Yên Nương nói: "Hàn lang quân là con vợ cả Huyện thừa huyện Tấn Lăng, năm kia nhập Châu học, cùng mấy người Tần Tứ lang, Trương lang quân, đều là khách quen của Thải Tú quán chúng ta."

Vãn Lục bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi: "Vị Tần Tứ lang kia có phải là con vợ cả Tần thượng tá không?"

Thượng tá, là chức quan cấp dưới của Thứ Sử Tô Châu, phụ tá Thứ Sử, tuy rằng không có cụ thể chức sự, nhưng là Châu quan, ở dưới tứ phẩm, mà Huyện thừa chỉ ở bát phẩm, vô luận là phẩm cấp hay là địa vị đều cao hơn không phải một hai cấp, có câu quan cao một bậc áp người chết, Tần Tứ lang dù có thật sự là đánh chết Hàn lang quân, có bị trị tội hay không còn khó nói.


"Đúng vậy." Yên Nương có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, tiếp tục trả lời câu hỏi của Nhiễm Nhan, "Hàn lang quân không có thê thiếp, nghe nói trong nhà có hai thị tỳ thiếp thân, một cái đã có thai, ước chừng tháng Tám lâm bồn, một cái khác, chưa từng nghe động tĩnh."

Nhiễm Nhan thầm nghĩ, tháng Tám lâm bồn, khả năng nhiễm bệnh hơi thấp chút, chỉ mong vị Hàn lang quân này tích chút âm đức cho bản thân, lưu lại một chi huyết mạch khỏe mạnh.

"Ông trời thật ra không nghiêng không lệch, người đã chết, còn cho nhà họ lưu lại cốt nhục." Vãn Lục thở dài.

Hồng Hạnh mị nhãn nhướng lên, trong mắt còn nước mắt chưa khô, cười nhạo nói: "Lời này nói thì hay lắm, nhà bọn họ chẳng phải chỉ còn cây độc đinh này sao! Tần Tứ lang kia lại không có vận khí tốt như vậy, gần đây đang muốn đưa sính lễ cưới Nhiễm thị đích nữ, đáng tiếc lại lòi ra chuyện này, Nhiễm gia tám phần là muốn từ chối."


Có lẽ là biết được chính mình dính phải chứng bệnh khó trị này, Hồng Hạnh giọng điệu khi nói chuyện có chút hối tiếc lại tự giễu, với suy nghĩ không chút để ý đó lại càng thêm làm người khác cảm thấy nản lòng thoái chí.


Vãn Lục cùng Nhiễm Nhan trong lòng căng thẳng, Vãn Lục vội vàng nói: "Nhiễm gia, chính là Tô Châu thành đông Nhiễm gia? Đích nữ nào?"

Hồng Hạnh hỏi ngược lại: "Tô Châu thành có mấy cái Nhiễm gia? Nhiễm gia không phải có một đích nữ sao còn có ai khác?"

Yên Nương hơi khựng lại, như suy tư mà liếc nhìn Nhiễm Nhan, nhàn nhạt dời đi đề tài, "Thần y, không biết bệnh tình của chúng ta..."

"Ta khai phương thuốc cho các ngươi, tạm thời dùng đi, ít nhất có thể hoãn bệnh tiến triển, ta trở về liền phối dược. Còn nữa, khăn vải hay chén trà các ngươi thường dùng nên để riêng, không nên dùng chung với người khác, tốt nhất giảm tiếp xúc với người khác, đặc biệt là tứ chi tiếp xúc, kiên nhẫn chờ ta phối dược." Nhiễm Nhan trịnh trọng mà dặn dò.



Yên Nương không khỏi nhìn Nhiễm Nhan bằng cặp mắt khác, nàng ta cũng có thể mơhồ đoán ra thân phận Nhiễm Nhan, một quý nữ nghe được phu quân tương lai của mìnhthường dạo kỹ quán, còn chọc ra rắc rối, thế nhưng vẫn bình tĩnh, thật sự đángquý.




