Tôi tớ trong thôn trang nguyên bản coi Nhiễm Nhan còn không bằng cọng hành, không nói tính tình nàng mềm yếu, mà là đã nghèo túng về ở nơi ruộng đồng này rồi nhưng mắt thì còn ở trên đỉnh đầu, làm như cùng bọn họ nói một câu là vũ nhục tôn quí của nàng vậy.




Nhiễm Nhan dù không được sủng, cũng là Nhiễm gia chính thức đích nữ, đối với bên ngoài Nhiễm gia cũng chỉ tuyên bố là Nhiễm Thập Thất Nương ở thôn trang dưỡng bệnh, cho nên tôi tớ sai vặt tuy rằng đáy lòng không thích vị chủ tử này, chưa bao giờ đem nàng để ở trong lòng, cũng không dám làm khó dễ nàng, cùng lắm là xa lánh. Nhưng chuyện Chu Tam lang khởi tử hồi sinh ngày hôm trước, bọn họ đều là tận mắt nhìn thấy, chuyện này oanh động không chỉ ở riêng Chu gia thôn, tất cả mọi người trong toàn thôn trang lập tức đối Nhiễm Nhan lau mắt mà nhìn, thái độ tất nhiên là khiêm cung rất nhiều so với trước kia.

Nhiễm Nhan xem xong lời nhắn, tùy ý đem giấy viết thư ném ở trong bao quần áo,


"Vãn Lục, đem nửa quan tiền kia thưởng hắn đi."




Vãn Lục ngẩn ngơ một chút, dù cho nàng trong long niệm một vạn lần không muốn, cũng không thể trước mặt người ngoài mà phủi mặt mũi nương tử nhà mình, lập tức giao đồ vật đang cầm trong tay cho Hình Nương, cởi xuống xâu tiền nặng trĩu bên hông, miễn cưỡng nhe răng mà đặt vào tay gã sai vặt kia,


"Chỉ cần giúp đỡ nương tử nhà ta, nương tử tất nhiên sẽ không bạc đãi, lần này làm phiền ngươi hỗ trợ."




Gã sai vặt đầu tiên là kinh ngạc, đến lúc thật sự sờ đến nửa quan tiền, mới tỉnh mộng, vội nói: "Đa tạ nương tử ban thưởng, ngày sau nương tử có việc cứ việc phân phó, tiểu nhân tất nhiên tận tâm tận lực."




Nhiễm Nhan khẽ gật đầu nói: "Làm phiền."




Chỉ là ngôn ngữ khách khí, cũng đủ làm người kinh ngạc, gã sai vặt biết nàng muốn uyển chuyển đuổi người, vội vàng đem tiền nhét vào tay áo, khom người thối lui.


"Hừ, cái sắc mặt gì kia?!?" Vãn Lục thấp giọng hừ hừ.




Hình Nương cùng Nhiễm Nhan đều không nói gì, Nhiễm Nhan là một đích nữ không được sủng ái, không bỏ ra tiền thưởng, làm gì có ai sẽ không có việc gì còn chạy tới xum xoe. Huống chi, Nhiễm Nhan trước kia, nói dễ nghe một chút chính là u lan trong sơn cốc không ăn khói lửa, khó nghe chút thì chính là nghèo mà còn sĩ diện, rõ ràng đem so với thị tỳ trong chủ viện còn muốn nghèo túng hơn, lại cảm thấy mình là cao nhân nhất đẳng, thấy không rõ hiện thực.

Việc hôm nay, càng làm Nhiễm Nhan nhận thức đến tầm quan trọng của tiền, nếu phải sinh tồn ở Đại Đường, nàng tất nhiên phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, chỉ là khối nghiên mực bằng bùn lắng nằm trước mắt này, làm nàng không còn đầu óc nghĩ chuyện khác.

"Đi bái phỏng Tang tiên sinh trước." Nhiễm Nhan chụp lấy khối nghiên mực kia, bước nhanh ra cửa.

Vãn Lục vội vàng đem hai lượng bạc cầm lấy, còn lại đồ vật đều để lại cho Hình Nương xử trí, nhất lên làn váy, chạy như bay đuổi theo Nhiễm Nhan.


