Trong pháp y học, có hai cách chủ yếu dùng để phán đoán dung mạo con người, một là phục hình từ xương sọ, cũng chính là cách Nhiễm Nhan vừa đề cập, hai là tìm kiếm diện mạo trùng hợp.


Tìm kiếm diện mạo trùng hợp chủ yếu là so sánh xương sọ cùng với ảnh chụp của người để xem có phải cùng một người hay không, cần dùng đến camera và máy tính, cho nên ở Đại Đường không dùng được.


"Được. Bất quá Nhiễm phủ nhiều người không liên quan, không bằng đặt trong phủ của ta tiện hơn." Tiêu Tụng kiến nghị.


Vô luận cổ kim, đều không có đạo lý đem vật chứng quan trọng của vụ án đi lung tung, Nhiễm Nhan sảng khoái gật đầu đáp ứng.


Hai người lại hẹn kỹ càng tỉ mỉ thời gian, đem toàn bộ vụ án chải vuốt lại một lần: Đầu tiên là Văn Hỉ Huyện chủ cùng với phu quân Lưu Ứng Đạo gặp phải đạo tặc ở Tử Châu, lúc nguy ngập gặp được đám người Sài Huyền Ý, nhưng Lưu Ứng Đạo trọng thương, sau đó không lâu thì ly thế. Tang kỳ vừa mãn, Văn Hỉ Huyện chủ liền được Trưởng Tôn hoàng hậu an bài, tái giá Sài Huyền Ý. Rồi sau đó không đến một năm, là Sài Huyền Ý cùng mấy người khác gặp phải đạo tặc ở thành đông, bốn người mất tích, hiện tại đã tìm được một bộ hài cốt, ba người còn lại không biết ở đâu, mà Sài Huyền Ý cùng với thị tỳ đều lăn xuống triền núi, thị tỳ thì tử vong, Sài Huyền Ý thì bị thương tổn não, làm cho mất trí nhớ.


Tiêu Tụng cảm thấy vụ án này quá nhiều điểm đáng ngờ, thứ nhất, vẫn luôn nói là gặp đạo tặc, nhưng không ai thấy rõ bộ dạng của đạo tặc, cũng không biết là có bao nhiêu người; thứ hai, ngự y chẩn ra Sài Huyền Ý mất trí nhớ, nhưng có thật sự mất trí nhớ hay không thì còn phải quan sát thêm; thứ ba, thái độ của Văn Hỉ Huyện chủ, nghe nói vị Văn Hỉ Huyện chủ này đại môn không ra nhị môn không bước, sợ thấy người sống, nhưng lần đầu tiên khi Tiêu Tụng muốn gặp lại tự mình đến; thứ tư, là động cơ, hung thủ tựa hồ đối tài vật cũng không cảm thấy hứng thú, vậy hắn giết người làm gì?


Đây chỉ là những điểm khả nghi nhất, những điểm linh tinh vụn vặt khác còn nhiều hơn, căn bản không thể xâu chuỗi lại được. Tiêu Tụng hiện tại cũng chỉ suy xét đến việc Văn Hỉ Huyện chủ có thể có động cơ giết người, nhưng manh mối quá ít, không thể chứng thực.


"Ba người còn mất tích kia có thân phận là gì?" Nhiễm Nhan hỏi.


"Một người là một sĩ tử nghèo, tên là Hà Ngạn, năm nay mười chín, không có công danh, một người là con trai của con vợ lẽ Đậu thị, tên là Đậu Trình Phong, tự Nguyên Nhung, năm nay hai mươi mốt, người còn lại thân phận không rõ." Tiêu Tụng nhéo nhéo tay nàng, không hề nghĩ ngợi mà nói ra những thông tin này, "Trong nhà Hà Ngạn đã không còn ai, ta sai người đến nơi hắn tạm trú tìm hết một lượt, đồ vật rất ít, tạm thời không có gì khả nghi. Còn Đậu Trình Phong là một tên ăn chơi trác táng, nghe nói hắn quen biết Bùi Cảnh, ta đã từng hỏi qua Bùi Cảnh, nhưng hắn nói hắn và Đậu Trình Phong chỉ là sơ giao, cũng không biết nhiều lắm."


