"Sớm đã ở trên thuyền, chẳng qua tối hôm qua uống rượu hơi nhiều, hiện tại còn đang ngủ." Nhiễm Vân Sinh nói.

Nhiễm Nhan gật đầu, thuyền rời bờ, thân mình Nhiễm Nhan hơi hơi lảo đảo, khuôn mặt vốn trầm tĩnh trở nên căng thẳng, "Ta về khoang thuyền trước."

Nhiễm Nhan được Vãn Lục nâng bước nhanh chóng trở về khoang thuyền, Nhiễm Vân Sinh nhìn bóng dáng như chạy trốn của nàng, không khỏi nao nao, chẳng lẽ là sợ nước?




Mặt trời dần lên cao, sương mù trên mặt sông cũng dần tan đi, cảnh sắc hai bên bờ sông cũng lộ ra, Giang Nam giữa tháng Tám không tính quá lạnh, Vãn Lục các nàng đều chạy lên trên boong thuyền ngắm phong cảnh, Nhiễm Nhan thì nằm bẹp trên giường, thuyền phập phập phồng phồng, mới lên thuyền không bao lâu, đã say đến cả người không còn chút sức lực nào.

Đần độn mà trôi qua nửa ngày, lúc Vãn Lục vào gọi nàng dùng cơm trưa, nàng cũng lười trả lời.

Thẳng đến lúc chạng vạng, Hình Nương gọi mấy lần không thấy động tĩnh liền có chút hoảng sợ, Ngô Tu Hòa say rượu còn ngủ, Hình Nương vội vàng đi tìm Lưu Thanh Tùng.




Tiêu Tụng đang dựa ở trên giường xem công văn, nghe tiếng đập cửa bang bang ở cách vách, ngay sau đó là thanh âm vô cùng lo lắng của Hình Nương, "Lưu y sinh, thỉnh cầu ngài đi nhìn nương tử nhà ta một cái, như là ngất đi rồi..."

Trong lòng Tiêu Tụng căng thẳng, ném công văn xuống, mang guốc giày vào rồi lập tức đi qua bên Nhiễm Nhan.

Hắn tới cửa gõ gõ vào khung cửa, thấy không có người lên tiếng liền kéo cửa ra vọt vào, cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Ca Lam hai tay dính đầy dầu, vừa mới chạy đến cửa, Nhiễm Nhan thì y phục nửa cởi đang nằm trên giường.

Màn trướng bằng lụa mỏng màu nguyệt bạch bị gió thổi bay lên, phần cổ thon dài và phần lưng với đường cong nhu mỹ như ẩn như hiện, trên gương mặt có chút tái nhợt của Nhiễm Nhan, đôi mắt đẹp nhắm chặt, chân mày nhíu lại, ánh nắng xuyên qua cửa sổ đang đóng bên cạnh chiếu lên phần lưng trắng nõn dính đầy dầu của nàng.


Trên boong thuyền gió lạnh quét qua, nhưng Tiêu Tụng lại cảm thấy mình có chút nóng.

Ca Lam giờ mới kịp phản ứng, vội vàng buông màn trướng, đi vào bên trong, trong lòng lo sợ mà kéo trung y phủ lên lưng Nhiễm Nhan.




"Lưu y sinh, ngài mau chút...không bằng để ta giúp ngài cõng cái rương đi?"

Thanh âm vội vàng của Hình Nương từ phía sau truyền đến, Tiêu Tụng rẹt một tiếng kéo cửa đóng lại, đối diện với cánh cửa gỗ thừ người một lúc lâu, thẳng đến khi Lưu Thanh Tùng chạy đến trước cửa, hắn mới phản ứng lại, duỗi tay ngăn trở, "Nàng hiện tại không tiện, chờ một lát đi."

Hình Nương hồ nghi mà liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, đẩy cửa bước vào.




"Làm gì vậy?" Hình Nương nhìn dầu đầy trên tay Ca Lam hỏi.

Nhiễm Nhan lười nhác mà mở mắt, nói: "Ta sai nàng làm, tiếp tục đi."

Ca Lam gật gật đầu, duỗi tay kéo y phục Nhiễm Nhan ra, dùng lược sừng trâu cạo gió trên sống lưng, Nhiễm Nhan vừa chỉ cách làm, nàng vừa mày mò làm theo.

