Thi thể thứ ba khác rất nhiều so với hai cái trước.




Thứ nhất, hai thi thể trước đều là chết ở giữa sườn núi, trên người trên đầu đều có nhiều vết thương nặng, nguyên nhân chết còn không thể xác định. Còn thi thể thứ 3 chết ở miếu hoang, vết ứ thương tập trung ở sau lưng, nguyên nhân chết có thể là ăn phải những vật chất không rõ trong dạ dày, cũng có thể là mất quá nhiều máu mà chết.

Thứ hai, hoa ngọc trâm luôn được quăng ở miếu hoang, khi phát hiện hai thi thể trước, bó ngọc trâm bị bỏ vào túi vải của tăng lữ, đè lên trên hai nhúm tóc. Còn thi thể thứ 3 thì lại ôm hoa và tóc trong ngực.

Thứ ba, hai thi thể trước còn máu, mà thi thể thứ 3 bị rút cạn máu, hơn nữa quần áo còn được sửa sang sạch sẽ, hắn tuy bị ép dùng hương tro, nhưng trong miệng lưỡi hay trên răng lại không bị dính, hiển nhiên là đã được rửa sạch.




Nhiễm Nhan trước kia gặp qua vài vụ án mạng liên hoàn, cuồng sát, tỷ như vài hung thủ thích những nữ nhân có đặc tính cố định nào đó, hoặc đem thi thể sắp xếp thành hình dạng gì đó, thương tổn chỉ một bộ phận nào đó, v.v. Lần này lại có chút không rõ, án mạng liên hoàn bình thường, hung thủ đều có một ý niệm chấp nhất nào đó, rồi tuyệt đối sẽ kiên trì với loại chấp niệm này đến cùng, không dễ dàng thay đổi.

Nếu nói là hung thủ này đã từng chịu tổn thương tình cảm, rất có khả năng sẽ đi giết những nam nhân có chút tương tự với người đã thương tổn nàng ta, nếu dựa theo suy đoán này, hung thủ kia không có lý do gì lại cho bọn họ "đãi ngộ" không giống nhau a! Chẳng lẽ nam nhân thứ 3 rất đẹp hoặc là giống tình lang của nàng ta nhất.




Còn nữa, máu bị rút ra đã đi đâu?

Một người trưởng thành bình thường có thể trọng 60 kg, lượng máu trong cơ thể chiếm đại khái 4.8kg, có thể chia làm ba thùng nhỏ có kích cỡ như nhau, máu trên người người chết bị rút đi ít nhất ¾, cũng cỡ 3.5kg, lượng máu nhiều như vậy có thể dùng để làm gì?

Nhiễm Nhan nói hết tình trạng cho ba người kia, rồi sau đó vào lại trong thiền phòng, bắt đầu tiến hành giải phẫu hai thi thể còn lại.




Hai thi thể này đã ở giai đoạn thối rữa cao độ, trạng thái 'người khổng lồ' đã dần giảm bớt, cơ thịt và tổ chức mềm dưới da đã có hiện tượng hóa lỏng, thi thể tháng trước, phần bụng đã bắt đầu thối nát sụp đổ, có vài chỗ đã lộ ra xương trắng.

Tình trạng này Nhiễm Nhan đã từng gặp qua rất nhiều lần, nhưng vẫn không khỏi thở dài: "Một tháng trước, đây vẫn là một thanh niên tuấn tú a!"

Nhiễm Nhan không nhìn thấy biểu tình xuất sắc của mấy người đứng sau lưng, ngồi xuống, bắt đầu động dao. Lần này nàng có vẻ tương đối nhàn nhã, vừa dùng thủ pháp lưu loát mà mổ phần ngực bụng ra, vừa hỏi: "Dư phán tư, ngài trước đó có thấy thi thể thứ 3 so với hai người trước có gì khác nhau không? Chẳng lẽ tuấn tiếu hơn?"

Dư Bác Hạo ngẩn người, rồi cẩn thận mà nhớ lại một chút, gật gật đầu khẳng định: "Tuấn, đẹp hơn nhiều so với hai người trước."

Nhiễm Nhan bất quá là thuận miệng hỏi một câu nửa đùa nửa thật, không nghĩ tới thật đúng là như thế, "Không biết thân phận mấy người chết này đã điều tra ra chưa?"

