Lý Uyển Thuận cho dù xuất thân cao quý đi nữa, cũng đã bị coi như thứ dân mà nuôi lớn, cuộc sống nhấp nhô trong cung đã dạy dỗ nàng ta làm sao để ẩn nhẫn cứng cỏi, nhưng không thể làm nội tâm nàng ta trở nên cường đại. Đối mặt với khí thế của Tiêu Tụng, nàng hơi mím môi, rũ mắt nhìn chằm chằm cây thoa bạc kia, nói chắc chắn: "Chưa từng thấy qua."


"Một khi đã như vậy...đa tạ huyện chủ." Tiêu Tụng thu món đồ lại, gói kỹ rồi thả vào hộp.


Lý Uyển Thuận gật đầu, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía Nhiễm Nhan. Các nàng thật sự rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, nếu không phải đôi mắt của Nhiễm Nhan quá là không có sức sống của thiếu nữ, có lẽ còn giống hơn nữa.


"Vị nương tử này là..." Lý Uyển Thuận chung quy không nhịn được, vẫn mở miệng hỏi.


Nhiễm Nhan liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, mới đáp: "Hồi Huyện chủ, nhi là Nhiễm thị Thập Thất Nương ở Tô Châu."


"Nhiễm thị a." Lý Uyển Thuận buồn bã, thời điểm nhà tan cửa nát nàng còn rất nhỏ, đối với thân thích của gia tộc mẫu hệ căn bản không nhớ rõ, huống chi hiện giờ nàng cùng Trịnh thị sớm đã thành người lạ. Huỳnh Dương Trịnh thị tuy là đại tộc nhà cao cửa rộng, thì cũng không đáng vì một cái bé gái mồ côi mà đối lập với hoàng tộc.


"Chuyện bản quan muốn thỉnh giáo đã hỏi xong, hôm nay nếu có quấy rầy, còn thỉnh hai vị thứ lỗi." Tiêu Tụng thẳng người chắp tay nói.


Sài Huyền Ý thấy hắn có ý cáo từ, liền nói: "Tiêu Thị lang khách khí, nếu vụ án có tiến triển, cũng thỉnh cầu báo cho tại hạ một tiếng."


"Đây là đương nhiên." Tiêu Tụng cười đứng dậy, "Cáo từ."


Lý Uyển Thuận cùng Sài Huyền Ý đứng dậy đưa tiễn.


Nhiễm Nhan lúc này mới phát hiện, Sài Huyền Ý cư nhiên cao ngang ngửa Tiêu Tụng, thân người mảnh khảnh cao dài, thanh y tay rộng, tóc đen tùy ý buộc lên, càng mang vẻ phong vân tản mạn, siêu nhiên tuyệt tục.


Ra khỏi Sài phủ, lên xe ngựa quay về, Tiêu Tụng mới nói: "Ngươi xem đi, để ngươi tới nghiệm thi cực kỳ hữu dụng, có thể nhìn ra được nhiều tin tức hơn, giúp ta dễ xác định thân phận người chết."


"Quá muộn rồi." Nhiễm Nhan hừ hừ.


Tiêu Tụng cười cười, thấy tâm tình Nhiễm Nhan đã tốt hơn, liền hỏi: "Ngươi có nhìn ra Sài Huyền Ý là thật sự mất trí nhớ hay không?"


"Ngươi hoài nghi hắn giết người, sau đó làm bộ mất trí nhớ?" Nhiễm Nhan hỏi lại.


"Ta thật ra hy vọng sự thật chính là như thế!" Tiêu Tụng thở dài dựa lên sập, nếu thật sự là Sài Huyền Ý giết người, việc công xử theo phép công là được, Sài Huyền Ý có chết cũng không gây sóng gió gì nhiều, Văn Hỉ Huyện chủ có thể tái giá một lần, thì cũng có thể tái giá hai lần, không đáng làm hắn phải cong cong quẹo quẹo mà đi phá án như vậy.


Nhiễm Nhan hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ vừa rồi, nói: "Sài Huyền Ý có mất trí nhớ thật sự hay không thì ta không biết, nhưng quan hệ phu thê giữa hắn cùng Văn Hỉ Huyện chủ chỉ sợ cũng rất đạm mạc."


