Ba người dọc theo đường núi rậm rạp quay về Ảnh Mai am, khi đi đến giữa sườn núi, dưới chân núi ẩn ẩn truyền đến tiếng đàn. Bước chân Nhiễm Nhan khựng lại, tiếng đàn này là một trong những hoạt động giải trí không thể thiếu của nàng mấy ngày nay, khúc đàn là Phượng cầu hoàng, vẫn luôn cùng một khúc, có điều mỗi lần sẽ có chút ít khác biệt, nhưng hôm nay tiếng đàn không thành bài, chỉ một đoạn ngắn lung tung rồi im bặt.

Ca Lam liếc trộm Nhiễm Nhan một cái, khúc này là ai đàn, nàng lúc này trong lòng đã biết, giờ này khắc này trừ bỏ người đang thương tâm tên Tang Thần kia, ai còn có thể đàn ra làn điệu tịch liêu như vậy.

Nhiễm Nhan cũng chỉ dừng một chút mà thôi, liền tiếp tục lên núi.

Đến rừng trúc, lại thấy Nhiễm Vân Sinh một thân áo dài xanh đang đứng trên cầu thang, nhíu mày nhìn nàng.

Ca Lam thấy như vậy, đoán được Nhiễm Vân Sinh có chuyện muốn nói, liền kéo Vãn Lục, hai người thối lui mấy trượng.




Nhiễm Vân Sinh thất vọng mà thở dài, "A Nhan, ngươi rốt cuộc vẫn là không nghe khuyên bảo."

Nhiễm Nhan không trả lời, hắn tiếp tục nói: "Hôm nay Lan Lăng Tiêu thị tới cầu hôn, cho Tiêu Tụng, A Nhan nói thật cho Thập ca biết, ngươi trong lòng có phải đã sớm coi trọng hắn hay không? Cho nên mới không đồng ý Tang tiên sinh cầu hôn"

Nhiễm Vân Sinh nghĩ vậy cũng không trách được, đâu ra chuyện trùng hợp như vậy, Tang Thần vừa mới cầu thân, Tiêu thị ngay sau đó liền theo tới.

Nhiễm Nhan kinh ngạc không thua gì với lúc nghe nói Tang Thần cầu hôn, "Tiêu thị cầu hôn?"

Vận đào hoa của nàng cũng quá là mất ổn định đi, nhất thời chạm tay là bỏng, nhất thời lại bị thế nhân tránh đến sợ tránh không kịp, hiện tại lại thay đổi vận khí, vậy mà có đến hai cái đại tộc tới cầu hôn! Việc Nhiễm Nhan nghĩ đến đầu tiên đó là Nhiễm Văn khẳng định đang sướng đến điên rồi đi.

"Ngươi không biết?" Nhiễm Vân Sinh nghe ngữ khí của nàng, đích xác không giống làm bộ, không vui trong lòng cũng tiêu bớt, "Lần này, việc hôn nhân của ngươi phải được xác định, vô luận là Bác Lăng Thôi thị hay là Lan Lăng Tiêu thị, đều là những nhà mà thị tộc nhỏ như chúng ta ngày thường căn bản không thể vọng tưởng! haizzz...chỉ sợ, trong lòng đại bá đã sửa lại chủ ý."

"Là sao?" Nhiễm Nhan gỡ mịch li xuống, lộ ra hàng chân mày nhíu chặt. Tiêu Tụng đội cái mũ "Khắc thê", chẳng lẽ Nhiễm Văn thật sự lợi dục huân tâm đến mức muốn đem thân khuê nữ của mình gả đi chịu chết

Đôi mắt Nhiễm Vân Sinh mang thần sắc phức tạp, trong lòng cảm thấy ăn ngay nói thật đối với Nhiễm Nhan quá mức tàn nhẫn, nhưng sự tình đã tới nước này, cũng không thể để nàng không hiểu tình hình, "Lan Lăng Tiêu thị ở trên "Thị tộc chí" là võ huân gia tộc, còn Bác Lăng Thôi thị lại là môn phiệt sĩ tộc, bàn về xếp hạng Tiêu thị tuy là thấp hơn vài cấp, nhưng Tiêu Tụng là con vợ cả đứng thứ ba của Tống Quốc Công, tuổi còn trẻ đã nhậm chức Hình Bộ thị lang, ở Tiêu thị nhất tộc có thể nói là tay cầm thực quyền, so với người không có được mấy phần trọng lượng như Lục phòng của Thôi thị thì còn cao hơn mấy cấp, đại bá cùng các tộc lão..."