Vẫn là Dư Bác Hạo trả lời, "Sau khi dán bố cáo, đúng là có mấy nhà tới để nhận dạng, trong đó thi thể thứ nhất đã có người nhận, Thứ sử cũng phái người đi tra xét người bị mất tích trong toàn thành, bất quá thành Tô Châu mỗi năm người nơi khác lưu lạc tới, đào hôn, tư bôn...không một ngàn cũng vài trăm, thân phận hai thi thể còn lại vẫn còn đang điều tra."

"Đào hôn?" động tác trên tay Nhiễm Nhan khựng lại, "Ta tháng trước nghe thị tỳ nói, trong thành gần đây nghị luận nhiều nhất nhất náo nhiệt chính là mấy chuyện tư bôn này."

Lưu Phẩm Nhượng trầm ngâm một chút, đáp: "Không sai, có một người còn có hôn ước với thứ nữ của Dược Vương Tô gia, bởi vì việc này, Tô gia còn bí mật đi tìm bản quan, ngươi nói mấy thi thể này có khả năng đều là người tư bôn?"

Nhiễm Nhan chú ý hắn nói "đều", liền đoán được người được nhận dạng kia đã xác định là cùng người khác tư bôn, bèn không truy vấn nữa, đem nội tạng lấy hết ra, bày biện trên tấm vải trắng.




Dư Bác Hạo tâm sinh kính nể, mấy nội tạng này đặc biệt là phần ruột và dạ dày đã dính chùm thành một cục, vậy mà nàng có thể bóc ra hoàn chỉnh.

Các nội tạng ngoại trừ đã hư thối, rất khó phát hiện ra dị trạng gì.

"Chỉ sợ là phải giải phẫu não bộ..." Nhiễm Nhan lẩm bẩm tự nói, thả trái tim trong tay xuống, từ trong thùng dụng cụ lấy ra cây búa cùng với cái đinh to bằng ngón tay cái, còn có một lưỡi dao sắc bén.




Tiêu Tụng nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, đôi mắt rực rỡ như sao trời tỏa sáng, miệng giấu bên dưới khẩu trang không tự giác nhếch lên, nàng mang đến cho hắn quá nhiều cảm giác mới mẻ, thêm bộ dáng nghiêm túc kia cũng gắt gao mà hấp dẫn ánh mắt hắn, hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào như vậy, nghiêm túc, phảng phất không chút sợ hãi, tư thái thành thạo khi đối mặt thi thể, thật là làm chấn động nhân tâm.

Toàn bộ chú ý của Nhiễm Nhan đều đặt ở trên não người chết, không phát hiện ánh mắt của Tiêu Tụng, khi nàng cầm lưỡi dao định cạo tóc thi thể, bỗng nhiên khựng lại, thả lưỡi dao xuống, rồi dịch tới chỗ vùng bụng của thi thể, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát.

Nhiễm Nhan nhìn kỹ từng chút từng chút một, như muốn xem hết toàn bộ phần ngực bụng của thi thể.

"Ha hả..." Nhiễm Nhan lăn qua lộn lại nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng.

Dư Bác Hạo cùng Lưu Phẩm Nhượng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, ngẫm lại một cái tiểu nương tử nhìn thi thể hư thối bị mổ xẻ đến tan tác bật cười, cảnh tượng quá quỷ dị, làm hai người còn nghĩ Nhiễm Nhan bị quỷ ám.




Nhiễm Nhan phát hiện trên nội tạng của thi thể mơ hồ có thể nhận ra hiện tượng xuất huyết, nên tạm thời bỏ qua không mổ phần não nữa, trực tiếp mổ chỗ hư thối lợi hại nhất kia.

Đối với khối thi thể đã thối rữa đến tình trạng này, không có sự trợ giúp của dụng cụ hiện đại, nếu thi thể không có bệnh trạng chỉ rõ nguyên nhân chết, Nhiễm Nhan thật đúng là không dám bảo đảm có thể phát hiện ra cái gì.

