thật sự bị hạch tội mà chết, đó chính là nam nhân đầu tiên trên danh nghĩa của Nhiễm Nhan nàng, chỉ bằng điểm này, Nhiễm Nhan trong lòng cảm thấy vô cùng bài xích.




Còn nữa, là một pháp y phụ trách đối thoại với vong linh, tìm kiếm chân tướng tử vong, nàng không thể đối với chuyện giá họa rõ ràng như vậy mà làm như không thấy.




"Ta tin tưởng người không phải do Tần Tứ lang giết." Tổng hợp phân tích một chút, Nhiễm Nhan vẫn quyết định đem những điểm đáng ngờ nói ra, dù sao cũng không nghiệm thi mổ xác gì, không coi là quá rợn người.

Thanh âm thanh lãnh của Nhiễm Nhan vừa phát ra, tiếng ồn ào đều ngưng hết lại.




Mọi người nhìn về phía nàng, ánh mắt phức tạp, có vui sướng khi người gặp họa, có thương tiếc, có tán thưởng, nhưng mỗi người đều cho rằng nàng đang đứng ở trên lập trường vị hôn thê mà bảo vệ Tần Mộ Sinh, hầu như không ai cho rằng Nhiễm Nhan thực sự nhìn ra sơ hở gì, cả bản thân Tần Mộ Sinh cũng cảm thấy như vậy.




"Nghe nói Tần Tứ lang là thấy sắc nảy lòng tham, bức tử thị tỳ này." Nhiễm Nhan một khi bắt đầu phân tích vụ án, liền vứt bỏ hết thảy cảm xúc con người, như không còn một tia nhân tình nào tồn tại, "Đầu tiên, thỉnh chư vị nhìn xem hiện trường, hành lang rất hẹp, lại còn đặt đồ trang trí như chậu hoa các loại, bên dưới bậc thềm có bãi cỏ, người chết quần áo tán loạn, trang dung bất chỉnh, trên mặt có vết trầy xước, vừa nhìn liền biết là đã từng giãy giụa kịch liệt, thử hỏi, trên một cái hành lang hẹp như vậy, nếu người giãy giụa với biên độ lớn, có thể không lưu lại bất kì dấu vết gì hay sao?"




Mọi người đều ngẩn người, nhìn chung quanh, quả nhiên, chậu hoa bày trên hành lang đều hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí cả mấy đóa hoa cũng chưa từng có bất luận tổn thương gì. Bãi cỏ bên dưới bậc thềm, cũng không có bất luận dấu vết dẫm đạp nào.




"Đương nhiên, người chết cũng có khả năng lao ra từ phòng trong, đâm lên trụ, cũng có khả năng là từ ngoài viện bị truy đuổi bức bách chạy vào trong viện, thấy không còn đường lui, bèn tự sát." Nhiễm Nhan đẩy đám người ra, chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể.

Ân Văn Thư đối với sự bình tĩnh của Nhiễm Nhan cảm thấy kinh ngạc, nhưng nghe nàng nói chuyện mâu thuẫn, nhíu mày nói: "Một khi đã như vậy, ngươi vì sao lại tin tưởng Tần hiền chất chưa từng bức tử thị tỳ này?"




Thi thể này toàn bộ thân thể đều nằm trên hành lang, chỉ có cánh tay đáp trên bậc thang, mà phần đầu vươn ra khỏi bậc thang, nhìn hơi lơ lửng, Nhiễm Nhan đồng tử hơi co rụt lại, duỗi tay chạm nhẹ lên động mạch cổ của người chết, tay cảm giác một mảnh lạnh băng, nhiệt độ trên xác chết thậm chí còn thấp hơn so với nhiệt độ bình thường. Rõ ràng là thị tỳ này không những đã chết khá lâu, mà còn bị đặt ở địa phương lạnh lẽo để phòng ngừa hư thối.




Phu nhân nương tử ở đây, thấy Nhiễm Nhan duỗi tay đụng chạm vào tử thi, nhiều người kinh hồn táng đảm, cũng bắt đầu thấy chán ghét.