"Nếu có cái gì muốn hỏi Bùi Cảnh, nên hỏi sớm đi đừng để muộn." Nhiễm Nhan thanh âm bình bình: "Bởi vì ta hạ độc trên người hắn, hai ngày độc bắt đầu phát, lần trước Trang Doãn kéo hơn nửa tháng mới chết là bởi vì chỗ bắt đầu thối rữa là ở trên tay, không phải chỗ yếu hại, mà lần này sợ chỉ cần năm sáu ngày."


Tiêu Tụng nhịn không được cong môi, hắn thích cách làm việc của Nhiễm Nhan, dù là quan tâm hay cừu hận, đều biểu hiện trực tiếp mà mãnh liệt, cũng không phải gợn sóng bất kinh như bề ngoài. Nàng xưa nay không vui không giận, chẳng qua là bởi vì những chuyện đó không dễ làm nàng xúc động mà thôi.


"Cười cái gì?" Nhiễm Nhan nhìn nụ cười càng lúc càng rạng rỡ trên mặt hắn, không khỏi nghi hoặc, nàng hình như cũng đâu có nói qua câu nào buồn cười a!


"Không có gì, chỉ là ngươi làm cho ta bỗng nhiên cảm thấy..." Tiêu Tụng lại nhéo nhéo tay nàng nói: "Ta sở dĩ vẫn luôn cưới không được phu nhân, là bởi vì các nàng ấy đều không thích hợp."


Luôn có một người sẽ xuất hiện trong sinh mệnh của ngươi như vậy, hắn hay nàng sẽ nói cho ngươi, ngươi vì cái gì cùng người khác đều không thích hợp. Nhiễm Nhan với Tiêu Tụng mà nói, là một người như vậy. Bởi vậy ngoại trừ tình yêu, Tiêu Tụng đối với Nhiễm Nhan còn có một loại tình cảm gắn kết từ số mệnh, phảng phất như hắn đã chờ đợi lâu như vậy, nhẫn nại lâu như vậy, chính là bởi vì Nhiễm Nhan chưa tới.


"Vừa nghe đã biết là tay già đời trong tình trường." Nhiễm Nhan không được tự nhiên quay mặt đi. Nàng không phải là chưa từng nghe qua lời âu yếm, chỉ là mỗi một câu của Tiêu Tụng đều quá chân thành chất phác, nhưng lại đánh thẳng vào đáy lòng.


Tiêu Tụng cười cười, cũng không giải thích. Thật tình cũng được, có tâm lấy lòng cũng được, không phải nữ tử nào cũng đáng giá để hắn làm như vậy.


"Còn có một người cần phải sửa trị một chút." Tiêu Tụng bưng chung trà lên nhấp một ngụm.


"Hửm?" Nhiễm Nhan không nhớ rõ còn có ai nữa.


"Tên bán dược kia..." Tiêu Tụng nhắc tới là đau đầu, nói người nọ không có lỗi, hắn lại chào hàng loại dược xấu xa này lung tung khắp nơi, còn gây tai họa cho Nhiễm Nhan, nếu nói có lỗi, hắn chỉ là chào hàng dược vật mà thôi, lại không có biện pháp hạn chế người mua, huống hồ...người này không giống như đám Bùi Cảnh, Tiêu Tụng than một tiếng, "Trên phố nhân xưng ngọc diện lang trung, ta nhớ rõ Lưu Thanh Tùng đã từng được xưng hô như vậy."


Trong hơn mười năm, xưng hô của Lưu Thanh Tùng thay đổi không có một ngàn thì cũng có 800, làm khó Tiêu Tụng vẫn còn nhớ rõ.


Nhiễm Nhan nghẹn họng, sau một lúc lâu mới thở ra, Lưu Thanh Tùng và nàng tuy rằng không có tiếng nói chung gì, nhưng ít ra câu thông thì không thành vấn đề, hơn nữa còn là người học y, ở Đại Đường giúp đỡ nhau cũng vẫn có thể xem là một chuyện may mắn, đáng tiếc, lý tưởng là tốt đẹp, hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn, Lưu Thanh Tùng quả thực chính là một trái bom không có hẹn giờ, đối với Nhiễm Nhan mà nói là may mắn hay là đen đủi cũng còn chưa biết.