Hai người kia cứ như hai người xa lạ, không quá để ý nhau, nếu nói Sài Huyền Ý sau khi mất trí nhớ thì đối với Lý Uyển Thuận sinh ra cảm giác xa cách, thì cũng nói được đi, nhưng thái độ xa cách của Lý Uyển Thuận lại làm người ta không thể không nghĩ nhiều.


Bình thường phu thê trước mặt người khác thì đều sẽ không quá mức thân mật, nhưng sự ăn ý khi ở chung với nhau lâu dài sẽ tạo cảm giác nhất cử nhất động của bọn họ có điểm gì đó tương thông, mặc dù quan hệ có chẳng ra gì đi nữa, cũng không đến mức cả nhìn cũng không nhìn một cái.


Tiêu Tụng nhắm mắt trầm tư, ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương, lời Nhiễm Nhan nói cũng không biết có nghe vào hay không. Hắn mấy ngày nay tối nào cũng chỉ có thể nghỉ ngơi được hai canh giờ, tối hôm qua ngủ còn chỉ có nửa canh giờ, đến chiều liền bắt đầu mỏi mệt.


Đột nhiên, Tiêu Tụng cảm thấy tay mình bị kéo ra, ngay sau đó trên huyệt Thái Dương có thêm hai bàn tay mềm mại ấm áp. Chỉ một thoáng tinh thần đã rung lên, toàn bộ mỏi mệt đều tiêu tán, thân thể khẩn trương đến mức hơi căng thẳng.


Nhiễm Nhan đương nhiên cảm giác được ngay biến hóa của hắn, "Ngươi gồng làm cái gì? Thả lỏng."


Thả lỏng...nói thì dễ.


Vừa mới bắt đầu, Tiêu Tụng kiểu gì cũng không thể xem nhẹ cảm giác da thịt tiếp xúc, nhưng trình độ xoa bóp chữa bệnh của Nhiễm Nhan đạt chuẩn bậc thầy, rất nhanh đã làm cho hắn cảm thấy thoải mái, dần dần mà thích ứng.


"A Nhan..." giọng Tiêu Tụng hơi khàn khàn.


Nhiễm Nhan nhàn nhạt ngắt lời hắn: "Không cần cảm tạ, ta bất quá là có qua có lại."


...


Trầm mặc một lát, Tiêu Tụng mới nói: "Không phải nên là tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo sao?"


Động tác của Nhiễm Nhan dừng một chút, "Ngươi muốn ta dũng kiểu gì?"


"Ha ha!" Tiêu Tụng bị lời của nàng chọc cười, "Thật không hổ là trình độ có thể viết ra thiên cổ tuyệt cú, cả cách dùng từ cũng có phong cách độc đáo như vậy."


Nhiễm Nhan hung hăng ấn mấy cái, rồi buông tay ngồi lại chỗ của mình, hàn khí đầy mặt nhìn chằm chằm hắn.


Tiêu Tụng xuống giường, tới ngồi gần nàng, từ trong lòng ngực móc ra một tấm khăn, nói: "A Nhan, chỉ có một tấm, cũng không đủ ta dùng, không bằng ngươi lại thêu thêm một tấm?"


"Dùng bạch điệp bố của ngươi đi!" Nhiễm Nhan nói giọng lạnh buốt.


"Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó. Ngươi cũng không có hại gì, coi như là làm lấy lòng đi." Thử qua một hai lần, Tiêu Tụng cũng đã dần dần hiểu một chút tính tình của Nhiễm Nhan. Đơn giản mà nói thì là một chữ "hoàn", người khác đối với nàng như thế nào, nàng sẽ không kém một chút mà hoàn trở về.


Quả nhiên, Nhiễm Nhan dừng một chút, mới hỏi: "Thêu cái gì?"


Tiêu Tụng chân thành tha thiết: "Hoa mai đi."


Nhiễm Nhan hung hăng đấm hắn một quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mắc dịch! Đê tiện!"


Săn sóc tỉ mỉ cái gì, chu đáo mọi mặt cái gì, trầm ổn như núi cái gì, tất cả đều là gạt người, tên mắc dịch! Nhiễm Nhan chửi thầm.


