Hoài Ẩn vẫn luôn rũ mắt, nghe Lưu Thanh Tùng hỏi, chân mày gắt gao nhíu lại.

Đây là biểu tình sâu sắc nhất mà Nhiễm Nhan thấy ở hắn, so với khuôn mặt vẫn luôn đạm mạt trần thế nhìn càng thêm động lòng người, cũng khó trách Dương Doanh si mê hắn như thế. Nhiễm Nhan không cảm thấy vì bề ngoài mà thích một người là nông cạn, nhân loại đều là động vật có tính thị giác, đều sẽ bị cái đẹp hấp dẫn ở những trình độ khác nhau, mấu chốt là, sau khi mê luyến vẻ ngoài của người này, có thể thích toàn bộ con người hắn hay không, hơn nữa sẽ không vì sắc suy mà tình cảm mỏng đi. Nếu vĩnh viễn chỉ dừng lại ở vẻ ngoài, vậy mới gọi là nông cạn.

Dương Doanh là xuất phát từ tâm lý nào, Nhiễm Nhan không biết, chỉ là diện mạo của Hoài Ẩn đủ để làm rất nhiều nữ tử mê luyến.

"Dương Doanh đi Tô Châu một mình, ta cũng không tiễn nàng. Nhưng chung quy quan hệ của ta và A Dụ vẫn không khôi phục lại như trước, mà là càng thêm nghi kỵ, mùa đông năm Võ Đức thứ Bảy, giằng co giữa chúng ta kết thúc trong một lần tuyết lớn cuối năm."

"A Dụ té bị thương ở trong tuyết, có một vị lang quân đem nàng cõng trở về. Hai người đã quen biết nửa năm, vị lang quân kia cho rằng ta là huynh trưởng của A Dụ, liền hướng ta cầu cưới A Dụ. Ta cẩn thận điều tra nhân phẩm gia thế của vị lang quân kia, dò hỏi ý của A Dụ, nàng đồng ý, ta liền lấy vai vế huynh trưởng chấp nhận hôn sự."

"Chỉ là..." thanh âm Hoài Ẩn dừng một chút, khoảng 5 giây, mới bắt đầu kể tiếp, "Ta cuối cùng cũng vô pháp nguôi ngoai, không có cách nào trơ mắt nhìn nàng mặc áo cưới, cùng vị lang quân kia nắm tay đến bạc đầu. Vì thế vào ngày nàng xuất giá đó, ta yếu đuối mà đi khỏi Giang Ninh."

Chân mày Hoài Ẩn buông lỏng ra, nói tới đây, hắn tựa hồ cũng có chút nguôi ngoai.




Lưu Thanh Tùng há miệng thở dốc, thấy hắn không có ý tứ nói tiếp, không khỏi hỏi: "Xong rồi? Chẳng lẽ không có gì như phu quân nàng đối với nàng không tốt, nhà chồng không thích nàng, hoặc là lang quân kia kỳ thật là Dương Doanh phái đến, căn bản không thích A Dụ, chỉ là để chia rẽ các ngươi?"

Vậy câu chuyện này cũng quá nhạt nhẽo đi! Lưu Thanh Tùng vẫn luôn hồi hộp treo tim trên cao, chuẩn bị nghe chuyện ngược luyến có một không hai, giờ có chút lên không được xuống cũng không xong, tim không biết nên để ở đâu.

"Bọn họ sau kết hôn thì cử án tề mi." lúc Hoài Ẩn nói ra những lời này, trong lòng có chút quặn đau.

Thẳng đến sau khi đã xuất gia rất lâu, hắn mới suy nghĩ cẩn thận, nữ nhân có đôi khi muốn cũng không phải tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm gì, nàng chỉ cần một nam nhân đối với nàng ôn tồn, có thể hiểu cảm thụ của nàng, che mưa chắn gió cho nàng.

Vị lang quân kia, nếu bàn về diện mạo, không bằng một phần vạn Hoài Ẩn, nếu bàn về khí độ, càng không thể so với Hoài Ẩn, chỉ là hắn cho Dương Dụ cảm giác an tâm kiên định, mặc dù sau khi kết hôn, trong lòng Dương Dụ luôn có một nút thắt, nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ.




Trên thế giới này, không có ai thiếu ai thì không thể sống, chỉ có tâm ý khó bình lặng.

