"Thỉnh hắn vào đi." Nhiễm Nhan nói.

"Nương tử" Hình Nương vội vàng ngăn cản: "Lén gặp nam tử, thật sự không ổn a!!"


Sơ Đường dân phong đã cởi mở hơn, mặc dù nam nữ chưa lập gia đình lén hẹn hò, cũng thật sự hết sức bình thường, Hình Nương là Huỳnh Dương Trịnh thị gia phó, hơn nữa phía nam không khí vốn không hào phóng bằng phương bắc, tự nhiên yêu cầu cũng khắc khe hơn.




Nhiễm Nhan sửa sửa vạt áo, hờ hững nói: "Có vẻ A gia tính toán dùng ta để liên hôn, việc hôn nhân tự nhiên không cần ta nhọc lòng."

Hình Nương nhẹ nhàng than một tiếng, cũng không hề khuyên can, hiện tại trinh tiết cũng không phải tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá nữ tử, nếu đúng như lời nương tử nói, lang quân tính toán dùng nàng liên hôn, không bằng tùy tâm sở dục, cứ làm chuyện mình muốn làm, nếu không, có khả năng về sau muốn tùy tâm sở dục cũng không còn cơ hội.




"Tại hạ mạo muội bái phỏng, đường đột!" một thanh âm ấm áp như gió xuân ban đêm chậm rãi thổi vào sân.




Nhiễm Nhan vừa mới cởi guốc giày, nghe tiếng ở hành lang thì nhìn ra, ánh mắt lẳng lặng dừng trên người nam tử đang co quắp đứng đó, chỉ là một cái chớp mắt, khi nàng thu hồi ánh mắt, dư quang lại thấy mặt hắn đỏ lên, gương mặt tuấn tiếu tràn đầy ngượng ngùng.

Nhiễm Nhan ngón tay hơi động, rồi nắm chặt lại thành nắm, kinh ngạc vì bản thân cư nhiên lại có cái xúc động muốn giải phẫu người lần nữa.




"Tang tiên sinh, mời vào." Hình Nương nói.

Tang Thần đem bao vải trong tay giao cho Hình Nương, "Đây là chút tâm ý của tại hạ."

"Tang tiên sinh có tâm." Hình Nương trên mặt mang theo lạnh nhạt xa cách, cười cười tiếp nhận bao vải, xoay người dẫn hắn vào trong phòng.




Nhiễm Nhan sớm đã quì ngồi trên chủ tọa, thấy Tang Thần tiến vào, gật đầu với hắn, "Tang tiên sinh, mời ngồi."

Tang Thần khẩn trương chắp tay: "Đa tạ nương tử."

Đợi cho hắn quỳ ngồi xong xuôi, Nhiễm Nhan hơi nhướng mày, bình tĩnh mà nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của hắn, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Tang tiên sinh tới tìm ta, là vì chuyện gì?"

Tang Thần cảm thấy chuyện mình sắp thỉnh cầu có chút làm khó người khác, đang không biết nên mở miệng như thế nào, lại nghe Nhiễm Nhan trực tiếp dò hỏi, hắn hơi chần chờ, nói: "Nói đến, tại hạ cũng chỉ mới gặp nương tử bốn lần, nói mấy câu mà thôi, tại hạ giờ tới đây cầu nương tử tương trợ, thật sự rất là đường đột..."

"Từ từ..." Nhiễm Nhan ngắt lời hắn, "Ngươi nói bốn lần?"

Trừ lần ngắm hoa, dò hỏi về nghiên mực, Nhiễm Nhan nhất thời nhớ không ra còn gặp qua hắn ở nơi nào nữa!

Tang Thần thẹn thùng nói: "Nương tử cứu Chu Tam lang lần đó, tại hạ có nói hai câu với nương tử."

Nhiễm Nhan mày đẹp nhíu lại, trước mắt bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ngày hôm đó: Nàng ở trên cầu bắt lấy một thanh niên, thanh niên vội la lên: "Vị nương tử này, ngươi đừng lôi kéo tại hạ, cứu mạng quan trọng a!"

Khi nàng đắp bùn khô cứu người, có một thanh niên hỏi câu rất ngốc: "Không phải nói Tam Lang còn có thể cứu chữa sao, sao lại chôn ngay tại chỗ?"

"Ngươi chưa từng vào trong thành?" Nhiễm Nhan thanh âm bình đạm, là khẳng định chứ không phải dò hỏi.

Tang Thần xấu hổ giải thích: "Ngày ấy khi chạy đến chuồng ngựa, tại hạ mới nhớ tới là tại hạ không biết cưỡi ngựa, liền... liền..."

