Người bên ngoài đi đến cửa, duỗi tay đẩy đẩy nhẹ cánh cửa.


Nhiễm Nhan ngược lại nhẹ nhàng thở ra, bởi vì nàng đối với dược mình phối có đủ tin tưởng, không qua đêm nay, mấy thị tỳ kia tuyệt đối sẽ không tỉnh lại. Mà nếu là người bình thường đến đây tìm Nhiễm Mỹ Ngọc, tất nhiên sẽ gõ cửa trước, không phải đẩy cửa.


Nhiễm Nhan thả châm vào ngâm trong bình sứ, lại cho Nhiễm Mỹ Ngọc dùng thêm chút mê dược, rồi mới đi đến cạnh cửa.


Xuyên thấu qua khe cửa, có thể thấy một thiếu nữ mặc áo lam chừng mười sáu mười bảy tuổi, một tay nâng đèn lồng, một tay xách theo một hộp đồ ăn, là Ca Lam.


Nhiễm Nhan mở cửa ra, Ca Lam thấy Nhiễm Nhan, tắt đèn lồng.


"Vào đi." Nhiễm Nhan thấp giọng nói.


Ca Lam lắc mình vào cửa, theo Nhiễm Nhan đi vào nội thất, thấy một tấm vải dính đầy máu tươi, lại nhìn Nhiễm Mỹ Ngọc đang nằm trên giường, không khỏi nao nao, dùng ánh mắt dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.


"Không có gì, ta đang cùng với Thập Bát nương chơi một trò chơi." Nhiễm Nhan mở hộp đồ ăn ra, phát hiện bên trong lại là dụng cụ của nàng.


Ca Lam nhìn Nhiễm Mỹ Ngọc, trong mắt lóe qua sát khí sắc bén, nhưng chợt lặng xuống.


Nhiễm Nhan tìm ra kim chỉ, khâu lại chỗ bị cắt ra của Nhiễm Mỹ Ngọc. Nàng chơi cái trò tử vong này không chỉ là vì hù dọa Nhiễm Mỹ Ngọc, thử nghĩ, dù là bác sĩ có bao nhiêu năm kinh nghiệm lâm sàng, với hoàn cảnh khốc liệt như lúc này, có thể đảm bảo cắt mà không tổn thương đến động mạch chủ sao?


Nhiễm Nhan đương nhiên là nghiêm túc giải phẫu, nhưng phần lớn vẫn là dựa vào vận khí.


"Trò chơi này có phải rất thú vị hay không?" thanh âm Nhiễm Nhan bình bình, nàng cầm lấy ngân châm ngâm trong bình.


Nhiễm Mỹ Ngọc đang mê mang, nhưng vẫn thấy rõ ngân châm trong tay Nhiễm Nhan, không biết nàng lại muốn làm gì, môi run rẩy vô thức phát ra tiếng ô ô, trong đôi mắt tràn ngập nước mắt.


"Yên tâm, nó cũng sẽ không làm ngươi lập tức chết." Nhiễm Nhan lật người Nhiễm Mỹ Ngọc lại, dừng một chút, từ trong hộp đồ ăn lục ra kim tiêm và ống tiêm, bỏ ngân châm qua một bên, dùng ống tiêm rút ra chất lỏng trong bình sứ nhỏ.


Lượng chất lỏng rất ít, hơn nữa khi Nhiễm Nhan đẩy ra không khí hầu như đem gần hết chất lỏng bên trong đẩy ra, Ca Lam thấy rõ, thứ bên trong ít đến mức không được đến nửa giọt.


Nhiễm Nhan lau qua kim tiêm, đâm kim tiêm vào xương sống chỗ giữa eo Nhiễm Mỹ Ngọc, tiêm vào xong rồi rút nhanh ra.


"Giúp nàng ta mặc y phục vào." Nhiễm Nhan quay đầu nói với Ca Lam.


Ca Lam im lặng không lên tiếng đem y phục rơi rớt xung quanh mặc vào cho Nhiễm Mỹ Ngọc, Nhiễm Nhan thì bắt đầu dọn dẹp dấu vết trong phòng.


Sau khi Nhiễm Mỹ Ngọc mặc xong y phục, Nhiễm Nhan cũng đã dọn dẹp xong, xác nhận sẽ không có sơ sót gì, mới nhìn Nhiễm Mỹ Ngọc gằn từng chữ: "Nếu ngươi dám, có thể tiếp tục nghĩ cách tính kế ta, nhưng ngươi phải biết rằng thứ kia nếu được tiêm vào lần nữa, chân của ngươi chỉ còn nước cắt bỏ mới có thể giữ mạng, nếu có lần thứ ba..."


