Nhiễm Nhan chậm chạp không động đậy, bởi vì nàng chắc chắn cây vải mình nhìn trúng kia sẽ không bị hai nàng chọn đi. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát Nhiễm Mỹ Ngọc đã chọn hai cây lụa nguyệt quang, Nhiễm Vận cũng chọn một cây nguyệt quang, một cây yên la.


Tổng cộng chỉ có năm cây, cây còn lại trong bao vải là màu khói, màu sắc này quá giản dị, rất ít thiếu nữ sẽ thích.


"Lấy cái này đi." Nhiễm Nhan nói.


Nhiễm Vân Sinh khựng lại, cảm thấy Nhiễm Nhan chỉ chọn một cây, mà màu sắc cũng không tươi tắn lắm, đang muốn lên tiếng, Bình chưởng quầy đã rất có nhãn lực mà đề xuất: "Trong tiệm còn có mấy cây sa tanh màu ngà, phối với yên la rất đẹp, yên la may thành áo khoác, bên trong mặc sa tanh màu ngà thêu hình hoa sen, nhìn rất tươi tắn, vị nương tử này có cần lấy một khúc không?"


Nhiễm Nhan chưa trả lời, Nhiễm Vân Sinh đã nói: "Mang tới nhìn thử đi."


Trước kia chỉ cần là đồ mình thích, Nhiễm Nhan cũng sẽ không để ý đó có phải hàng xa xỉ hay không, từ sau khi Tần Vân Lâm ra đi, thì không có ai dạo phố với nàng nữa, bởi vậy mỗi lần mua sắm đồ đạc đều là đi tới mấy cửa hàng đồ xa xỉ quen thuộc, nhưng giờ này khắc này xài tiền người khác, lại có cảm giác bất đồng. Từ một nữ cường nhân không phải lo đến chuyện tiền nong, trở thành một khuê nữ yếu đuối cần người khác nuôi, Nhiễm Nhan vui vì mình có một huynh trưởng rất tốt, nhưng đồng thời cũng có chút chua xót.


Sa tanh màu ngà là thượng phẩm, giá cả cũng thích hợp, Nhiễm Nhan nhìn màu sắc thấy cũng không tồi, nên cũng quyết định chọn luôn.


Mấy người ra khỏi tiệm vải, lại đi đến tú trang. Vải vóc các nàng mua đều không có hoa văn gì, nếu muốn thêu cái gì, thì đến tú trang chọn mẫu vẽ.


Lão bản của tú trang tên Từ Văn Xương, là một nam nhân trung niên trên dưới 35 tuổi, mặt như cái hình thang, trên hẹp dưới rộng, mày rậm mắt to, bộ dạng tuy có chút khó coi, nhưng cử chỉ lại tao nhã hữu lễ. Hắn đối với Nhiễm Vân Sinh tuy không có vẻ nhiệt tình như Bình chưởng quầy, nhưng hai người xưng huynh gọi đệ, hiển nhiên quan hệ thân thiết hơn một chút.


Từ Văn Xương nhìn mấy khúc lụa nguyệt quang trước mắt cũng không khỏi tán thưởng, "Quả thật là rất đẹp, Bình chưởng quầy xưa nay mà có được vải hiếm thì thích bán giá cao đến tàn nhẫn, cái giá bán cho các ngươi lại khá hợp lý."


Thưởng thức trong chốc lát, Từ Văn Xương lại nghĩ đến một vấn đề, "Tú trang này của ta thật ra có mấy tú nương tay nghề nổi bật, đáng tiếc là không có mẫu thêu vừa ý, sợ là sẽ bôi nhọ mấy khúc vải lụa hiếm có này."


"Cũng phải." Nhiễm Vân Sinh cũng không khách sáo với hắn.


"Gần đây thật ra có lưu hành việc dùng kiệt tác của các danh gia thêu lên y phục, có bài thơ, cũng có tranh sơn thủy hoa cỏ chim chóc..." Từ Văn Xương gãi đầu, nhưng sau đó lại phủ định, "Bất quá loại này qua thêm một thời gian nữa có lẽ sẽ không còn thịnh hành."


Vừa muốn không tùy tiện, vừa muốn mới mẻ đa dạng, nhất thời cũng khó phối. Hoa văn thêu ở trên y phục bình thường đều yêu cầu thợ vẽ lên, khác rất nhiều với vẽ tranh thủy mặc, cần phải có cách vẽ đặc biệt mới được.