Hình Nương nhìn nhìn phong thư còn chưa xếp gọn kia, bên trong nội dung không nhiều lắm, cũng chỉ vài lời thăm hỏi lễ phép, tiếp theo liền nói đến hai lượng bạc trong bao quần áo là ngày hôm trước chẩn kim đưa cho y sinh nọ, người ta không nhận, nhờ Lưu thị trả lại, chẳng qua Chu Tam lang thân mình còn quá yếu, Lưu thị không rời đi được, liền nhờ Tang Thần thuận tiện mang lại đây.

Nhiễm Nhan cố nén gợn sóng trong nội tâm, tận lực làm bước chân của mình bình ổn như thường.

Lúc này đang là sáng sớm, trong thôn nhà cửa ngang dọc đan xen, nhà dọc theo hai bờ sông đều mở ra cửa sau, những phiến đá xanh được xây thành cầu thang nối thẳng đến dưới lòng sông, các phụ nhân trong từng nhà đã ngồi ở thềm đá vo gạo rửa rau, hàn huyên với nhau bằng tiếng Ngô nhỏ nhẹ. Còn có một con thuyền chở theo một chút hàng hóa, từ giữa sông chậm rãi trôi qua, hỏi nhóm phụ nhân đang rửa rau có muốn mua hay trao đổi hàng hóa gì không.


Nhìn phong cảnh yên tĩnh an bình đó, đáy lòng nôn nóng bất an của Nhiễm Nhan dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng bước chân lại một chút cũng chưa từng hoãn lại, giống như khi phá những vụ án liên quan mạng người, pháp y yêu cầu phải đuổi tới hiên trường vụ án trong thời gian ngắn nhất, Nhiễm Nhan đã quen với phương thức xử sự như vậy.

Vãn Lục biết trường tư thục nằm phía đông của thôn, liền đỡ Nhiễm Nhan đi về hướng đó.




Từ sáng sớm trong ngày, còn chưa nhìn thấy tòa học xá tư thục, đã nghe thấy được thanh âm trẻ con thanh thúy đọc sách.




Nghe thanh âm, Nhiễm Nhan có thể nghe ra là lượng học sinh không nhiều lắm, ước chừng chỉ có mười bốn mười lăm đứa, tuổi cũng không đồng đều, nhỏ thì thanh âm không rõ ràng, nãi thanh nãi khí, lớn thì tiếng đã có vẻ đặc thù của thiếu niên.

Trên đường nhỏ trong thôn ngẫu nhiên gặp được mấy thôn dân, thấy Nhiễm Nhan tay nắm một khối nghiên mực, bước chân thì dồn dập, tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng đều lập tức lui sang bên đường, cung kính hành lễ.

Y thuật, từ xưa đến nay đều được người tôn trọng, thử hỏi ai không sợ lão, bệnh, tử; Nhiễm Nhan có thể "Khởi tử hồi sinh" người khác như vậy, tự nhiên sẽ làm nhân tâm kính sợ.


Trường tư thục trong thôn chỉ là một gian nhà rộng hai trượng, cũng giống như nhà dân, được dựng bên bờ nước, chỉ là phía trước không có sân, phía sau cũng không có cầu thang đá hướng ra sông, mà chỉ có một cái đài rộng ước chừng ba thước, được rào lại bởi một hàng rào bằng gỗ cây dương, nhìn có vẻ mới được dựng lên hai ngày gần đây.

Thời Đường phòng ốc thấp bé khá phổ biến, mà trường tư thục này lại hơi cao một chút so với nhà dân, tu tạo vững chãi, có thể thấy được người trong thôn coi trọng giáo dục.

Vãn Lục nhìn vào trong thăm dò, từng hàng chỉnh chỉnh tề tề trẻ con lớn lớn nhỏ nhỏ ngồi quì, đang rung đùi đắc ý mà ngâm nga Thiên Tự Văn theo Tang Thần, đứa nhỏ nhất sợ đi đường còn chưa vừng, đừng nói là ngồi quì, đứng thẳng cũng chỉ sử dụng được bàn con, nhưng vẻ mặt nghiêm túc mà nâng quyển sách, bởi vì tay quá nhỏ, nâng phải cố hết sức, hài tử nhíu hàng chân mày nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ cũng đọc theo người khác, nhìn rất ra dáng, chỉ là sách trong tay thì cầm ngược.