Sau khi mổ hết phần ngực bụng ra, Nhiễm Nhan không khỏi lại cười một tiếng, xem ra người chết cũng rất muốn giải oan! Thi thể này bên ngoài đã thối rữa nghiêm trọng, nội tạng cũng bắt đầu héo rút sụp đổ, nhưng cơ bản đều còn tồn tại, nên có đều có. Tuy rằng không so được với thi thể mới mẻ, nhưng có chút ít còn hơn không phải sao?

Nhiễm Nhan lập tức kiểm tra cẩn thận, dạ dày đã hư thối đến hoá lỏng, nàng đem phủ tạng bóc hết ra, đem tới dưới ánh đèn sáng ngời cẩn thận xem xét, buổi tối cho dù thắp nhiều đèn cũng không bằng ban ngày, huống chi là phải quan sát loại thi thể hư thối đến cao độ này, may mà nàng cũng không phải là không gặp qua tình huống này, nên cũng không đến mức cái gì cũng nhìn không ra.

"Bởi vì thi thể đã quá hư thối, ta cũng chỉ có thể căn cứ vào một ít tình trạng mà phán đoán nguyên nhân chết của bọn họ có thể là trúng độc." Hiện tại không có điều kiện xét nghiệm tốt, có những thứ một khi bỏ lỡ thời cơ giải phẫu tốt nhất, chỉ nhìn thôi thì nhìn không ra, Nhiễm Nhan trong lòng không khỏi bắt đầu oán trách Lưu Phẩm Nhượng, nếu là giải phẫu sớm một chút, khẳng định là có thể tìm ra chính xác là độc gì, mà hiện tại chỉ có thể suy đoán, "Từng nội tạng trong thi thể đều bị xuất huyết, cơ bản có thể phán đoán là trúng độc, nhưng cụ thể là loại độc nào, còn không thể xác định."

"Có thể liệt kê vài loại độc không?" Tiêu Tụng hỏi.

Nhiễm Nhan đem thi thể sửa sang lại, thuận miệng đáp: "Ô đầu, mã tang, câu vẫn, anh túc, hạt mã tiền, Thiên Lôi đằng, xà độc, ban mao...."

Sửa sang lại xong, Nhiễm Nhan nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Thi thể đầu tiên đã từng qua tay ta, không có xuất hiện bệnh trạng móng tay xanh tím, môi thâm, lưỡi tím gì gì đó, cho nên có thể bài trừ mã tang, hạt mã tiền, xà độc, anh túc. Độc tính của Thiên Lôi đằng cần đến hai ba ngày mới phát, ô đầu bình thường phải sau khi ăn trúng đến hai ba canh giờ mới phát, câu vẫn thì nhanh hơn. Những loại độc này sẽ không làm bệnh trạng xuất hiện bên ngoài thi thể. Riêng ta có khuynh hướng hoài nghi câu vẫn."




Trúng độc Ô đầu mà chết, bình thường chỉ có thể kiểm nghiệm ra nguyên nhân chết là hít thở không thông, nếu may mắn có thể ở dạ dày tìm được bã thuốc, niêm mạc dạ dày cùng màng đệm cũng có thể có chấm xuất huyết, trừ những thứ đó ra, nếu không có kỹ thuật hóa nghiệm hiện đại, căn bản không thể tìm ra chứng cứ. Hiện tại hai thi thể đã hư thối đến tình trạng này, toàn bộ nội tạng vẫn có thể mơ hồ phát hiện máu bầm, xuất huyết, rõ ràng không phải ô đầu.




Mà tác dụng của Thiên Lôi đằng trong tình huống bình thường tương đối chậm, nếu hung thủ dùng Thiên Lôi đằng giết người, ít nhất là trước đó hai ngày phải có tiếp xúc với người bị hại, tuy rằng không phải không có khả năng, nhưng không nhanh và tiện bằng câu vẫn.

"Đây chỉ là ví dụ, cũng có khả năng là loại độc khác. Nội tạng đã hư thối đến tình trạng này, rất khó nhận ra được chính xác." Nhiễm Nhan nói.




Sau khi dọn dẹp xong, mọi người lo lắng sốt ruột mà ra khỏi thiền phòng.