Tống Quốc Công Tiêu Vũ!




Tiêu thị thị tộc khổng lồ, Tề Vương triều và Lương Vương triều của Nam triều đều là gia tộc Tiêu thị thành lập mà ra, đã từng là hoàng tộc, con cháu thịnh vượng, danh nhân xuất hiện lớp lớp, thời kỳ Nam triều, Tiêu thị nhất môn từng sinh ra 30 vị Tể tướng, cho nên mới có câu"Lưỡng triều Thiên tử, cửu Tiêu Tể tướng", bởi vậy Nhiễm Nhan cũng không nghĩ đến lại là Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ là di thần của Tùy triều, Hoàng Hậu Tiêu thị của Tùy Dương Đế là tỷ tỷ của ông, ông khi ở Tùy triều tuổi còn trẻ đã làm được đến Bạc Thanh Quang Lộc Đại Phu, truyền kỳ về ông so với Tiêu Tụng còn ly kỳ hơn. Khi Lý hưng Tùy diệt, Tiêu Vũ làm người ngay thẳng chính nghĩa, đầy bụng tài hoa, lại là con rể của gia tộc Độc Cô Hoàng hậu của Thái Tổ, bởi vậy được Đường Thái Tổ Lý Uyên tín nhiệm cùng trọng dụng.

Sau này Thái Tông Lý Thế Dân lên ngôi, từng ban thư: Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn thức thành thần. Nhưng cũng bởi vì tính tình quá mức ngay thẳng này, thường xuyên cùng người tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng trên triều, làm cho cả triều văn võ loạn thành một đoàn, chuyện ông bị bãi chức quan cho về nhà đi diện bích tư quá xảy ra như cơm bữa.


"Tống Quốc Công bốn lần nhậm chức Bộc Dạ (tương đương với Tể tướng), lần cuối cùng bị Hoàng Thượng bãi quan bắt về nhà tự suy xét là ở Trinh Quán năm thứ Tám, hiện tại tuy chỉ làm Thứ sử Kỳ Châu, nhưng mọi người đều biết, Hoàng Thượng lại triệu hồi ông ta cũng là chuyện sớm muộn...cho nên nếu ngươi gả cho Tiêu Tụng, nơi Nhiễm thị có thể mượn lực muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Nhiễm Vân Sinh đơn giản đem mọi chuyện nói rõ ràng, giữa Tiêu Tụng và Tang Thần, Nhiễm gia nhất định sẽ chọn Tiêu Tụng, so ra, tính mạng Nhiễm Nhan chả đáng gì.




Nhiễm Nhan cũng nghe đến rõ ràng, gả cho ai căn bản không tới phiên nàng quyết định, chuyện này để thị tộc nói chuyện, quan hệ duy nhất mà Nhiễm Nhan có chỉ là thành thành thật thật mà nghe theo quyết định là xong.

"Nói như vậy, cũng như không có chuyện của ta." Nhiễm Nhan lười nhác nói.

Nhiễm Vân Sinh đương nhiên nghe ra áp lực trong những lời này của nàng, an ủi: "Ta sẽ tận lực chu toàn, chỉ là Thập ca năng lực hữu hạn, Bác Lăng Thôi thị và Lan Lăng Tiêu thị, đều không phải ta có khả năng khống chế, cuối cùng..."

"Ta hiểu, Thập ca, cảm ơn ngươi." Nhiễm Nhan nhìn dáng vẻ Nhiễm Vân Sinh có chút gầy ốm, quan tâm nói: "Chính ngươi cũng phải chú ý thân thể mới được! Việc này...có lẽ có thể tìm Cao thị hợp tác."

