Tiếng hô vừa vang lên, tất cả mọi người đều xoay người nhìn ra cửa. Nhiễm Nhan cũng ngừng tay, giương mắt nhìn ra ngoài cửa.

Cửa nhà xác mở ra một nửa, trong ánh sáng chói mắt chỉ có thể thấy người tới có thân hình cao lớn, mặc một bộ áo bào tay rộng màu nguyệt bạch, cổ áo cùng cổ tay áo có màu xanh đen, trên nền gấm vóc thêu vân mây màu bạc.


"Lục đệ." Hàn Huyện thừa lên tiếng.

Người nọ chậm rãi đi vào, theo sau là một lão nhân xách theo cái rương, khi hắn đi vào đến bên trong, không còn bị ánh nắng chói mắt bên ngoài ảnh hưởng, Nhiễm Nhan mới thấy rõ diện mạo người này, là một nam tử ước chừng 26-27 tuổi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, da trắng nõn sạch sẽ, lại không tao nhã giống người phía nam, hắn tay áo rộng nhẹ vung lên, mang theo khí thế dày nặng vững chãi như Thái sơn bước đến trước mặt Hàn Huyện thừa.

Khi cùng Hàn Huyện thừa đứng một chỗ, có thể thấy hắn cao hơn hẳn một cái đầu.




"Lục Lang." Lão phụ nhân nhìn thấy người tới, kích động bước tới, thanh âm mang theo nồng đậm bi phẫn cùng tin cậy, "Ngươi trở về liền hảo, ngươi trở về liền hảo! Sơn nhi bị chết oan uổng, nếu thật là Tần Tứ lang giết người, ngươi nhất định phải làm chủ cho chất nhi của ngươi a!"

Hàn Lục Lang trấn an mà vỗ vỗ lưng lão phụ nhân, nói: "Mẹ yên tâm, hài nhi lần này tới chính là vì chuyện này."

Hàn Lục Lang nói xong, ánh mắt dừng trên người Nhiễm Nhan, thần sắc có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là một cái chớp mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, phảng phất như bất kỳ cảm xúc dao động nào cũng chưa từng xuất hiện, đạm nhiên hỏi: "Ngỗ tác này ở đâu tới? Lại còn là nữ tử trẻ tuổi?"

Bắt đầu từ đời nhà Hán, phương thức xử án dùng nghiệm thi phục vụ cho điều tra hình sự đã bắt đầu thịnh hành, tác dụng của ngỗ tác trong đó càng không cần nói cũng biết, nhưng cho tới nay, ngỗ tác đều là tiện tịch, do tiện dân hoặc nô lệ đảm đương, ngỗ tác ngoại trừ nghiệm thi, cũng sẽ làm luôn những chuyện như tẩm liệm hoặc an táng thi thể, nên từ xưa đến nay có rất ít nữ tử có thể đảm nhiệm việc này, huống chi là một nữ tử trẻ tuổi như Nhiễm Nhan.


Hàn Huyện thừa thấy sắc mặt Tang Thần trắng bệch, mắt như hai lỗ trống, liền trả lời: "Đây là ngỗ tác bên ngoài do Tang tiên sinh mời đến."

"À..." Hàn Lục Lang nhàn nhạt lên tiếng, xoay người giới thiệu nói: "Vị này chính là ngỗ tác nổi danh Tô Châu, Phong Tam Tuần, nghiệm thi hơn 30 năm qua chưa bao giờ phạm sai lầm."


Nhất thời không khí có chút xấu hổ, Tang Thần là Hàn Huyện thừa ngàn nhờ vạn thỉnh mới chịu đến hỗ trợ viết tụng trạng, mà vị Phong Tam Tuần này cũng là kim tự chiêu bài mà Hàn Lục Lang sau khi biết được cháu trai mình bị giết, mời riêng đến hỗ trợ. Nhưng bây giờ đầu óc Tang Thần đã trống rỗng, đâu còn nói ra được lời khách sáo nào nữa.




Im lặng chỉ kéo dài chừng hai giây nhưng cảm giác như rất lâu.

Hàn Huyện thừa ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ trầm mặc, nói: "Một khi đã như vậy, liền để hai vị thay phiên nhau nghiệm đi, để phòng ngừa tất cả thiếu sót, Phong tiên sinh nghĩ như thế nào?"




Đương thời, chỉ có đối với người đức cao vọng trọng hoặc có kiến thức đủ để làm thầy kẻ khác mới có thể được tôn xưng là "tiên sinh", ngỗ tác là tiện tịch, Hàn Huyện thừa nói thế, đã đủ tôn trọng Phong Tam Tuần, cũng chu toàn mặt mũi cho Tang Thần.




Nói là nói vậy, nhưng để ai nghiệm trước lại là một vấn đề.