Nhiễm Nhan cúi người xuống, bàn tay lạnh lẽo sờ sau cổ nàng ta, ấn lên chỗ tóc tiếp giáp với cổ, "Nơi này là ách kỳ môn, nếu ta dùng độc dược tiêm vào nơi này, tuyệt đối sẽ không có bất luận kẻ nào phát hiện nguyên nhân chết của ngươi. Đương nhiên, ta còn có rất nhiều biện pháp làm ngươi bị chết thần không biết quỷ không hay, không tin ngươi có thể thử xem."


Nhiễm Mỹ Ngọc cảm thấy bàn tay ấn sau cổ mình giống như rắn độc, nàng không dám tạo ra tiếng động, chỉ là không nhịn được mà rớt nước mắt.


"Đi thôi." Nhiễm Nhan xách hộp đồ ăn lên, Ca Lam vội vàng duỗi tay tiếp lấy, thổi tắt đèn tứ giác, theo nàng rời đi.


Cửa bị đóng lại, Nhiễm Mỹ Ngọc đột nhiên chìm vào trong bóng tối, trong lòng càng thêm sợ hãi, hình ảnh mới vừa rồi tận mắt nhìn thấy da mình bị rạch mở đã ở trong đầu vứt đi không được, dược lực của thuốc tê dần dần biến mất, cơn đau bén nhọn từ trên cánh tay đâm thẳng vào lòng, thời thời khắc khắc mà nhắc nhở nàng chuyện vừa phát sinh.


Là ác mộng, là ác mộng cả đời.


Trong bóng đêm, Nhiễm Mỹ Ngọc nức nở khóc ra tiếng, cả những ủy khuất mấy ngày nay bị vắng vẻ, cùng nhau phát tiết ra.


Nhiễm Nhan cùng Ca Lam mang guốc giày dưới hành lang, không nói một lời bước nhanh về Hòa Nhã cư.


Hình Nương vẫn không hỏi nàng đi đâu, đã sớm chuẩn bị xong nước ấm, để Nhiễm Nhan đi tắm.


Ngồi trong bồn nước nóng hổi, nghe hương thơm bội lan quen thuộc, Nhiễm Nhan ngơ ngẩn nhìn tay mình phát ngốc.


Kiếp trước nàng, là một người chấp pháp, chưa từng làm chuyện gì trái pháp luật, trong tay nắm dao mổ là vì hoàn trả sự trong sạch cho người bị hại, là vì đọc hiểu oan khuất mà bọn họ muốn kể. Nhưng mà nay đã không còn giống như ngày xưa.


Lúc ở trong Trịnh phủ, khi Nhiễm Vân Sinh vì bảo hộ danh tiết của nàng mà dễ dàng quyết định tự sát, nàng đã bị lửa giận chi phối tâm hồn. Có thể nhẫn nhịn 'Hồng trần tán' được lâu như vậy, cừu hận là thứ duy nhất giúp chống đỡ ý chí của nàng. Đáy lòng mỗi người đều có một con quỷ, là đạo đức cùng pháp luật tạo thành một gian nhà giam, gắt gao nhốt nó lại, nhưng khi có đủ lực lượng thúc đẩy, những căn nhà giam đó liền có thể sụp đổ dễ như trở bàn tay.


Dưới ánh đèn mờ nhạt, đầu ngón tay Nhiễm Nhan nhỏ dài, bên trên dính ánh nước, oánh bạch như ngọc.


Nàng buông tay xuống, nhún hết vào nước, rũ xuống mi mắt che khuất gợn sóng mãnh liệt trong đôi mắt đen kịt.


Nếu có thể bảo hộ người bên cạnh, để không phát sinh lại chuyện như Vân Lâm, đừng nói là một đôi tay, dù cả tim cũng biến đen, thì đã làm sao?


......................


Bóng đêm trầm tĩnh.


Hôm sau khi tiếng trống canh vừa mới gõ xong, La thị đã dẫn mấy thị tỳ đến thăm Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan đang ngồi ở dưới hành lang ngắm một gốc Lục Ngạc mai trong viện, thấy La thị đến đây, liền đứng dậy thi lễ.


"Thập Thất Nương." La thị phất tay cho mấy thị tỳ lui xuống, dắt Nhiễm Nhan đến ngồi trên chăn lông dê ở dưới hành lang, "Thiển Tuyết nói với ta chuyện hôm trước, ngươi với Thập Lang sao lại..."