"Ta thử vẽ mấy mẫu như thế nào?" Nhiễm Nhan trước kia vì phải học chương trình điêu khắc phục hồi tướng mạo, cũng đặc biệt đi tìm tòi học vẽ, tế bào nghệ thuật của nàng hữu hạn, để nàng đi sáng tác nghệ thuật thì khẳng định là không xong, nhưng khả năng vẽ lại tỉ mỉ thì không tệ, học vẽ khi đó vì phải luyện tập đường cong, cũng phải vẽ lại rất nhiều hoa văn.


Nhiễm Mỹ Ngọc liếc mắt nhìn nàng một cái nói, hừ hừ: "Sao ta không nhớ rõ ngươi còn biết vẽ tranh? Đừng có làm hỏng mấy khúc lụa này."


"Ngươi không nói lời nào sẽ chết đúng không? Vẽ tranh thôi, lại không thêu lên lụa, đợi lát nữa nếu là đẹp ngươi cũng đừng thêu." Nguyên nhân Nhiễm Vận nhìn Nhiễm Mỹ Ngọc rất không vừa mắt chủ yếu là nàng ta cũng chẳng khác gì mấy tộc nhân kia của Nhiễm thị, tiêu tiền của nhà nàng mà cứ tỏ vẻ bình thường như là chuyện đương nhiên.


Chữ 'chết' sao có thể nói ra miệng dễ dàng? Nhiễm Vân Sinh cảm thấy lời này của Nhiễm Vận có chút nặng, nhưng hắn cũng biết với tính tình Nhiễm Vận nàng khẳng định sẽ không xin lỗi, không khỏi nháo đến tan rã trong không vui, chỉ trách cứ nói: "A vận, có ngươi nói chuyện với tỷ tỷ như vậy sao?"


Nhiễm Vận mếu máo, quay đầu đi chỗ khác.


Nhiễm Mỹ Ngọc hừ một tiếng, cũng không để ý đến nàng.


Đối với việc nhà người khác này, Từ Văn Xương đương nhiên sẽ làm bộ như không thấy, chỉ hướng Nhiễm Nhan chắp tay nói: "Vậy làm phiền nương tử, tại hạ tất nhiên sẽ bảo mật."


Hoạ sĩ cũng như y giả, đều là kỹ lưu, người đem nó coi như nghề chính thì địa vị cũng không cao, cái gọi là danh gia, là bởi vì những người này có phương diện văn học xuất sắc, có tác phẩm hội họa ngẫu nhiên chỉ dùng để biểu đạt tình cảm, mới là nguyên nhân chủ yếu mà bọn họ được tôn sùng.


Từ Văn Xương tự mình mang giấy bút tới, trải ở trên bàn.


Nhiễm Nhan thì chọn lọc ra mấy mẫu vẽ trong đầu, rồi nhanh chóng vẽ lên giấy, tốc độ vẽ làm mấy người vây xem trợn mắt há mồm.


Để vẽ được chân dung tội phạm, hoặc phục hồi tướng mạo, đương nhiên là càng nhanh càng chính xác thì càng tốt, tuy rằng sau này việc phục hồi diện mạo đều dùng máy tính để làm, nhưng học hội họa vẫn giúp nàng nắm giữ được đặc điểm con người tinh chuẩn hơn những pháp y khác.


Chỉ ngắn ngủn một khắc, Nhiễm Nhan đã vẽ ra năm mẫu, có hoa văn vòng tròn xoắn, có hoa văn đám mây, còn có hoa cỏ chim chóc các loại. Nhiễm Nhan chỉ vào hình hoa đinh hương vẽ xong cuối cùng nói: "Trên khúc sa tanh màu ngà voi thì thêu mẫu này, màu tím nhạt."


Vốn định vẽ hoa sen, nhưng trong đầu Nhiễm Nhan bỗng nhiên hiện lên một bài thơ hiện đại, nội dung cụ thể là gì nàng không nhớ rõ, đại khái là mưa trên hẻm nhỏ ở Giang Nam, cầm dù giấy, gặp được cô nương giống như hoa đinh hương, nghe có vẻ rất có ý thơ.


"Nhiễm nương tử...có thể...vẽ thêm vài bức nữa được không?" đôi mắt Từ Văn Xương tỏa sáng, thẳng tắp mà nhìn Nhiễm Nhan, nội tâm kích động đến nỗi dù hắn biết rõ đây là một thỉnh cầu không lễ nghĩa nhưng vẫn nói ra.


Nhiễm Nhan dừng một chút, lại vung bút vẽ thêm ba mẫu nữa, "Cứ như vậy đi."