"Phong tiên sinh là tiền bối, để cho vị tiểu nương tử này nghiệm trước, Phong tiên sinh ở bên cạnh chỉ điểm, nếu là tiểu nương tử nghiệm không ra kết quả, hoặc Phong tiên sinh đối với kết quả có dị nghị, lại kiểm nghiệm một lần nữa, như thế nào?" Hàn Lục Lang trầm giọng nói. Không biết là xuất phát từ nguyên do gì, hắn lại để Nhiễm Nhan động thủ nghiệm thi.




Hàn gia tất cả mọi người đều chấp nhận đề nghị này, dù sao cũng có hai tầng đảm bảo, bọn họ chỉ để ý kết quả, còn quá trình ra sao không quan trọng.




"Phong tiên sinh nghĩ như thế nào?" Hàn Lục Lang hỏi.

Phong Tam Tuần rũ đầu, bình tĩnh nói: "Như thế rất tốt, lão hủ không có dị nghị."

Tuy là nói như vậy, nhưng khi ánh mắt Phong Tam Tuần như có như không liếc qua Nhiễm Nhan, mang theo khinh miệt rõ ràng.




Dù cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng trong lòng bọn họ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, rốt cuộc, một tiểu nương tử trẻ tuổi, và một lão ngỗ tác với hơn 30 năm nghiệm thi chưa bao giờ có sai lầm, ai đáng tin hơn? Chỉ sợ bất luận kẻ nào đều sẽ thiên về người sau.


"Tiểu nương tử, mời" Hàn Lục Lang nhìn Nhiễm Nhan, trên mặt mang theo một tia tò mò cùng nghiền ngẫm.

Nhiễm Nhan lúc này đứng trong bóng tối, trên mặt lại đeo khẩu trang, không ai thấy rõ thần sắc của nàng.

Hàn Lục Lang nói xong lời này, Nhiễm Nhan thoáng chỉnh gọn lại ống tay áo, đem bao tay kéo lên bao trọn lấy ống tay áo, bước đến gần quan tài, bắt đầu nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người Hàn Sơn.

Hàn Lục Lang cùng Hàn Huyện thừa bước tới gần quan tài quan sát toàn bộ quá trình, phần vì muốn bảo đảm thông tin, phần là để phòng ngừa ngỗ tác làm lộn xộn di thể của Hàn Sơn.




Nhiễm Nhan nhanh chóng đem quần áo Hàn Sơn lột sạch thành trần như nhộng, hai nam nhân nhìn thấy đều có chút xấu hổ, Hàn Lục Lang liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, thấy nàng thần sắc thản nhiên, phảng phất như nam nhân trần trụi trước mặt là một khối gỗ.




Bất quá, nhìn dáng vẻ của Hàn Sơn hiện tại, cũng khó sinh ra ý niệm gì khác.

Nhiễm Nhan thanh âm bình bình: "Tang tiên sinh, xin ghi chú lại."

Thanh âm tuy không lớn, lại có cảm giác áp bách lạnh lùng và nghiêm nghị, cho dù đầu óc Tang Thần trống rỗng, cũng không tự chủ được mà nghe theo, vội vàng lấy ra bút mực từ rương bên cạnh, mở cuốn sổ ra, chuẩn bị ghi chú.




Nhiễm Nhan dư quang thoáng nhìn động tác của hắn, nghĩ thầm, còn không quá tệ, bắt đầu nói: "Người chết, tuổi hai mươi, nam tính, thân cao bảy thước ba tấc."


Hàn Huyện thừa kinh ngạc mà liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, bởi vì Hàn Sơn được sinh ra lúc gần cuối năm, lại sinh non lúc mới tám tháng, Hàn gia sợ người ngoài nói xấu, nên đối với bên ngoài báo thêm hai tháng, vừa lúc qua năm mới, trong Tô Châu thành tất cả mọi người chỉ biết Hàn Sơn năm nay 21 tuổi, lại không nghĩ tới Nhiễm Nhan có thể nghiệm ra tuổi thật.




"Bên trong đùi phải của thi thể bị sưng đỏ, vết thương như bị nắm tay nện phải, móng tay biến đen, lỗ chân lông toàn thân hơi xuất huyết, bụng trướng, hạ thể có một chút phân lẫn máu, có thể là trúng phải độc từ quả cây, hoặc kim thạch dược vật. Mặt khác, cánh tay trái có vết bầm hình bàn tay, phần sau cổ phía bên phải có vết thương hở dài ba tất, phần da bẻ ra bên ngoài, miệng vết thương chỉnh tề, nhưng chưa thương tổn sâu tới kinh mạch hay xương cốt, trên mặt bên má trái có vết bầm xanh, vết thương như nắm tay nện vào, ngực bị bầm diện rộng, bên phải có hai chỗ xương sườn bị gãy, tạm thời không phán đoán được là có bị thương đến tạng phủ hay không" Nhiễm Nhan sau khi thành thạo kiểm tra toàn bộ vết thương trên thi thể, dư quang thoáng nhìn Tang Thần lúc này mặt đã không còn chút máu, mấy lần muốn nôn, nhưng vẫn ngồi xổm bên cạnh thùng dụng cụ tay run rẩy vừa gắn sức chống đỡ vừa ghi chú.