Nhiễm Nhan cũng không dấu diếm gì, nói: "Nói đơn giản, thì là Bùi Cảnh coi trọng sắc đẹp của Nhiễm Mỹ Ngọc, muốn bắt nàng ta đem hiến cho Thái Tử, Nhiễm Mỹ Ngọc bán đứng ta, kiến nghị hắn đem ta hiến cho Thái Tử. Sau đó căn bản không phải là lão phu nhân muốn gặp ta, mà là Nhiễm Mỹ Ngọc nói với Bùi Cảnh về ý đồ của chúng ta, cùng bọn họ thiết hạ bẫy rập mà thôi."


Nhiễm Nhan lời ít ý nhiều đem mọi chuyện khái quát một chút.


Sắc mặt La thị đại biến, "Bọn họ dùng loại dược hạ lưu này, đem ngươi cùng Thập Lang nhốt lại với nhau?"


Thủ đoạn này quá đê tiện dơ bẩn! Nếu thật sự phát sinh chuyện gì, cả đời Nhiễm Vân Sinh cùng Nhiễm Nhan coi như hủy! Trong Đường luật cũng đã có văn bản quy định rõ ràng là họ hàng gần thì không được thông hôn, nếu không nhẹ thì quất roi, nặng thì lưu đày, cho dù nghĩ cách tránh được trừng phạt của quan phủ, trước mặt người khác cũng vĩnh viễn cũng không dám ngẩng đầu.


Chuyện ngày hôm trước, La thị đã dò hỏi Thiển Tuyết và Nhĩ Đông hơn chục lần, cũng dò hỏi qua Hình Nương, các nàng biết cũng ít ỏi. Nhiễm Vân Sinh thì chết sống không muốn lộ ra nửa chữ, hắn ngày ấy bị hạ dược quá dữ dội, nhịn lâu như vậy, lại là lần đầu tiên, không biết nặng nhẹ, kết quả là làm Nhĩ Đông bị thương không nhẹ, xong việc thanh tỉnh lại càng hổ thẹn không chịu nổi, thật sự không còn mặt mũi nào nhìn mặt Nhĩ Đông, chỉ dám lén qua thăm khi nàng ngủ. Hơn nữa, Nhiễm Vân Sinh còn lộ ra loại dục vọng này trước mặt Nhiễm Nhan, dù cho là bị dược kích thích, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật, làm hắn càng thêm hổ thẹn, cũng không dám đối mặt Nhiễm Nhan. Có thể thấy, chuyện này đối với hắn là đả kích quá lớn.


"Ai! Quá là không có đầu óc!" La thị đây là chỉ Nhiễm Mỹ Ngọc.


Nếu Bùi Cảnh đem nàng ta thả về, sao nàng ta lại không đem mọi chuyện nói cho La thị hoặc Nhiễm Bình Dụ? Luôn có biện pháp giải quyết a!


Ca Lam bưng nước ép tới, đặt giữa hai người.


Nhiễm Nhan nhàn nhạt tiếp lời La thị: "Nàng ta nơi nào không có đầu óc? Sợ là quá có đầu óc."


Tâm tư Nhiễm Mỹ Ngọc, Nhiễm Nhan cũng biết, chỉ sợ là muốn mượn cơ hội này, diệt trừ cái gai trong lòng là nàng, thậm chí không tiếc làm Nhiễm Vân Sinh gặp họa.


Nếu là đơn thuần nhút nhát, Nhiễm Nhan cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn đối với nàng ta. Nhiễm Nhan luôn luôn cho rằng, vô thanh vô tức mà giết chết một người là một loại nhân từ. Nàng là pháp y lại nghiên cứu qua tâm lý học, đương nhiên biết làm sao để cho một người vĩnh viễn sống trong thống khổ. Đối phó với loại hài tử bị sủng đến hư mà tâm địa lại ác độc như Nhiễm Mỹ Ngọc này, căn bản không cần làm gì to tát, chỉ chút điểm tâm này thôi cũng đủ để nàng ta ăn một thời gian.


Còn nếu Cao thị muốn phản công...Nhiễm Nhan nheo mắt, Ca Lam chỉ sợ đã sớm chờ đợi một thời cơ đi.


Nghĩ đến Ca Lam, đêm qua nàng ta vậy mà lập tức đoán được ý đồ của mình, còn mang vật dụng đến tiếp ứng, phản xạ nhanh nhẹn như vậy, Nhiễm Nhan thấy may mắn nàng ta không phải địch nhân, nếu không, muốn đối phó cũng chỉ có thể giống như đối phó với Bùi Cảnh, diệt khẩu cho xong việc.