Cạo gió có thể trị say tàu, là bổ pháp thông dụng, cũng có người có thể trạng khác biệt thì yêu cầu dùng cách khác, Nhiễm Nhan căn cứ tình huống của bản thân mà lựa chọn bổ pháp.

Hình Nương nhìn tình huống trước mắt này, nghĩ đến biểu tình vừa rồi của Tiêu Tụng, không khỏi há miệng, thật lâu mới phát ra tiếng, "Này..."

Hình Nương nhìn thoáng ra cửa, hạ giọng hỏi: "Ca Lam, vừa rồi Tiêu Thị lang đã nhìn thấy?"

Ca Lam ngừng động tác trong tay, gật gật đầu.

Nhiễm Nhan hiện tại vẫn còn thanh tỉnh, nhưng gặp chuyện cỡ này nàng cũng chỉ còn nước giả bộ bất tỉnh. Bị người nhìn phần lưng một chút cũng không có gì quan trọng, trời không sập được, nhưng lời này khẳng định là không thể nói với Hình Nương.

"Đây phải sống sao mới tốt đây!" trong lòng Hình Nương đảo lộn.




Nhiễm Nhan tuy rằng nhìn không thấy, lại có thể cảm giác được động tĩnh của nàng, thật sự giả bộ không nổi nữa, "Hình Nương có chuyện gì to tát, chờ ta nghỉ ngơi một chút lại nói, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Hình Nương suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này nương tử không thể ra mặt, vẫn phải cùng Tiêu Thị lang thương lượng một chút mới được, nên cũng dứt khoát mà rời khỏi phòng.

Thấy Tiêu Tụng còn đứng ở cửa, Hình Nương căng da đầu nói: "Tiêu lang quân, có thể qua bên kia nói vài lời được không?"

"Được." Tiêu Tụng liếc mắt qua Lưu Thanh Tùng còn đang cố nhìn nhìn bên trong một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đi về trước đi."

Lưu Thanh Tùng gãi gãi đầu, xách theo hòm thuốc cực đại đi một bước run ba bước mà trở về, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Đến tột cùng chuyện gì a, một đám thần thần bí bí"




Nói tới đây, ánh mắt Lưu Thanh Tùng sáng lên, cảm thấy chuyến đi này của mình sẽ không nhàm chán, lạc thú của việc bát quái chính là ở chỗ không biết được đáp án, từ đó mới có thể phát huy đầy đủ sức tưởng tượng, mà chân tướng thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bát quái bức cho lòi ra.

Bên kia, Hình Nương đem Tiêu Tụng thỉnh đến trên boong thuyền.

Nơi này rộng mở, bốn phía không có vật che đậy, phàm là có người tới gần liền có thể phát hiện, không cần lo lắng bị người nghe thấy.

"Tiêu lang quân, nương tử nhà ta cùng Tang tiên sinh sớm muộn gì cũng sẽ đính hôn, hôm nay ngài có thể coi như không nhìn thấy gì được không?" Hình Nương khẩn thiết nói. Phục sức của Trường An hơn phân nửa đều rất khiêu khích, bị lang quân khác nhìn thấy phần lưng cũng không đến mức huỷ hoại danh tiết, nhưng mà từ khi cùng Thôi thị có liên quan, Hình Nương vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Nàng là người từ Huỳnh Dương Trịnh thị đi ra, đương nhiên minh bạch những môn phiệt đại tộc khác coi trọng không phải danh tiết mà là thể diện.

"Hôm nay là ta sai." Tiêu Tụng nhớ tới hình ảnh mới vừa rồi nhìn thấy, miệng lưỡi liền có chút khô khốc, vì thế vội vàng kéo lại thần hồn, "Ta minh bạch ý tứ của ngươi, cũng sẽ làm theo."

"Đa tạ Tiêu lang quân." Hình Nương hơi khom người, ở trong lòng thở dài, nàng có thể nhìn ra ánh mắt Tiêu Tụng nhìn nương tử nhà mình mang đầy tình ý, nàng vẫn luôn rất xem trọng Tiêu Tụng, chỉ tiếc hắn lại đội một cái danh khắc thê.




"Tiêu lang quân." Thanh âm thanh thúy của Nhiễm Mỹ Ngọc truyền đến.




Hình Nương nói một tiếng cáo từ, liền quay lại khoang thuyền đi hầu hạ Nhiễm Nhan.

