Đã mấy ngày nay Tiêu Tụng hay có mấy động tác thân mật như vậy, Nhiễm Nhan cũng không để ý, nhưng ngay sau đó, cái hôn nóng bỏng kia đột nhiên dừng trên môi nàng.


Nhiễm Nhan hơi mở to mắt, tư duy như sợi chỉ bị đứt đoạn, chỉ cảm thấy trên môi một mảnh nóng rực, nơi chóp mũi thoảng qua hương vị nam tính thoải mái thanh tân, rồi sau đó môi dưới bị mút vào rất nhẹ nhàng.


Động tác của hắn rất êm ái, phảng phất như sợ mạnh hơn nữa sẽ làm nàng kinh hách, một cảm giác tê tê ngứa ngứa chui thẳng xuống đáy lòng, như có ngọn lửa nho nhỏ từ trong thân thể bắt đầu cháy lan ra, khi hơi thở quấn quít nhau, hai người đã bắt đầu thở dốc.


Tiêu Tụng nhịn không được duỗi tay xoa nhẹ sau cổ nàng, kéo nàng về phía mình. Mùi thơm cơ thể cùng hương bội lan nhàn nhạt trộn lẫn với nhau tỏa ra, trở thành một loại mùi vị câu hồn nhiếp phách, lặng yên không một tiếng động mà cắn nuốt lý trí của hắn, lửa nóng thiêu cháy trên người đều hướng về một chỗ mà đốt, hắn bây giờ chỉ muốn thuận theo bản năng mà tiếp tục, nhưng chút lý trí còn sót lại thì không cho phép khi hôn ước chưa định mà khinh bạc nàng như vậy, trong lúc nhất thời lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cũng chính vì như vậy, mới làm cho dục vọng của hắn càng thêm khó ức chế, bất giác mà hôn sâu hơn.


"A Nhan..." thanh âm khàn khàn thuần hậu của Tiêu Tụng quấn quít, khiến lòng người run rẩy.


Vãn Lục và Ca Lam đi ra ngoài đổ nước, mới từ bên ngoài quay vào, còn chưa vào nhà đã nhìn thấy tình huống trong phòng.


Tiêu Tụng một thân quan phục màu đỏ, đứng ở trước kỷ khom người ngậm lấy môi Nhiễm Nhan, mà Nhiễm Nhan thì quỳ ngồi cứng đơ trên tịch, có chút ngốc lăng, hình ảnh không có gì là không đẹp, nhưng Vãn Lục vẫn không quên là Tiêu Tụng đang khinh bạc nương tử nhà nàng, một câu "Đăng đồ tử" còn chưa kịp la lên, liền bị Ca Lam đột ngột che miệng lại, kéo qua một bên.


Tuy thanh âm Vãn Lục và Ca Lam phát ra không lớn, nhưng Nhiễm Nhan vẫn nghe thấy, giật mình phục hồi lại tinh thần lại, vội vàng đẩy hắn ra.


"Ta...ta nhất thời không nhịn được!" Tiêu Tụng thấy sắc mặt nàng hơi tức giận, trong lòng hối hận, lẽ ra mình không nên tuỳ tiện như vậy, nhưng hạ thân sưng to lại làm hắn nhịn không được hồi tưởng lại tư vị tiêu hồn vừa rồi. Hắn thật sự quá dễ bị nàng khơi mào dục vọng.


Tiêu Tụng thường xuyên đi xã giao với đồng liêu, cũng không phải chưa có nữ tử kề cận bên cạnh, chỉ là khi những thân thể mềm mại đầy mùi son phấn đó dán lên, hắn lại không có chút hứng thú gì, nên ý định làm bước tiếp theo cũng không có, cho nên cũng không biết cảm giác một khi bị khơi mào lại như lửa đốt trên thảo nguyên, khí thế rất khó có thể khống chế.


Gò má Nhiễm Nhan ửng đỏ, nàng đứng vụt dậy, vội vã đi ra khỏi sảnh. Tim nàng hiện tại đang đập loạn, cảm giác trong lòng cũng rất phức tạp, cần được yên tĩnh để suy nghĩ lại.


Tiêu Tụng bước hai bước theo nàng, nghĩ tới nghĩ lui thấy bộ dáng nàng tựa hồ cũng không giống như là tức giận, có lẽ là thẹn thùng, liền không đuổi theo nữa.