Nhiễm Nhan đứng dậy, chỉ vào vết máu trên cây trụ, châm chước một chút, nói: "Bởi vì ta phát hiện, vết máu trên mặt cây trụ, căn bản không phải từ hai phương hướng vừa nói mà tạo thành."

Người thường trong lúc kinh hoảng thất thố, một lòng muốn chết, đại đa số thấy cây trụ thì liền lao vào, chẳng lẽ còn biết nghĩ đến phương hướng này xung lượng không đủ, đâm không chết, sau đó đi lựa khoảng cách cùng góc độ khác mà đâm? Huống chi, nếu là đâm tới từ hai hướng mà Nhiễm Nhan mới vừa đề cập, lực va chạm sẽ lớn hơn nữa. Cộng thêm, cũng giống tình huống đâm trụ tự sát thông thường, bởi vì lực va chạm, cơ thể người sẽ bị bật ra sau, dù xa hay gần thì phần đầu cũng không nên ở vị trí như bây giờ, trực tiếp đối diện cây trụ.




Nếu đâm để đảm bảo chết, không nói đến sức lực một nữ tử mảnh mai có thể hay không lập tức đem chính mình đụng một phát chết luôn, dù có thể, vị trí thân thể này cũng không đúng.

Đến lượt thời gian thi thể tử vong, Nhiễm Nhan tin rằng dù nàng không nói, ngỗ tác cũng có thể suy đoán ra. Thi thể toàn thân cứng đờ, thẳng tắp mà ngã xuống chỗ giao nhau của hành lang và cầu thang, phần cổ cứng còng làm phần đầu nhấc lên khỏi mặt đất mà duỗi hướng cầu thang.

Người sau khi chết, hiện tượng đầu tiên xuất hiện trên thi thể không phải là cứng đờ, mà là cơ thịt toàn thân trở nên mềm xốp.




Nếu hiện tại nơi người chết đang nằm sấp này là nơi nằm ngay khi tắt thở, sau khi chết cơ thịt toàn thân lập tức xuất hiện hiện tượng mềm xốp, phần đầu đang lơ lửng trên bậc thềm đá kia, tất nhiên sẽ bị rũ xuống mặt thềm dưới tác dụng của trọng lực, không thể cứng còng mà lơ lửng như bây giờ.

Nói cách khác, thị tỳ này sau khi chết năm đến sáu canh giờ (10~12 tiếng đồng hồ), đều nằm ở trên đất bằng, cơ thể đã hoàn toàn cương cứng, nói rõ thời gian từ lúc nàng tử vong đến giờ đại khái khoảng năm canh giờ, hơn nữa, nơi này cũng không phải hiện trường đầu tiên của vụ án.

Theo Nhiễm Nhan phỏng đoán, thị tỳ bị người khác từ chính diện dùng hung khí tương tự như gậy gỗ đánh trúng phần đầu, sau cú đánh đầu tiên, hung thủ có khả năng là do sức lực không đủ, không giết chết được thị tỳ ngay lập tức, khiến cho nàng giãy giụa, nhưng bởi vì bị đánh trúng đầu, sức lực nạn nhân rõ ràng không địch lại hung thủ, sau khi giãy giụa được một lúc, trên đầu lại bị đập thêm cái nữa thì chết. Thi thể sau đó lập tức bị dời đến một nơi đất bằng nhưng rất lạnh, và vẫn luôn duy trì tư thế nằm sấp này, sau khi thi thể xơ cứng, không thể bị uốn ép gì được nữa, cho nên hung thủ trong lúc hấp tấp mới bày ra một hiện trường có trăm ngàn chỗ hở như vậy.

Có thể từ chính diện tập kích, rất có khả năng là người nàng vô cùng quen thuộc, người kia là ai?

"Thập Thất Nương!" Nghiêm Phương Phi đẩy Nhiễm Nhan một cái.

Nhiễm Nhan phục hồi lại tinh thần, mới phát giác có nhiều người đang nhìn chằm chằm nàng như vậy.


Ân Văn Thư khụ một tiếng, dò hỏi: "Nhiễm Thập Thất Nương hình như có phát hiện?"

Nhiễm Nhan lẳng lặng mà liếc nhìn Ân Văn Thư một cái, dừng một chút mới nói: "Không có, chẳng lẽ những lời ta vừa nói đó, không thể tính làm điểm đáng ngờ sao?"