"Cao thị?" Ánh mắt Nhiễm Vân Sinh sáng lên. Mẹ kế kia của Nhiễm Nhan cũng không phải là đèn cạn dầu, nhưng lại suy sụp, "Bà ta tất nhiên không muốn ngươi gả cho Tiêu Tụng, lại càng không muốn ngươi gả cho Tang tiên sinh. Tiêu Tụng khắc thê, ngươi nếu thật sự gả qua đó đối với bà ta mà nói chỉ có chỗ tốt, không có chỗ hỏng gì."

Tiêu thị là dạng gì, Nhiễm Nhan cũng có thể tưởng tượng ra một chút, không nói đến nàng có thể ở cái địa phương rắc rối phức tạp lại hung hiểm kia tự bảo vệ được mình hay không, cho dù có thể tự bảo vệ mình, nàng lại dựa vào cái gì phải đi chịu tội như vậy?

"Đã không xong, Thập ca cũng đừng nghĩ nhiều, hôm nay đi tìm Tang Thần, là ta quá xúc động, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa. Thập ca nhất định phải chiếu cố tốt bản thân...Ta không muốn gả đi Tiêu thị, vô luận là dùng biện pháp gì. Việc này..."

Nhiễm Nhan mới nói một nửa, lại bị một thanh âm lười nhác xen vào, "Ô, xem ra Thập Thất Nương quả nhiên là có người trong lòng? Để ta đoán thử xem..."




Nhiễm Nhan quay phắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân tuấn lãng một thân áo bào tím kia.

Cách đó không xa, Vãn Lục bị Bạch Nghĩa bịt miệng lại, mà Ca Lam thì bị hai phủ binh giữ lấy.

Nhiễm Vân Sinh sau khi thấy rõ người tới, không khỏi biến sắc, hắn không biết Tiêu Tụng đã tới đây lúc nào, đã nghe được bao nhiêu, nhất là câu cuối cùng kia của Nhiễm Nhan kia cũng đủ để đem toàn bộ Tiêu thị đắc tội sạch sẽ, bất quá lúc này hắn để ý nhất lại là câu Tiêu Tụng vừa nói, chẳng lẽ A Nhan có người trong lòng?

"Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành?" Tiêu Tụng cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi luôn.

"Tiêu lang quân nếu có tâm tư ở không, không ngại nghĩ về vụ án nhiều hơn một chút, như vậy bá tánh Tô Châu sẽ cảm kích ngươi." Ánh mắt Nhiễm Nhan trầm lãnh, đáy lòng đối với Tiêu Tụng lại thêm vài phần đề phòng. Hắn vì cái gì sẽ hoài nghi như vậy, Nhiễm Nhan cũng có thể đoán ra một chút, đơn giản là cây dù và mê dược trong nước trà.



Lần đầu tiên Nhiễm Nhan gặp Tiêu Tụng, chính là lúc hắn đang đuổi giết Tô Phục,chỉ sợ đến hiện tại cũng chưa từng từ bỏ. Như vậy hắn tới Nhiễm phủ cầu hôn, cũnglà vì cái này sao?
"Thập Lang, có thể để tại hạ cùng với lệnh muội đơn độc nói vài câu không?" trênmặt Tiêu Tụng mang ý cười nhàn nhạt, nhìn về phía Nhiễm Vân Sinh.
Nhiễm Nhan thấy Nhiễm Vân Sinh chần chờ, liền nói: "Thập ca yên tâm đi, Tiêulang quân tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, không giống mấy tên ăn chơitrác táng bình thường, chắc không đến mức làm ra chuyện gì xấu xa đâu."
Tiêu Tụng nhướng mày, bất đồng với mấy tên ăn chơi trác táng bình thường? Đây làđang chửi xéo hắn ăn chơi trác táng. Nhìn Nhiễm Nhan từ luôn luôn bình tĩnh biếnthành con thú nhỏ xòe vuốt, Tiêu Tụng chẳng những không có giận, còn có chútvui vẻ.
"Nhiễm nương tử, ân oán riêng tư tạm thời không đề cập tới, vụ án lần này, cònthỉnh Nhiễm nương tử hỗ trợ thêm, về chuyện thù lao, phàm là chuyện mà ta và LưuThứ sử có thể làm được, tùy ý ngươi đưa ra hai chuyện." Tiêu Tụng thu lại nụ cười,vẻ mặt nghiêm túc nói.
Ánh mắt Nhiễm Nhan sáng lên, "Thật à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play