Phong Tam Tuần có chút kinh ngạc, Nhiễm Nhan thoạt nhìn trẻ như vậy, nhưng cách nàng kiểm nghiệm lại giống như một tay già đời đã nghiệm thi vài thập niên, thậm chí còn kỹ càng tỉ mỉ hơn.

Mà trên thực tế, Nhiễm Nhan tuy rằng nghiệm thi chưa đến vài thập niên, nhưng hệ thống pháp y hiện đại khá hoàn thiện, hơn nữa tổng số thi thể Nhiễm Nhan đã nghiệm qua còn nhiều hơn so với ngỗ tác cổ đại ba bốn chục năm kinh nghiệm.

Những người còn lại tuy rằng chưa nhìn thấy tình trạng thi thể, cũng có thể biết được vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, phụ nhân trung niên kia nghe thấy con mình bị tổn thương như vậy, đã khóc đến không thở nổi, tình trạng lão phụ nhân thì đỡ hơn, nhưng cũng đã rơi lệ đầy mặt, thân thể run nhè nhẹ.

Nhiễm Nhan một bên vẫn tiếp tục kiểm tra thi thể, không buông tha bất luận chỗ nào, lúc nhìn đến hạ thể, duỗi tay đem nam căn của Hàn Sơn lật lên nhìn.

Hàn Lục Lang cùng Hàn Huyện thừa tức khắc trợn mắt há mồm, thẳng tắp mà nhìn Nhiễm Nhan, một tiểu nương tử trẻ tuổi, nhưng không có chút ngượng ngùng nào khi nhìn nơi đó của nam nhân, này... này... vẫn còn là nữ nhân sao???


Nhiễm Nhan dừng một chút, nói tiếp: "Trên sinh thực khí của người chết có hai chỗ thối rữa do bệnh giang mai."

Sau khi kiểm tra xong, Nhiễm Nhan ngồi dậy, đối với hai nam nhân có sắc mặt đang mất tự nhiên, tổng kết một câu: "Người chết hẳn là thường xuyên lưu luyến bụi hoa, sinh thời có bệnh hoa liễu, đang phát bệnh thời kì đầu. Theo như bệnh trạng, trúng độc lúc còn sống là không thể nghi ngờ, loại trừ khả năng đổ thuốc độc vào miệng sau khi chết, có thể tra kĩ xem Hàn lang quân gần đây có ăn phải quả độc hoặc độc dược từ kim thạch hay không, vết thương trên người hắn không đủ trí mạng, nhưng cũng có điểm đáng ngờ, đó là hai cây xương sườn bị gãy này đâm tới gần lá lách, nếu xương sườn gãy cắm vào lá lách thì cũng đủ để gây chết người, bất quá..."

Nhiễm Nhan duỗi tay xoa nhẹ lên trên vùng xương sườn bị gãy, "Theo ta phán đoán, hai cây xương sườn này tuy rằng bị gãy, nhưng không gây biến hình nghiêm trọng ở vùng này, cơ bản sẽ không thương tổn lá lách, nếu nhị vị muốn xác nhận, có thể tiến hành giải phẫu để xem xét."

Nhiễm Nhan nói xong, thấy Hàn Lục Lang cùng Hàn Huyện thừa thật lâu vẫn không phục hồi tinh thần lại, cũng không nói tiếp nữa, chỉ xoay người lấy bạch truật với bồ kết từ trong hòm thuốc ra để trên mặt đất châm lửa, dùng để tiêu độc, chỉ chốc lát, dược hương nồng đậm dần dần tản ra.


Vẫn là Hàn Lục Lang phản ứng trước, hứng thú dạt dào mà liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, lại quay sang hỏi Phong Tam Tuần: "Phong tiên sinh cảm thấy như thế nào?"

Phong Tam Tuần cũng mới thu hồi thần sắc kinh ngạc, chắp tay nói: "Tiểu nương tử kiểm tra thực hư quả là vô cùng cẩn thận, so lão hủ chỉ có hơn chứ không kém, chỉ là lão hủ có một chuyện không rõ."

Phong Tam Tuần thật ra là người khiêm tốn, thấy Nhiễm Nhan xác thật có thật tài, tài nghệ lại cao siêu, lập tức thu hồi ý nghĩ khinh miệt.

"Phong tiên sinh mời nói." Nhiễm Nhan nói.