Từ Văn Xương đã lâu lắm chưa thấy được mẫu nào mới mẻ tinh xảo, quanh năm suốt tháng lặp đi lặp lại chỉ có mấy bức kia. Tiếp nhận mấy bản phác thảo, ánh mắt Từ Văn Xương nhìn Nhiễm Nhan đã cuồng nhiệt thêm vài phần, một khuôn mặt trên rộng dưới hẹp kích động đến đỏ bừng, "Đồ thêu lần này nhất định sẽ làm thành cực phẩm, không cần trả tiền, quan hệ của hai nhà chúng ta mà nói tiền nghe ảnh hưởng cảm tình."


Dứt lời xong thì thật cẩn thận mà đem mấy bản phác thảo thổi khô, xếp lại đàng hoàng rồi cất vào ngực.


"Lại nói, vẫn là ta chiếm tiện nghi, Nhiễm huynh đệ ngươi đừng trách lão huynh có lòng tham a" Từ Văn Xương không giữ vẻ ôn hòa như trước nữa mà cười rộ lên một cách hào sảng.


"Vậy ngươi ngày khác cần phải mời ta uống mấy chén mới được." Nhiễm Vân Sinh cười nói. Hắn biết giá trị của bản phác thảo, nhưng nếu sản phẩm thêu ra tinh xảo, cũng đã là khá xa xỉ, tuy rằng khả năng so ra thì không phát tài nhiều như có bản phác thảo, nhưng Nhiễm thị và Từ gia thường có sinh ý lui tới, để Từ Văn Xương thiếu chút nhân tình cũng không có hại gì.


Mặc dù là vẽ lại đồ của người khác, hiện giờ cũng coi như là năng lực của Nhiễm Nhan, có thể hữu dụng, trong lòng nàng liền thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng vẽ lại dù sao cũng hữu hạn, không giống những người thực sự có óc sáng tạo ở phương diện này, có thể không ngừng sáng tác ra mẫu mới, cho nên đây cũng không phải kế lâu dài.


Bởi vậy nên mới nói, nếu không thể làm nghiệm thi quan hoặc là y sinh, nàng trên cơ bản chẳng khác nào một kẻ vô dụng, trừ bỏ gương mặt này, cái gì cũng không có. Lấy sắc thờ người, là điều mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Nhiễm Nhan trong lòng thở dài, đáy lòng lại âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải ở Đại Đường gầy dựng nên một cơ nghiệp!


Ngành y này không được, vậy nếu là y sinh nắm giữ sống chết của người khác thì sao? Mấy người quyền quý kia ai không sợ chết? Ai cả đời không bệnh tật? Sẽ luôn có lúc cần đến y sinh.


Dược Vương Tôn Tư Mạc tuy rằng bị xếp vào hàng ngũ kỹ lưu, nhưng chẳng phải hiện tại lúc bình thường cũng có người ca ngợi ông đó sao...có điều, có vẻ phương diện văn học của ông cũng rất tài giỏi, mình có phải cũng nên nghiêm túc học tập một chút không đây...


Đưa mấy cây lụa cho phường thêu, sau khi bước ra ngoài, Nhiễm Mỹ Ngọc muốn đi dạo ở phố tây, Nhiễm Nhan lại thấy Nhiễm Vân Sinh có chút do dự.


Nhiễm Nhan tâm than một tiếng, hắn như vậy cũng đích xác không thích hợp rêu rao khắp nơi như sợ người ta tìm không thấy, liền mở miệng nói: "Để hộ vệ và gã sai vặt bồi Thập Bát nương đi dạo đi, thành đông rất an toàn, lại gần phường thị có quan lớn ở tập trung, nghĩ chắc cũng sẽ không có chuyện gì."


Nhiễm Nhan cố ý đem mấy chữ "Quan lớn ở tập trung" cắn hơi mạnh một chút, quả nhiên Nhiễm Mỹ Ngọc vội nói: "Thập ca có việc liền đi đi, không cần phải quản ta."


Nàng cũng đã hơn một tháng không gặp Tiêu Tụng, vốn đang muốn đến gần phủ đệ của hắn nhìn xem có gặp được không, không có người đi theo càng tiện.


Nhiễm Vân Sinh hiện giờ cũng không có tâm tư đi quản nàng, chỉ ra lệnh cho mấy hộ vệ đi theo.






Lời editor: thực sự cô Nhan xuyên về chắc là bịTiêu Tiêu gọi hồn, chứ ở hiện đại làm đại mỹ nhân độc thân giàu có mua đồ khôngcần nhìn giá học thức cao ngất nghề nghiệp cool ngầu như vậy, bị lôi về đúng làcó tí nghẹn a...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play