Ân Văn Thư tuy rằng chỉ là văn sĩ, nhưng tốt xấu cũng gặp qua sóng gió, lại bị cái liếc mắt này của Nhiễm Nhan làm trong lòng phát lạnh, cảm thấy hơi kinh dị, không khỏi nhìn Nhiễm Nhan thêm vài lần.

Mọi người lúc này mang biểu tình bất đồng mà nhìn về phía Nhiễm Nhan, đa số nữ tử là sợ hãi chán ghét, mà nam tử thì đa phần là hiếu kỳ, xưa nay nữ tử dù đanh đá hoặc dịu dàng nhìn thấy con sâu chết còn run, mấy vị phu nhân nương tử ở đây đều tránh xa ra, sắc mặt người nào cũng trắng bệch, chỉ có Nhiễm Nhan không những không sợ, thậm chí suy nghĩ còn vô cùng rõ ràng, thật là lớn mật.

Nếu Nhiễm Nhan biết được suy nghĩ của bọn họ, chỉ sợ sẽ cười nhạo, quí phụ nhân trong thâm trạch đấu đá nhau đến hung mãnh, các nàng biết cách lợi dụng hết thảy lực lượng bên người, giết người vô hình, có vài phụ nhân tuy nói chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy qua người chết, trên tay lại giết qua không biết bao nhiêu mạng người. Người như các nàng đem so với người như Nhiễm Nhan chưa bao giờ giết qua ai lại thường cùng tử thi giao tiếp, đến tột cùng ai lớn mật hơn?




Trong thời gian chờ đợi này, Ân Văn Thư đưa mọi người ra sảnh đường phía trước, nam nữ chia ra mỗi nhóm một bên trong thiên thính.

Còn Tần Mộ Sinh lại bị Ân Văn Thư và mấy vị trưởng giả mời ra chính đường, chờ người bên quan phủ tới.

Đường triều là triều đại pháp trị, dù thân phận đê tiện như nô tỳ, cũng chỉ có thể đánh, mà không thể giết chết, không giống thời Ngụy Tấn trước kia, trong nhà có giết mất một nô lệ thì cũng không phải đại sự gì đáng kể.

Trải qua sự tình mới vừa rồi, nhóm phu nhân nương tử rõ ràng đối với Nhiễm Nhan tỏ xa cách rất nhiều, thậm chí cả người từng cố ý cùng nàng giao hảo là Nghiêm Phương Phi cũng hơi bảo trì khoảng cách, nhưng Tề Dục Tú kia nhìn nàng đôi mắt lại lóe lóe, phảng phất cảm thấy hứng thú.

Nhiễm Nhan cũng đã sớm quen, dù là trước kia, người khác khi nghe nói nàng là pháp y, hơn phân nửa cũng là hai loại biểu tình này, chẳng qua là cái sau nhiều hơn cái trước mà thôi.




"Mẹ, ta không thoải mái." Ân Miểu Miểu từ khi nhìn thấy tử thi, sắc mặt vẫn luôn trắng bệch, qua một lúc lâu như vậy, cũng không có thêm chút huyết sắc nào, ngược lại càng thêm khó coi.

"Đều do ta, vội vã chạy tới mà không suy xét đến mấy nương tử trẻ tuổi các ngươi." Lăng phu nhân tự trách, lại nói với thị tỳ bên người Ân Miểu Miểu: "Đỡ Tam nương tử trở về nghỉ ngơi."

"Dạ." Thị tỳ lên tiếng liền đỡ Ân Miểu Miểu dậy.

Lăng phu nhân đứng dậy, đối với mọi người áy náy nói: "Tiệc trà hôm nay, vốn nên chiêu đãi các vị thật tốt, không ngờ lại phát sinh thảm kịch này, quét sạch hứng thú của mọi người, thiếp thân thay mặt Ân phủ tạ lỗi với chư vị."

Lăng phu nhân chỉnh đốn trang phục làm cái lễ, vài vị phu nhân vội vàng tiến lên nâng nàng dậy, nhỏ nhẹ mà khuyên giải an ủi.