Nhiễm Nhan vốn định tập trung vào công việc, tạm thời quên đi chuyện vừa rồi, vì thế một đường chạy đến tiểu các. Ngồi xổm xuống bên cạnh xương sọ, chộp lấy đám bùn dùng để nặn tổ chức mềm trên mặt người, lại thất thần trong chốc lát, cảm thấy không thể tập trung được, phục hình lại dung mạo mà không có sự hỗ trợ của máy tính, thì nàng cần phải cẩn thận từng bước, cố gắng đạt tới hiệu ứng tốt nhất, mất tập trung dù chỉ một chút cũng có thể tạo ra sai sót trí mạng.


Khi động tác trên tay dừng lại, nhớ đến đây vẫn còn đang ở trong phủ đệ của Tiêu Tụng, lại có chút không được tự nhiên, liền dẫn theo Vãn Lục cùng Ca Lam quay về phủ để yên tĩnh một buổi chiều.


Trong xe ngựa, một mảnh lặng im.


Vãn Lục muốn nói lại thôi, cứ mấy lần như vậy, thẳng đến khi Nhiễm Nhan nhịn không được nói: "Muốn nói cái gì thì nói đi, nếu không muốn nói thì đừng có vẻ mặt đó."


Vãn Lục cười một tiếng khô khan, nhỏ giọng hỏi: "Nương tử, ngài bị Tiêu lang quân khinh bạc...vậy làm sao bây giờ?"


Vãn Lục nói làm Nhiễm Nhan hơi tạc mao, trừng mắt với nàng: "Cái gì kêu là bị khinh bạc, ta là người hắn muốn khinh bạc là có thể khinh bạc sao?"


"Vậy..." Vãn Lục há miệng thở dốc, "...chẳng lẽ là ngài khinh bạc Tiêu Thị lang?"


Ca Lam mím môi nín cười, nàng còn nhớ rõ khi ở Tô Châu, Nhiễm Nhan thật đúng là có khinh bạc qua Tiêu Tụng một lần. Lần này, rõ ràng không phải Nhiễm Nhan chủ động, nhưng nếu không phải khinh bạc, thì chính là nguyện ý?


Nhiễm Nhan nghẹn lời, một lúc lâu sau, vẻ mặt lại càng lúc càng không được tự nhiên, cuối cùng đơn giản coi như cái gì cũng chưa phát sinh, vén mành lên nhìn ra ngoài xe, tay trong lúc lơ đãng lại đụng phải trường tiêu trong tay áo.


Nàng hơi ngơ ngẩn, bàn tay nắm ống tiêu hơi lạnh lẽo, tay còn lại vén mành kia, cũng chậm rãi thả xuống.


Thật lâu, mới thở dài một tiếng.


Nhiễm Nhan thừa nhận mình có động tâm với Tô Phục, người kia mặc kệ là phương diện gì đều vừa vặn phù hợp với khẩu vị của nàng, nhưng mà làm người không thể quá tham lam, nàng hiện giờ đối với Tiêu Tụng lại có một loại cảm giác ỷ lại, cảm giác trung thành, tuy rằng loại cảm giác này còn chưa quá sâu sắc, nhưng lại là thứ mà trước nay nàng chưa từng có.


Sẽ không có ai vẫn luôn chờ đợi ngươi, muốn nắm hết trong tay, cuối cùng chỉ có kết cục gà bay trứng vỡ.


Bình thường tình cảm đều theo sự gần gũi mà dần dần sâu sắc, nàng cùng Tô Phục một người không phải phi quân không gả, một người không phải phi khanh không cưới, phần tình ý vốn không quá rõ ràng kia cứ bị trôi dần theo thời gian, cộng thêm nỗ lực kiên định bất di bất dịch của Tiêu Tụng, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành tro bụi.


Ống tiêu này, chắc chỉ giữ đến lúc này thôi...


Nhiễm Nhan rũ mắt che khuất ánh mắt, lẳng lặng xuất thần.


Thời điểm xe ngựa đi ngang qua cửa đông phường Bình Khang, bởi vì đây là nơi kỹ quán tụ tập, cho nên người đi trên đường rất nhiều, tốc độ xe cũng phải chậm lại.


Bên ngoài chợt vang lên một trận ồn ào náo động, xe ngựa cũng đột nhiên ngừng lại.


Vãn Lục duỗi đầu nhìn xung quanh, hỏi xa phu: "Sao lại ngừng rồi?"


"Thập Thất Nương, giao lộ phía trước bị chặn rồi, chờ một chút rồi đi được không?" xa phu hỏi.