Yên Nương giơ tay bạch bạch vỗ hai cái, ngoài cửa liền có một gã sai vặt nâng mộtcái khay tiến vào, đặt lên bàn.
"Ở đây là năm lượng một thỏi, tổng cộng năm mươi lượng bạc, làm dự chi, nếu nôgia còn giữ được mạng, tất nhiên sẽ trả thù lao nhiều hơn." Yên Nương xốc lên lụahồng phủ trên khay, lộ ra mười thỏi bạc y như nhau.
Nhiễm Nhan trong lòng đương nhiên muốn lấy nhiều bạc, nhưng nàng làm việc từtrước đến nay đều tuân thủ nguyên tắc, "Nói tốt là trị liệu một người hai mươilượng, trước lấy một nửa xong việc một nửa, hiện tại là ba người, liền thu bamươi lượng. Vãn Lục, lấy tiền."
Vãn Lục trong lòng còn nhớ thương chuyện Tần Tứ lang, nơi nào còn tâm tư quản chuyệntiền bạc, Nhiễm Nhan muốn nàng thu ba mươi lượng, nàng liền lấy ra sáu thỏi bạctừ trên khay.
"Ta đây cáo từ trước, nếu có chuyện gì, chỉ cần sai người nhờ Chu gia trang tớitìm ta." Nhiễm Nhan đứng dậy nói.
Đám người Yên Nương, Hồng Hạnh tự mình tiễn Nhiễm Nhan ra cửa sau, lại mệnh gãsai vặt dẫn các nàng ra ngõ nhỏ xong mới quay về.




Gã sai vặt vừa rời đi, Vãn Lục liền không chịu nổi la lên: "Nương tử, Tần Tứlang kia chọc ra án mạng, ăn chơi đàng điếm, còn không biết có nhiễm mấy chứng bệnhlung tung hay không, lang quân như thế nào lại đem chung thân của ngài phó tháccho loại người này"
"Tĩnh xem kỳ biến đi, việc này nói không chừng A Gia còn chưa biết, đằng nào TầnTứ lang gia cảnh cũng không tồi." Nhiễm Nhan có ký ức của nguyên chủ, nhắc tới"A gia", trong lòng có chút cảm giác thân thiết.




A gia, là cách gọi cha thời Đường, Nhiễm Nhan nghĩ thầm, có lẽ giữa nguyên chủvà phụ thân nàng còn tồn tại chút thân tình.
"Nương tử nói đúng, lang quân vẫn thương ngài, ngài hiện tại cũng lành bệnh,không bằng về nhà đi." Vãn Lục vẻ mặt nôn nóng mà bắt lấy cánh tay Nhiễm Nhan, "cònhơn so với hiện tại bị mọi người bài bố"
"Trở về mẹ kế sẽ không tính toán hôn sự trên đầu ta chắc?"Nhiễm Nhan từ trước đếnnay thờ phụng quan điểm dựa người không bằng dựa vào chính mình, hơn nữa, nếunàng A gia thật sự coi trọng nàng, sao còn để kế thất tùy ý khích bác, đem nàngđưa đến thôn trang sống qua ngày?
Nhiễm Nhan vỗ vỗ tay Vãn Lục, nói: "Nghe ta đi, ta ở tại thôn trang, còn có thểra tranh thủ kiếm chút tiền, nếu về đến nhà mà không xu dính túi, còn không phảiđể mẹ kế tùy ý tính toán? huống hồ, ta cũng không muốn gọi bà ta là mẹ."




Vãn Lục mới vừa rồi chỉ lo nghĩ Nhiễm Nhan hôn sự, thế nhưng quên mất đi mộtchuyến này mà kiếm lời ba mươi lượng bạc, nếu xài tiết kiệm một chút cũng đủ chohai năm.
"Nương tử..." Vãn Lục vuốt túi bạc trong tay áo, muốn nói lại thôi.
"Ngươi là muốn hỏi ta như thế nào biết y thuật đi?" Nhiễm Nhan đã sớm nghĩ kỹ lýdo thoái thác, chỉ còn chờ Vãn Lục mở miệng, "Kỳ thật ta cũng không biết y thuật,chỉ là lúc nằm mơ, có người nói cho ta mấy cái biện pháp cứu người."
Nhiễm Nhan nhìn bộ dạng Vãn Lục trợn mắt há hốc mồm, tiến sát vào nàng nói nhỏ:"Bằng không, chúng ta như thế nào vừa vào thành liền gặp gỡ người bệnh rồi sauđó dễ như trở bàn tay mà liền kiếm được ba mươi lượng"
Mấy chuyện này đều là trùng hợp, bị Nhiễm Nhan cố tình nói ra như vậy, Vãn Lụcthế nhưng thật cảm thấy là trời cao an bài, kích động nói: "Ông trời cũng làgiúp đỡ nương tử! Có phải không sợ sẽ gả cho Tần Tứ lang nữa hay không?"
"Ông trời sẽ không tự nhiên mà giúp đỡ bất luận kẻ nào, kế thất khinh ta, chonên trời giúp ta ta, làm gì có chuyện cái gì cũng được trời giúp? Chuyện Tần Tứlang còn chưa định kết cục, hỏi rõ ràng trước rồi tính tiếp." Nhiễm Nhan tronglòng cũng hơi hụt hẫng, mới đến Đại Đường đã gặp phải chuyện này, nàng nhất thờicũng không biết phải xuống tay từ đâu, dừng một chút, lại nói: "Chúng ta đi dạomột chút đi, hỏi thăm việc này, trở về lại thương lượng cùng Hình Nương."