"Tìm được gừng rồi, tìm được gừng rồi." Vãn Lục từ khoang sau gấp gáp vừa la vừa xông ra, cũng không để ý Nhiễm Mỹ Ngọc, không cẩn thận đụng vào nàng ta.

Kỳ thật cú đụng này lực đạo không lớn, người bình thường đều có thể đứng vững, Nhiễm Mỹ Ngọc lại kêu lên một tiếng sợ hãi, thuận thế ngã nhào vào ngực Tiêu Tụng.

Tiêu Tụng khẽ nhíu mày, bất động thanh sắc mà dịch vài bước về bên trái.

Chỉ nghe trên boong thuyền rầm một tiếng, Nhiễm Mỹ Ngọc vô cùng ủy khuất mà ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Tụng ngượng ngùng mà thu hồi tư thế chuẩn bị đỡ nàng, áy náy lại quan tâm nói: "Thập Bát nương bị ngã đau không? Động tác của tại hạ chậm một bước, lại làm nương tử ngã, thật là không nên."

Dứt lời, hướng Vãn Lục trầm giọng nói: "Còn không mau tới nâng Thập Bát nương dậy."




Mới vừa rồi Nhiễm Mỹ Ngọc trong lúc nhào về phía trước bởi vì quá mức khẩn trương, nên theo bản năng mà nhắm mắt lại, không nhìn thấy động tác của Tiêu Tụng, nhưng Vãn Lục ở bên cạnh thì nhìn thấy rõ ràng, bởi vậy dù cho Tiêu Tụng hiện tại tỏa ra khí thế bức người, Vãn Lục cũng không thật sự sợ hãi.

"Thập Bát nương, nô tỳ đáng chết, nô tỳ chạy quá vội, không nhìn thấy Thập Bát nương." Vãn Lục cất gừng vào trong tay áo, duỗi tay nâng Nhiễm Mỹ Ngọc dậy.

"Ngươi cái này..." Nhiễm Mỹ Ngọc mắng được một nửa, nghĩ đến Tiêu Tụng còn ở đây, cố gắng nuốt nửa câu còn lại xuống, thay đổi thành: "Ngươi cái nô tỳ này, hành sự lỗ mãng như thế, sao có thể hầu hạ chủ tử?"

Nếu là ngày trước, Vãn Lục đã sớm xăn tay áo cãi lộn, nhưng hiện giờ cũng không muốn để người khác cảm thấy nương tử nhà nàng không dạy dỗ tốt nô tỳ, vì thế rụt cổ nói: "Nô tỳ đáng chết."

"Thập Bát nương không bị thương chỗ nào đi?" Tiêu Tụng "quan tâm" hỏi.

Nhiễm Mỹ Ngọc vội sửa sang lại vẻ ngoài, vươn tay ra, "Tay hình như bị ngã rách rồi."

"Lưu Thanh Tùng." Tiêu Tụng giương giọng kêu.

Lưu Thanh Tùng đang trốn ở một bên khoang thuyền lộp bộp trong lòng, không dám để hắn lại kêu lần thứ hai, cõng cái rương run rẩy mà bước lại.

"Giúp Thập Bát nương xử lý vết thương một chút." Tiêu Tụng nói.

Nhiễm Mỹ Ngọc thất vọng, đồng thời không khỏi tâm than, thật không hổ là Lan Lăng Tiêu thị, người hầu vậy mà đều ẩn bên cạnh âm thầm chờ bị kêu đến bất cứ lúc nào.

Nhiễm Mỹ Ngọc làm sao biết được, ở đâu có bát quái ở đó có Lưu Thanh Tùng.




"Nương tử của Nhiễm thị thật là hết người này đến người khác đều kiều mỹ." Lưu Thanh Tùng tấm tắc nói.

Nhiễm Mỹ Ngọc lặng lẽ liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, ngượng ngùng cúi đầu.

"Tiểu nhân mạo phạm." Lưu Thanh Tùng lấy một lọ trung dược có tác dụng khử trùng từ trong hòm thuốc ra, đổ một cái lên chỗ trầy da của Nhiễm Mỹ Ngọc.

"A!!!" thanh âm cao quãng tám của Nhiễm Mỹ Ngọc phát ra một tiếng bén nhọn, làm Lưu Thanh Tùng sợ tới mức tay run lên, cái chai chứa thuốc khử trùng ầm một tiếng rơi xuống boong thuyền.