Nghe xong lời Nhiễm Nhan, sắc mặt La thị càng thêm khó coi, bà vốn dĩ đối với Cao thị chỉ có một chút bài xích, là bởi vì sau khi Trịnh phu nhân chết không đến một năm Nhiễm Văn liền cưới Cao thị vào cửa, hơn nữa Cao thị còn xuất thân là tiểu môn hộ, chắc là dùng biện pháp hồ ly tinh gì đó để câu dẫn Nhiễm Văn, nhưng không hơn. Sau này Cao thị cũng chưa từng biểu hiện như mấy người kia, ra mặt cướp đoạt tài vật nhà bọn họ, gặp mặt cũng tỏ vẻ hào phóng khéo léo, nên ấn tượng trong lòng La thị cũng tốt hơn một chút.


Có này nữ tất có này mẫu, La thị biết Nhiễm Mỹ Ngọc còn tuổi nhỏ mà đã ác độc như vậy, có thể thấy được ngày thường là bị người bên cạnh ảnh hưởng, vì thế liền quyết định, để Nhiễm Bình Dụ lập tức đưa nàng ta về Tô Châu.


Nhiễm Vân Sinh lớn lên tuấn mỹ, lại vô cùng hiếu thuận, tính tình cũng rất tốt, đây là nhi tử La thị đặc biệt cưng chiều, nhi tử mình bị tính kế như vậy, bà thật sự khó có thể tâm bình khí hòa


Bình tĩnh trong chốc lát, La thị mới nói: "Hôm qua Tiêu Thị lang có tới bái phỏng, nhưng ngươi còn hôn mê, thúc bá ngươi mới thay ngươi tiếp hắn."


Nhiễm Nhan lúc này mới nhớ ra ngày hôm trước từng yêu cầu Tiêu Tụng tới tìm nàng, "Hắn biết tình huống của ta không?"


"Loại chuyện này sao có thể nói ra ngoài, chỉ nói là ngươi bệnh nặng hôn mê. Bất quá Tiêu Thị lang nếu muốn biết tình hình thực tế, sợ cũng không khó." La thị nói.


Nhiễm Nhan gật đầu, từ Trịnh phủ ra liền nằm liệt trên giường không dậy nổi, dù là ai cũng sẽ hoài nghi là có chuyện. Mà cái bẫy kia cũng không phải là không có sơ hở, Tiêu Tụng nếu muốn tra, tất nhiên có thể kéo ra chân tướng.


"Lần này ít nhiều nhờ có ngươi." La thị là thật tình cảm tạ, bà không dám tưởng tượng, nếu Nhiễm Nhan là người không có chủ ý gì, hai người lại còn bị dược lực điều khiển, kết quả sẽ như thế nào.


"Thím không cần khách khí như thế." Nhiễm Nhan nói.


La thị lúc này mới hiểu Nhiễm Vân Sinh vì cái gì sẽ đối với Nhiễm Nhan đặc biệt thương yêu, ngoại trừ nợ nhân tình với Trịnh phu nhân, thì còn vì đích xác là đáng giá, ít nhất nàng tri ân báo đáp.


"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta gọi y sinh tới viết cho ngươi phương thuốc bổ, mấy ngày nay dưỡng cho tốt." La thị nhìn khuôn mặt mảnh khảnh của Nhiễm Nhan, không khỏi nói.


Nhiễm Nhan hơi cong môi, "Đa tạ thím."


La thị cười nói vài câu, đang muốn đứng dậy rời đi, liền nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài, không khỏi cau mày cất cao giọng hỏi: "Làm sao vậy?"


Có một thị tỳ vội vàng chạy tới báo, ánh mắt lặng lẽ liếc Nhiễm Nhan một cái, nhỏ giọng đáp lời La thị: "Phu nhân, mấy thị tỳ bên người của Thập Bát nương đến đây tìm phu nhân, nói là nói là đêm qua Thập Thất Nương chạy vào phòng ngủ của Thập Bát nương, đâm bị thương Thập Bát nương, máu chảy đầy giường. Thập Bát nương chịu kinh hách, giờ còn đang khóc."


La thị mày nhíu chặt, tuy bà cũng rất hận Nhiễm Mỹ Ngọc ác độc, còn tính kế Nhiễm Vân Sinh, có điều ở trong phủ còn đả thương người, nếu Nhiễm Văn chất vấn, trong phủ cũng không giải thích được, nên quay đầu nhìn về phía Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan thì như không có việc gì mà nhấp ngụm nước, "Thím sao không gọi tới hỏi một chút?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play