Phong Tam Tuần nói: "Không biết nương tử làm sao kết luận ra được là Hàn lang quân trúng loại độc nào?"

Hiện tại ngỗ tác, hơn phân nửa chỉ có thể phán đoán ra người là chết do trúng độc, cùng lắm chỉ có thể phân rõ ra là độc thạch tín, còn lại rất khó có thể đoán ra thứ khác.


Nhiễm Nhan một lần nữa trở lại trước quan tài, đem chân Hàn Sơn hơi đẩy ra, chỉ vào phần ứ thanh bên trong đùi: "Ăn trúng quả độc, độc đo kim thạch, đặc điểm lộ rõ nhất là lỗ chân lông có xuất huyết li ti, trên dưới thi thể sẽ xuất hiện một vài tổn thương giống như nắm tay đánh trúng. Chư vị nhìn thử xem, vết thương do quyền cước gây ra trên mặt và ngực Hàn lang quân đã thành ứ thanh, mà chỗ này rất khác biệt."




Chỉ bằng điểm này liền có thể xác nhận?


Nhiễm Nhan thấy ba người đứng trước quan tài đều lộ vẻ mặt nghi hoặc, tiếp tục phân tích: "Căn cứ vào phân bố vết thương trên người Hàn lang quân, có thể phán đoán Hàn lang quân lúc ấy cũng không có mặc quần áo, Tần Tứ lang nhảy vào phòng, đầu tiên là ra tay tóm lấy Hàn lang quân, lực đạo hắn dùng tất nhiên không nhỏ, mới có thể lưu lại dấu bàn tay trên cánh tay."

"Ngay sau đó Tần Tứ lang dùng nắm tay nện vào mặt và sườn Hàn lang quân, Hàn lang quân giơ tay phản kháng, nhưng lực đạo không đủ để địch lại, bị Tần Tứ lang dùng khuỷu tay đè trên mặt đất, cho nên ngực sẽ xuất hiện một tảng ứ thanh lớn. Ta phán đoán, Hàn lang quân cũng bắt đầu bị độc phát vào ngay lúc này."

"Khi hai người vật lộn, khả năng vô ý đánh bể món đồ sứ nào đó, lúc Hàn lang quân ngã trên mặt đất, phần cổ vô tình bị mảnh vỡ cắt phải, cho nên chảy rất nhiều máu. Nhưng vết thương ở đây, nếu được cầm máu kịp thời cũng không đến mức phải chết."

Nhiễm Nhan liếc mắt nhìn Phong Tam Tuần đang nghẹn họng trân trối một cái, nói: "Trong suốt quá trình này, cơ hội để Tần Tứ lang dùng nắm tay đánh bị thương phần đùi trong của Hàn lang quân là cực nhỏ, thêm nữa hình dạng tổn thương không giống với những tổn thương khác cũng do nắm đấm gây ra, cho nên ta đoán, chỗ này sau khi trúng độc mới nổi lên."


Tất cả mọi người ở đây đều bị phân tích của Nhiễm Nhan làm cho kinh sợ, đặc biệt là Hàn Lục Lang cùng Hàn Huyện thừa, bọn họ đã xem qua Tần Tứ lang khẩu cung, đúng là không khác với phân tích của Nhiễm Nhan chút nào.



Từ vết thương liền có thể phân tích đến tình trạng hiện trường, như thể tận mắtchứng kiến, năng lực như vậy, không chỉ có Phong Tam Tuần không làm được, mà toànbộ ngỗ tác ở Đại Đường cũng không làm được.
"Ngươi như thế nào biết hắn lúc ấy không có mặc quần áo?" Hàn Lục Lang nhìn thẳngvào Nhiễm Nhan, ánh mắt sâu thẳm gây cảm giác cực kì áp bách.
"Dựa theo lẽ thường tới nói thôi, người bình thường đánh nhau, theo bản năng sẽbắt lấy vạt áo, hơn nữa bắt lấy vạt áo thuận tay hơn nhiều so với bắt lấy cánhtay, ứ thanh trên cánh tay Hàn lang quân rất rõ rệt, nói rõ là Tần Tứ lang từ đầuđến cuối đều chỉ bóp chặt cánh tay hắn, thẳng đến khi đem hắn xô ngã trên mặt đất. Thêm nữa, Hàn lang quân hiện tại tuy rằng đang mặc quần áo, nhưng phía trên lưngdính có rất nhiều bụi đất, nếu là lúc ấy cũng đang mặc quần áo, không có khả năng sẽ bị như vậy."


Lời tác giả: quá trình nghiệm thi này khá nhanh, không biết mọi người đọccó thích không? nếu có ý kiến hay kiến nghị gì, thỉnh lưu lại vài lời cho Tụ tử,Tụ tử sẽ quyết định phương hướng sau này của nội dung truyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play