Lưu Phẩm Nhượng nhoài người về phía trước một chút, hỏi: "Hoài Ẩn đại sư có biết Dương Dụ vì sao tạ thế không? Dương Doanh còn sống không?"

Ngừng một lát, Hoài Ẩn liền nói hết mọi chuyện.

"Sau khi ta rời đi Giang Ninh mấy tháng, liền có tin về biến cố Huyền Vũ môn, biên cảnh cũng luôn binh hoang mã loạn, ta không biết náo động lần này sẽ kéo dài bao lâu, bởi vậy cũng không muốn cách A Dụ quá xa, liền ở lại Câu Dung. Sau đó thì Thái Tông đăng cơ, tháng Tám năm Võ Đức thứ Chín, cũng là năm đầu Trinh Quán, ta nghe được A Dụ sinh non một nữ nhi, may mà mẹ con bình an, quốc loạn cũng đã bình ổn, ta cảm thấy đây là thời điểm mình nên rời đi, ta là đời sau của thần tử Tùy triều, không muốn đi về hướng Trường An, chỉ có thể tiếp tục nam hạ, vân du khắp nơi. Ở vùng Hoài Nam và Giang Nam lưu lại một năm, mới hạ quyết tâm rời đi."

Tiêu Tụng đối với thái độ xử sự này của Hoài Ẩn cũng không tán thưởng, nếu là lưỡng tình tương duyệt, thì phải kiên trì, làm sao có thể để Dương Dụ nói gả chồng thì gả chồng? Nếu nàng đã gả cho người khác, sao còn khổ tâm thương nhớ?

Lưu Thanh Tùng lại thổn thức không thôi, "Hoài Ẩn đại sư thời trẻ đúng là một hạt giống si tình a, đã thành ra tình trạng như vậy, còn không quên A Dụ."




Lưu Thanh Tùng cảm thán một chút cũng không hợp lẽ, nhưng Hoài Ẩn làm như không nghe thấy, đôi mày cũng đã giãn ra, phảng phất như đang kể chuyện của người khác, "Sau khi ta đến Tô Châu, ngẫu nhiên gặp lại Dương Doanh, nàng nhiệt tình giữ lại nên ta lưu lại ở Tô Châu hai tháng. Lúc đó ta đã biết là Dương Doanh năm đó châm ngòi, nhưng ta cũng không oán hận nàng ta, là do ta không kiên trì mà đối đãi A Dụ, cũng do ta không đứng ở trên lập trường của nàng mà suy nghĩ cho nàng."

"Nhưng lúc ta chuẩn bị rời đi Tô Châu, gặp Dương Dụ đi ngang qua Tô Châu, nàng mang theo nữ nhi vừa mới tập tễnh học đi, ta chỉ ở xa xa nhìn nàng. Rồi sau đó ta liền xếp bút nghiên theo việc binh đao, tham gia chiến tranh giữa Đại Đường cùng Đột Quyết ở phương bắc. Tòng quân hơn bốn năm, chờ đến khi ta trở về, mới biết được tin tức A Dụ chết vì bệnh. Lòng ta rất đau khổ, vội vàng hỏi thăm tin tức của nữ nhi nàng, mới biết được, nửa năm sau khi A Dụ chết vì bệnh, có một nữ ni mang đứa trẻ đi. Ta ở Hoài Nam và Giang Nam tìm hai năm, mới tìm được nàng ta ở Ảnh Mai am. Thì ra nàng được Dương Doanh thu làm đồ đệ."

"Tịnh Huệ là Dương Doanh!" Lưu Phẩm Nhượng cả kinh nói.

Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan lại không có biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc.




Câu chuyện này nghe ra đều không phải là ngược luyến tàn tâm cỡ nào, ngươi chết ta sống cỡ nào, mà là sau khi nghe xong, trong lòng Nhiễm Nhan cảm thấy nghẹn muốn chết.

Chuyện năm đó đến đây là hết, có lẽ khi Dương Dụ chết, tim Hoài Ẩn cũng đã chết, vì thế xuất gia ở chùa Vân Tòng gần Ảnh Mai am yên lặng mà bảo hộ Huyễn Không, cũng bảo hộ thi cốt của Dương Dụ.

Một đoạn quá khứ tự thuật này của Hoài Ẩn, để mọi người biết, Tịnh Huệ là Dương Doanh, nàng đã từng dùng hết tâm cơ mà phá hư cảm tình giữa Dương Dụ và Hoài Ẩn.