"Nói chính sự đi!" Nhiễm Nhan xoa xoa huyệt Thái Dương đang trướng đau, Tang Thần này quá là mất tập trung, rõ ràng đang có chuyện cần nói, nàng mới bất quá hỏi ngang một câu, hắn liền nhảy nhót mà chạy qua chuyện khác, Nhiễm Nhan hoài nghi, nếu lại kéo đi xa một chút, hắn có thể không nhớ rõ mình tới đây làm cái gì hay không?




Tang Thần vội vàng dừng suy nghĩ lung tung, nhớ lại một chút chuyện mình muốn nói, mới nói: "Có người thỉnh tại hạ viết một phần tụng trạng, vừa lúc người chết nọ, ở Châu học từng là cùng trường tại hạ, tại hạ không từ chối được, chỉ là không có chứng cứ, viết ra tụng trạng lại không có bằng chứng, sợ quan phủ sẽ không để ý tới, cho nên tại hạ không biết nương tử có biết nghiệm thi..."


*Editor - tụng trạng giống như một đơn kiện




Nghiệm thi, ngón tay Nhiễm Nhan run lên, chuyện này nàng quá quen thuộc, cái cảm giác mong muốn từ trên thi thể tìm kiếm ra nguyên nhân cái chết bỗng nhiên dậy sóng trong lòng nàng, nàng cảm thấy có một nơi tĩnh mịch nào đó sâu bên trong nàng nháy mắt sống lại toàn bộ.




Dù cho trong lòng cảm xúc phập phồng, trên mặt Nhiễm Nhan vẫn bình tĩnh lạnh lùng như cũ, chỉ là Tang Thần thấy nàng thật lâu không nói lời nào, cho rằng nàng không đáp ứng, vội vàng nói: "Tại hạ cũng biết, việc này là làm khó người khác, rốt cuộc chuyện nghiệm thi có chút hạ thấp thân phận nương tử, chỉ là ngỗ tác phủ nha sẽ không tùy tiện mà giúp người ngoài..."




"Ngươi là tụng sư?" Nhiễm Nhan rất kinh ngạc. Tụng sư cũng tương đương với luật sư, biện hộ thay nguyên cáo hoặc bị cáo, viết tụng trạng, loại người này cần phải có chủ kiến, trật tự rõ ràng, mồm miệng lanh lợi, tư duy linh hoạt, yêu cầu tính chính xác từ mọi phương diện để hỗ trợ cho quan điểm mình muốn biện chứng, giống như Tang Thần đây thích chạy theo đề tài người khác nói, chuyện gì cũng không có một cái trọng điểm, có thể làm tụng sư sao?




"Tụng sư là gì?" Tang Thần mờ mịt hỏi.

Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ ra, Đường triều tám phần là không có nghề này, cũng không nói tiếp nữa, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cân nhắc việc này.

Không thể không nói, Tang Thần còn rất biết tìm người, Nhiễm Nhan là nhân sĩ thâm niên có thể hét ra lửa trong giới pháp y, phàm là thi thể tới trong tay nàng, tuyệt đối sẽ bị phân tích đến không còn bí mật gì nữa, mấu chốt là nàng có cần phải giúp chuyện này hay không?




Tang Thần nhìn Nhiễm Nhan nhíu mày suy ngẫm, trong lòng không khỏi ôm một tia hy vọng, hắn thật sự không còn cách nào, nhớ tới Nhiễm Nhan có thể khởi tử hồi sinh, hẳn là y thuật rất cao siêu, tra ra nguyên nhân chết người chắc hẳn không thành vấn đề đi? Bất quá, nếu có thể đem người cứu sống liền càng tốt!




Nhiễm Nhan có đầu thai thêm mười lần nữa cũng tuyệt đối đoán không ra cái ý tưởng thiên chân đang nảy ra trong đầu của Tang Thần lúc này. Bất quá, nàng cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện đó, chỉ hỏi, "Ngươi biết nung gốm sứ không?"

Tang Thần không biết chuyện này cùng chuyện nghiệm thi thì có quan hệ gì, vẫn thành thật đáp: "Nung gốm sứ là tay nghề tổ truyền trong nhà tại hạ, tự nhiên là biết."




Nhiễm Nhan hiểu rõ gật gật đầu, nhìn Tang Thần chầm chậm nói: "Có thể giúp ngươi nghiệm thi, bất quá ngươi cần phải đáp ứng ta ba chuyện, một là không được để người khác thấy ta, hai là không được tiết lộ thân phận ta, ba là ngươi cần phải giúp ta nung một thứ."