"Ngươi có kiến nghị gì không?" Nhiễm Nhan cũng rất là bất đắc dĩ, cũng không thể thật sự hại hắn đi, nhưng không giáo huấn hắn một chút, lại cứ cảm thấy không cam lòng.


Ngón tay Tiêu Tụng nhẹ nhàng gõ gõ lên mu bàn tay của Nhiễm Nhan, "Không bằng ngươi cũng cho hắn dùng chút dược đi? Loại có dược tính tương phản với 'Hồng trần tán'."


"Vậy cũng quá ác độc đi?" Nhiễm Nhan nhíu mày nói. Dù gì Lưu Thanh Tùng cũng không phải cố ý.


"Hắn không phải đã có 'Hồng trần tán' sao, sau khi cưới vợ mỗi lần dùng một chút là được rồi!" Tiêu Tụng lười nhác mà dựa vào bên kỷ, giáo dục nàng: "Có một câu gọi là vô độc bất trượng phu, còn có một câu là độc nhất phụ nhân tâm, có thể thấy được dưới bầu trời này người thuần lương nhất chỉ có mấy hoạn quan trong cung, câu cửa miệng đã nói trắng ra như thế, chúng ta còn thiện lương thì sẽ có vẻ dối trá."


Nhiễm Nhan bật cười, "Nhiều câu như vậy, ngươi như thế nào chỉ nhớ kỹ hai câu này?"


Lúm đồng tiền xinh xắn, tóc mây tuyết má, đôi mắt vốn trầm tĩnh không gợn kia trở nên linh động sáng ngời, thời khắc mỉm cười làm lòng người vương vấn.


Tiêu Tụng mỉm cười nhìn nàng một lát, bỗng nhiên cúi người hôn lên trán của nàng.


Thanh âm đột nhiên im bặt, Nhiễm Nhan sửng sốt, chỉ cảm thấy cái hôn nóng rực trên trán, nhiệt độ nóng bỏng nháy mắt lan ra cả mặt nàng, mặt nóng đến muốn nhỏ máu, tim đập phảng phất như ngưng lại trong tích tắc, rồi sau đó liền tăng tốc bất thường. Trong phòng an tĩnh đến độ kim rơi có thể nghe, hai người dựa vào nhau rất gần, có thể nghe rõ hô hấp của nhau, Nhiễm Nhan rũ mắt có thể nhìn thấy cần cổ thon dài cùng bả vai dày rộng của hắn.


Giống như đã qua thật lâu, lại giống như chỉ trong một cái chớp mắt, nụ hôn này kết thúc, giọng nói thuần hậu của Tiêu Tụng vang lên bên tai nàng: "Ta chỉ nói đùa thôi, loại chuyện như trả thù người khác này không thích hợp để ngươi làm."


Với tính tình của Nhiễm Nhan, nếu cừu hận quá nhiều sẽ dễ dàng trở nên hắc ám, huyết tinh đầy tay, loại chuyện này đích xác không thích hợp để nàng làm, nhưng có thù oán mà không báo càng làm người ta nghẹn. Trong thanh âm của Tiêu Tụng hàm chứa ý cười, ngược lại nói: "Ta hiện tại tuy rằng thiếu chứng cứ để đi bắt hung thủ giết người trong nhà ta kia, nhưng ta nếu đã biết đó là nàng ta, cho dù có thế lực đi nữa cũng không thể ở trong tay ta mà quẫy đạp được gì."


"Cho nên?" Nhiễm Nhan ổn định lại thanh âm của mình, hỏi lại.


"Cho nên trong phủ ta rất an toàn, ngươi nếu muốn tới, cũng rất dễ dàng..." Tiêu Tụng cười rồi lại mổ nhẹ một cái nữa lên trán nàng.


Lời editor: người ta nói cái hôn trên trán là cái hôn dành cho tâm hồn đó chư vị!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play