Mà Bình tiểu lang ngày ấy bị Vãn Lục chọc cho khóc, lại đang ghé vào bàn ngủ nướng, nước miếng đều chảy ra, cái miệng nhỏ nhóp nhép, chắc là đang mơ được ăn đồ ngon.

Còn có ba đứa choai choai cầm nhánh cây nhỏ, lén lút ngươi thọc ta một chút, ta thọc ngươi một chút. Một nữ hài nhi khác thì cứ nhìn trộm một thiếu niên đang nghiêm túc đọc sách, làm một bé trai tức giận mà giật tóc của nàng.

Một gian trường tư thục nho nhỏ, gà bay chó sủa, thật náo nhiệt.

Mà Tang Thần giống như không biết, còn đang nhắm mắt lại, rung đùi đắc ý, so bất luận kẻ nào đều nghiêm túc say mê.

Vãn Lục che miệng cười trộm, hạ giọng nói: "Ta lại không biết, nguyên lai trong thôn địa phương náo nhiệt nhất là trường tư thục"

Nhiễm Nhan đứng ở bên ngoài lẳng lặng chờ, nhìn bộ dáng say mê kia của Tang Thần, quấy rầy hắn thì cảm thấy có chút tàn nhẫn. Nhiễm Nhan cho dù trong lòng vội vàng, nhưng nàng làm việc luôn luôn theo nguyên tắc, nên chỉ đứng ở ngoài cửa, chờ đến khóa học buổi sớm của họ kết thúc.

Thiên Tự Văn, danh như ý nghĩa, một ngàn chữ mà thôi, nhưng mấy đứa trẻ kia tuổi không đồng đều, có đứa học xong rồi, có đứa chỉ học được vài câu, vì thế Tang Thần liền dẫn trước bọn họ ngâm nga đọc hết hai lần, lại đọc lại nửa trước hai lần, phần sau lại chỉ đọc vài câu.

Sau khi đọc xong toàn bộ, Tang Thần lại giảng kĩ nửa phần trước.




Trong khoản thời gian này, đằng trước trường tư thục cũng khá náo nhiệt. Mấy cô nương mười bốn mười lăm tuổi ngựa quen đường cũ đi lom khom dọc theo chân tường, lặng lẽ hướng về phía dưới cửa sổ, nhìn qua thì không có gì nhưng nhìn kĩ thì khá là thú vị, bởi vì Nhiễm Nhan phát hiện, động tác nhỏ của các nàng chứa đầy địch ý, không phải ta "vô tình" dẫm ngươi một chút, đó là ngươi "vô ý" đá ta một cước.

Mấy cái cô nương kia rõ ràng là thường xuyên lại đây, khi sắp tới phía trước cửa sổ, bỗng nhiên thấy Nhiễm Nhan đang tùy tiện đứng ở cửa, đều ngẩn ra, trong ánh mắt hoặc là khinh miệt hoặc là căm ghét.

Thanh âm trong phòng dừng lại, Nhiễm Nhan nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, lúc này Vãn Lục vào trong thỉnh Tang Thần ra.

Vãn Lục bất mãn mấy cái cô nương kia không biết lễ nghĩa, bất kính với nương tử nhà mình, cũng nổi máu hài hước, tay chân bỗng lanh lẹ, Nhiễm Nhan vừa mới có ý, nàng đã đứng ở cửa, duỗi tay gõ nhẹ cửa, "Tang tiên sinh, nô tỳ là Vãn Lục của Nhiễm phủ, nương tử nhà ta có chút việc quan trọng muốn thỉnh giáo ngài, thỉnh tiên sinh cho chút thời gian."



Mấy cô nương kia sắc mặt đỏ bừng lên, oán hận mà trừng mắt nhìn Vãn Lục, rồi giốngnhư một ổ thỏ giật mình bỏ chạy tứ tán.
Nhiễm Nhan nhìn mấy cô nương hoạt bát, không khỏi cười nhạt, xem ra vị Tangtiên sinh này cực kỳ được hoan nghênh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play