Nhìn công nghệ dùng để chế ra khối nghiên mực bùn lắng kia, với độ tinh tế đó, Nhiễm Nhan suy đoán tay nghề nung gốm sứ của Tang Thần hẳn là thập phần xuất sắc.

"Đây là đương nhiên" Tang Thần đầy mặt vui sướng, "Đồng học của tại hạ kia trong nhà rất có của cải, bọn họ cũng không muốn công khai việc này, đã mua được phòng giữ xác, lúc nào đi cũng được. Còn chuyện nung đồ vật, càng không có vấn đề."

Nhiễm Nhan gật gật đầu, "Ngươi nói là học cùng Châu học, chẳng lẽ vụ án ở Thải Tú quán kia?"

"Nương tử cũng nghe nói?" Tang Thần rất kinh ngạc, hắn cho rằng Nhiễm Thập Thất Nương là quí nữ đại môn không ra nhị môn không bước, chuyện này lại không phải ở trong thôn, ai ngờ án kiện mới phát sinh hôm qua, nàng hôm nay đã biết.




Nhiễm Nhan trực tiếp bỏ qua vấn đề của hắn, đạm nhiên nói: "Ngày mai ta đi với ngươi vào thành nghiệm thi, vật bằng gốm ta cần nung ra cũng cần gấp, ta hy vọng ngươi có thể hoàn thành nó trong vòng 3 ngày."

"Tại hạ chắc chắn tận lực!" mặt Tang Thần có chút do dự, nung ra một kiện gốm sứ bình thường, chế tác, phơi khô, tráng thêm men gốm, nung, rồi làm nguội, còn phải xem là muốn làm loại đồ sứ gì, dù không nghỉ một khắc nào, cũng cần đến hai ngày thậm chí nửa tháng không chừng, nếu cần phải tinh xảo, một tháng cũng khó mà ra thành phẩm.




"Không phải là tận lực, mà là đảm bảo xong. Ta giúp ngươi nghiệm thi, ngươi giúp ta nung ra món đồ sứ đó, xem như một cọc mua bán, ta bảo đảm sẽ xảy ra sai sót gì, ngươi có phải cũng nên bảo đảm tốc độ cùng chất lượng?" Nhiễm Nhan không biết nung ra một kiện gốm sứ cần bao nhiêu ngày, nàng cũng không muốn làm khó người khác, nhưng mấy người Yên Nương tính mạng sớm đã nguy hiểm, đặc biệt là Tử Tự, nếu kéo dài nữa chỉ còn đường chết, "Món đồ sứ ta muốn, chỉ là hình dạng kỳ lạ, to như ngón tay cái, bên trong trống rỗng, nhẵn mịn có thể chứa vừa khít đồ vật, không cần trang trí gì, chỉ cần có thể chứa nước chứa thuốc... nung ra vật như vậy, ít nhất yêu cầu mấy ngày?"




Tang Thần suy nghĩ một chút nói: "Nếu là thời tiết tốt, lại dùng bí pháp làm khô của nhà chúng ta, thật ra ba ngày có thể thành."

"Được, lát nữa ta sẽ đưa ngươi một bản vẽ kĩ càng tỉ mỉ." Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, cục đá trong lòng buông xuống một nửa, kế tiếp cũng chỉ còn kim tiêm, kim nhỏ còn rỗng ruột như vậy, phải đi đâu mới có thể tìm được đây?



Nửa tháng tới chú định sẽ rất bận rộn, nhưng đối với người công tác cuồng như NhiễmNhan, thật sự không tính là gì, làm cho nàng đau đầu nhất vẫn là chuyện Nhiễmgia cùng Tần gia nghị thân.
Nhớ tới biểu tình của Nhiễm Văn khi nhìn nàng, có vẻ vô cùng vừa long với diệnmạo của nàng, nếu là người bình thường, tất nhiên sẽ muốn gả nữ nhi cho dòngdõi cao hơn, Nhiễm Văn sợ cũng sẽ không phải ngoại lệ, có điều nói tới chuyệnNhiễm Văn đối xử với mẫu thân nàng như vậy, Nhiễm Nhan thật không dám ôm bất cứhy vọng gì đối vị cận phụ thân có ánh mắt thiển cận này, nói không chừng Tầngia nhả ra chỗ tốt quá mức, thêm kế thất thổi gió bên gối, hắn liền đem nàng đibán luôn.
Tần Tứ lang phong lưu thành tánh, tính tình biến đổi thất thường lại táo bạo,Nhiễm Nhan thật sự sợ chính mình một ngày nào đó nhịn không được mà giết ngườidiệt khẩu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play