Bình thường thì phản ứng trực tiếp nhất chân thật nhất mới làm người ta ngại ngùng, còn thực tế, khi Tiêu Tụng dùng giọng điệu trêu chọc đi đùa nàng, nàng ngược lại cảm thấy không quá mất mặt, tự ti về phương diện văn học của nàng cũng bị thổi tan không ít.


Tiêu Tụng lại kể vài chuyện xấu của Lưu Thanh Tùng chọc cười Nhiễm Nhan.


Lúc bắt đầu, Nhiễm Nhan còn miễn cưỡng nghe một chút, càng nghe lại càng cảm thấy Lưu Thanh Tùng là dị loại, cách hành xử của hắn thật sự khó có thể dùng tư duy của người bình thường để phân tích, ngay cả mấy trò hề cũng đặc biệt làm người ta không còn lời gì để nói.


Trở lại trong công sở, Nhiễm Vân Sinh cùng Lưu Thanh Tùng đã uống đầy một bụng nước trà.


Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan vào nhà, phát hiện không khí có chút không đúng, Lưu Thanh Tùng nằm hình chữ X trên tịch, mà Nhiễm Vân Sinh thì đang sâu kín thở dài.


"Phát sinh chuyện gì vậy?" Nhiễm Nhan vừa đi về phía Nhiễm Vân Sinh, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Thanh Tùng nằm ở bên cạnh.


"Ô, nói ra thật xấu hổ, Lưu y sinh kể cho ta chuyện một con khỉ đi tây du..."


Nhiễm Vân Sinh nói được một nửa, bị Lưu Thanh Tùng chen ngang, "Là 'Đại thoại tây du'."


Nhiễm Vân Sinh gật gật đầu, "Trong đó đủ loại chuyện, thật sự làm người ta thở dài bóp cổ tay a!"


Nhiễm Nhan chỉ biết Tây Du Ký, chưa xem qua Đại Thoại Tây Du, liền hỏi: "Đại Thoại Tây Du là cái nào?"


Lưu Thanh Tùng mở to hai mắt, như xem quái vật mà nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan một lúc lâu, "Không thể nào! Ngươi cũng quá không có văn học tu dưỡng rồi đi! Đại Thoại Tây Du là phiên ngoại của Tây Du Ký a!"


"Vậy còn ta cả Tây Du Ký cũng không biết, thì coi là gì?" Tiêu Tụng ngồi xuống tịch ở đối diện, ngữ khí lạnh lẽo.


Lưu Thanh Tùng vội vã bò dậy, thấy Tiêu Tụng cười như không cười mà nhìn hắn, nên cười gượng hai tiếng, "Cửu Lang, ngươi còn không hiểu biết huynh đệ ta sao? Từ trước đến nay vốn không câu nệ tiểu tiết, nghĩ gì nói nấy."


"Ta biết." Tiêu Tụng nhếch mép, rót cho mình chén nước, "Cho nên ta vừa rồi cũng nghĩ đến lão thái thái đặc biệt yêu quý ngươi, thuận miệng cùng A Nhan nói vài câu."


Lưu Thanh Tùng há miệng, nhìn nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Nhiễm Nhan, lại nói với Tiêu Tụng: "Cửu Lang, không thể chơi như vậy a!"


Tống Quốc Công trong nhà cũng thê thiếp thành đàn, hắn chỉ có một chính thê, không có trắc phu nhân, những người khác đều là tiểu thiếp, hơn nữa Tống Quốc Công đặc biệt chú ý đến những chuyện này, sẽ không cho phép thiếp thất mang thai, vô ý có một lần cá lọt lưới sinh ra cũng là con trai. Nối dõi tông đường đương nhiên là quan trọng, nhưng lão thái thái lại rất thích nữ hài, mà trong nhà không có, cũng không muốn thân thiết với nương tử dòng bên, cho nên liền đem Lưu Thanh Tùng coi như cháu gái ruột mà nuôi lớn.


Cũng may Lưu Thanh Tùng đời trước đã làm nam nhân chân chính hai mươi mấy năm, nếu không chỉ sợ thật sự có thể bị lão thái thái dưỡng thành cô nương.


Kỳ thật chuyện này cũng chẳng thể trách lão thái thái, muốn trách thì trách Lưu Thanh Tùng quá chân chó, biết lão thái thái thích nữ hài nhi, liền cảm thấy đây là cái cơ hội tốt, muốn chen lên trên, nên học đánh đàn ngâm thơ, có đôi khi còn học cách nói chuyện của nương tử chọc cho lão thái thái vui vẻ, dần dà, lão thái thái thật sự coi hắn như cháu gái.


Cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống? Cái gì gọi là tự lấy dây buộc mình? Chính là Lưu Thanh Tùng.


"A Nhan có nhận ra những người đó không?" Nhiễm Vân Sinh đổi đề tài, hỏi chuyện lúc trước.


Tiêu Tụng biết Nhiễm Nhan không biết nói dối, liền tiếp lời: "Ngày ấy buổi tối đến bắt cóc A Nhan, có hai đám người, lần này bắt được là thuộc đám đầu tiên xâm nhập Nhiễm phủ, bị A Nhan nhận ra, bất quá thủ phạm phía sau màn tạm thời còn chưa biết, phải đợi thẩm vấn xong mới có kết quả."


Nhiễm Nhan vô cùng kinh ngạc mà nhìn hắn, mấy lời này, phân tích từ phương diện nào cũng không giống như là nói dối, chẳng lẽ đã thật sự bắt được người?


"Thì ra là thế." Nhiễm Vân Sinh gật gật đầu, nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra Nhiễm Nhan đã đắc tội người nào.


Nếu mọi chuyện đã xong, Nhiễm Vân Sinh cảm thấy cũng không nên ở công sở lâu, liền đề nghị cáo từ.


Tiêu Tụng thì tự mình đưa bọn họ ra khỏi công sở.


Lưu Thanh Tùng lẻn đến bên cạnh Tiêu Tụng, hạ giọng hỏi: "Cửu Lang, ngươi thật sự nói ra?"


"Ta giống như đang nói giỡn sao?" Tiêu Tụng không mặn không nhạt nói.


Lưu Thanh Tùng gầm gừ: "Ngươi như vậy không được a! Ta bày mưu tính kế cho ngươi truy thê, ngươi liền chơi trò qua cầu rút ván với ta, ngươi nói xem, vạn nhất Nhiễm Vận nếu vì biết chuyện này, mà không thích ta, nửa đời sau của ta đây phải làm sao bây giờ?"


"Vậy tìm một người khác." Tiêu Tụng không đau không ngứa.


Lưu Thanh Tùng phát điên, "Lại tìm người khác? Nhiễm Nhan khó thu phục như vậy, ngươi sao không đi tìm người khác đi?"


"Sao giống nhau được, trên đời này không có nương tử thứ hai thấy người chết thì hai mắt sẽ sáng lên." Tiêu Tụng chỉ là đưa ra một cái ví dụ để chặn họng Lưu Thanh Tùng, hắn thích Nhiễm Nhan, đương nhiên không chỉ vì một lý do này.


Lưu Thanh Tùng mấy lần muốn hộc máu, "Chỉ có Nhiễm Nhan nhà các ngươi là độc nhất? Ngươi có thể tìm cho ta một người nhỏ tuổi như Nhiễm Vận lại xinh đẹp còn biết kiếm tiền hay không? Nửa đời sau của ta là nhờ nàng nuôi sống, lấy một phú bà, khỏi phải phấn đấu nửa đời người! Loại con cháu thế gia không phải lo chuyện ăn mặc như ngươi sẽ không hiểu được đâu!"


Mấy chữ "Nhiễm Nhan nhà các ngươi" hiển nhiên đã lấy lòng Tiêu Tụng, cho nên hắn cũng không so đo thêm, chỉ hỏi một câu không đau không ngứa, "Ý của ngươi là, Tiêu gia không cho ngươi ăn mặc?"


"Nói ngươi cũng không hiểu, tiên hạ thủ vi cường, hiện tại ta phải lập tức đi bắt lấy Nhiễm Vận!" Lưu Thanh Tùng quăng lại một câu, nhanh như chớp mà chạy ra đại môn.


Nhiễm Nhan cùng Nhiễm Vân Sinh đi phía trước không hiểu gì hết, chỉ nghe Lưu Thanh Tùng đi đằng sau rống lên vài câu, trong đó câu "hiện tại ta phải lập tức đi bắt lấy Nhiễm Vận" kia là vang dội nhất. Hắn quá tích cực, lại quên mất thân huynh trưởng của người ta còn đang đứng ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play