Hai người tới phố chính, đã sắp đến buổi trưa, liền tìm một cái quán rượu, tínhtoán sau khi dùng xong cơm trưa sẽ mua ít đồ cần dùng rồi về.
Quán rượu tên rất thơ, "Nhã Lan xá", rộng ba gian, cao hai tầng, tường trắng ngóisẫm, mái hiên vây quanh, phiến gỗ trên cửa khắc hoa hoàn chỉnh một bức "Hoa lanđồ" ứng với tên quán rượu.
Cửa sổ lầu hai cờ quán bay phấp phới, bên trên viết "Nhã lan xá" ba chữ cứngcáp hữu lực, rất có phong vận của Đại vương Vương Hi Chi, làm cho quán rượu nàycàng có vẻ giàu có lại lịch sự tao nhã. Tương truyền Thái Tông tôn sùng thư phápVương Hi Chi, trên làm dưới theo, nghĩ đến dân gian cũng đã chịu ảnh hưởng khôngnhỏ, mọi người đều ưa thích Vương Hi Chi tự.
Đi vào bên trong, lập tức liền có tiểu nhị ra đón, "Nhị vị nương tử, thỉnh bênnày."
Tiểu nhị rất có ánh mắt, đánh giá cách ăn mặt phục sức của Nhiễm Nhan cùng VãnLục một chút, suy đoán các nàng không cần nhã gian, liền dẫn hai người đến cáibàn gần cửa sổ ở lầu một, "Nơi này có thang lầu ngăn cách, từ bên ngoài tiếnvào nhìn không rõ bàn này, khá thanh tĩnh."
"Nương tử, không bằng đi ngồi nhã gian đi." Vãn Lục có chút đau lòng NhiễmNhan, vốn là quý nữ thân phận, cần gì xuất đầu lộ diện như vậy.
Chuyển tới bên trong, quả nhiên chỉ có vài ba bàn, đã có hai bàn có người, có vẻlà học trò, Nhiễm Nhan cảm thấy vừa lòng, không cần lãng phí tiền đi ngồi nhãgian, liền nói: "Nơi này khá tốt, ngồi ở đây đi."
Cũng không đợi Vãn Lục nói tiếp, ngồi quỳ luôn lên tịch, Vãn Lục cũng chỉ còn cáchlàm theo.




"Nhị vị nương tử, đồ ăn đều viết ở trên tường, ngài xem xem muốn chọn món gì?"tiểu nhị hỏi.
Nhiễm Nhan cách lớp tạo sa, thấy trên tường treo một đám thẻ trúc nhỏ, mặt trêntràn ngập tên các loại rượu, nước uống, đồ ăn, liền chọn trước hai món nước ômai, để Vãn Lục chọn vài món ăn.
Tiểu nhị vừa mới lui ra không lâu, liền nghe thấy lầu hai từng đợt tiếng cườiduyên truyền đến, còn xen kẽ vài tiếng đàn, thu hút mấy văn sĩ bên cạnh duỗi đầungó lên.
"Là Nhã Lan hội, trong thành có tài có sắc tiểu nương tử tám phần đều ở trên lầu,nếu là có thể được một vị ưu ái, chậc!" một văn sĩ mặc áo bào trắng ngửa đầu uốngcạn một chén rượu, chắt lưỡi nói: "Kia mớikhông uổng công cuộc đời này a."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play