Nỗi khổ cầu mà không được, có lẽ đã làm nàng phát điên, bởi vậy một lần lại một lần đi dụ dỗ tình nhân tư bôn đến miếu Quan Công, dùng các loại thủ đoạn giết chết bọn họ.

"Ta muốn cùng Lưu Thứ Sử nói riêng vài lời." Hoài Ẩn bỗng nhiên nói.

Lưu Phẩm Nhượng gật đầu, những người còn lại đều tự động ra khỏi phòng.


Nhiễm Nhan mang guốc giày ở dưới hành lang, hỏi Tiêu Tụng: "Tiêu lang quân, không biết có nghiệm ra được gì từ thi thể phát hiện tối hôm qua không?"

Hiện tại toàn bộ hiềm nghi đều chỉ về hướng Tịnh Huệ, đã có thể đem nàng bắt giam, chỉ là nếu muốn trị tội, còn cần thêm càng nhiều chứng cứ mới được, nhân chứng lời chứng hiện giờ cũng không đủ để trị tội nàng.

"Mười khối nữ thi, thời gian bị chôn xuống cách nhau ít nhất 6 năm, trên mỗi khối nữ thi đều có thương tổn do ngoại lực ở trình độ khác nhau, phần đầu bị thương tổn nghiêm trọng nhất, đặc biệt là thi thể mới nhất, sọ não hoàn toàn dập nát." Tiêu Tụng không hề giấu diếm gì, bung dù, tự nhiên sóng vai bước đi cùng Nhiễm Nhan.

"Thi thể cuối cùng? Xem ra hung thủ không chỉ đặc biệt chiếu cố đối với khối nam thi cuối cùng, đối với khối nữ thi cuối cùng cũng vậy." Trong đầu Nhiễm Nhan khơi thông vụ án một chút, nói: "Khi ta nghiệm thi, phát hiện trên hai nam thi trước đều có nhiều vết thương hơn, sau khi thân thể nát ra, có một khối còn có xương cẳng chân bị gãy lìa, sức lực cỡ đó, đại đa số nam tử đều có thể có, mà vài nữ tử nếu dùng hết toàn lực cũng có thể tạo thành tổn thương nặng như vậy. Bất quá căn cứ vào thái độ hung thủ xử lý thi thể, phỏng đoán tâm lý, hung thủ vô cùng có khả năng là nữ. Mà trước mắt tất cả manh mối đều chỉ hướng một người, chính là Tịnh Huệ, ngươi chỉ sợ đã sớm để mắt tới nàng đi?"




Rất nhiều trinh sát có kinh nghiệm từng nói qua: Tìm được người có động cơ phạm tội, chính là tìm được tội phạm.




Nhiễm Nhan tuy rằng không phải trinh sát, nhưng thường xuyên cùng những người này tiếp xúc, mưa dầm thấm đất, nghe qua không ít tuyên bố kinh nghiệm của bọn họ.

Tiêu Tụng cười nói: "Thập Thất Nương thật đúng là hiểu biết ta."

"Ta nhớ rõ có người nói qua, trên đời này, động lực chủ yếu của hành vi con người chính là tình cảm." Nhiễm Nhan dừng bước chân, hơi ngửa đầu, nói: "Tịnh Huệ có động cơ lớn nhất, Hoài Ẩn cũng không phải không có, trong mấy vụ án, ta không dễ dàng tin tưởng lời của người sống."

"Tình cảm" là thứ khó nắm bắt nhất, lại chi phối hành vi con người, thường sẽ dệt ra một mớ những kết cục không thể tưởng tượng được. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, Nhiễm Nhan càng tin tưởng những gì người chết nói cho nàng hơn.

"Ngươi là người cẩn thận, nhưng có đôi khi cần phải quyết đoán." Tiêu Tụng trong một tích tắc vừa rồi, có cảm giác chính mình sắp đột phá phòng tuyến của nàng, chạm đến nơi chân thật nhất của nàng, nhưng nháy mắt hết thảy lại khôi phục như thường, tuy rằng không phải không có tiếc nuối, nhưng không ảnh hưởng hắn vui vẻ.

Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, có lẽ nàng sai lầm duy nhất một lần, rồi để cho mình toi mạng xong, đã mất đi một thứ gì đó, tỷ như quyết đoán như lời Tiêu Tụng nói.

Lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, Nhiễm Nhan ngẩng đầu mỉm cười với hắn, "Cảm ơn."




Tiêu Tụng nhìn khuôn mặt luôn tử khí trầm trầm của nàng tràn ra sức sống, nháy mắt như thấy chồi non mùa xuân vươn lên từ dưới đất, tuy không coi là sáng lạn, nhưng lại làm người vui vẻ.

Nhiễm Nhan dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Tụng, không được tự nhiên mà quay đầu đi.

Trong rừng tiếng gió rào rạt, trên dù giấy xôn xao rơi xuống một trận nước mưa, Tiêu Tụng bước nửa bước đến gần nàng, hai người đều che ở dưới dù.

Chóp mũi của Nhiễm Nhan cơ hồ chạm đến ngực hắn, có thể tinh tường ngửi được hơi thở đặc trưng nam tính trộn lẫn với mùi hương tươi mát trên người hắn, tim đập bỗng cứng lại, bỗng nhiên nàng cảm thấy tay không biết nên để ở nơi nào mới tốt, không khỏi lặng lẽ nắm lại.

Động tác nhỏ này của nàng, đương nhiên không thoát khỏi mắt Tiêu Tụng, hắn rất muốn duỗi tay ra cầm lấy tay nàng, nhưng hắn biết, Nhiễm Nhan thời thời khắc khắc cả người đều đề phòng, không thể quá nóng vội, nếu không rất dễ dàng khiến cho nàng phản cảm, nên liền nhịn xuống.




"Thập Thất Nương..." không khí đang rất tốt, Tiêu Tụng vừa mới chuẩn bị tiến thêm một bước hàn huyên đề tài ngoài chuyện nghiệm thi, phía sau liền truyền đến thanh âm Lưu Thanh Tùng, "Cửu Lang!"

Hắn bước vội vàng tới gần, mới phát giác không khí có chút không quá đúng, dù giấy hơi giơ lên, Tiêu Tụng lạnh lùng mà quăng cho hắn một ánh mắt sắc như dao cạo.

Sống lưng Lưu Thanh Tùng căng thẳng, hắn vội vàng đem đề tài dời đến việc công, một khi nói tới việc công, tỷ lệ sau đó Tiêu Tụng tìm hắn tính sổ sẽ bớt một chút, "Trên ngực và bụng của Tịnh Viên sư thái không có vết thương."

"Nếu ánh mắt ngươi không nhìn lung tung, ta có lẽ sẽ suy xét tin rằng ngươi thật sự là tới tìm ta vì việc công." Tiêu Tụng không mặn không nhạt nói.

Lưu Thanh Tùng vội vàng thu hồi mắt nhìn Nhiễm Nhan, nghiêm nghị nói: "Cửu Lang, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin tưởng nhân phẩm của ta sao?"

Tiêu Tụng hừ mũi một tiếng, nói với Nhiễm Nhan: "Hắn cũng là người ngành y, ngỗ tác, nhân phẩm tuy rằng xấu cực điểm, tâm địa lại không quá ác độc."

Trên thực tế, Nhiễm Nhan lại đối với tính tình này của Lưu Thanh Tùng có cảm giác tương đối thân thiết, người làm nghề pháp y này, phần lớn sẽ có hai loại xu thế, một là giống như Nhiễm Nhan dần dần hình thành một bộ 'mặt người chết' nghiêm túc, một là giống như Lưu Thanh Tùng rất biết giải quyết cảm xúc của bản thân, thích đồ vật có sắc thái tươi đẹp, thích nói đùa, nghĩ mọi cách để xóa bỏ cảm giác phải chứng kiến thảm kịch nhân gian của mình. Trước kia lúc ở trường học, thầy của Nhiễm Nhan rất thích vừa giải phẫu, vừa kể chuyện cười pháp y.




"Lần trước còn muốn đa tạ Lưu y sinh khuynh lực tương trợ." Nhiễm Nhan hơi gật đầu nói.

Làm xong xã giao, cũng không đợi Lưu Thanh Tùng lại hàn huyên gì thêm, quay đầu nói với Tiêu Tụng: "Nếu điều kiện cho phép, có thể đối với Tịnh Huệ sư thái tiến hành hoạt thể kiểm nghiệm."

"Hoạt thể kiểm nghiệm? Là chỉ nghiệm người sống sao?" Lưu Thanh Tùng chồm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play