Nhiễm Nhan ứng tiếng, Vãn Lục giương một đôi mắt phượng long lanh mà nhìn Nhiễm Nhan nói: "Nương tử, nô tỳ đi xuống nhìn một cái đi?"


"Đi đi, để hai hộ viện đi theo ngươi." Nhiễm Nhan nói.


Vãn Lục đáp ứng vang dội, hưng phấn lượn khỏi xe, bên trong xe có thể nghe thấy rõ nàng kêu kêu quát quát gọi hộ vệ đi theo.


Nhiễm Nhan đẩy mành ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy trước một gian kỹ quán người chen kín mít, làm con đường bị tắc đến gắt gao, đừng nói là nguyên một chiếc xe ngựa, dù có cưỡi ngựa cũng chưa chắc là chen qua được. Vãn Lục ở bên ngoài đang ra sức luồn vào trong.


Đợi một lát, xa phu nhịn không được nói: "Thập Thất Nương, ta thấy phía trước hình như là đang đấu hoa khôi, có lẽ là trong năm ba canh giờ cũng không thể tan được, không bằng chúng ta đi từ chợ phía đông?"


"Đấu hoa khôi?" Nhiễm Nhan dò hỏi.


Xa phu sinh trưởng ở Trường An, nên cũng có chút kiến thức, liền giải thích: "Trong các kỹ quán lớn ở Trường An đều có kỹ nữ sắc nghệ đều giai để mời chào văn nhân mặc khách, kỹ quán hàng năm đều sẽ cho những kỹ nữ này tụ lại một chỗ cạnh tranh tài nghệ sắc đẹp, cũng chỉ là một cách để mời chào sinh ý thôi."


Vãn Lục nhìn trong chốc lát, mới hưng phấn chạy về, bò vào trong xe, mặt mũi hớn hở nói: "Nương tử, nô tỳ nhìn thấy Hồ cơ rồi!"


Nhiễm Nhan cười nhẹ, phân phó xa phu đi qua đường chợ đông.


"Hồ cơ kia da trắng như tuyết, tóc có màu nâu, đôi mắt cũng màu nâu, lông mi dài như vậy nè!" Vãn Lục khoa tay múa chân, "Như là người được đắp bằng tuyết, thật là đẹp mà!"


Vãn Lục một đường ríu rít mà kể mới vừa rồi nhìn thấy gì nghe thấy gì, tâm tình vui vẻ cũng ảnh hưởng Nhiễm Nhan.


Xe ngựa đi đường chợ phía đông không thể đi nhanh, vì thế các nàng liền đơn giản vén rèm, chỉ dùng lụa mỏng che cửa sổ, bắt đầu quan sát kiến trúc san sát nối tiếp nhau, còn có đủ kiểu cửa hàng ở hai bên đường.


Nghĩ lại, từ sau khi Nhiễm Nhan tới Trường An thật đúng là chưa từng dạo qua chợ đông.


"Phía trước lại kẹt nữa rồi!" Vãn Lục nhìn ra bên ngoài, thở dài: "Tô Châu đường hẹp như vậy cũng không kẹt, Trường An đường rộng như vậy lại có thể bị lấp kín!"


"Cô nương đừng gấp, chỗ này rất nhanh sẽ thông." Xa phu rất có kinh nghiệm, lập tức trấn an nàng.


Xe ngựa có lẽ đang ngừng ngay trước một tửu lầu, lúc đang chờ đợi, có hai người đứng ngay bên xe ngựa hàn huyên.


Một người nói: "Thành huynh, chúng ta đã lâu không gặp, hôm nay không say không về a."


Một người khác nói: "Hôm khác, hôm khác đi, phía trước còn đang đấu hoa khôi đó, không bằng đi xem náo nhiệt trước, rượu thì lúc nào uống cũng được, náo nhiệt thì không phải ngày nào cũng có để xem."


"Chậc, những người đó có cái gì đẹp, ngày mai mới là khôi thủ của các kỹ quán hiến nghệ. Đi đi, ta nói ngươi nghe..." thanh âm người nọ dần dần nhỏ xuống, nhưng Nhiễm Nhan vẫn mơ hồ nghe được mấy chữ "Bùi Cảnh" "thương thế" linh tinh.


Người muốn xem hoa khôi nọ kinh ngạc nói: "Thật sao?Đi, chuyện này cần phải nghe một chút mới được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play