Hiện tại, người chết chỉ có một người được xác định thân phận, hai người còn lại không rõ thân phận, chỉ điểm này thôi đã cắt đứt hầu hết manh mối, nha dịch mỗi ngày cầm di vật của người chết đi từng nhà hỏi, một cái thành Tô Châu to như vậy, đừng nói là ra tới vùng nông thôn, chỉ ở trong thành thôi muốn tra hết cũng mất ba đến năm tháng.

Trên hành lang thắp đèn, mọi người ngồi lại trong viện, Tiêu Tụng hỏi: "Thi thể được nhận lãnh là ai?"

Dư Bác Hạo đáp: "Là con của một hộ thương nhân ở phường Bích Phượng, nghe nói là coi trọng một quả phụ xinh đẹp, trong nhà không đồng ý việc hôn nhân này, liền tư bôn, nhà kia chỉ có một đứa con vợ cả như vậy, cho nên vừa nghe nói đến tướng mạo người chết, liền vội vàng chạy tới nhận dạng, thông qua túi tiền trên người, y phục, nhận ra người chết chính là con vợ cả nhà bọn họ, họ Trần tên Nguyên, tự Mạnh Hiền."

"Quả phụ kia đâu?" Tiêu Tụng lập tức hỏi.

"Đến nay không biết đi đâu." Dư Bác Hạo suy nghĩ một chút, cảm thấy sự tình liên quan trọng đại, vẫn đem hoài nghi của mình nói ra, "Có thể là quả phụ này có vấn đề hay không? Câu dẫn lang quân trẻ tuổi đến vùng ngoại ô yêu đương vụng trộm, rồi sau đó giết chết bọn họ"

Lưu Phẩm Nhượng trầm ngâm một chút, nói: "Vị hôn phu của Tô gia Nhị nương tử cũng ở phường Bích Phượng, kia là dòng dõi thư hương, người ta trọng thể diện, có thể mặc dù trong lòng có nghi ngờ cũng sẽ không thừa nhận chuyện tư bôn, bản quan đêm nay liền tự mình mang theo di vật người chết đến tìm người nhận dạng."


Dược Vương Tô gia tuy rằng gia đại nghiệp đại, nhưng luôn luôn vô cùng điệu thấp, sự tình lần này nếu không phải thật sự nhục đến thanh danh nhà bọn họ, cũng sẽ không báo tới Lưu Phẩm Nhượng.

Lưu Phẩm Nhượng luôn khéo đưa đẩy, cung cách làm việc có đôi khi không khỏi quá mức lõi đời, hai nhà Tô, Trần đều là những nhà có chút thể diện, nếu bố cáo đều đã dán ra ngoài, người ta không đến nhận dạng, Lưu Phẩm Nhượng cũng không thể cầm di vật đi đến nhà người khác cho thêm đen đủi. Huống hồ, hắn không chủ động đi hỏi, cũng không hẳn xuất phát từ xuy xét quá kĩ, mà đúng là chờ gió triều đình thổi tới.

Tiêu Tụng là trận gió kia, hiện tại thời cơ chín mùi, lại ngồi yên là muốn bị ăn đòn, hắn cũng sẽ không cố kỵ cái gì nữa.

Tiêu Tụng nghe Lưu Phẩm Nhượng nói như thế, ánh mắt hơi lóe, chợt giữa mày hiện ra thần sắc nhẹ nhàng, chuyển qua hỏi Nhiễm Nhan: "Bột phấn màu đen tìm được trong thi thể mới nhất, không thể nhận ra là cái gì sao?"

Nhiễm Nhan tất nhiên là không nhận ra, Lưu Phẩm Nhượng và Tiêu Tụng hai lão bánh quẩy trên quan trường có vẻ đã bất giác đạt thành một sự ăn ý nào đó, nàng chỉ nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời cho Tiêu Tụng, nói: "Nhìn như là vật sót lại sau khi đốt thứ gì đó, có thể là tro hương hay không?"

Ba người còn lại ngẩn ra, mấy thứ này ở trong dạ dày đã bị biến chất một chút, hơn nữa lượng tin tức mới vừa tiếp thu có chút lớn, bọn họ nhất thời cũng chưa kịp nghĩ cẩn thận, khi được Nhiễm Nhan vừa nhắc nhở, hình như là tro hương thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play