Đặc biệt là Cao thị mẹ kế của Nhiễm Nhan, an ủi đến vô cùng xinh đẹp thư thái, làm Lăng phu nhân hai đầu lông mày vẫn luôn gắt gao cau chặt không khỏi giãn ra.




Sau màn khuyên giải an ủi, Lăng phu nhân liền gọi mấy thị tỳ và gã sai vặt đưa chư vị phu nhân nương tử rời đi. Dù sao vô luận là làm chứng hay là cái gì khác, đều có nam nhân chịu trách nhiệm, nếu phủ nha muốn dò hỏi, tất nhiên sẽ phái người đi các phủ.

Vãn Lục còn chưa quay lại, Nhiễm Nhan đành phải nhờ thị tỳ dẫn nàng đi hoa viên phía sau tìm người.

Mùi hoa thoang thoảng, dây leo buông xuống, theo gió đu đưa, Nhiễm Nhan lại không có tâm tư thưởng thức gì, Tần Tứ lang hôm nay xảy ra chuyện, tuy là sau khi tra rõ, hơn phân nửa sẽ không bị định tội, lại vừa lúc là thời cơ tốt nhất để Nhiễm phủ mượn cớ từ hôn, Nhiễm Nhan có sáu bảy thành nắm chắc có thể làm phụ thân nghĩ lại, phải nhanh chóng nắm bắt mới được.




"Nhiễm Thập Thất, ngươi đây là vội đi đâu?" bỗng một thanh âm cao quãng tám bén nhọn bay lại đây.

Nhiễm Nhan khẽ nhíu mày, quay đầu lại, không bất ngờ chút nào khi nhìn thấy Nhiễm Mỹ Ngọc trên con đường nhỏ bên phải, Nhiễm Nhan không hơi sức đâu mà phản ứng, nâng bước tiếp tục đi về phía trước.

Nhiễm Mỹ Ngọc làm sao có thể chịu buông tha nàng, bước một bước dài, xông lên phía trước, chặn kín đường đi của Nhiễm Nhan, nổi giận đùng đùng mà nhìn nàng, vươn tay tới, "Trả ta cây trâm"

Nhiễm Nhan hơi hơi nhấp môi, con ngươi đen tối tràn ngập lửa giận.

Nhiễm Mỹ Ngọc trong lòng ẩn ẩn run, nhưng nghĩ đến Nhiễm Nhan cũng không dám làm gì nàng, nên lớn mật lên, duỗi tay kéo kéo quần áo trên người Nhiễm Nhan, khinh thường nói: "Ngươi sẽ không đem cây trâm của ta bán, rồi mua thứ đồ chơi rách nát này đi"

Nhiễm Nhan đột nhiên chụp lấy cổ tay mảnh khảnh của Nhiễm Mỹ Ngọc, lôi nàng ta về phía trước, một cái tay khác bí mật ấn một cái vừa nhanh vừa mạnh vào một chỗ gân tay giao với khớp xương trên cánh tay nàng.

Nhiễm Mỹ Ngọc kêu lên sợ hãi, tức khắc cảm thấy toàn bộ cánh tay tê dại vô lực.

"Ta nói cho ngươi biết, ta hai năm này không phải nhận không mọi khi dễ đâu, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút cho ta" thanh âm Nhiễm Nhan rõ ràng nhẹ nhàng mà vang ở bên tai, Nhiễm Mỹ Ngọc lại cảm thấy từ bàn chân trở lên bắt đầu phát lạnh.

Nhiễm Nhan hất nàng vào đám cây cối bên đường, cũng không thèm liếc nhìn, dẫn thị tỳ tiếp tục đi về hướng lều hoa mộc hương bên kia.

Nhiễm Nhan đã có đai đen Tae Kwon Do, tuy rằng thần kinh vận động của nàng kém rất xa thiên phú y học, tập từ hồi tiểu học lớp 3 mãi cho đến khi tốt nghiệp tiến sĩ mới lên được đai đen, lại nhờ việc nàng đối với cơ thể người rõ như lòng bàn tay, biết công kích đúng chỗ hiểm, mới may mắn qua cửa, có điều để đối phó với quí nữ tay trói gà không chặt như Nhiễm Mỹ Ngọc, vẫn khá dư dả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play