Nhiễm Mỹ Ngọc nước mắt lưng tròng mà che tay lại. Lưu Thanh Tùng run run rẩy rẩy nói: "Thập Bát nương, tiểu nhân không có mưu hại ngươi a!"

Nghe thanh âm này, người không biết còn tưởng rằng nàng ta sắp bị giết người diệt khẩu. Lưu Thanh Tùng tuy rằng không tính là thanh niên rất tốt, nhưng vẫn luôn tuân thủ theo pháp luật, trừ bỏ yêu thích có chút xấu xa, nhưng cho tới bây giờ không có làm qua chuyện xấu.




"Ngươi cứ như vậy mà trị liệu?" Nhiễm Mỹ Ngọc nói.

Lưu Thanh Tùng ho khan một tiếng, nói: "Tiểu nhân bình thường chỉ hầu hạ lang quân nhà chúng ta, xuống tay tuy rằng không ôn nhu, nhưng bảo đảm hữu hiệu."

Nhiễm Mỹ Ngọc nghe nói Lưu Thanh Tùng là y sinh chuyên dụng của Tiêu Tụng, trong lòng không khỏi bắt đầu cao hứng, nhưng nàng bên này vừa mới cao hứng, lại nghe Lưu Thanh Tùng bên kia nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nhiễm Thập Thất Nương dù là bị gãy tay, thời điểm ta băng bó cho cũng không hét thành như vậy."

"Ngươi không phải nói chỉ hầu hạ lang quân nhà các ngươi sao?" Nhiễm Mỹ Ngọc có cảm giác bị chơi xỏ.

"Tiểu nhân là nói trong tình huống bình thường." Lưu Thanh Tùng vừa đáp, vừa nhanh chóng băng bó cho Nhiễm Mỹ Ngọc. Cuối cùng nhìn nhìn cái nơ bướm trên cánh tay thon thả của Nhiễm Mỹ Ngọc, đắc ý mà vỗ tay, "Bảo đảm sáng ngày mai là tốt."

Kỳ thật chút thương tích này mặc dù không bôi dược sáng mai cũng có thể lành.

"Thập Bát nương bị thương, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi." Tiêu Tụng nói.

Nhiễm Mỹ Ngọc cúi người, "Nhi cáo từ."

Nhiễm Mỹ Ngọc chân trước mới vừa đi, chân sau Vãn Lục liền lập tức thi lễ cáo từ, hấp tấp chạy về khoang thuyền.




Ca Lam vừa mới giúp Nhiễm Nhan cạo gió xong, lau chùi sạch sẽ thân mình rồi mặc trung y vào, đảo mắt thấy Vãn Lục bẹp miệng, liền lộ ra ánh mắt dò hỏi.

"Ta nói mà, lúc trước không thấy Thập Bát nương vội vã đòi tới Trường An như vậy, sao hiện tại lại hấp tấp mà đi theo. Hôm nay coi như đã thấy rõ, Thập Bát nương đây là nhắm vào Tiêu lang quân đó." Vãn Lục căm giận nói.

Hình Nương trừng mắt nhìn nàng một cái, "Gừng đâu?"

Vãn Lục móc gừng từ trong tay áo ra đưa cho Hình Nương.

Hình Nương nhận lấy gừng, chỉ chỉ đầu nàng, "Người ta nam chưa cưới nữ chưa gả, ngươi có cái gì mà bất mãn? Đừng có vì mỗi một chuyện cỏn con này liền kêu quát quát."

Vãn Lục bĩu môi, "Ta cũng đâu có nói là không được, nhưng ngài không nhìn thấy bộ dáng kia của Thập Bát nương, thục nữ chẳng phải nên biết xấu hổ sao, nhưng nàng ta có phải không? Còn cố ý nhào lên người Tiêu lang quân..."

"Ngươi nha, chính là rảnh quá đi xen vào việc người khác." Hình Nương đem lát gừng đặt vào miệng Nhiễm Nhan, rồi ngồi xuống ấn đầu cho nàng.

Vãn Lục mím miệng, quỳ ngồi ở bên giường giúp Nhiễm Nhan bóp tay.



Cạo gió xong Nhiễm Nhan cảm thấy khá hơn, cảm giác choáng váng đã biến mất rấtnhiều, "Mở cửa sổ ra đi!"
Ca Lam đem cửa sổ đóng kín mở hé ra một chút, gió sông hơi lạnh mang mùi rongthổi vào, Nhiễm Nhan thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play