"Thuộc hạ theo ý của lang quân, đã ngăn lại Tiêu quản gia ở Giang Ninh." Trên trán Bạch Nghĩa đổ mồ hôi.

Tiêu Tụng mày nhăn càng sâu, "Đi hỏi thăm một chút, người nào vừa tới Nhiễm phủ cầu hôn." Hắn tin tưởng Lưu Phẩm Nhượng sẽ không làm chuyện bắn tên không trúng đích, khua môi múa mép lung tung.

"Lang quân, việc này...không cần hỏi thăm, thuộc hạ sáng nay đã nghe nói việc này, là con vợ cả Thôi thị Lục phòng tới Nhiễm phủ đề thân." Bạch Nghĩa thật sự nhìn không thấu lang quân nhà mình đến tột cùng là muốn làm cái gì, rõ ràng rất không vừa lòng việc hôn nhân này, vì sao lại để ý nương tử người ta phải gả cho ai?

Đôi mắt Tiêu Tụng hơi híp lại, "Thôi thị? Bác Lăng Thôi thị hay là Thanh Hà Thôi Thị?"

Bạch Nghĩa đáp: "Bác Lăng Thôi thị."

Con vợ cả Bác Lăng Thôi thị Lục phòng chỉ có một, đó là thanh danh nổi bật Tang Tùy Viễn.

Trinh Quán năm thứ Chín, Tang Thần là Trạng Nguyên, tên Tiêu Tụng ở ngay bên dưới người này, còn có một đoạn thời gian làm quan cùng triều, bởi vậy từng đặc biệt lưu ý đến Tang Thần, cho nên Tiêu Tụng đối với hắn có thể nói là hiểu rất rõ. Tang Thần là người bướng bỉnh, ý tưởng cũng toàn chuyện kỳ quái, ví dụ như hắn đã nhận chuẩn chính mình không phải là người của Bác Lăng Thôi thị, dù người khác có nắm lỗ tai hắn kêu một vạn lần, hắn cũng sẽ làm như không nghe không thấy không biết, hơn nữa còn hỏi ngược lại, như là chưa từng nghe qua. Ví dụ như tài sản riêng của mẫu thân hắn có hơn hai mươi lò nung gốm sứ cùng nhiều cửa hàng mặt tiền, hắn cảm thấy không phải của hắn, cho dù mấy đại chưởng quầy nói đến toạc miệng, quỳ bể đầu gối ở trước căn chòi của hắn, hắn cũng cự tuyệt không thừa nhận...




Cả danh lợi lẫn tiền tài đều không động lòng, người khác thì cho rằng hắn thanh cao, nhưng Tiêu Tụng cảm thấy hắn chỉ là cố chấp.

Nếu Tang Thần nhận định Nhiễm Nhan, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không dễ dàng thay đổi, dù Nhiễm Nhan có gả cho người khác, sinh con, chết đi rồi chôn ở mồ nhà người khác, khả năng hắn thay đổi tâm ý cũng không lớn. Ở trong mắt Tiêu Tụng, Tang Thần chính là người như vậy.




Tiêu Tụng đáy lòng có chút bực bội, trầm giọng nói: "Ngươi để Tiêu quản gia dựa theo phân phó của lão thái thái đi cầu hôn, lời nói cử chỉ khách khí một chút."

Bạch Nghĩa ngẩn ra, lang quân mà quyết định chuyện gì thì chưa bao giờ thay đổi chủ ý a, hắn hoài nghi chính mình nghe lầm, liền sợ hãi cũng quên béng, không khỏi hỏi lại một câu, "Lang quân nói...đi cầu hôn?"

"Nghe không hiểu sao!" Tiêu Tụng lạnh lùng nói.

"Dạ!" Bạch Nghĩa rụt cổ một cái, đang định lui ra ngoài, rồi lại bị Tiêu Tụng gọi lại, "Thôi, không cần phải đi."

Bạch Nghĩa sửng sốt một lúc lâu, sau khi xác định mình không nghe lầm, mới chắp tay ứng thanh 'dạ', rồi nhảy xuống xe, trong lòng nói thầm, lang quân nhà mình cho tới bây giờ đều là người ổn trọng, nói một không nói hai, chuyện chưa quyết định được cũng sẽ không tùy tiện nói ra khỏi miệng, sao lần này...trong chốc lát thay đổi mấy lần? Quả nhiên, nhi nữ tình trường anh hùng khí đoản a!




Trong Ảnh Mai am, Nhiễm Nhan ngồi khoanh chân hít thở ở dưới mái hiên, cố bình tâm tĩnh khí, chỉ là luyện tập được một chút, lại thấy có chút bực bội, vội vàng mang giày vào, quay đầu nói với Vãn Lục: "Cùng ta đi tìm Tang Thần."

Đây không phải vấn đề gả hay không gả, Nhiễm Nhan nghĩ đến từ lần đầu gặp con thỏ ngốc này cho đến trước khi hắn cầu hôn, hoàn toàn không hề phát hiện dấu hiệu hắn muốn đi cầu hôn, cùng lắm là nhìn thấy nàng thì sẽ đỏ mặt, nàng còn cho rằng con thỏ này vốn là người thẹn thùng như vậy, bất quá hiện tại ngẫm lại, nàng thật đúng là không biết thời điểm hắn cùng người khác gặp mặt thì tình huống sẽ như thế nào.

Vãn Lục khiếp sợ mà trừng lớn mắt, hôm qua còn mang bộ dáng thà chết không gả, hôm nay sao lại gấp không chờ nổi như vậy.

"Nương tử, trước khi xuất giá vẫn là không nên gặp mặt mới tốt." Hình Nương mới vừa rồi đã tận tình khuyên nên gả, còn tưởng là có tác dụng.

Chỉ có Ca Lam thấy rõ ràng, Nhiễm Nhan đây có phải đi hẹn tình lang gì đâu! Tư thế rõ ràng là chuẩn bị đi chém người, tuy gương mặt vẫn là 'mặt người chết' nửa chết nửa sống, nhưng cái khí thế kia muốn che dấu cũng che dấu không được.

Hình Nương một người làm sao ngăn được Nhiễm Nhan, còn không kịp nói câu nào, Nhiễm Nhan đã đi ra đến cửa viện. Hình Nương vội thúc giục Vãn Lục và Ca Lam, "Hai người các ngươi mau đi cùng a, có thể khuyên quay lại liền khuyên, khuyên không được phải đi theo, sớm trở về chút."




Vãn Lục vội vàng chạy theo, Ca Lam quay lại trong phòng lấy mịch li rồi ra mang giày vào, cũng chạy theo ra ngoài.

Đuổi tới ngoài am mới thấy thân ảnh của Nhiễm Nhan, Ca Lam nhìn bộ dáng bước đi như gió của Nhiễm Nhan, cong môi cười, trong lòng cảm thấy nương tử như vậy vẫn rất thú vị, trước kia chưa từng nghĩ tới nương tử nhà mình có thể có sức sống như vậy.

Nếu trời cao quyết định để cho một linh hồn khác lấy danh nghĩa nương tử nhà nàng mà sống tiếp, thì kia chính là Nhiễm thị Thập Thất Nương, ít nhất khối thân thể kia vẫn là của nương tử. Ca Lam nghĩ, thẳng tới chân núi mới đuổi theo Vãn Lục và Nhiễm Nhan, duỗi tay giữ chặt Nhiễm Nhan, đem mịch li mang lên cho nàng.

Nhiễm Nhan nhìn bộ dáng nghiêm túc của nữ tử đoan trang tú lệ này, đáy lòng không khỏi thấy ấm áp. Mấy ngày nay nàng cũng vẫn luôn dùng dược trị liệu cho Ca Lam, đáng tiếc có vẻ như không có khởi sắc bao nhiêu, châm cứu linh tinh lại không phải là điểm mạnh của Nhiễm Nhan! Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ tới Tô Phục, hắn là Tô dược sư tiếng tăm lừng lẫy, kỹ thuật phối dược hạng nhất, chắc chắn y thuật cũng sẽ không kém, đáng tiếc, mấy lần gặp mặt trước tuy rằng cảm thấy hợp nhau, nhưng vẫn không tính là quen thuộc, hơn nữa hai người đều không phải là người nói nhiều, tự nhiên không có chuyện gì để nói, sau đêm hôm qua có vẻ quan hệ được kéo gần hơn một chút, nhưng lại quên hỏi làm thế nào có thể tìm được hắn.




Nghĩ tới mấy chuyện này, Nhiễm Nhan không khỏi kinh ngạc, từ khi nào nàng đã bắt đầu, đối với nam nhân nàng đã từng cho là cực độ nguy hiểm, mà tan mất phòng bị.



"Nương tử! Nương tử!" Vãn Lục chồm sát vào nàng rống to.
Nhiễm Nhan hết hồn, nhẹ giọng trách mắng: "Rống cái gì? Nói chuyện bình thườngkhông được sao?"
Vãn Lục mếu máo, "Nô tỳ cũng muốn làm ra vẻ dịu dàng khả nhân, nhưng kêu hơn mườilần, ngài cũng không nghe thấy, không còn biện pháp mới lớn tiếng như vậy."
"Ngươi? Dịu dàng? Ta trước kia cũng không nghe không thấy, ngươi còn không phảisuốt ngày cùng mấy tên sai vặt đánh nhau?" Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.
Nói đến sự tình trước kia, Ca Lam hơi sửng sốt, có chút hoảng hốt, phảng phất đâyvẫn là nương tử như cũ. Nàng rũ đôi mắt xuống, che lại sương mù trong mắt, hòa hoãnhai giây, thời điểm ngước mắt lên đã khôi phục như thường. Duỗi tay thọc thọcVãn Lục, hất hất cằm ra hiệu cho nàng vào trong chùa tìm Tang Thần ra.
Vãn Lục phồng má, "bước đi mạnh mẽ uy vũ sinh phong" mà hướng về chùa Vân Tòng,mới bước vài bước phảng phất nhớ tới cái gì, quay đầu lại liếc mắt nhìn NhiễmNhan và Ca Lam một cái. Nhiễm Nhan mang mịch li, nàng nhìn không thấy biểu tình,nhưng vẻ mặt nén cười kia của Ca Lam một chút không sót mà rơi vào trong mắt nàng,lập tức dậm chân một cái, eo nhỏ xoay một cái, bước chân đổi thành gót sen nhẹnhàng, rốt cuộc cũng là thị tỳ trải qua dạy dỗ hà khắc, Vãn Lục cho dù tính tìnhnhư lửa, lại không câu nệ tiểu tiết, cũng không phải thị tỳ bình thường có thểso sánh, vài bước như vậy nhìn cũng khá ra dáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play